Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

chương 80-81

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : "Muốn cùng sói ngủ riêng sao?" ( từ)

Editor: Một Đời Bình An (Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad.)

------oo------

Bởi vì quá nhiều biến cố, khoảng cách về bộ lạc Đông Hùng đã không còn xa, đại bàng dứt khoát hóa thành hình người.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Thu Thu nhìn thấy hình người của Điền Tú ---

Dáng vẻ đoan chính, trông khá là kiên nghị, chỉ là không giống như vừa qua hai mươi tuổi, trái lại tướng mạo tương đối giống tuýp đàn ông trưởng thành.

"Hùng Viễn, Hùng Đóa Đóa, đây rốt cuộc là chuyện thế nào?" Điền Tú chỉ vào con non trong tay Hùng Viễn, chân mày nhướng lên.

"..." Nghe thấy tên của Hùng Đóa Đóa, khóe môi Nguyễn Thu Thu không tự giác được vươn lên, tay đặt trên 'xe lăn' của lão sói xám tiên sinh âm thầm nắm chặt, cố ý nén cười.

Nếu nàng không nhìn lầm, yêu tên Hùng Đóa Đóa đó, là một cậu thanh niên khoảng – tuổi, cái tên này hơi kỳ lạ.

Nhưng nàng rất nhanh đã kiềm được khóe môi mình, hít sâu một hơi, tập trung tinh thần nghe hai gấu giải thích.

Như Ý nãi nãi phất phất tay, "Trời sắp tối rồi, vừa đi vừa nói."

Chúng yêu đồng ý, Nguyễn Thu Thu đẩy lão sói xám tiên sinh, nghe Hùng Viễn nghiến răng nghiến lợi nói, "Là lão Hắc Mãng kia làm."

"Lão Hắc Mãng?" Nguyễn Thu Thu vừa định hỏi, đã nghe Điền Tú trước một bước hỏi ra vấn đề, lập tức không lên tiếng nữa, tiếp tục yên tĩnh đẩy sói.

"Là một lão mãng xà yêu sống hơn ba trăm năm." Hùng Đóa Đóa ở bên cạnh giải thích, "Thực lực của gã có cấp bốn sơ kỳ, trước đây vẫn luôn sinh hoạt ở cực nam, nửa năm trước đột ngột dọn tới lân cận bộ lạc của chúng ta."

Hùng Đóa Đóa nói, giọng điệu mang một phần ngưng trọng, "Ngay từ đầu mọi người cho rằng gã là một yêu tốt, mới đi thăm hỏi, nhưng ai ngờ ở trong viện của gã nhìn thấy rất nhiều con non mình đầy thương tích."

Động tác đi về trước chợt khựng lại, Nguyễn Thu Thu không nhịn được nhíu mày.

Hùng Đóa Đóa nghiến răng nghiến lợi nói, "Lão mãng xà kia cũng bị chút vết thương nhỏ, lúc ấy lão Hắc Mãng giải thích, nói toàn gia bọn họ gặp Ma vật công kích..."

"Sau đó các ngươi tin rồi?" Như Ý nãi nãi lạnh lùng nói, "Đừng nói với ta, các ngươi còn vì thế mà thương hại hắn, tặng không ít dược thảo."

Như Ý nãi nãi vừa nói ra, Nguyễn Thu Thu bất đắc dĩ phát hiện trên mặt Hùng Đóa Đóa hiện lên một tí xấu hổ.

Bị Như Ý nãi nãi một lời nói toạc ra chuyện ngu xuẩn bọn họ từng trải qua, Hùng Đóa Đóa hơi luống cuống tay chân. Cậu ngại ngùng sờ sờ đầu, "Đúng là vậy không sai..."

Cậu ta như muốn chứng minh mình không có ngốc như vậy, vội vàng tiếp một câu, "Nhưng sau khi phát hiện không đúng, chúng ta không còn cho nữa."

Nguyễn Thu Thu: "..." Tuy rằng bộ lạc Đông Hùng không tiếp tục cho, nhưng Hắc Mãng quen nhận lấy chỗ tốt khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha một cái bộ lạc dễ lừa như vậy.

