Gả Cho Cha Của Nam Chính

chương 75: chức quan bị khai trừ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trần Thái y thật không ngờ Định Quốc Công có phúc khí ở phía sau, phu nhân Quốc Công mang thai một phát liền mang song thai, tuy nói chờ thêm hai tháng nữa mới hoàn toàn xác định, nhưng Trần Thái y là một Thái y tràn đầy kinh nghiệm, nói lời này chỉ là vì ổn thỏa.

"Trần Thái y, sau này Nịnh Bảo cần ngài nhiều quan tâm hơn." Tạ lão phu nhân vội vàng nói, con dâu mang thai song thai, trong lòng bà vừa cao hứng lại lo lắng.

Hận không thể đem Trần Thái y thường trú tại phủ Định Quốc Công.

"Được, phu nhân mang thai vô cùng ổn định, nhất định có thể sanh ra đứa nhỏ rất khoẻ mạnh." Trần Thái y cười híp mắt gật đầu, đây chính là con nối dòng của Định Quốc Công, làm sao hắn có thể khôngquan tâm.

" Được, được, như vậy thì tốt."

Đôi mắt Tạ lão phu nhân đều cười mau thành một đường.

Con trai có hậu, người làm mẹ như bà rất vui vẻ, nhất là Nịnh Bảo không chịu thua kém, mang thai mộtphát liền hai, chờ thêm mấy tháng nữa là bà có thể ôm hai đứa cháu trắng trẻo mập mạp..

Đuôi mày khóe mắt Khương Nịnh Bảo đều mang sắc mặt vui mừng, nàng khẽ vuốt dưới bụng hơi hơi có chút nhô ra, chẳng trách mới vừa ba tháng, bụng của nàng liền lấp ló lồi ra, thì ra mang thai song thai.

Lần này Khương Nịnh Bảo càng thêm để tâm, liền vội vàng hỏi Trần Thái y những điều cần chú ý trong dưỡng thai.

Chờ Trần Thái y sau khi rời đi, Tạ lão phu nhân mừng không tả xiết dặn dò: "Nịnh Bảo, bây giờ trong bụng con là song thai, có cái gì muốn ăn cứ mở miệng, nhất định phải để cho ta nuôi trắng trẻo mập mạp."

Khương Nịnh Bảo mím môi cười: "Mẫu thân, có phải song thai hay không còn chưa có xác định rõ mà, nhưng hiện tại khẩu vị của con tốt lắm, ăn cái gì cũng thấy ngon."

"Trần Thái y nói hết rồi là chính là song thai, khẳng định là không sai."

Tạ lão phu nhân đắm chìm trong trong vui sướng.

Hoàng ma ma cùng Xuân Hỉ Xuân Nhạc đứng bên cạnh đều là vẻ mặt vui sướng, mang thai song sinh đó là điềm lành, phu nhân các nàng quả nhiên là người có phúc khí lớn.

Chỉ là tin tức này chỉ có mấy người ở chỗ này thầm vui.

Giữa trưa, Định Quốc Công đã trở lại.

"Quốc Công Gia, Thái y nói thiếp có khả năng mang thai song thai." Dùng qua bữa trưa xong, Khương Nịnh Bảo vuốt ve bụng hơi hơi nhô ra, vui vẻ nói nói, cả người phát ra mẫu tính chói lọi.

Định Quốc Công Tạ Hành nghe xong lời này trong lòng tự nhiên phấn khích, bàn tay to vuốt lên bụng Khương Nịnh Bảo, trong mắt lộ ra hỉ sắc: "thật sự?"

"Thiếp cảm thấy tám chín phần là thật, chàng xem, hiện tại thiếp mới mang thai ba tháng, bụng đã nhô ra, ban đầu thiếp còn nghĩ là do ba tháng qua bổ dưỡng nhiều nên béo phì, bây giờ nghe Trần thái y chẩn đoán là mang song thai, thì có khả năng là lớn hơn bình thường là đúng rồi." Khương Nịnh Bảo tựa vào trong lòng Định Quốc Công ngượng ngùng nói.

