Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

chương 98

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhìn thấy hàng lông mày đã có sợi bạc của Gấu trúc gia gia nhuốm đầy sát khí, Nguyễn Thu Thu cảm thấy hết sức kinh ngạc.

Nàng không ngờ Gấu trúc gia gia bình thường hòa ái dễ gần đối với đám thú non, cũng sẽ có một mặt ác liệt như thế.

Sói xám tiên sinh cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, hắn nhìn vào khuôn mặt của Tộc trưởng gia gia, mấy giây sau mới thu hồi ánh mắt, nắm bàn tay Nguyễn Thu Thu khẽ khều khều.

Uyên Quyết cúi đầu nhìn nàng, trong ánh mắt hắn dường như trộn lẫn những tia sáng, mang theo ý tứ dò hỏi.

Nguyễn Thu Thu nhanh chóng hiểu được Sói xám tiên sinh dự định nhận lời với đề nghị vừa rồi của Tộc trưởng gia gia, cong môi cười, gật đầu với Uyên Quyết.

Chỉ là phụ trách chăm sóc đám gấu nhỏ ba ngày mà thôi, cũng không làm lỡ chuyện của bọn họ. Vừa vặn nàng cũng cần đám gấu nhỏ giúp đỡ bật bông, canh cửi, nhất cử lưỡng tiện.

Điều này cũng như là nàng và Sói xám tiên sinh đồng ý với thỉnh cầu của Tộc trưởng gia gia, nàng không có lý do gì để phải từ chối.

Nhận được sự cho phép của tiểu thê tử, tầm mắt của chàng sói nào đó mới lại nhìn sang Gấu trúc gia gia, khẽ nói, "Được."

Hùng Kiện Khang nghe thế, đầu tiên là sửng sốt hai giây, sau đó mới nở nụ cười: "Được được được, có các ngươi giúp trông coi đám gấu con là tốt rồi, vậy chúng ta không làm chậm trễ thời gian nữa, xế chiều hôm nay ta sẽ đi vào cấm địa, tu bổ kết giới."

Nguyễn Thu Thu lo lắng nói: "Buổi chiều đã đi rồi, có gáp gáp quá không?"

Nếp nhăn ở khóe mắt ông cũng mang theo ý cười, "Không gấp gáp, ba ngày sau phiên chợ yêu ma chợ sẽ mở, từ bộ lạc chúng ta đến đó cũng phải tốn một chút thời gian, ta muốn đi sớm về sớm."

Hùng Kiện Khang nói xong dừng lại một chút, rồi mới nói tỉ mỉ tình huống ở Bộ lạc Đông Hùng và số lượng gấu yêu với một người một sói.

Ví dụ như những gấu yêu khỏe mạnh có thể phát huy được tác dụng chỉ có mười tám con, thức ăn trong bộ lạc cùng lắm chỉ có thể duy trì trong bảy ngày, số lượng yêu già yếu còn thiếu dược thảo, vân vân.

Sau khi giới thiệu xong tình huống vô cùng thê thảm của bộ lạc, Tộc trưởng gia gia nhìn Nguyễn Thu Thu đang rơi vào trầm tư, bản thân mình cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Hơn mười năm nay, Bộ lạc Đông Hùng đúng là càng ngày càng thảm, ông- người tộc trưởng này không thể trốn tránh được trách nhiệm.

Nhưng nếu đã nói tất cả rồi, ông cũng không che giấu, nói xong tất cả tình trạng và tài nguyên của Bộ lạc Đông Hùng bây giờ, hết sức trịnh trọng đưa một tấm mộc bài màu đỏ nhỏ cho Nguyễn Thu Thu.

"Đây là tín vật để đi vào sơn động đặc biệt này." Tộc trưởng gia gia nói, "Thu Thu, cất giữ nó giúp gia gia đã."

Nguyễn Thu Thu sửng sốt, phản ứng lại "sơn động đặc biệt" mà Gấu trúc gia gia nói chính là lều gỗ nhỏ này.

Nàng do dự trong giây lát, không biết có nên nhận hay không.

Gấu trúc gia gia thấy thế, cười hỏi nàng, "Thu Thu, khi tới đây ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?"

Thấy Tộc trưởng gia gia nhắc tới việc này, đôi mắt Nguyễn Thu Thu sáng rực lên, "Có."

