Nguyễn Thu Thu bưng bồn đã chứa đầy tuyết vào trong sơn động, quẹo qua một ngã rẽ, đi tới chỗ tránh gió trong "phòng ngủ chính", cúi người đem tuyết trong chậu gỗ đổ vào trong nồi đá đang được đốt nóng.
Nguyễn Thu Thu cầm lên một cây muỗng gỗ, quấy quấy tuyết trong nồi, sau đó khẽ ngồi xổm xuống, đem bàn tay sưng đỏ đặt ở khe hở của bếp lò đá.
Để cho nàng có chút vui vẻ là, ở "phòng chứa đồ" trong sơn động của lão sói xám tiên sinh chứa những cây củi nhìn như bình thường nhưng kỳ thật không hề đơn giản, mặc dù nhìn như vật liệu gỗ thông thường, nhưng một cây có thể đốt rất lâu, lửa rất nóng, hơn nữa cũng không có nhiều khói.
Cứ như vậy, củi đốt mà Nguyễn Thu Thu vốn là cho là chỉ đủ đốt năm ngày, có lẽ có thể chống đỡ chừng mười ngày.
Trong thời tiết tuyết rơi ác liệt này, những thứ củi đốt có chút đặc thù này, nhất định là thứ cứu mạng bọn họ.
Bởi vì phát hiện tính đặc thù của loại củi đốt này, cho nên Nguyễn Thu Thu đun xong một chậu nước nóng, liền đem vị trí của bếp lò đá từ trong "phòng chứa đồ" dời sang "phòng ngủ chính".
"Phòng ngủ chính" là ở sau cua quẹo, hiệu quả tránh gió còn tạm được, ít nhất sẽ không thổi đến gió lạnh.
Kỳ thật Nguyễn Thu Thu còn muốn bộ da thú nàng đang mặc trên người cởi ra sửa lại một chút, làm thành một cái màn cửa đơn giản, cố định ở trên vách núi nhô ra để chắn gió, nhưng giờ nàng đang muốn xử lý vết thương cho Ác Lang tiên sinh, còn chưa kịp làm.
Nước rất nhanh đã nấu xong, Nguyễn Thu Thu bưng một chậu nước nóng nhiệt độ vừa phải, từ từ đi tới bên giường bằng đá.
Sắc mặt phu quân nàng bây giờ vẫn như cũ rất kém, lông mi bởi vì đau đớn thỉnh thoảng rung động, kéo theo vết sẹo kinh khủng trên mặt cũng tựa như sống lại, thỉnh thoảng co rúm lại.
Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi, do dự nói một câu, "Dự trữ lương tiên sinh, đợi một lát ta sẽ xử lý đơn giản vết thương của chàng, sẽ rất đau, chàng ngàn vạn lần đừng tỉnh a..."
Nếu nàng đang xẻo thịt thối của y đến một nửa, sói tỉnh lại, cho là nàng đang hãm hại y, vậy phải làm sao.
Nguyễn Thu Thu có chút tự giễu cười một tiếng, Ác Lang tiên sinh bây giờ yếu ớt như vậy, dù thật sự bị đau mà tỉnh, phỏng chừng cũng không thể làm gì nàng.
Nguyễn Thu Thu cầm lên cốt đao (đao xương) xinh xắn ở trong góc của "phòng chứa đồ", đặt ở trong nước nóng vừa đun, sau đó mới từ từ vén lên da thú đang đắp lên chân cụt của lão sói xám tiên sinh.
Con ngươi co rút lại, cho dù đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy vết thương như vậy, nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn là có chút tê dại da đầu----
Chân trái Ác Lang tiên sinh, từ đầu gối đi xuống mười mấy xen-ti-mét cũng đã là một mảng xanh đen.
Y đại khái là bị thứ gì cắn đứt chân, gảy xương một nửa, bên cạnh có chút sắc bén, máu không biết đã được y cầm lại như thế nào, nhưng mặt trên phủ lấy một tầng thịt thối rữa cùng một mớ dược thảo mà vừa rồi nàng đắp vội lên, thật sự rất dọa người.
