Tại phủ Định Quốc Công.
Trong phòng sinh, Khương Nịnh Bảo nằm ở trên giường, bụng đau từng đợt nối tiếp nhau, bốn bà mụ ở một bên chuẩn bị nước ấm, cây kéo, khăn vải sạch sẽ cùng chậu đồng chờ tới lúc thiết yếu để dùng.
Xuân Hỉ khẩn trương cầm tay phu nhân, trời rất lạnh nhưn trong phòng ấm áp, cái trán của nàng khôngngừng đổ mồ hôi, miệng không ngừng hỏi: "Phu nhân, ngài còn đau không?"
Khương Nịnh Bảo nhịn không được bật cười, bụng lại một trận co rút nhanh, nàng là người sắp sanh nhưng không có khẩn trương như Xuân Hỉ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ấy đều trắng, vội vàng an ủi một câu: "Còn khoẻ, ta còn chịu nổi."
Chưa từng trải qua việc sanh con, nói không khẩn trương sợ hãi là giả, nhất là nàng được chẩn đoán mang song thai, so với phụ nữ bình thường có thai sinh sản còn phải gian nan hơn một chút.
Đau bụng sinh chỉ là mới bắt đầu.
Nàng còn nhịn được, đời trước bị đau so với đau bụng sinh thì đau hơn rất nhiều, điểm đau còn khôngđáng làm nàng đau kêu thành tiếng, bà đỡ bên cạnh kinh ngạc nhìn phu nhân Quốc Công.
Theo kinh nghiệm của bà ta, sao lại nhìn không ra phu nhân có từng trận đau đớn.
Lúc này, Hoàng ma ma bưng một chung canh sâm lại đây, múc một muỗng đưa tới bên miệng Khương Nịnh Bảo, ân cần nói: "Phu nhân, ngài nhanh uống chút canh sâm, sinh con tiêu hao rất nhiều thể lực và tinh thần, nhất định phải uống nhiều canh sâm một chút."
Khương Nịnh Bảo mỉm cười gật gật đầu, từng miếng từng miếng đem bát canh sâm uống sạch.
"Phía sau vẫn còn có canh sâm để dành, chờ tới khi thể lực và tinh thần của phu nhân tiêu hao sẽ uống tiếp, phu nhân, ngài cần giữ sức khoẻ cho mình trước." Hoàng ma ma đem thìa thu hồi lại, tha thiết dặn dò.
Khương Nịnh Bảo lên tiếng.
" Ừ, ta biết."
nói xong, cơn đau bụng sinh lại bắt đầu phát tác, từng đợt tiếp theo từng đợt... Nhưng nước ối còn chưa bị vỡ ra nên thời điểm sanh con chư atoi, bốn bà đỡ ở bên cạnh hỗ trợ xoa bụng.
…
Phía bên ngoài phòng sanh, tỳ nữ đỡ lấy tay Tạ lão phu nhân đang lo lắng chờ đợi, toàn bộ hạ nhân phủ Định Quốc Công đều ở chú ý đến chuyện Khương Nịnh Bảo sanh con.
Nhà nhà biết được tin tức này đều đem toàn bộ sức lực chú ý tới phủ Định Quốc Công, phu nhân Định Quốc Công được chẩn đoán mang song thai, nếu chưa sinh ra thì không ai biết được trai hay gái.
hiện tại Dương Thư Thanh không có theo dõi tới Tần vương phi nữa mà là nàng ta đi vào tiểu phật đường được Tần vương đặt biệt xây dựng cho nàng ta, thắp hương quỳ lạy tượng phật, yên lặng cầu nguyện Khương Nịnh Bảo sinh hai đứa con gái.
"Nhất định phải sinh con gái, sinh con gái..."
Trong phật đường nho nhỏ không ngừng truyền ra âm thanh rì rầm niệm chú của Dương Thư Thanh.
"không, không đúng, phải là một xác ba mạng, lần này Khương Nịnh Bảo cuối cùng không chịu nổi mà cùng đứa nhỏ đi đời nhà ma." Dương Thư Thanh mạnh mẽ nghĩ tới điều đó lại cầu nguyện.
"Phật tổ phù hộ, nhất định phải làm cho nữ nhân ác độc Khương Nịnh Bảo bị báo ứng!"
"..."
Trước cửa tiểu phật đường Thiến Dung cùng Thiến Bích đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng các nàng cũng không biết rốt cuộc tiểu thư ở trong phật đường làm cái gì, nhưng chung quy không phải là chuyện tốt.