Huống chi lão đột ngột xuất hiện ở gần bộ lạc Đông Hùng đã là rất kỳ quái, có lẽ từ lúc ban đầu đã có ý đồ.

"Sau đó, không biết vì sao con non trong viện Hắc Mãng yêu càng ngày càng ít, chờ tới khi chúng ta phát hiện không ổn muốn cứu các con non ra, thì thú triều đến..." Hùng Viễn nói bổ sung, trong lời của hắn tràn đầy tự trách.

Nguyễn Thu Thu im lặng, thú triều tới, bộ lạc Đông Hùng vì tự bảo vệ mình đã ốc không mang nổi mình ốc, thực lực của Hắc Mãng yêu đó là cấp bốn sơ kỳ, bọn họ dù muốn cứu các con non ra cũng hữu tâm vô lực.

"Vậy còn nó thì sao? Vì dao Ma bạo thạch đụng tới Hùng yêu các ngươi mới phát nổ?" Như Ý nãi nãi tiếp tục hỏi.

Hùng Viễn nghe vậy mặt mày mờ mịt, lát sau mới bừng tỉnh, trong mắt hiện lên hận ý, "Trước khi chúng ta rời đi, Hắc Mãng yêu tới thăm Tộc trưởng một lần, nói muốn vào ở sau núi."

"Tộc trưởng không đồng ý, chẳng lẽ tên súc sinh đó vì như thế mà căm ghét chúng ta à?"

Nguyễn Thu Thu hỏi Hùng Viễn: "Tộc trưởng của các huynh có phải cũng là cường giả cấp bốn?"

Hùng Viễn gật gật đầu, chợt trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, "Sao cô biết? Tộc trưởng của chúng ta là Hùng yêu cấp bốn đỉnh cao, vô cùng bưu hãn!"

Nguyễn Thu Thu: "..." Nhất thời nàng cảm thấy không còn lời nào để nói.

Nếu một cái bộ lạc toàn bộ đều là kẻ yếu, dựa theo loại hành vi ngược đãi con non của Hắc Mãng yêu, không có khả năng không trực tiếp ra tay.

Hắc Mãng yêu tám phần là không biết từ nơi nào được đến tin tức, biết được sau núi bộ lạc Đông Hùng có kết giới, linh khí vô cùng nồng đậm, cho nên mới dọn đến đây.

Nói thật, bộ lạc Đông Hùng có vị trí địa lý không tệ, nhân số cũng ít, kết giới sau núi có lượng lớn linh khí, có thể nói là một miếng thịt mỡ ngon lành. Lâu như vậy không bị theo dõi, không thể không kể công sức chiến đấu bưu hãn của Tộc trưởng gia gia.

Dẫu sao, Sư tộc tộc trưởng của bộ lạc Phong Sư cũng chỉ có cấp bốn sơ kỳ mà thôi.

Tộc trưởng gia gia không có trừng trị cái Hắc Mãng yêu nọ, có lẽ cũng có một vài nguyên nhân.

Nguyễn Thu Thu suy nghĩ, cùng Như Ý nãi nãi nhìn nhau, từ trong mắt nhau nhìn thấy một tia bất đắc dĩ.

Bộ lạc Đông Hùng đúng là một cái chỗ ở tốt, nhóm gấu cũng rất đáng yêu, chỉ là có chút khờ...

"Đáng giận!" Hùng Đóa Đóa tức muốn chết, "Vì sao ta yếu như vậy, nếu ta mạnh như gia gia, đã sớm đánh cho tên Hắc Mãng kia đầu rơi đầy đất!"

Đầu rơi đầy đất.

Nguyễn Thu Thu cong cong môi, trong lòng dần có dự tính.

Lão sói xám tiên sinh an tĩnh nghe Hùng Viễn và Hùng Đóa Đóa nói chuyện, hơi mím môi, luôn trầm mặc không biết suy nghĩ gì.

