Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

chương 88: đột phá.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Đột phá. ( từ)

Editor: Một Đời Bình An (Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad.)

---------oo---------

Nguyễn Thu Thu suy nghĩ về cái hôn nhẹ bẫng vừa rồi, cái trán dần dần chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.

Linh lực trong cơ thể dâng trào nhanh chóng làm cho nàng không thể phân tâm suy nghĩ việc khác, toàn thân run rẩy, dùng hết sức cắn chặt môi, không cho mình phát ra bất kỳ âm thanh mất mặt nào.

Nàng dùng toàn tâm lực tập trung vào trong việc tu luyện cùng Uyên Quyết, kinh mạch vốn đã đến cực hạn không ngờ lại dần dần mở rộng ra, theo đó là đau đớn, nhanh chóng quét qua toàn thân Nguyễn Thu Thu.

Nhưng cũng may, những đau đớn này không quá khó chịu đựng.

So với mớ cảm giác kỳ dị kia, đau đớn lại là loại cảm giác nàng dễ tiếp nhận nhất.

Lão sói xám tiên sinh cũng không hề dễ chịu, y và Nguyễn Thu Thu mười ngón tay lồng vào nhau, người càng ngày càng nóng, thậm chí đôi mắt hẹp dài đỏ tươi cũng dần nóng lên.

Một bàn tay khác tràn đầy mồ hôi của y khó khăn giơ lên, kéo xuống sợi len đã bị mồ hôi và nước mắt sinh lý thấm ướt.

Bên ngoài sơn động tỏa ra ánh sáng ấm áp nhu hòa, gió lạnh cuốn theo bão tuyết bay xuống, mạ lên trên vách núi và nham thạch nhấp nhô một lớp áo mỏng màu trắng bạc.

Mà ở trong phòng cưới sau mành da thú dày nặng, y lại cùng tiểu thê tử mơ ước đã lâu cùng giao thoa linh lực, cùng nhau tu luyện.

Lỗ tai đỏ lên, chờ lúc Uyên Quyết tỉnh táo lại, cái đuôi của y đã mất khống chế cuốn chặt lấy eo Nguyễn Thu Thu.

Bên thái dương rơi xuống một giọt mồ hôi trong suốt, hai mắt mất đi ánh sáng đã lâu dần dần hiện lên tí ti điểm sáng.

Tầm mắt dần dần rõ ràng, mà lại như che một lớp sương mù dày đặc, mông lung mờ ảo, nhìn không rõ.

Đi đôi với việc Thu Thu truyền cho y càng ngày càng nhiều linh lực, vết rạn trên yêu hạch của lão sói xám tiên sinh dần dần mất đi, ma hạch càng là lấy một loại tốc độ tu luyện tương tự như ở bên cạnh kết giới nồng đậm linh lực nọ, nhanh chóng cường đại lên.

Mặc dù trong người lão sói xám tiên sinh và Thu Thu tràn ngập cảm giác khó chịu nỗi, nhưng bọn họ lại ở một phương diện khác rất ăn ý, ngoại trừ ngẫu nhiên thật sự sẽ không kiềm được mà hô hấp hơi dồn dập một xíu, một người một sói đều đặt toàn bộ tâm thần trong tu luyện, dần dần, hoàn toàn đắm chìm vào đó.

Linh khí ở kết giới sau núi dường như nhận được chỉ dẫn vậy, lấy một loại tốc độ chảy so với ngày thường càng nhanh nghiêng hướng về phía sơn động mà Thu Thu và lão sói xám tiên sinh đang ngụ.

Khanh Như Ý đang hấp thu linh khí giúp Mạc Bất Quy kéo dài sinh mệnh, cũng chú ý tới hướng chảy khác thường của linh khí.

Sau một vòng vận chuyển linh lực kết thúc, Khanh Như Ý khó hiểu mở bừng mắt, cẩn thận cảm giác hướng chảy của linh lực, bên môi mang theo ý cười.

Mạc Bất Quy trở nên càng trẻ tuổi một chút nhìn sang người thương, giọng dịu dàng, "Làm sao vậy?"

Khanh Như Ý cười cười, đi về phía trước nhào vào trong lòng ông, "Ừm, là chuyện tốt. Thực lực của Thu Thu và sói con có lẽ lại muốn tăng lên rồi."

Bà nói, trong lòng hết sức cảm khái.

Lúc này mới qua bao lâu, thực lực của bọn họ lại tăng vọt.

Hấp thu nhiều linh khí như vậy, chờ Uyên Quyết và Thu Thu tỉnh lại từ trạng thái tu luyện, chỉ sợ bà thật không cách nào đánh bại sói con nữa rồi.

