Sắc mặt bốn bà đỡ và Thiến Bích trắng bệch, run bần bật quỳ xuống đất.
Đặc biệt là bà đỡ còn đang ôm trong tay một bé trai nhỏ.
Dương Thư Thanh nhìn thấy đoàn người xông tới, cả người như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, cẩn thận chuẩn bị kế hoạch lâu như vậy, vậy mà cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.
Lý công công, hai vị ma ma...
Làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất...
Căn phòng ấm áp như mùa xuân trong nháy mắt biến thành hầm băng, Dương Thư Thanh nhìn biểu tình của Tần Vương một cái, cúi đầu, huyết sắc trên mặt biến mất, xong rồi, hết thảy đều xong rồi.
Bây giờ chỉ có thể dựa vào tình cảm của Tần Vương với nàng.
Nàng không muốn chết, nàng không thể chết được!
Nàng còn chưa có đạp được Khương Nịnh Bảo xuống dưới chân, còn chưa có nhìn thấy Khương Nịnh Bảo mất đi phong quang sau khi Định Quốc Công qua đời.
Sắc mặt Tần Vương xanh mét, trong mắt tràn đầy không dám tin, hắn nhắm mắt, bước từng bước một đi đến giường sinh, bước chân của hắn thong thả lạ thường, thật lâu mới đi đến bên giường sinh.
Tần Vương bình tĩnh nhìn Dương Thư Thanh, khó khăn mở miệng chất vấn.
"Tại sao nàng làm như vậy, tại sao phải lừa gạt ta?"
Hắn vẫn luôn chờ đợi đứa con của hắn và Thư Thanh, ai ngờ này hết thảy đều là giả, giả... Nhớ tới bản thân quỳ gối trước mặt mẫu phi chỉ vì muốn cho Thư Thanh phù chính [], là nữ nhân duy nhất của hắn.
[] Từ thiếp lên làm vợ.
Dương Thư Thanh cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ yếu ớt mảnh khảnh, làm cho lòng người sinh thương tiếc, nghe Tần Vương chất vấn, nàng ngẩng đầu tư thế ôn nhu yếu ớt, nước mắt tràn mi, một đôi mắt ẩn chứa thâm tình vô hạn chăm chú nhìn Tần Vương.
"Thực xin lỗi!"
Nhân chứng vật chứng đều ở đây, còn ở nguyên hiện trường, ngụy biện là vô dụng, còn không bằng dứt khoát thừa nhận.
Dương Thư Thanh vô cùng chán ghét nữ tử nhu nhược, giờ khắc này, nàng lại không thể không lấy tư thế nhu nhược để đánh cược với tình cảm của Tần Vương, đánh cược Tần Vương sẽ thương tiếc nàng.
Tần Vương nhìn nàng chằm chằm, cố chấp muốn một đáp án: "Thư Thanh, vì sao nàng phải làm vậy, nếu nàng thẳng thắn thành khẩn nói nàng không thể sinh con, ta có thể lấy con của nữ nhân khác cho nàng nhận nuôi!"
Ánh mắt Tần Vương rơi trên người bà đỡ đang ôm đứa nhỏ, tức giận không thôi, thanh âm đột nhiên cao lên: "Nhưng ta không thể chịu được nàng làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, nhận nuôi con hoang không rõ lai lịch!"
Sau ngày hôm nay, Tần Vương hắn chắc chắn trở thành một trò cười.
Dương Thư Thanh giật giật bờ môi, nói không ra một chữ, lúc này nàng không thể ngụy biện, nàng lơ đãng nhìn Thiến Bích một cái.
Nếu giải thích, nàng không thể tự nói ra.
Thiến Bích đột nhiên dập đầu trả lời: "Vương gia, xin bớt giận, xin nghe nô tỳ một lời, Trắc phi nương nương chưa bao giờ có suy nghĩ làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, nương nương vì quá yêu Vương gia, không dám nói cho người sự thật nương nương không sinh con được nữa, đứa nhỏ nương nương nhận nuôi chính là con của Thiến Dung, nhưng nàng lại lén trốn đi trước lúc nương nương chuyển dạ mấy ngày."
"Đứa nhỏ Thiến Dung mang thai chính là con của Vương gia người!"
"Sau cùng nương nương không thể không tìm một đứa nhỏ bên ngoài thay thế, nếu như tìm được rồi Thiến Dung rồi, đứa nhỏ của nàng chính là tiểu hoàng tử thì tới lúc đó sẽ đổi trở lại, nếu như không phải, nương nương sẽ làm cho đứa nhỏ chết bất đắc kỳ tử, sẽ không thật sự làm ra chuyện làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất!"