"Vậy lão tộc trưởng nói đúng." Trong mắt Hùng Kiện Khang cũng hiện lên nét vui mừng, "Nghe nói sơn động động đặc biệt này, là do một đôi vợ chồng nhân tộc có quan hệ tốt với Lang tộc Tinh Nguyệt để lại, bất kỳ nhân tộc nào có thiên phú tu luyện đều có thể nhận được truyền thừa của nhân tộc ở đây."

Nguyễn Thu Thu kinh ngạc trợn to mắt, trong đầu đột nhiên xẹt qua một suy nghĩ, nhưng nàng chưa kịp bắt được manh mối nào suy nghĩ ấy đã tiêu tan.

"Nhưng đa số nhân tộc có thiên phú tu luyện đều ở bộ lạc nhân tộc dưới lòng đất, bộ lạc chúng ta không có. Truyền thừa này vô dụng với yêu tộc, vì lẽ đó nơi này vẫn chưa từng được dùng qua." Hùng Kiện Khang nói, "Thu Thu, ngươi tới đây thử chạm vào tín vật này xem sao."

Nguyễn Thu Thu nghe vậy, khẽ đặt ngón tay lên tín vật gỗ màu đỏ, rất nhanh, một luồng âm thanh huyền diệu quen thuộc từ trong tấm gỗ màu đỏ truyền đến, quanh quẩn vấn vít, chui vào trong tai Nguyễn Thu Thu.

Ý thức lại một lần lâm vào trạng thái lửng quen thuộc, ánh mắt Nguyễn Thu Thu dần dần mê man, nhưng tinh thần nàng lại từng chút từng chút khôi phục, trở nên viên mãn.

"Đi"......

Âm thanh cuối cùng buông xuống, tín vật trong tay cũng bị nàng đẩy ra, rơi xuống mặt bàn đá.

Nguyễn Thu Thu đột nhiên mở mắt ra, đối diện với khuôn mặt đang treo nụ cười của Tộc trưởng gia gia.

"Thế nào?" Hùng Kiện Khang hỏi.

"Hiệu quả rất tốt." Nguyễn Thu Thu phát hiện, sự mệt mỏi tinh thần vì dốc sức ngưng tụ giọt nước chữa trị đã biến mất hoàn toàn rồi, loại âm thanh huyền diệu kia càng giống như một loại phương pháp tu luyện tinh thần lực kỳ lạ, giúp nàng đột phá tu luyện.

Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy trong đầu dường như có thêm một số đồ vật được ngưng tụ lại từ tinh thần lực, nàng cũng không rõ cụ thể là thứ gì, nhưng nếu tiếp nhận truyền thừa thêm mấy lần thì chắc là có thể hiểu rõ.

"Có hiệu quả là được." Tộc trưởng gia gia cười nhặt tín vật trên bàn đá lên, "Vậy con cất tín vật này đi, nghe nói mỗi ngày chỉ có thể tiếp nhận truyền thừa một lần, nếu ở bên ngoài sơn động đặc biệt này, chắc hẳn cũng có thể tiếp thu truyền thừa, chỉ là hiệu quả có thể không tốt bằng trong sơn động."

Nguyễn Thu Thu cũng không từ chối, thử thăm dò đặt bàn tay lên trên tấm gỗ đỏ ấy, lần này lại không nghe thấy loại âm thanh huyền diệu kia nữa.

"Cảm ơn Tộc trưởng gia gia." Nàng nhận lấy tấm gỗ từ trong tay Hùng Kiện Khang, vì để phòng ngừa vạn nhất, Nguyễn Thu Thu nhét nó vào trong lòng bàn tay Sói xám tiên sinh.

Nhưng lần này, trong nháy mắt nàng chạm vào đầu ngón tay của Sói xám tiên sinh, sống lưng nhưng đột nhiên dâng lên cảm giác tê dại, khiến cho nàng không nhịn được mà cong eo, nhanh chóng tách ra khỏi lang yêu, giữ một khoảng cách với hắn.

Nguyễn Thu Thu hết sức khó xử phát hiện ra, làn da của nàng hình như lại trở nên nhạy cảm hơn nữa rồi.

Không biết thể chất nàng đã xảy ra chuyện gì, một mình yên lặng tu luyện thì không sao, một khi cùng tu luyện với Sói xám tiên sinh, hoặc là ở bên cạnh hắn, mỗi lần tu luyện xong sẽ có một quãng thời gian trở nên vô cùng mẫn cảm.

Rõ ràng chạm vào thứ khác thì không có chuyện gì, đụng vào Tộc trưởng gia gia cũng không sao, nhưng chỉ cần khẽ đụng vào Sói xám tiên sinh, nàng lại cảm thấy khó chịu.