Chủ thượng Mạch Hi của bà là một tên Ma vật rất cẩn thận, lúc trước sau khí hắn phát hiện Uyên Quyết là một bán yêu bán ma, mất không ít thời gian điều tra quỹ đạo trưởng thành của Uyên Quyết, cuối cùng ra một cái kết luận ---

Uyên Quyết thuộc về kiểu bán yêu bán ma có thiên phú không tệ, dù là đang trọng thương, cũng không dễ dàng chết ở trong mùa đông như vậy, nhưng dưới điều kiện tồi tệ, thiên phú không đủ để làm cho y khôi phục thực lực.

Cho dù có ngoại lệ đi nữa, cũng không có khả năng ở trong hai tháng ngắn ngủi liên tiếp đột phá hai cái cảnh giới lớn, đi vào cấp bảy.

Cho nên, hắn mới muốn dựa theo một loại phương thức cổ xưa nhất của Vực sâu, đào tạo ra một quả tim phù hợp khẩu vị hắn.

Chỉ là, có ai ngờ được.

Sau khi gặp được Nguyễn Thu Thu, thực lực của lão sói xám tiên sinh sẽ tăng lên mãnh liệt như vậy?

Không, có lẽ chủ thượng từng nghĩ đến, nhưng lại khả năng này tỉ lệ một phần ngàn tỷ, gần như bằng không này hoàn toàn có thể xem nhẹ.

Càng đừng nhắc tới, bà thế nhưng lại ở chỗ này gặp được Mạc ca ca vốn đã 'chết'.

Khanh Như Ý thở dài, từ từ nhíu mày.

Rất nhanh sắp đến mười ngày, nàng cần phải tiêu hao một phần mười Ma huyết nuôi nấng Ma cổ, liên hệ với chủ thượng.

Hơi rũ mi, mặt mày Khanh Như Ý nhiều thêm vài phần ưu tư.

......

Linh khí sau núi lưu động đương nhiên khiến cho một số yêu có thực lực không tệ như Điền Tú và Hùng Đóa Đóa chú ý.

"Hô hô ~ (Ca, sao ta có cảm giác linh khí chỗ chúng ta hình như ít đi?)" Hùng Đóa Đóa đang dùng yêu hình gấu trúc, khoanh chân ngồi trên giường đá móc chân tu luyện, không nhịn được mở mắt, nhìn về phía Hùng Viễn ở giường đá đối diện cậu đang vừa ngủ vừa tu luyện.

Hùng Viễn gian nan trở mình, vỗ vỗ cái bụng mỡ không quá chắc nịch của mình, từ trong cổ họng phát ra hai tiếng gầm nhẹ, "Ô ~ (Hình như là có chút xíu? Là Tộc trưởng gia gia đang tu luyện sao?)"

Hai con gấu lập tức từ trên giường đá bò xuống, định ra ngoài sơn động dò xét một hồi.

Hùng Đóa Đóa hơi do dự, vẫn cầm lấy áo choàng da thú hồi chiều Tộc trưởng gia gia đưa cho cậu, choàng lên trên người.

Kỳ thật hai con gấu bọn họ đều rất đơn sơ, trong sơn động sạch bách, ngoại trừ lông gấu rụng ra, ngay cả cái chăn da thú cũng không có.

Dù sao bộ lạc Đông Hùng rất nghèo, bọn họ lại chưa lập gia đình, thực lực cũng đủ mạnh, mùa đông ở trong sơn động chỉ cần biến thành yêu hình rồi ngủ là sẽ không lạnh. Ngày thường ra cửa thì tự mang da gấu, dù sao cũng không có thư yêu trong lòng, thật tiện lợi.

Tộc trưởng gia gia coi không được nữa, mới tặng cho cậu một cái chăn da thú cũ mà ngày thường dùng cho các con non để làm áo choàng.

Hai con gấu vừa từ sơn động ra tới, đã đụng phải Đại Điêu Điền Tú cũng nhận ra không ổn nên chạy ra tìm hiểu.

Tuy rằng không phải yêu của bộ lạc Đông Hùng, nhưng Điền Tú giúp bộ lạc Đông Hùng rất nhiều, hơn nữa thực lực của hắn không tệ, hoàn toàn có thể chống cự ma khí gần như có thể bỏ qua sau núi, cho nên Tộc trưởng gia gia mới để cho hắn ở một cái sơn động nhỏ sạch sẽ tại sau núi.