Trong chủ viện Tần vương phi vuốt ve chiếc bụng bằng phẳng của mình, nghe mama tâm phúc thông báo, miệng ngấn một cái tia cười lạnh: "Mama, có lẽ Dương thị nghĩ hậu viện vương phủ là thiên hạ của nàng ta cho nên mới quang minh chính đại ở tiểu phật đường nguyền rủa phu nhân Định Quốc Công."
"Vương phi, nếu không chúng ta..." mama tâm phúc đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Tần vương phi cười nhẹ: "Đừng, chúng ta trước đừng hành động thiếu suy nghĩ, Vương gia đang hướng về Dương thị, Dương thị tồn tại đối với chúng ta cũng có lợi, chờ Vương gia leo lên cái vị trí kia, ta lại thu thập nàng ta, hiện tại nên giúp nàng giải quyết tốt hậu quả trước đi, miễn cho bị Tấn vương người bên kia nắm được tóc."
Mama tâm phúc nghĩ cũng phải.
"Mama, chờ phu nhân Định Quốc Công mẹ tròn con vuông, chúng ta đưa một phần hậu lễ qua đó." Tần vương phi cũng không ngốc, Tần vương nay hướng về Dương thị, nàng ta là chính phi nên biết tránh mũi nhọn.
Nếu như có thể cùng quốc công phu nhân giao hảo, Tần vương tất sẽ cao hứng.
...
Phản ứng của người thân Khương Nịnh Bảo gần như nhất trí.
Khương Cẩn biết được muội muội hôm nay lâm bồn, cao hứng lại lo lắng, không còn có tâm tư ở trong thư phòng đọc sách, phái gã sai vặt đi phủ Định Quốc Công xem tình huống.
một nhà đại cữu cữu Khương Nịnh Bảo biết được tin tức này, cao hứng kích động không thôi, đại cữu mợ hận không thể lập tức đi tới phủ Định Quốc Công nhìn Khương Nịnh Bảo lâm bồn, cuối cùng vẫn là không có đi qua, chỉ ở trong phủ chờ tin tức tốt.
Khương gia Khương lão phu nhân yên lặng đi tới tiểu phật đường cầu nguyện, mặc kệ bà ta không vui vẻ gì với đứa cháu gái này, nhưng bà ta đều hi vọng cháu gái thứ tư có thể bình an sinh hạ con nối dòng cho Định Quốc Công.
Khương Xu Nghiên ở phủ Trấn Bắc Hầu tháng trước vừa sinh hạ một đứa con trai biết được tin tức này vì nàng ta đang ở cữ nên chỉ phái người chú ý phủ Định Quốc Công.
Khương Nịnh Bảo là núi dựa của nàng ta, Khương Xu Nghiên yên lặng cầu nguyện nàng bình an sinh con.
Tốt nhất một lần được con trai.
Ngay cả ở trong cung Phó Uyển Ninh đều quan tâm tới chuyện Khương Nịnh Bảo sinh con, chả trách lúc trước khi nàng ta hướng Khương Nịnh Bảo xin giúp đỡ muốn vào cung tham gia tuyển tú mà nàng ta không có nghe Khương Nịnh Bảo khuyên điều gì.
thì ra Càn Nguyên đế đã khôi phục khỏe mạnh, đáng tiếc tin tức này vẫn liên tục phong tỏa, trừ bỏ Hoàng hậu cùng nàng ta, thì gần như không có người nào biết được, ngay cả Hiền tần cũng không biết.
Trong thâm tâm Phó Uyển Ninh luôn cảm kích Khương Nịnh Bảo, đương nhiên hy vọng nàng bình an.
...
Mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu người quan tâm hoặc là cắn răng nghiến lợi nguyền rủa Khương Nịnh Bảo, trong phủ Định Quốc Công dưới mái nhà cong đang chờ các chủ tử ra đời.
Gió lạnh tuyết bay, băng tuyết ngập trời.
Cách đó không xa bên trong hành lang là Định Quốc Công với dáng người thẳng đứng khoát áo choàng màu đen, trên khuôn mặt anh tuấn lãnh ngạnh hiện lên thần sắc vô cùng lo lắng khó có được, một đôi mắt quanh quẩn sát khí nhìn chằm chằm vào cửa phòng sanh không chớp mắt, áo choàng ở dưới bàn tay to đã sớm bị vò nhăn.
Nịnh Bảo...
Bên cạnh hắn còn đứng một vị nam tử tuấn mỹ cao lớn khác, đôi mắt cũng đang chăm chú nhìn phương hướng phòng sinh, trong ánh mắt có loại phức tạp và lo lắng làm người khác khó hiểu.
"Tạ Thất, đi xem phòng sinh hiện tại là như thế nào rồi, sao không nghe âm thanh gì hết vậy?" Định Quốc Công thanh âm trầm thấp vang lên, ẩn ẩn lộ ra một tia nôn nóng.