Uyên Quyết nhìn nàng tự nhiên vành tai lại ửng hồng, trong đầu cũng lướt qua một suy đoán khiến cho hắn vừa vui vẻ lại vừa ngượng ngùng.

Phu nhân nàng, có phải là bởi vì rất yêu thích mình, vì thế giống mình, chỉ cần có tiếp xúc nhẹ nhàng, là sẽ cảm thấy thẹn thùng?

May mà Nguyễn Thu Thu không đọc được suy nghĩ của hắn, nếu không sẽ tức thành cá mắm, dù sao thật sự nàng cũng cảm thấy mẫn cảm từ trên mặt sinh lý.

Nhưng hắn là một con sói rất biết cách săn sóc, ở trước mặt Tộc trưởng gia gia, suy nghĩ cho tiểu phu nhân của hắn, nên cũng không làm ra chuyện gì quá đáng.

"Nên nói ta đều đã nói rồi, mấy ngày nay xin nhờ các ngươi." Tộc trưởng gia gia nói, dường như hắn đã tháo xuống được trọng trách nặng nề nhưng lại ấp áp, mang theo một người một sói rời khỏi lều gỗ nhỏ.

Sau khi ở bên trong gần nửa ngày, di chứng mẫn cảm của Nguyễn Thu Thu sau tu luyện cũng dần dần tan biến.

Tộc trưởng gia gia gọi Hùng Viễn và vài con yêu có thực lực từ cấp hai trở lên còn khỏe mạnh trong bộ lạc tới, dặn dò bọn họ mấy ngày này đều phải nghe theo Nguyễn Thu Thu và Uyên Quyết sắp xếp.

Sắp xếp xong gấu yêu nào chăm sóc con non, gấu yêu nào chăm sóc những con đang bệnh, gấu yêu nào đi tuần tra, Tộc trưởng gia gia lại dặn dò một lượt, rồi biến thành yêu hình.

Gấu trúc to lớn màu trắng đen tròn vo, giơ lên móng vuốt giấu hồn mộc vào bên trong lớp lông dày, mang theo lương khô và giọt nước có tác dụng chữa trị mà Nguyễn Thu Thu đặc biệt chuẩn bị cho mình, cứ như vậy xuất phát.

"Ngươi nói xem, Tộc trưởng muốn đi đâu mà tận ba ngày, Tộc trưởng đã lâu không rời bộ lạc lâu như vậy rồi." Một con gấu có thực lực mới vừa đạt đến cấp hai, nhỏ hơn Hùng Đóa Đóa một chút, yếu ớt hỏi Hùng Viễn ở bên cạnh.

Hùng Viễn vỗ mạnh lưng của hắn, "Tiểu Nguyệt, đừng lo lắng, Tộc trưởng sẽ nắm chắc việc mà ông ấy làm."

"Ngươi cũng không phải Tộc trưởng gia gia, làm sao ngươi biết? Ta lớn rồi, không được gọi nhũ danh của ta." Hùng Tiểu Nguyệt dùng giọng nói mềm mại phản bác lại Hùng Viễn.

Nguyễn Thu Thu nghe thế cảm thấy rất thú vị, không nhịn được đưa mắt nhìn một chút chú gấu thiếu niên kia, cảm thấy hắn là một đệ đệ rất đáng yêu, khuôn mặt mập mạp toàn thịt, tròn tròn ngốc ngốc, ai biết hắn vừa vặn nhìn sang chỗ nàng, vậy nên nàng hữu hảo gật đầu nở nụ cười.

Ai biết khuôn mặt Hùng Tiểu Nguyệt lại ửng đỏ, trong giọng nói yếu ớt lại mang theo chút thẹn thùng, "Ngươi, ngươi đang cười ta sao? Ta, ta đã mười tám tuổi, ta chỉ yêu thích yêu thú cái, ngươi là nhân tộc, ngươi đừng có cười với ta."

Nguyễn Thu Thu: "............"

Nguyễn Thu Thu: "???"

Nàng bị đệ đệ gấu ngốc này làm cho sợ ngây người, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc, còn chưa kịp nói chuyện, đã cảm thấy nhiệt độ của người bên cạnh nhanh chóng thấp xuống.

Gay rồi.

Nàng vội vàng di chuyển ánh mắt kinh ngạc từ trên khuôn mặt Hùng Tiểu Nguyệt, quay đầu, thoáng nhìn khuôn mặt tuấn tú dường như không chút biểu tình của Sói xám tiên sinh.