Mắt thấy lập tức muốn đến bộ lạc, hai huynh đệ Hùng Đóa Đóa mới kịp phản ứng.

Hùng Đóa Đóa quay đầu, nhìn Nguyễn Thu Thu đẩy xe lăn, bất giác run bần bật, "Không đúng, Uyên, Uyên phu nhân, cô, sao các cô lại đi theo chúng ta?"

Nguyễn Thu Thu nhìn biểu cảm khờ khạo của cậu, chớp chớp mắt cười trêu, "Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ dọn đến đây ở nha."

Hùng Đóa Đóa: "...."

Cậu lộ ra một vẻ mặt si ngốc, phảng phất bị sét đánh một phát, rất lâu không nói gì.

Hùng Viễn nhìn một đống đồ đạc trên xe, một lát sau mới hồi thần, "Ta đã nói mà... Nào có tên ngốc nào lại muốn ăn ngủ đi chơi ở ngoài trời đông chứ..."

Nguyễn Thu Thu: "...." Trong đầu hai con gấu này chứa cái gì vậy.

Nàng chậm rãi đẩy Uyên Quyết, trong lòng bàn tay lại vì khẩn trương mà chảy ra chút mồ hôi.

Nàng biết thanh danh của lão sói xám tiên sinh ở bên ngoài không ra gì, cũng biết trước đây y không thể khống chế được ma khí, trong lúc vô ý thức sẽ tổn thương một vài yêu, bởi vậy vẫn luôn lo lắng bọn họ có giống như khi còn ở bộ lạc Viêm Lang, không được nhóm gấu chấp nhận.

Bầu không khí vốn dĩ huyên náo ngươi một câu ta một lời biến mất, trong không khí tràn ngập sự yên tĩnh đáng sợ.

Nguyễn Thu Thu nhìn Hùng Đóa Đóa và Hùng Viễn trầm mặc không nói, lòng dần dần chìm xuống.

"..." Hùng Đóa Đóa quay đầu, đưa mắt nhìn Uyên Quyết và Nguyễn Thu Thu, tiếp theo bất đắc dĩ thở dài, "Ta đoán gia gia khẳng định sẽ đồng ý, vậy các cô cứ ở đi, Sơn động chọn được chưa? Sơn động trống ở bộ lạc ta còn rất nhiều."

Nói rồi hai mắt cậu sáng rực lên, trông như định hỗ trợ chuyển nhà.

Trên thực tế, cậu đúng là nghĩ như vậy.

Ban đầu, cậu còn có chút sợ hãi Uyên Quyết, lo lắng đến gần y sẽ xui xẻo.

Nhưng từ lúc bọn họ gặp mặt đến giờ đã mười phút hơn, cậu và ca ca có mấy lần đứng trong phạm vi một mét gần Uyên Quyết, nhưng cậu không hề cảm giác có nơi nào không khỏe.

Điêu huynh cách Uyên Quyết đủ gần, dọc đường này không phải vẫn còn tung tăng nhảy nhót?

Nếu đồn đãi là giả, vừa rồi Uyên Quyết còn ra tay cứu ca ca cậu và con non, vì sao cậu phải chán ghét y?

Hùng Viễn cũng cười, nhìn Khanh Như Ý, "Vị a di này thì sao? Có phải cũng dọn đến bộ lạc chúng ta không?"

Khanh Như Ý sờ sờ cằm, cao lãnh (lạnh lùng cao ngạo) nói, "Kêu là nãi nãi."

Hùng Viễn: "???"

Nguyễn Thu Thu: "....."

Điền Tú ở bên cạnh buồn cười, từ từ kể lại chuyện Như Ý nãi nãi hai ngày trước dọn đến đây.

Nhìn mấy yêu ở phía trước chung đụng hòa hợp, dần thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nàng hơi khom lưng, nhỏ giọng ở bên tai lão sói xám tiên sinh vẫn luôn trầm mặc nói, "Phu quân, thật tốt quá."

Uyên Quyết đã thu lại tai nhọn và đuôi to, giờ phút này bề ngoài trông như một người bình thường.