Định Quốc Công ôm chặt tiểu thê tử vào trong ngực, cả khuôn mặt la sự ôn nhu triều mến, hôn một cái gương mặt nàng: "Nghe nói mang song thai là mệt chết, về sau ta sẽ cố gắng dành nhiều thời gian cho nàng hơn nữa."

Khương Nịnh Bảo nghe vậy vội vã lắc lắc đầu: "không cần, trong phủ còn có mẫu thân theo giúp thiếp, Quốc Công Gia, nếu giữa trưa mà bận rộn quá thì chàng không cần quay về phủ, thiếp cùng mẫu thân dùng bữa cũng được."

Nàng cũng không phải búp bê sứ, hiện tại nàng ăn ngon, ngủ tốt, một gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, khí sắc tốt ghê gớm.

Đồng thời trong phủ không có Dương Thư Thanh, càng không cần lo lắng.

Khương Nịnh Bảo bỗng nhiên nhớ tới Tạ Cảnh Dực gần nhất cực kì khác thường, nhíu mày hỏi.

"Đúng rồi, Quốc Công Gia, Cảnh Dực mấy ngày này là xảy ra chuyện gì, mà mỗi ngày đều có thể rảnh đến Vinh Hỉ đường cùng mẫu thân dùng bữa, hắn không phải là chỉ huy Ngũ Thành Binh Mã Tư sao?"

Ngũ Thành Binh Mã Tư phụ trách trị an kinh thành, ngày thường hẳn là rất bận rộn, giống như sau khi thành thân Tạ Cảnh Dực thường xuyên không ở trong phủ.

Nhưng bây giờ lại ở trước mặt nàng lắc qua lắc lại.

Định Quốc Công nghe được tiều thê tử nhắc tới con nuôi, nhíu mày thanh âm nhàn nhạt nói : "An Viễn Hầu cùng Tần vương gần đây liên thủ tìm hắn gây phiền toái, tìm mấy sai lầm làm cho hắn bị khai trừ chức quan."

Trong giọng nói ẩn ẩn lộ ra vài phần lành lạnh.

Tần vương cùng An Viễn Hầu gần đây càng ngày càng càn rỡ, người mang chức quan chỉ huy Ngũ Thành Binh Mã Tư tuy là chức không cao lắm, nhưng có thực quyền, khi cái ghế kia bị bỏ trống, bọn họ liền có thể an bài tâm phúc nhậm chức.

Khương Nịnh Bảo mở to mắt, cả kinh nói: "Cái gì, khai trừ chức quan?" nhưng mà Tạ Cảnh Dực là con nuôi của Định Quốc Công, ai lá gan lớn như vậy.

Còn nữa, sao Quốc Công Gia cùng Hoàng Thượng cũng đồng ý, xét theo tính tình của Tạ Cảnh Dực tuyệt đối không làm được chuyện thương thiên hại lý, từ bỏ chức quan, không khỏi là quá mức.

Chả trách mấy ngày này Tạ Cảnh Dực dị thường như vậy.

Khương Nịnh Bảo cảm thấy h tìm được nguyên nhân rồi.

“Chức quan không có cũng tốt, Hoàng thượng có ý để hắn làm thống lĩnh Cấm Vệ Quân." Định Quốc Công thản nhiên nói, từ khi con nuôi hưu bỏ Dương thị, tính tình càng thêm trầm ổn, giao cho hắn xử lý công việc cực kì xuất sắc.

Khương Nịnh Bảo: "..."

thì ra là thế, nhưng nàng đã từng nói Tạ Cảnh Dực là nam chủ có hào quang, thống lĩnh Cấm Vệ Quân, là người kề cận bên thiên tử, làm sao sẽ tùy tùy tiện tiện bị người đạp đi.

"Đây coi như là trong hoạ đạt được phúc?" Khương Nịnh Bảo cười cười nói.

Định Quốc Công ôm người trong ngực xiết một cái, lập lờ nước đôi nói : "Xem như thế đi."

...

Cẩm Hoa viện

Tạ Cảnh Dực trong một bộ quần áo trắng dài, dáng người cao ngất đứng ở song cửa sổ, nhìn ra bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, suy nghĩ không biết trôi dạt đến cái góc nào.