Cuối cùng nàng khai rằng lúc trước an bài cho Thiến Dung một chỗ ở, chiếu cố cho Thiến Dung một vị ma ma và một vị đại phu.
Thiến Bích nói xong thì dập đầu: " Những câu nô tỳ nói là thật, xin Vương gia minh xét!"
Dương Thư Thanh rất phối hợp với dáng vẻ nước mắt tràn đầy.
"Thiến Bích nói đều là thật sự, Vương gia có thể đi tra."
Tần Vương bị chuyện động trời này kinh hãi, thân hình lung lay, hắn không ngờ... Không ngờ... Nội tình là như thế, trách không được tỳ nữ Thiến Dung kia bị đuổi đi...
Mọi người ở đây trầm mặc.
Hai vị ma ma trong cung vô cảm, chuyện như vậy các nàng gặp qua nhiều rồi, lòng không chút gợn sóng, Lý công công cũng cũng thế, hắn chỉ biết theo lẽ phải làm việc.
Dương trắc phi phạm tội làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, theo như chứng cứ là tội chết!
Nếu không phải An Viễn Hầu đã sớm đoạn tuyệt cha con với nàng, chuyện này dĩ nhiên liên lụy đến An Viễn Hầu, nếu như thế, An Viễn Hầu cũng sẽ không được tốt.
Cơ hội tốt như vậy, Hoàng Thượng khẳng định sẽ không bỏ qua.
Lúc hắn nhìn Tấn Vương, phát hiện hắn ta đã dao động rồi, yên lặng lắc lắc đầu, Tần Vương quả thực bị Dương thị mê hoặc, nhi nữ tình trường, còn bị một nữ tử nắm trong tay.
"Vương gia, Hoàng Thượng có chỉ, làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất là tội chết!" Lý công công lạnh nhạt mở miệng, ánh mắt lướt qua tỳ nữ và các bà đỡ quỳ dưới đấy.
Mặt các bà đỡ xám như tro tàn, dập đầu liên tục, xin tha không ngừng: "Dân phụ nhất thời hồ đồ, nhận bạc của nương nương, xin Hoàng Thượng và Vương gia khai ân, tha tiểu nhân một mạng......"
"Người đâu, áp giải người liên quan đi, nhốt vào đại lao!"
Lời nói của Lý công công vừa dứt, đội cấm vệ quân xông vào phòng bắt người, các bà đỡ gào khóc thảm thiết, nhao nhao hô to tha mạng.
"Đợi đã, chuyện của Thư Thanh, ta sẽ xin Hoàng Thượng trị tội!" Tần Vương thấy hai vị ma ma muốn bắt Dương Thư Thanh, lập tức lên tiếng ngăn cản. Thân hình cao lớn đứng trước mặt Dương Thư Thanh, che chở nàng.
"Xin Vương gia không ngăn cản nô tài làm việc!" Lý công công nhíu mày.
Dương Thư Thanh nhìn thân hình cao lớn chắn ở trước mặt mình, trong lòng một hồi rung động, ánh mắt rưng rưng, Tần Vương... Tần Vương... Nàng đột nhiên từ trên giường bước xuống, nhìn Tần Vương một cái thật sâu.
"Vương gia, xin người bảo trọng!"
Nói xong, Dương Thư Thanh không chùn bước đi tới trước mặt hai vị ma ma chịu trói: "Đi thôi!"
Tần Vương nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, hắn biết ý tứ của Thư Thanh, nàng không muốn hắn đeo tội danh kháng chỉ bất tuân trên lưng, sự săn sóc của Thư Thanh càng làm hắn thêm khó chịu và đau lòng.
Thư Thanh chưa bao giờ muốn làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, nàng chỉ là nhìn lầm người, tin sai người!
Người đáng chết là tỳ nữ Thiến Dung kia!
"Thư Thanh, nàng yên tâm, ta sẽ xin Hoàng Thượng xử lý nhẹ tay!"
Dương Thư Thanh thấy Tần Vương không có náo lên, trong lòng thầm thở nhẹ ra, nàng muốn giữ được tính mạng, nàng tin tưởng Tần Vương yêu nàng như mạng sẽ không làm nàng thất vọng!
Phủ Tần Vương nửa đêm phát sinh chuyện lớn cuối cùng vẫn truyền ra ngoài, quan viên nhao nhao chấn động, Dương trắc phi quả là to gan lớn mật dám làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, Trần thái y hôn mê bất tỉnh cũng là nàng ra tay, chỉ vì Trần thái y biết nàng không mang thai được...
Thậm chí còn liên quan đến chuyện Dương Thư Thanh giả mang thai lúc trước, loại bí dược Tử Quy cũng bị truyền ra ngoài.