Nghe Nguyễn Thu Thu nói, vành tai y dần đỏ hồng, hồi sau mới như không thèm để ý nghiêng nghiêng đầu, "... Ừm."

Sói mới không có cảm thấy vui gì đâu (?), chỉ là nghe giọng của tiểu phu nhân có vẻ rất vui vẻ, y không muốn làm nàng thất vọng mà thôi.

Dưới lớp len màu trắng, vẻ tối tăm và dữ tợn dần tiêu tan.

......

Tại lúc trời gần tối đen, Nguyễn Thu Thu bọn họ cuối cùng cũng đến gần kết giới sau núi.

Hai anh em Hùng Đóa Đóa và Hùng Viễn vừa về bộ lạc đã vội vàng đi tìm Tộc trưởng gia gia giao dược thảo, Như Ý nãi nãi giúp bọn hắn mang đồ dọn đến sơn động xong cũng rời đi.

Trong lòng sa điêu ôm con non đáng thương, nghĩ một lát cũng từ biệt Nguyễn Thu Thu bọn họ, sau đó đi ra sau núi tìm Tộc trưởng gia gia.

Ở trước khi sắc trời hoàn toàn đen, Nguyễn Thu Thu dựng xong bếp đá, đốt chút củi, cầm một cây đuốc trong tay, rồi mới bắt đầu đánh giá nhà mới của nàng của lão sói xám tiên sinh.

Sơn động đã được quét tước, bên trong rất sạch sẽ, mặt đất cũng khá bằng phẳng, độ cao thích hợp.

Kích cỡ cửa sơn động so với chỗ cũ không khác mấy, đoạn đường tiến vào nhỏ hơn một chút so với sơn động cũ.

Đi vào trong mười mấy bước có thể nhìn thấy hai ngã rẽ, đi sang trái hai bước là một gian sơn động rất lớn, gần như không có gió có thể thổi vào.

Cái sơn động này so với 'phòng ngủ chính' trước đây của bọn họ còn lớn hơn chút, thậm chí còn làm một cái khe giống như 'cửa sổ', dùng gỗ liễu làm cạnh, có thể thông gió, hẳn là Như Ý nãi nãi vội làm.

Còn phía bên phải, sau khi vào có thể nhìn thấy một mảnh đất bằng khá lớn, thành một không gian chứa đồ, đi vào trong một chút nữa, có thể nhìn thấy hai cái sơn động nhỏ.

Một gian là phòng chứa đồ nhỏ hơn, nhưng đỉnh chóp có mở ra một 'cửa sổ', thậm chí còn có một cái giường đá một người nằm, còn có bàn và ghế đá đơn giản, trông như một gian phòng cho một người ngủ.

Trong sơn động nhiệt độ không khí cao hơn so với bên ngoài, trình độ thông khí cũng không tệ, so với nơi ở cũ của bọn họ sáng sủa ơn không ít.

Càng quan trọng là, vừa tiến vào sơn động, Nguyễn Thu Thu cảm thấy linh khí quanh thân nhiều hơn chỗ cũ gấp mười lần có hơn.

Tụ Linh Châu mơ hồ nóng lên, mắt Nguyễn Thu Thu sáng ngời, nếu có thể ở nơi này tu luyện, cho dù trong nhất thời không có cách nào có linh thạch, thương thế của lão sói xám tiên sinh cũng có thể chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều.

Nàng xem kỹ tất cả các phòng, lão sói xám tiên sinh cũng đã xếp gọn giường cưới ở trong sơn động lớn nhất, linh khí nồng đậm nhất đó.

"Ta đã trở lại." Nguyễn Thu Thu chạy chậm đến bên người y, thấy chàng sói đang dùng động tác ưu nhã trải da thú lót trên giường.

Nàng loáng thoáng thấy trên giường cưới hình như khắc thứ gì, nhoáng cái là qua, nàng thấy không rõ lắm.

Thuật pháp đã hết thời gian, lại không còn yêu lực thi triển cái thứ hai, bởi vậy có vẻ hơi chột dạ, sói bình tĩnh vẫy tay, cao lãnh gật gật đầu, "Ừm."