Tạ Thất vội vàng lên tiếng.
Tạ Cảnh Dực ngóng nhìn cách đó không xa người người nhốn nháo ở phòng sinh, thanh âm thanh lãnh: "Phụ thân, ngài đừng lo lắng, mẫu thân chắc chắn bình an sinh hạ... Bọn đệ đệ."
Đúng vậy, bọn đệ đệ...
Cảnh trong mơ là đẹp như vậy, thực tế thì tàn khốc như vậy. (tui kiềm chế lắm, ko dám chen cảm xúc tui vào khi edit những đoạn như thế này, nhưng tới khúc này xin lỗi cho tui chen dzô câu hahahhaha)
Còn nhớ kỹ trong mộng hắn đã từng đứng tại cửa phòng sinh chờ đợi lo lắng Khương Nịnh Bảo vì hắnsinh con, thế nhưng là trong hiện thực, Khương Nịnh Bảo là dưỡng mẫu của hắn.
Về sau đứa bé mà nàng sinh đều là đệ đệ của hắn hoặc là muội muội...
Tạ Cảnh Dực trên mặt vẫn như cũ thanh lãnh, nhưng giờ này khắc này, đáy lòng của hắn không khác nào đang có một cái hố, trống rỗng, nơi ngực ẩn ẩn co rút đau đớn.
Lúc này, Tạ Thất đã tới, trong giọng nói dẫn theo vẻ hưng phấn.
"Chủ nhân, đại thiếu gia, phu nhân nước ối vỡ rồi, bà đỡ nói muốn sinh."
" Ừ, ta đã biết."
Định Quốc Công Tạ Hành tay lại nắm chặc thành quyền, đáy mắt lại hiện lên vẻ lo âu, hắn từng hỏi thăm qua Trần Thái y, nữ tử nước ối vỡ ra, lâm bồn cũng không dễ dàng.
không bao lâu, từng chậu máu loãng bưng ra ngoài.
Ngực Định Quốc Công bỗng nhiên níu chặt.
...
Trong phòng sinh, ẩn ẩn có mùi máu tanh bay lên, Xuân Hỉ đầu đầy mồ hôi kiên cường nắm chặt tay Khương Nịnh Bảo, không ngừng ở một bên động viên: "Phu nhân, các tiểu chủ tử sắp ra rồi."
Khương Nịnh Bảo có thể chịu đau đớn đặc biệt, nàng cắn răng đóng chặc, kiên quyết không la lớn, nghe theo các bà đỡ chỉ đạo dùng sức dùng sức.
"Phu nhân, tử cung đã nở, ngài lại dùng lực."
một bà đỡ mừng rỡ hô.
Sắc mặt Khương Nịnh Bảo càng lúc càng tái nhợt, trên trán tất cả đều là mồ hôi, nhưng giờ này khắc này cả người nàng đã tràn ngập toàn bộ sức lực, dựa theo bà đỡ phân phó dùng sức dùng sức, một bà đỡ khác không ngừng dùng khăn vải sạch sẽ lau khô bên dưới.
"Phu nhân, đã nhìn thấy đầu đứa nhỏ rồi!"
sự nhẫn nại thật lớn này làm cho trong lòng Hoàng ma ma và đám người đã từng sanh con thương yêukhông dứt.
không biết qua bao lâu, Khương Nịnh Bảo tiếp tục dùng sức, đột nhiên, nàng cảm thấy phía dưới bụng truyền đến một trận đau đớn như xé rách vậy, tựa hồ có vật gì đó chảy ra.
"Sinh, sinh rồi, là tiểu thiếu gia anh tuấn!"
một bà đỡ cao hứng hô to, vội vàng lấy kéo cắt cuống rốn chà lau thân mình cho bé sơ sinh, một động tác quen thuộc khi đứa bé được sanh ra là vỗ lên mông nhỏ của đứa bé hai phát, một tiếng khóc lập tức vang lên, sau đó dùng mền mềm mại bọc kỹ đứa nhỏ lại đưa cho Hoàng ma ma bên cạnh.
Trước cửa phòng sanh Tạ lão phu nhân nghe được bên trong truyền ra tiếng khóc vang dội, vội vàng nắm chặt tay tỳ nữ bên người: "Ta không có nghe lầm chớ, bên trong có tiếng khóc đứa bé?"
"Lão phu nhân, ngài không có nghe lầm, phu nhân sinh rồi." Tỳ nữ vui mừng trả lời.
Tạ lão phu nhân kích động lệ nóng doanh tròng.