Quý phụ hậu trạch nhao nhao khiếp sợ.
Qua chuyện này, Tấn Vương dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lật đổ Tần Vương và An Viễn Hầu!
Dương Uyển Linh biết được Dương Thư Thanh bị giải đến đại lao, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống đất, chỉnh đốn lại bộ dạng xinh đẹp, dưới sự giúp đỡ của Tấn Vương không đợi được đi tới Tần Vương phủ.
Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Định Quốc Công phủ.
Khương Nịnh Bảo nằm ở trên giường hồi lâu, vẫn không buồn ngủ như cũ, thậm chí thời gian trôi đi nàng càng ngày càng thanh tỉnh, trong đầu không ngừng nghĩ đến cùng một vấn đề.
Dương Thư Thanh rốt cuộc sẽ có kết cục gì?
Nàng ta sẽ bị ban chết sao?
Khương Nịnh Bảo suy nghĩ đông nghĩ tây, lúc này một cái cánh tay dài ôm nàng vào trong lồng ngực, bên tai chợt vang lên một giọng nói từ tính trầm thấp: "Nịnh Bảo, sao còn chưa ngủ?"
Khương Nịnh Bảo rúc vào lồng ngực Định Quốc Công: "Ngủ không được, ta muốn biết chuyện tiếp theo ở Tần Vương phủ, ta muốn biết Dương Thư Thanh có bị ban chết hay không."
Định Quốc Công nặng nề cười, hôn mặt nàng: "Kết quả thế nào, ngày mai là có thể biết rồi, lúc này cũng đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ đi!"
Khương Nịnh Bảo ngẫm lại cũng đúng, nàng ở chỗ này trằn trọc khó ngủ cũng vô dụng nên nàng uốn mình ở trong lồng ngực Định Quốc Công chậm rãi nhắm hai mắt, ngủ thật say.
Định Quốc Công cong khóe miệng, cũng nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm ngày thứ hai, tinh thần Khương Nịnh Bảo sảng khoái, sau khi rửa mặt chải đầu, ăn sáng xong, nàng nàng không chờ nổi hỏi Định Quốc Công kết cục của Dương Thư Thanh.
Nàng vừa mới thấy hắc y thị vệ tới đưa tin tức cho Quốc Công gia.
Định Quốc Công nhìn bộ dạng nóng vội của nàng, khóe miệng bất giác cong lên, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, trầm thấp trả lời: "Dương Thư Thanh đã bị áp giải vào đại lao!"
Khương Nịnh Bảo nghe vậy, trong mắt hiện lên hào quang.
"Sợ là tội của nàng ta khó thoát cái chết."
Vừa nghĩ tới Dương Thư Thanh bao lần xuống tay với nàng sẽ bị tiêu diệt, trong lòng nàng một hồi vui sướng.
Định Quốc Công nghĩ tới tin tức vừa nhận được, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, có Tần Vương ở đây, phỏng chừng Dương Thư Thanh không chết được, hắn nói: "Tần Vương tình sâu nghĩa trọng với nàng ta, sẽ xin tha cho nàng ta, Hoàng Thượng chắc có lẽ sẽ không ban chết cho nàng, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, có đôi khi tồn tại cũng là một chuyện thống khổ."
Nói xong, hắn nói với Khương Nịnh Bảo chút chuyện phát sinh ở Tần Vương phủ.
Khương Nịnh Bảo: "..."
Nàng quả nhiên cao hứng quá sớm, nữ chính Dương Thư Thanh không thể chết dễ dàng như vậy được, tuy nói có chút tiếc nuối nhưng Quốc Công gia nói rất đúng, trải qua chuyện này, không chết cũng không có kết cục gì tốt.
Quả thật như Khương Nịnh Bảo suy nghĩ, chuyện gièm pha lẫn lộn huyết mạch hoàng thất tuy nói không có truyền ra ngoài, nhưng trong giới quý tộc không ai không biết chuyện này.
Bốn bà đỡ và Thiến Bích chết bất đắc kỳ tử, hạ nhân trong viện của Dương Thư Thanh không một ai may mắn thoát khỏi, Trương thái y trong cung lưu lại một phong thư tuyệt bút, sau đó uống rượu độc chết rồi.
Thiến Dung hiểu rõ tình hình cũng giả chết bất đắc kỳ tử.
Mấy ngày ngắn ngủi, những người có liên quan tới chuyện này bị xử lý sạch sẽ.
An Viễn Hầu bị Càn Nguyên Đế làm khó dễ, rất thức thời nộp binh quyền ra, vứt bỏ An Viễn Hầu phu nhân, sau đó làm một hầu gia không có thực quyền, tất cả mọi người trong An Viễn Hầu phủ tất đều hận chết Dương Thư Thanh.