Mấy ngày nay, hắn cứ mơ một giấc mộng tiếp nối.

Trong mộng tất cả diễn ra rất chân thật, giống như đã từng phát sinh qua.

Tạ Cảnh Dực môi mỏng nhếch, hắn thật không ngờ bản thân mình lại nằm mơ thấy một giấc mộng hoang đường như vậy, trong mộng người hắn cưới là vị hôn thê cũ - Khương Nịnh Bảo, hai người tương thân tương ái, con cháu cả sảnh đường, ngày ngày trôi qua thập phần mỹ mãn.

Dương Thư Thanh chưa bao giờ xuất hiện trong sinh mệnh của hắn.

Ở trong mộng, hắn nghe nói đích trưởng nữ Dương Thư Thanh An Viễn Hầu cùng Tấn vương vừa gặp đã thương, thề sống chết muốn gả cho Tấn vương làm sườn phi, cuối cùng nàng ta cũng như ý nguyện gả cho Tấn vương, toàn tâm toàn ý trợ Tấn vương lên ngôi, nhưng cuối cùng rơi cái kết quả thê thảm.

Cha nuôi của hắn hai năm sau thì qua đời, cả đời chưa lập gia đình.

sự thật lại tương phản với trong mộng.

Chuyện tương phản này bắt đầu từ lúc Dương Thư Thanh nữ giả nam trang đi vào bên trong sinh mệnh của hắn, gây nên tất cả những gì xảy ra ở phía sau đều không giốngg như trong mộng.

Tạ Cảnh Dực vốn là người có trí tuệ tuyệt vời.

Nghĩ đến Dương Thư Thanh âm thầm hành động chèn ép Tấn vương, Dương Thư Thanh lại lấy danh nghĩa tạo ra Thượng Vân Tửu phường bán rượu giá trên trời, nghĩ đến khi Dương Thư Thanh trong đêm động phòng hoa chúc thông thạo lấy lòng hắn...

Còn có việc nàng ta nữ giả nam trang kết giao một ít cử tử nhà nghèo, hay con thứ vợ kế thế gia nghèo túng... Những người này trong mộng về sau lại đều là nhân vật có địa vị cao.

Tạ Cảnh Dực trong lòng hiện lên một cái suy nghĩ kinh dị, ánh mắt bỗng dưng biến thành thâm trầm lợi hại.

Dương Thư Thanh có khả năng biết trước tương lai.

hắn là Định Quốc Công tương lai, cho nên nàng ta cải biến vận mệnh của hắn, cải biến vận mệnh Khương Nịnh Bảo, còn cải biến vận mệnh một số người ở Phủ Trường Ninh Bá.

Vừa nghĩ tới trong mộng hắn cùng Khương Nịnh Bảo con cháu cả sảnh đường, hạnh phúc mỹ mãn đến đầu bạc, bởi vì Dương Thư Thanh cắm cho một cước, nàng thành thê tử dưỡng phụ, dưỡng mẫu của hắn.

Đời này, hắn cùng Khương Nịnh Bảo hữu duyên không phân.

Tạ Cảnh Dực lần đầu tiên đối với Dương Thư Thanh sinh ra hận ý, đồng thời cũng hận chính mình đã rơi vào bên trong tính toán của Dương Thư Thanh, vì nàng ta mà lưng đeo tội danh bất hiếu bất nghĩa, hủy đi thanh danh Khương Nịnh Bảo.

...

Mỗi ngày Khương Nịnh Bảo dưỡng thai cực kỳ thanh nhàn, hai ngày sau, Càn Nguyên đế bổ nhiệm Tạ Cảnh Dực là Thống lĩnh Cấm Vệ Quân, tin tức này vừa ra, Tần vương cùng An Viễn Hầu chấn động, Tần vương trong lòng dâng lên một chút dự cảm bất hảo.

Định Quốc Công ra tay.

Hai người đồng thời toát ra ý nghĩ này, Tần vương đột nhiên có chút hối hận nghe Thư Thanh mà đối phó Tạ Cảnh Dực, Tạ Cảnh Dực nói như thế nào đi nữa cũng là con nuôi Định Quốc Công, đâu dễ gì để bọn hắn động vào.