"Hô! (Điêu huynh!)" Hùng Đóa Đóa nhiệt tình chào hỏi Điền Tú, lông xù xù trên mặt gấu có chút trọc, lộ ra một cái tươi cười.

Điền Tú hình người: "...."

Hắn quả thực không nỡ đưa mắt nhìn một con gấu sắp trọc lộ ra cái biểu cảm này.

"Là sơn động của Uyên Quyết bọn họ." Thực lực của Điền Tú so với hai gấu Hùng Đóa Đóa mạnh hơn chút, rất nhanh đã phát hiện hướng chảy của linh khí.

"Ngao? (Vì sao vậy?) Hùng Viễn có hơi tò mò.

"..." Điền Tú dẫu sao cũng xuất thân từ bộ lạc Sa tộc có thực lực tổng thể khá mạnh, nghe thấy câu hỏi dốt đặc cán mai của Hùng Viễn mà hơi cạn lời, tiếp theo kiên nhẫn vô cùng giải thích, "Lúc tu luyện tiến cấp sẽ hấp thu lượng lớn linh khí, ngẫu nhiên sẽ hình thành tình huống như vậy."

Vốn dĩ Sa điêu còn muốn hỏi, 'Chẳng lẽ yêu của các người khi tiến cấp không có động tĩnh sao?', nhưng hắn nghĩ lại tình huống mạnh ít yếu nhiều hiện tại của bộ lạc Đông Hùng, vẫn biết điều không hỏi ra.

Hùng Viễn cũng nhanh chóng nhớ lại, trước đây khi bộ lạc Đông Hùng còn cường đại, các chú bác ở lúc tu luyện ngẫu nhiên cũng có động tĩnh như vậy thì phải.

"Ngao. (Hóa ra là vậy.)" Hùng Đóa Đóa phản ứng khá mau, cậu cười khờ, sắc mặt không có chút nào là không vui.

"Hô hô ~ (Vậy Uyên Quyết và Uyên phu nhân nhất định sẽ thành công đột phá.)" Hùng Viễn ở bên cạnh cũng nói.

Rất nhanh, mấy con gấu thực lực chừng cấp hai ở tại chân núi cũng sôi nổi ngẩng đầu, ngay cả Tộc trưởng gia gia cũng bị cái động tĩnh này kinh động, trên thân gấu trúc khổng lồ cao bốn mét bò đầy một đám con non, từ từ đi vào chân núi.

Nghe hai huynh đệ Hùng Đóa Đóa giải thích xong, nhóm gấu cũng nhanh chóng lộ ra vẻ bừng tỉnh.

Tộc trưởng gia gia thì hô hô cười lên, lông cả người rung động, lắc lư khiến cho nhóm con non cười ha ha không ngừng.

Đối với sự rộng lượng và chúc phúc của nhóm yêu bộ lạc Hùng tộc, Điền Tú âm thầm ngạc nhiên.

Hắn không biết sau núi còn có một cái cấm địa và kết giới tổn hại, cho rằng linh khí sau núi tổng cộng chỉ bấy nhiêu. Dưới tài nguyên có hạn như vậy, Uyên Quyết và Nguyễn Thu Thu hấp thu linh khí càng nhiều, lượng linh khí để lại cho bộ lạc Đông Hùng sẽ càng ít.

Bọn họ thế nhưng không để ý lắm.

Nhưng Điền Tú không biết, yêu mạnh của bộ lạc Đông Hùng rất ít, toàn dựa vào Tộc trưởng gia gia và số ít mấy cái hùng yêu thực lực không tồi chống đỡ, hơn phân nửa tộc nhân trong bộ lạc bọn họ cũng sắp chết đói, rất nhiều gấu căn bản ăn cơm không đủ no, dù cho linh khí rất nhiều, bọn họ không có cách nào hấp thu.

Huống chi, Uyên Quyết đã bị bộ lạc Viêm Lang vứt bỏ, bây giờ dọn lại đây, chẳng khác nào là yêu của bộ lạc Đông Hùng.

Thực lực của y càng mạnh, đối với cả bộ lạc là một chuyện vui.

Hơn nữa Thu Thu mang đến nước chữa trị bảo vệ tính mạng của không ít hùng yêu, trả giá một ít linh khí, có đáng chi đâu?

Thậm chí Tộc trưởng gia gia cũng âm thầm nghĩ, có lẽ, hấp thu nhiều linh khí như vậy, hai vợ chồng nhỏ Uyên Quyết sẽ ngại lắm, đến lúc đó có thể sẽ săn nhiều chút đồ ăn và da thú về cống hiến cho bộ lạc đây.

Hết chương .

Truyện Chữ Hay