Tần Vương quỳ gối trước của ngự thư phòng ba ngày ba đêm, nộp ra tất cả thế lực trong tay, rốt cuộc hắn cũng có được kết quả hắn muốn, Tần Vương bị hạ xuống làm Quận Vương, trở thành một Vương gia nhàn rỗi không có quyền thế.
Sau khi Tấn Vương biết thì trầm mặc.
Hắn không ngờ huynh đệ thế lực ngang nhau lúc trước, cuối cùng lại bằng lòng vì một nữ nhân đi tới xuống nước này.
Dương Thư Thanh còn sống, thành tội nô, cả đời đeo trên lưng thân phận tội nô, bị sung quân đến Hoàng Trang làm việc, bên người không có ai hầu hạ.
Sống như vậy so với chết còn khó chịu hơn.
Nhưng Dương Thư Thanh lại không dám chết.
Có Tần Vương chiếu cố, chẳng sợ phải làm việc, công việc cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nàng ta hối hận bản thân quá tham lam, nếu... Nếu như sau khi Thiến Dung chạy trốn nàng thẳng thắn với Tần Vương thì thật tốt, đáng tiếc không có nếu, giờ nàng đã trở thành tội nô.
Sống lại một đời, kết cục so với đời trước còn thảm hại hơn.
Dương Thư Thanh ở trong phòng hạ nhân lạnh như băng, cả người lạnh phát run, nàng nhìn tuyết bay lả tả trong Hoàng Trang, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào một hạ nhân khác trong phòng—— Thiến Dung.
Thiến Dung "chạy trốn" cũng bị tróc nã trở về.
Nàng sinh hạ tiểu hoàng tử cho Tần Quận Vương, chưa ở cữ xong đã bị đưa đến Hoàng Trang làm bạn với Dương Thư Thanh, Dương Thư Thanh không nghe Thiến Dung giảo biện, mỗi ngày thú tiêu khiển lớn nhất chính là đánh chửi Thiến Dung.
Ngay từ đầu Thiến Dung đã không phản kháng, đến cuối cùng thì vật lộn với Dương Thư Thanh.
Quản sự trong Hoàng Trang được Tần quận vương nói phải chăm sóc Dương Thư Thanh, nhưng cũng chỉ là giữ tính mạng cho nàng, cho nàng phần công việc nhẹ nhõm mà thôi, những thứ khác, quản sự cũng mặc kệ.
Trong phủ Định Quốc Công, lúc này lại là tiếng hoan hô cười nói, náo nhiệt vô cùng.
Ngày hôm nay, song bào thai tròn một tuổi.
Cặp song sinh chọn đồ vật đoán tương lai lễ, tân khách như mây.
Lúc này đây, Càn Nguyên Đế tham dự lễ chọn đồ vật đoán tương lai của cặp song sinh, Kỳ ca nhi và Lân ca nhi có tướng mạo cực kỳ giống Định Quốc Công, khỏe mạnh chắc nịch, nhưng tính cách lại không giống nhau, Kỳ ca nhi tương đối trầm tĩnh, Lân ca nhi vẫn hoạt bát nghịch ngợm, làm các quý phụ đến đây kinh ngạc cảm thán không thôi.
Tiểu vương gia Tiêu Nhiên thập phần không khách khí véo má hai tiểu gia hỏa, trong lòng sảng khoái không thôi, hắn không dám chống lại Định Quốc Công, nhưng có thể véo má con của hắn, ha ha!
Có Tiêu Nhiên mở màn, tức khắc có vài cái Vương gia, Quốc Công hoặc là quý phu nhân có thân phận cao quý nhao nhao noi theo, hai cái tiểu gia hỏa cũng không ngồi yên, Tiêu Nhiên có thể ra tay được là bởi vì hắn ra tay quá mức đột ngột.
Khương Nịnh Bảo nhìn hai cái tiểu gia hỏa có dung mạo giống Định Quốc Công cứ chạy đến bên người Định Quốc Công, mím môi cười, ở phía xa, Định Quốc Công có cảm giác ngẩng đầu nhìn về phía Khương Nịnh Bảo, ánh mắt hai người gặp nhau ở không trung, nhu tình như nước chảy xuôi.
Nắm tay nhau, cùng nhau giai lão!
Tạ Cảnh Dực nhìn một màn này ở xa xa, thoải mái cười.
Tác giả nói suy nghĩ của mình: Cám ơn mọi người, chính văn hoàn rồi, còn lại phiên ngoại thôi, nói rõ ràng kết cục của một số người.