Lần này thì tốt rồi, một bộ phận đại thần bị Tần Vương lôi kéo đột nhiên phản bội.

Chỉ cần Định Quốc Công nói một câu, muốn leo lên vị trí kia, cơ hồ không có khả năng, phe phái bên Tấn Vương lại vui mừng hớn hở.

Sau khi Dương Thư Thanh nghe được tin tức này, trừ lúc đầu tỏ ra kinh ngạc sau đó vẫn như cũ tràn đầy tự tin, đồng thời viết thư trấn an Tần Vương, để hắn an tâm chớ vội.

Vị trí kia sẽ là hắn.

Càn Nguyên đế sống được so với Định Quốc Công lâu một chút, chờ Định Quốc Công ra đi, Càn Nguyên đế còn sống, có Dương Thư Thanh còn tại đây thì Tạ Cảnh Dực muốn thừa kế tước vị Định Quốc Công cơ hồ là không thể.

Nhân mạch của Định Quốc Công sẽ không do Tạ Cảnh Dực kế thừa.

Cho nên Tạ Cảnh Dực không đủ gây sợ hãi.

Tần vương đối với Dương Thư Thanh đúng kiểu tình sâu khó rút, nghe nàng ta an ủi như vậy cũng hiểu được Dương Thư Thanh nói có lý, sự tình chưa tới cuối cùng, ai có thể biết được người thắng sau cùng là ai.

Đương sự Tạ Cảnh Dực thật không ngờ bản thân sẽ lên làm Thống lĩnh Cấm Vệ Quân, tâm tình khôngkhỏi phức tạp, hắn biết được tất cả các thứ này nhất định là ý tứ của dưỡng phụ.

Dưỡng phụ tuy rằng nghiêm túc lạnh lùng, nhưng Tạ Cảnh Dực vẫn là rất tôn kính vị dưỡng phụ này.

hắn nghĩ tới tất cả những thứ phát sinh trong mộng, nhìn lại trong hiện thực dưỡng phụ cùng dưỡng mẫu ân ái, nhấp nhấp môi mỏng, tâm tư trong lòng muốn ngừng cũng không thể ngừng được.

Từ khi Tạ Cảnh Dực lên làm Thống lĩnh Cấm Vệ Quân, lại trở thành bánh trái thơm ngon, người tới cửa làm quan mai mối từng đợt từng đợt, Khương Nịnh Bảo xoa nhẹ mi tâm, im lặng mà tiễn từng đợt người làm quan mai mối.

"Xuân Hỉ, xem đại thiếu gia trở về thì thông báo hắn tới chủ viện một chuyến."

Khương Nịnh Bảo quyết định đem quyền lựa chọn giao cho Tạ Cảnh Dực.

Tạ Cảnh Dực vừa trở về, biết dưỡng mẫu muốn gặp hắn, trong lòng chẳng biết tại sao dâng lên mộtchút chờ mong, chờ hắn đến chủ viện, thấy được một nữ tử ngồi ngay ngắn gở trên ghế chủ toạ, ánh mắt không tự chủ hiện lên ánh sáng.

"Gặp qua... Mẫu thân."

Tạ Cảnh Dực lại có chút chật vật gọi ra hai chữ "Mẫu thân".

"Cảnh Dực, ngươi đã đến, ta có chuyện muốn trưng cầu ý kiến của ngươi, ngươi cùng Dương thị đã tách ra mấy ngày này, trong phòng cũng không có người hầu hạ vừa ý, mấy ngày nay, có không ít quan mai môi tới cửa vì ngươi làm mai, ngươi có người nào hợp ý muốn lấy?" Khương Nịnh Bảo nhấp miệng nước ấm, ngữ khí ôn hòa mà hỏi.

Tạ Cảnh Dực ánh mắt tối ngầm, tay áo hạ thủ nắm thật chặt: "Mẫu thân, ta hiện tại không có ý nghĩ thành thân."

"Vậy ta trước giúp ngươi từ chối những quan mai mối kia."