Nguyễn Thu Thu xác nhận một chút dược thảo dùng ngoài da, da thú sạch sẽ cùng nước nóng đã được nhỏ một giọt nước dị năng, đã chuẩn bị xong cả, liền không do dự nữa, từng chút từng chút đem phần thịt thối trên chân cụt của lão sói xám tiên sinh xẻo xuống.
Nàng nhanh chóng giúp y rửa sạch vết thương, đem dược thảo thoa lên trên vết thương, sau đó đem phần da thú mềm mại nhất đã được xé thành cuộn dài, nhẹ nhàng bọc kỹ phần chân còn lại của lão sói xám tiên sinh.
Nguyễn Thu Thu khẩn trương nhìn chân của y, sau khi phát hiện chỉ có một chút máu loãng chảy ra, cũng không ra nhiều máu, mới bủn rủn cả người ngồi quỳ trên mặt đất.
Nàng lấy lại tinh thần, mới phát hiện trán cùng sống lưng mình tất cả đều là mồ hôi lạnh, ngay cả ngón tay cũng sắp không nhấc nổi.
Nàng tuy rằng đã trải qua non nửa năm tận thế, nhưng vận khí của nàng xem như tốt, tận thế cũng không phải kiểu tang thi các thứ như trong tiểu thuyết viết, mà là giống loài toàn cầu biến dị. Nàng ở giai đoạn đầu chạy trốn tới trong căn cứ, sau đó lại thức tỉnh dị năng hệ thủy, vẫn luôn dựa vào bán nước mà sống.
Cuộc sống so với trước tận thế khổ hơn nhiều lắm, nhưng nàng cũng chưa có xử lý qua loại vết thương nghiêm trọng như vậy.
Nguyễn Thu Thu bây giờ chỉ cảm thấy may mắn lão sói xám tiên sinh là Lang Yêu, mà không phải loài người bình thường, bằng không nàng chữa thế này, khẳng định là không được.
Nàng chậm rãi thở ra một hơi, run rẩy tay, thừa dịp nước còn ấm áp, dùng góc da thú mềm mại, giúp lão sói xám tiên sinh xử lý những vết thương nghiêm trọng khác trên người.
Chờ nàng làm xong hết thảy, nước đã dùng hết toàn bộ. Da thú bẩn một tấm, còn có một tấm nàng xé ra dùng để bọc miệng vết thương của Ác Lang tiên sinh, dược thảo cũng chỉ dư lại năm cây.
Nàng tính toán toàn bộ tài sản của bọn họ, lại không chú ý tới chàng sói nào đó được đắp lên dược thảo, lại uống hai giọt nước có chút hiệu quả chữa trị, đã khôi phục một chút thần chí.
Y trước tiên liền chú ý trên người mình khác thường------
Trong cơ thể không biết tại sao nhiều một chút linh khí, quanh quẩn, giảm bớt một ít cảm giác đau đớn của y. Một tia linh khí đó lại cực kỳ phù hợp với y, cơ hồ rất nhanh đã bị y hấp thu, ngay cả yêu hạch đã tan vỡ của y cũng bởi vì chút linh khí này mà sinh ra một ít yêu lực.
Chẳng qua có chút kỳ quái là, yêu hạch đã tan vỡ của y không biết vì sao có một ít biến thành màu đen, nhỏ bé gần như là ảo giác của y.
Trừ cái này ra, những vết thương lớn nhỏ ở trên người y, cũng truyền đến từng trận cảm giác tê ngứa.
Ngay cả trên chân cụt kinh khủng mà chính y cũng không thèm nhìn lâu, đã mất đi đau đớn như ngàn vạn con kiến gặm nhấm trước đó.
Trên người y đang đắp một tấm da thú mềm mại, chặn lại gió rét.
Mũi y rất nhạy bén, một chút liền nhận ra hương vị trong không khí.
Đó là mùi hương từ củi đốt đặc thù mà trước đó y chuẩn bị, mùi máu nhàn nhạt, mùi dược thảo bị giã nát.
Trừ những mùi hương đó ra, còn có trộn lẫn một chút mùi hương vừa quen thuộc lại xa lạ.
Là mùi hương trên người tiểu phu nhân Nhân tộc của y.
Nàng vậy mà....
Không có rời đi sao?