Hắn chỉ là nghiêng mắt nhìn Hùng Tiểu Nguyệt, sau đó ánh mắt giống như dĩ vãng, chăm chú rơi vào trên khuôn mặt Nguyễn Thu Thu, hơi mím môi, không nói gì.

Tiểu phu nhân của hắn hiển nhiên còn chưa ý thức được, dung mạo của bản thân đặc sắc như thế nào.

Nguyễn Thu Thu vô cùng nhạy cảm nhận được, sói con nhà mình đang ghen.

Nàng lặng đi trong giây lát, lại cảm thấy dở khóc dở cười.

Đầu tiên nàng nhón chân lên hôn chụt một cái lên khóe môi Sói xám tiên sinh, sau đó nhìn Hùng Tiểu Nguyệt, rất là ấu trĩ đáp lại, "Ta chỉ là đang chào hỏi với ngươi thôi, ta đây không hề thích gấu đâu."

Hùng Tiểu Nguyệt: "............"

Nguyễn Thu Thu buồn cười nhìn khuôn mặt Hùng Tiểu Nguyệt càng thêm đỏ ửng, lại nhìn qua Sói xám tiên sinh băng tan tuyết chảy, càng chắc chắn con sói đang ghen tuông này tâm trạng đã tốt lên rồi.

Nàng không xoắn xuýt ở vấn đề này nữa, kéo cánh tay Sói xám tiên sinh, bàn bạc với Hùng Viễn bề vấn đề phân phát lương thực trong bộ lạc.

Nếu như không tính nàng và Sói xám tiên sinh, cũng không tính thêm Điền Tú và đại gia đình Mạc gia gia, như vậy Bộ lạc Đông Hùng có tổng cộng tộc nhân.

Trong đó có nhân tộc, yêu tộc và bán yêu.

Ở bên trong yêu tộc, con non mười bảy con. Còn lại tất cả đều là gấu yêu, nhưng còn khỏe mạnh thì chỉ có mười tám con, còn lại hoặc là trọng thương hoặc là già yếu.

Nếu như trừ đi những con gấu yêu phải ở lại chăm sóc con non và đi tuần tra, những con có thể đi ra ngoài đi săn chỉ có mười con.

Mười con gấu yêu này thực lực cũng không mạnh, chỉ có hai con cấp hai, phần lớn đều là cấp một, tuổi cũng không lớn, có khi còn không đánh lại Nguyễn Thu Thu.

Mười con gấu yêu này, phải chia thành hai đội, đi săn trong mùa đông tràn đầy gió tuyết và rừng rậm nguy hiểm này, cung cấp thức ăn toàn bộ bộ lạc ăn được no và dược thảo, thật sự rất khó khăn.

Những con gấu yêu già trong Bộ lạc Đông Hùng không thể làm gì được cho bộ lạc, vì để tiết kiệm lương thực, đều ước lượng lượng mỡ còn lại không bao nhiêu của mình, tự động đi ngủ đông.

Nhưng coi như là như vậy, một khi thú triều bạo phát, bọn họ nhất định vẫn phải bò ra ngoài từ trong sơn động, bụng đói cồn cào phụ trách chống cự.

Ngày tháng khó khăn của Bộ lạc Đông Hùng, vô cùng gian nan, thảm thương.

Nguyễn Thu Thu cảm thấy rất bất đắc dĩ, nàng và Sói xám tiên sinh kiểm tra xong số đồ ăn tồn kho mà Tộc trưởng gia gia nói, mới phát hiện kho lương thực chính là một con giác ngưu to mọng mấy ngày trước Tộc trưởng gia gia may mắn bắt được.

Mọi người ăn rất tiết kiệm, vì thế chỉ còn lại một ít, nhưng mà chất thịt đã không còn tươi ngon nữa rồi.

"Phân phát số thịt này cho mọi người đi." Nguyễn Thu Thu nói với Hùng Viễn phía sau.

Hùng Viễn chần chờ một chút, nuốt một ngụm nước bọt, "...... Thế nhưng đây là lượng thức ăn của bảy ngày."

Thực ra hắn là một yêu thú cấp hai, hoàn toàn có thể dựa vào thực lực để được ăn no, thế nhưng vì chăm sóc những yêu khác trong tộc, đã rất lâu rồi hắn cũng không được ăn no.

Nguyễn Thu Thu thở dài, "Ta còn chút thức ăn sự trữ, đủ cho mọi người ăn trong một thời gian, không cần lo lắng."