" Được, tốt, A Hành có hậu, Nịnh Bảo, Nịnh Bảo không có việc gì chứ?"
Tỳ nữ vội vàng nói: "Bên trong không có kêu Trần Thái y, phu nhân dám chắc không có việc gì."
Lúc này, cửa phòng sanh mở, Hoàng ma ma ôm đứa bé được bọc cẩn thận đi ra ngoài.
"Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng lão phu nhân, phu nhân sinh một tiểu thiếu gia."
Tạ lão phu nhân cười toe toét.
Quay về hành lang cách đó không xa khi biết được Khương Nịnh Bảo sinh ra một đứa nhỏ Định Quốc Công vẫn đứng nhưng tâm treo trên cao đã rớt xuống một nửa, nghe nói còn có một đứa còn chưa sinh ra.
Tạ Cảnh Dực yên lặng nhìn khuôn mặt lão phu nhân cách đó không xa vui vẻ tươi cười.
Khương Nịnh Bảo lộ ra nụ cười mang một chút mệt mỏi, sợi tóc đen ướt dầm dề, xốc xếch dán trêngương mặt nàng, sinh một đứa, trong bụng còn có một đứa, sau đó Xuân Hỉ tiếp nhận miếng nhân sâm Xuân Nhạc đưa tới.
"Phu nhân, ngài trong bụng còn có một đứa nữa, trước ngậm một miếng nhân sâm này đi."
" Được!"
Khương Nịnh Bảo gật gật đầu, ngậm miếng nhân sâm, thân thể lại phục hồi sức lực.
Sau nửa canh giờ, đứa bé thứ hai cũng thuận lợi ra đời, trong phòng sinh tiếng khóc lại vang lên, Khương Nịnh Bảo cũng mỉm cười thoả mãn mang theo mệt mỏi rã rời..
"Cũng là một tiểu thiếu gia anh tuấn." Các bà đỡ cao hứng hô to.
Nghe được thanh âm của các bà đỡ, Khương Nịnh Bảo đột nhiên thả lỏng cả người ngất đi, Xuân Hỉ kinh hãi: "Phu nhân, phu nhân, ngài tỉnh lại đi?"
"Đừng hoảng hốt, phu nhân chỉ là mất hết sức lực ngất đi, nghỉ ngơi một đêm có thể tỉnh, đợi chút nữa để Trần thái y mở mấy đơn thuốc điều dưỡng thân thể cho phu nhân, bảo đảm phu nhân rất nhanh khôi phục như lúc ban đầu."
một bà đỡ tinh thông dược lý vội vàng kiểm tra Khương Nịnh Bảo tình hình, cười trấn an nói, chuyện như thế này bà ta gặp nhiều rồi, phu nhân sinh song thai thuận lợi như vậy cũng là hiếm thấy.
Nếu như là ở nhà nông thì không có gì khác thường, nhưng phu nhân là tiểu thư quan gia nuông chiều từ bé, trong thời gian sanh con mà từ đầu tời đuôi cũng chưa khàn cả giọng đau kêu thành tiếng.
Xuân Hỉ lúc này mới yên lòng lại, an tâm canh giữ ở bên người Khương Nịnh Bảo.
Bên ngoài, Định Quốc Công Tạ Hành rốt cục cũng nhìn thấy được một đôi song sinh của mình, hắnmuốn tới gần nhưng lại sợ hãi sát khí trên người mình làm bị thương đứa bé yếu ớt.
Chỉ dám đứng xa xa nhìn.
Làm người ta cảm thấy lòng rất chua xót.
Tạ lão phu nhân nghĩ đến thời gian Nịnh Bảo mang thai, con trai mình cũng không thể tới gần nóichuyện, nhưng bây giờ cháu trai rời đi mẹ, bà cũng không dám bế hai đứa cháu trai này đưa tới tay con trai.
Tạ Cảnh Dực thận trọng ôm một trong hai người em trai, khóe miệng không tự chủ nở ra nụ cười yếu ớt mở nhạt.
Đây là đứa bé mà Khương Nịnh Bảo sinh, hắn... là bọn đệ đệ của hắn.
Khương Nịnh Bảo sanh con cực kì thuận lợi, buổi sáng đau từng cơn, chạng vạng tối đã bình an sinh hạ một đôi bé trai, tin tức này nhanh chóng từ phủ Định Quốc Công truyền ra ngoài.
Trong tiểu phật đường phủ Tần vương, khi Dương Thư Thanh biết được tin tức ‘TỐT" Khương Nịnh Bảo mẹ con bình an, ngực kịch liệt phập phồng vì chịu kích thích lớn, cũng không nhịn được nữa phun ra một miệng máu.