Nguyễn Thu Thu: "..."

Nàng nói khái quát tình huống bố cục của sơn động, khi nghe thấy có một gian phòng khác có một cái giường đá đơn, khóe môi Uyên Quyết không khống chế được trệ xuống.

Đáy lòng y cảm giác không ổn ngày càng mãnh liệt, ngực từng đợt ê ẩm.

"Nơi này so với chỗ ở cũ của chúng ta lớn hơn khá nhiều, cho nên, ta muốn ngoại trừ chỗ ngủ ra, còn hai cái sơn động có thể dùng như vầy..." Nguyễn Thu Thu đang định nói ra bố trí của mình cho sói phu quân nghe, đã thấy bầu không khí xung quanh lão sói xám tiên sinh giống như có chút không ổn.

"Làm sao vậy?" Nguyễn Thu Thu theo ánh sáng từ ngoài sơn động chiếu vào, thấy rõ lông tơ thật nhỏ trên gò má tuấn mỹ của Uyên Quyết.

Nàng không biết, sói đã ghi tạc mọi tin tức về nhà mới trong lòng.

Nhà mới có bốn cái sơn động nhỏ, tiểu phu nhân nói trừ chỗ ngủ ra, còn có hai cái sơn động, có phải là muốn nói, muốn cùng y ngủ riêng à?

Uyên Quyết dùng sức đến đốt ngón tay trắng bệch, lông mi run rẩy, giọng buồn bực khàn khàn lại uất ức, "Phu nhân, nàng muốn cùng sói chia ra ngủ à?"

chương : “sói chưa bao giờ có ý định ngủ riêng với phu nhân.”

Giọng nói Uyên Quyết vang vọng trong sơn động trống trải, giống như luồng gió lạnh thổi qua đôi má, Nguyễn Thu Thu bỗng chốc choáng váng.

Nàng vô cùng nghi ngờ liệu có phải mình đã nghe nhầm, đầu óc trống rỗng, nhất thời không nói được gì.

Suy nghĩ của chàng Bụt hơi loạn, rõ ràng nàng đang nói với hắn rằng hai sơn động kia nên dùng làm gì, nhưng tại sao hắn lại hỏi vấn đề nàng có phải muốn ngủ riêng với hắn không chứ?

Chẳng lẽ, hắn muốn ngủ riêng với mình à?

Nghĩ đến điều này, Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy sơn động vốn được khen là ấm áp này, đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Không khí tĩnh lại, Uyên Quyết không đợi thê tử mình đáp lời, đôi môi nhạt dần trở nên hơi tái.

Đôi môi mỏng của hắn khẽ mở, rồi nhanh chóng khép lại thành đường thẳng, chỉ có bàn tay cố gắng nắm chặt mép ghế.

“Răng rắc”

Một vết nứt xuất hiện trên xe gỗ liễu, phá vỡ không khí im ắng.

Nguyễn Thu Thu mím môi, để bản thân thả lỏng chút, hai tay nàng cố nắm lấy vạt váy da thú, giọng nói thì vẫn gượng gạo như trước, “……Phu quân thấy sao?”

Lòng bàn tay Nguyễn Thu Thu đổ mồ hôi, quầng mắt đỏ lên, cố ra vẻ đang thả lỏng nói, “Sơn động bây giờ lớn hơn trước, nếu chàng thích ngủ một mình thì……”

“Không.” Nguyễn Thu Thu nói được nửa câu thì Uyên Quyết cắt ngang.

Nàng ngớ người, mắt nhìn về phía Sói xám tiên sinh.

Hắn khẽ quay đầu lại, mái tóc đen dài hơi lộn xộn, trịnh trọng nói: “Sói sợ tối.”

Nguyễn Thu Thu: “……” Con sói đêm qua còn tắt bếp củi trong sơn động, bây giờ lại bảo sợ tối ư?

Sói con còn không sợ tối, sao sói lớn lại sợ chứ.