Bàn tay đang đắp da thú của Uyên Quyết từng chút từng chút nắm chặt, lồng ngực đáng xấu hổ nảy lên một cảm giác chua xót.
"Lại mang chút tuyết nữa về, nấu chút thức ăn..." Bên tai truyền tới một giọng nói nho nhỏ khàn khàn, Uyên Quyết lần đầu tiên không có cách nào khống chế được yêu thức của mình, y "nhìn thấy" hết thảy hoàn cảnh trong sơn động.
Tiểu phu nhân của y, không có lãng phí một chút tài nguyên, trong sơn động thật sự giống như y đã nghĩ, ở chỗ tránh gió dựng một bếp lò đá đơn giản, chút ánh lửa từ củi đốt, điểm xuyết cho sơn động trống trải buồn tẻ mấy ngày qua một chút ánh sáng ấm áp.
Giống cái Nhân tộc đó mặt mày nhu hòa, từng chút từng chút đem năm gốc cây dược thảo chỉ y mới có thể dùng, cẩn thận gói kỹ.
Ở bên chân của nàng, là hai bồn nước bẩn thỉu bốc mùi thối rữa.
Y "nhìn thấy" kẽ ngón tay của nàng còn chưa có rửa sạch sẽ, là những thứ dơ bẩn trên phần chân cụt của y.
Đầu ngón tay có chút mất mặt sói mà run rẩy, Ác Lang tiên sinh cũng không thể dùng cái lý do "Nguyễn Thu Thu chẳng qua là đang xử ý nguyên liệu nấu ăn để làm khô sói" mà ngay cả y cũng không thể tin tưởng này để thuyết phục chính mình.
Y vốn tưởng rằng, y sẽ là một con sói cô đơn, ở trong đêm đông giá rét dần dần chết đi.
Nhưng mà, nàng không chỉ không có rời đi, còn giúp y xử lý vết thương.
Chân cụt khó coi, xấu xí như vậy.
Lão sói xám tiên sinh nhịn không được thả ra một tia yêu thức, đi theo Nguyễn Thu Thu, nhìn tay nàng run run, đi đi về về mấy lần cẩn thận đem những máu thịt thối rữa kia chôn ở ngoài sơn động.
Sắc trời bên ngoài đã sắp tối hoàn toàn, ở nơi tràn đầy bóng tối cùng âm lãnh vô biên này, cũng chỉ có sơn động sau lưng, còn có một tia ánh sáng và ấm áp.
Nguyễn Thu Thu đã sắp chịu không nổi nữa, cả người nàng bị đông lạnh như băng, môi cũng bắt đầu bầm tím.
Ác Lang tiên sinh "nhìn" nàng lảo đảo dùng tuyết rửa sạch tay cùng chậu gỗ, ngồi xổm người xuống, từng chút từng chút chứa đầy một bồn tuyết cuối cùng.
Trước mắt Nguyễn Thu Thu bắt đầu biến thành màu đen, nàng an ủi mình đây là lần cuối cùng trong hôm nay ra ngoài trời băng đất tuyết.
Chờ một chút đem tuyết đun tan ra, nàng có thể có chút đồ nóng hổi để uống rồi.
Nhưng lần này, nàng thử rất nhiều lần, cũng không thể đứng lên.
Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy trước mắt từng chút biến thành màu đen, bắp chân bên phải bắt đầu rút gân, gió rét theo quần áo của nàng chui vào.
Nàng cắn chặt môi, vành mắt từ từ đỏ lên.
- Mau đứng lên, mau đứng lên đi.
- Đứng lên, trở lại trong sơn động, rất nhanh sẽ khá hơn.
- Mau đứng lên a!
Nguyễn Thu Thu một tay bưng chậu gỗ, một tay chống mặt đất, muốn nhanh chóng trở lại trong sơn động ấm áp, nhưng lại một lần nữa hết sức chật vật ngã vào trong tuyết.
Lần này, hai chân nàng đều bắt đầu rút gân.
Nguyễn Thu Thu có chút tuyệt vọng nghĩ-----
Chẳng lẽ, nàng phải chết rét trong đêm tuyết sao?
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thu Thu cố gắng lên nào!!! Ác Lang tiên sinh mau xông lên cứu phu nhân ngươi a!!!
Hết chương .