Lão rắn đen cất trữ rất nhiều đồ ăn, so với con giác ngưu đã ăn hết một nửa này thì nhiều hơn rất nhiều, có thể đủ số lượng thức ăn để duy trì trong bảy ngày.

Sở dĩ bảo hắn làm như vậy, là bởi vì con giác ngưu này không có phẩm giai, trong thịt không có linh khí, thời gian lưu giữ vốn dĩ rất ngắn, đã kéo dài rất lâu, bây giờ cũng đã không còn tươi, hơn nữa rất nhiều gấu yêu trong bộ lạc Đông Hùng đều gầy yếu tới mức đáng thương, không cần thiết phải... tiếp tục để dành.

Nếu nàng nói như vậy, Hùng Viễn và Hùng Tiểu Nguyệt vốn đã đói meo bụng, cũng không còn từ chối nữa.

Lúc mang thức ăn rời đi, Hùng Tiểu Nguyệt nhịn không được đỏ mặt, quay đầu nhìn Nguyễn Thu Thu một cái thật sâu, nói, "Tỷ đúng là một người tốt bụng."

Nguyễn Thu Thu: "......"

Nàng chỉ cảm thấy cơ thể Sói xám tiên sinh căng thẳng, nhưng trong giây lát đã khôi phục lại bình thường, giống như lang yêu này chưa từng cảm thấy căng thẳng.

Nguyễn Thu Thu trực giác cảm thấy không quá ổn, lại cảm thấy buồn cười, đây là lần đầu tiên nàng gặp yêu như Hùng Tiểu Nguyệt, cũng là lần đầu tiên được phát thẻ người tốt, còn cảm thấy khá lạ lẫm, mới mẻ.

"Vậy chúng ta về nhà đi?" Giờ phút này Nguyễn Thu Thu cũng không có ý thức được sự ghen tuông của chàng sói nhà mình đã vượt qua năng lực thừa nhận của hắn, sẽ mang đến hậu quả đáng sợ như thế nào, chỉ nhẹ nhàng túm túm ống tay áo, khẽ hỏi hắn.

Sói xám tiên sinh vẫn đang chìm trong cơn ghen, hàng lông mi dài khẽ buông, "ừm" một tiếng, giọng điệu cũng không có gì khác thường.

Nguyễn Thu Thu mỉm cười, kéo tay hắn, một người một sói đi theo con đường nhỏ rơi đầy bông tuyết, đi về sơn động của bọn họ.

Bởi vì trời sắp tối đen, bọn họ cũng không gặp nhóc con nào đi ra ngoài hoạt động, nhanh chóng đi về tới cửa sơn động.

Khi sắp về tới nhà, Nguyễn Thu Thu phát hiện, hai cánh môi của Sói xám tiên sinh đã sắp trề xuống.

Sau khi hắn nhìn thấy người mở cửa là Tiểu Bạc Hà và Tiểu Ngư, càng cảm thấy khó chịu.

Nhưng hắn vẫn khắc chế lại bản thân, không làm chuyện xấu hổ nói gì trước mặt đám trẻ con này, cũng không buông tay Nguyễn Thu Thu ra, cứ như vậy đi theo bên cạnh nàng.

Nguyễn Thu Thu cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Lúc này ở trong sơn động của bọn họ, ngoài Tiểu Bạc Hà, Tiểu Ngư và Mạc Miêu cũng đến đây, mấy người đang chăm sóc đám nhóc hùng Đóa Đóa trong sơn động.

Đám con non đã khôi phục lại ý thức, tất cả đều không cảm thấy bất ngờ với việc Sói xám tiên sinh có thể đánh bại Lão rắn đen.

Dù sao trong mắt chúng, hắn chính là sự tồn tại trong truyền thuyết ở rừng rậm.

Người và yêu thú trong nhà nhiều hơn, căn phòng lập tức có vẻ náo nhiệt hơn.

Nhưng rất rõ ràng, Sói xám tiên sinh không thích náo nhiệt như vậy.

Hoặc là nói, hắn cũng không thích trao đổi cùng với nhiều yêu thú như vậy.

Nguyễn Thu Thu có thể hiểu được, sơn động này là nhà của nàng và Sói xám tiên sinh, là lãnh địa chỉ thuộc về bọn họ.

Nàng cũng biết, Sói xám tiên sinh bây giờ không nói gì, chủ yếu là bởi vì nàng. Nếu là trước kia, hắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho bọn nhóc ở trong sơn động của mình cả ngày.