Khương Nịnh Bảo nhìn thật sâu Tạ Cảnh Dực một chút, trong lòng toát ra một cái ý tưởng không thể bàn luận, nam chính sẽ không phải bị nữ chính tổn thương quá sâu, cho nên quyết định cả đời khônglập gia đình?

"Đa tạ mẫu thân."

Tạ Cảnh Dực nhẹ nhàng thở ra, hiện tại hắn xác thực không có suy nghĩ thành thân.

"không cần cảm tạ ta, chuyện liên quan đến chung thân của ngươi là chuyện lớn, ngươi tự xem mà làm, ta sẽ không tùy ý nhúng tay hôn sự của ngươi." Khương Nịnh Bảo không để ý lắm mà nói.

Tạ Cảnh Dực trong lòng ngũ vị tạp trần.

Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn

Khương Nịnh Bảo nói được thì làm được, ngày thứ hai liền từ chối tất cả quan mai mối, còn nói đây là ý tứ của Tạ Cảnh Dực, nàng cũng không muốn cho hắn chịu tiếng xấu thay cho người khác.

Định Quốc Công sau khi biết, cũng không nói gì.

Tiểu thê tử mang thai song thai, trong phủ không thích hợp chuẩn bị chuyện gả cưới, nếu con nuôi không nghĩ ra biện pháp, Định Quốc Công đương nhiên sẽ không buộc hắn thành thân.

Theo thi Hương tức sắp đến, Khương Cẩn cuối cùng từ thư viện hồi kinh chuẩn bị kiểm tra, Khương Nịnh Bảo rốt cục gặp được Đại ca, Đại ca vẫn như cũ tuấn mỹ vô song, chỉ là thêm vài phần phong độ tri thức

Khương Cẩn nhìn thấy Nịnh Bảo sau khi mang thai mặt mày vẫn như cũ tỏa sáng, nghe nàng nói mỗi ngày đều được uống canh gà hầm từ nhựng con gà được nuôi bằng dược liệu ở điền trang Thụy Vương phi, liền biết cuộc sống của nàng quá cực kì thoải mái.

Hai huynh muội tâm sự xong một ít chuyện thì Khương Cẩn yên tâm trở về chờ đợi khoa khảo.

Sau khi đại ca Khương Nịnh Bảo khi rời đi, tâm tình vẫn như cũ vui vẻ không thôi, lúc này đây, đã khôngcó nữ chính Dương Thư Thanh tính toán, đại ca nhất định sẽ trúng cử, năm sau kỳ thi mùa xuân nhất định sẽ lên làm Thám hoa lang.

"Xuân Hỉ, Ngũ tiểu thư mấy ngày nữa sẽ thành thân, đến lúc đó ngươi giúp ta mang phần quà lễ này cho nàng thêm phần hồi môn." Khương Nịnh Bảo dù cho mang thai vẫn không có quên chuyện Khương Minh Dao phải lập gia đình.

Bây giờ Khương Minh Dao là tay trắng, chỉ là đích nữ nhà đại phú, Trương thị đã không có, nghe nói Đại bá lại muốn cưới vợ, Khương Nịnh Bảo nghĩ nghĩ, nhà trai tuy nói nhân phẩm tốt, nhưng người nhà của hắn liền không nhất định, phái Xuân Hỉ đưa thêm phần lễ của hồi môn là cho Khương Minh Dao mộtphần thể diện, làm cho trong nhà trai mọi người không dám thờ ơ Khương Minh Dao.

Nhiều hơn nữa thì không có, cuộc sống về sau cần chính mình kinh doanh.

Khương Nịnh Bảo vuốt ve bụng dưới nhô ra, mỉm cười, nhưng nghĩ đến cha mẹ hiện giờ không biết ở chỗ nào, yên lặng thở dài, nội dung vở kịch này chết tiệt.

Xem ra chỉ có thể chờ sang năm mới có thể một nhà đoàn tụ.

Hy vọng cha mẹ sau khi trở về, sẽ không trách cứ nàng cùng đại ca tự tiện phân nhà, còn chưa nghĩ tới việc đem phủ Trường Ninh Bá giày vò là tốt rồi.

Truyện Chữ Hay