Hơn nữa Hùng Đóa Đóa và Điền Tú bọn họ vẫn cứ ở đây cũng không tiện lắm, tắm rửa buổi tối cũng chính là vấn đề đầu tiên.

Còn nữa, sơn động nhỏ cũng không chứa được nhiều yêu như vậy.

Nghĩ như vậy, trong đầu Nguyễn Thu Thu đã tính toán.

Ăn xong cơm chiều, Sói xám tiên sinh ở lại phòng ngủ chính, Nguyễn Thu Thu lách ra sơn động nhỏ, giúp mấy con yêu thú bị thương kiểm tra một chút.

Vết thương của Hùng Đóa Đóa và Điền Tú đã nhanh chóng khép lại, đã không còn đáng ngại, Hùng Cổn Cổn và Xà Khâm đã khôi phục ý thức, chỉ có con non bán xà bán ưng vết thương nặng nhất còn chưa tỉnh lại, nhưng không còn nguy hiểm tới tính mạng.

Nguyễn Thu Thu đang do dự, không biết phải nói như thế nào với đám yêu thú rằng sơn động quá nhỏ không ở được nhiều yêu như vậy, Hùng Đóa Đóa đã mở miệng trước, " Uyên phu nhân, vậy ta mang Hùng Cổn Cổn trở về sơn động trước."

Điền Tú cũng nói, "Tình trạng của ta không được tốt lắm, chắc chỉ có thể đi một mình, không mang bọn hắn về cùng được."

Nguyễn Thu Thu hơi kinh ngạc, nàng không ngờ tất cả mọi người đều không muốn ở lại đây qua đêm.

Thực ra Điền Tú bọn họ đã nghĩ tới, độ nguy hiểm khi ở lại đây còn cao hơn so với việc trở về, lập tức từ bỏ cái ý định ở lại đây trong đầu.

Nguyễn Thu Thu nhìn Xà Khâm sắc mặt đang còn tái nhợt, và con non còn hôn mê chưa tỉnh lại, do dự một lát, vừa định nói "Vậy tiểu Xà Khâm ở lại đây đi", Tiểu Bạc Hà đã mở miệng.

"Thu Thu tỷ, nhà chúng ta còn có thể cho con non ở được." Nàng nói xong, mắt nhìn nhị ca mình, ý bảo Tiểu Ngư nói chuyện.

Tiểu Ngư hậu tri hậu giác gãi gãi đầu, nhìn về phía Xà Khâm.

Nhưng khi hắn nhìn phía đối phương, bởi vì mạnh mẽ chống lại, mà khuôn mặt hắn bị tróc hết vảy, huyết nhục mơ hồ, thanh âm nhịn không được run lên một chút, "Đúng vậy, hay là Xà Khâm theo chúng ta về nhà đi?"

Hắn khẽ run rẩy, không dễ bị người khác phát hiện, rất nhanh đã điều chỉnh tốt, tia sợ hãi trong mắt cũng đã biến mất.

Nhưng mà tiểu Xà Khâm lại nhìn ra.

Đáy mắt hắn chứa đầy nước mắt, theo bản năng nâng tay bưng kín mặt mình, hắn khoát tay, những vết sẹo đáng sợ trên tay, trên cánh tay cũng không dấu được mà lộ ra, khiến cho hắn thoạt nhìn càng thêm xấu xí.

Nguyễn Thu Thu thấy mắt hắn long lanh nước mắt, cảm thấy đau lòng.

Nàng nhíu mày, nhìn vào linh lực ở trong đàn điền, muốn thử xem bây giờ nàng có cách nào chữa khỏi vết sẹo cho tiểu Xà Khâm không, ít nhất cũng giảm bớt đau đớn cho hắn.

Mà Sói xám tiên sinh, cũng không thật sự chờ ở trong hôn phòng.

Hắn dựa lưng vào vách tường lạnh băng bên ngoài sơn động, thả yêu thức tiến vào sơn động, thấy rõ được khuôn mặt loang lổ những vết sẹo của tiểu Xà Khâm.

Ngón tay thon dài nâng lên, lòng bàn tay thô rắp xẹt qua vết sẹo trên trán.

Uyên Quyết lại "nhìn" khuôn mặt xấu xí của Xà Khâm, khuôn mặt đã bị hủy dung biến dạng.

Giống như, thấy được khuôn mặt đã từng bị trọng thương mà hủy dung của chính mình.

Truyện Chữ Hay