Nàng yên lặng, trong phút chốc lại nở nụ cười, cơ thể cũng ấm hơn.

Nàng nhìn theo ánh lửa nhóm lên trong bếp đá, dứt khoát bước lên trước hai bước và ngồi xuống giường đá, đối mặt với Sói xám tiên sinh.

Nguyễn Thu Thu nhìn đôi má xinh đẹp ửng hồng và lòng bàn tay rộng của hắn, ánh mắt lạc vào chiếc áo trường bào màu đỏ trên người hắn, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng, “Uyên Quyết.”

Sói xám tiên sinh không ngờ Nguyễn Thu Thu sẽ gọi thẳng tên mình, hắn ngơ ngác, rồi cũng dịu dàng đáp lại, “Thu Thu.”

Thu Thu nghe thấy hắn gọi tên mình, hơi hốt hoảng.

Cũng không biết từ khi nào, Sói xám tiên sinh vốn không bao giờ xưng hô với nàng như vậy, lúc đầu thì nói trống không, dần dần biến thánh phu nhân, đây là lần đầu tiên gọi tên nàng.

Nguyễn Thu Thu khẽ cười, không nghĩ chuyện này nữa, mà cố gắng lấy hết can đảm, đắn đó, định hỏi điều luôn đắn đo trong lòng, “Có khi nào chàng cảm thấy ta không tốt không?”

Hỏi xong, Nguyễn Thu Thu thấy cách hỏi này sai sai, nói năng lung tung vì lo lắng, nên đổi sang cách nói khác, ngữ khí hơi tự ti và rụt rè, “……Ý ta là, lúc đầu chàng trọng thương, nhưng mấy tên lang yêu của bộ lạc Viêm Lang chưa hỏi ý kiến chàng đã……”

Nói tới nước này rồi, Nguyễn Thu Thu quyết định thẳng thắn luôn không giấu giếm gì nữa, từ khi nhận ra tình cảm mà mình dành cho Uyên Quyết cũng rất đặc biệt, nàng luôn rơi vào trạng thái lo lắng.

Nàng chỉ cảm thấy Sói xám tiên sinh không hề ghét mình, nhưng lại không biết Sói xám tiên sinh có thái độ như thế nào đối với một người thê tử thừa thãi như nàng.

Mặc dù trong mắt những yêu khác, bọn họ đã là một đôi phu thê thân thiết.

Tim đập loạn xạ, hai má Nguyễn Thu Thu nóng lên, nàng nắm chặt tấm đệm da thú mà chàng sói vừa trải ra, do dự không biết nên nói gì tiếp theo.

Lúc nàng vừa hồi hộp vừa xoắn xuýt, Sói xám tiên sinh như có luồng điện chạy trong người, trong lòng tê tê, lại thêm vài suy nghĩ kỳ lạ và ngạc nhiên, khiến hắn như say rượu, đỏ từ tai tới gáy.

Tóc mai xoăn nhẹ, có vẻ như sắp biến thành bán yêu, để bản thân không mất mặt trước phu nhân, Sói xám tiên sinh cố gắng kìm chế cảm xúc đang dâng trào trong lòng, nhưng kìm lòng nổi không mà nhoẻn miệng, lộ ra một nụ cười đơn thuần.

Nguyễn Thu Thu: “……” Con sói này có phải hơi quá đáng không, nàng sắp khóc vì mất mặt rồi mà hắn còn cười được.

“Sói chưa từng có ý định ngủ riêng với phu nhân.” Uyên Quyết cố gắng kìm nén ý muốn cuộn nàng vào lòng bằng cái đuôi lớn của mình, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ, đôi môi mỏng cũng không biết từ khi nào, đã bắt đầu hồng hào trở lại.

Ngoài trời ảm đạm, nửa khuôn mặt tuấn tú của Uyên Quyết đón lấy ánh sáng lay lắt của bếp củi, ngoài sự cẩn trọng, còn mang theo chút ảm đạm khó hiểu.

Hắn khẽ thì thầm, giọng nói nóng rực khó tả đi cùng với trường bào đỏ thắm trên người hắn, tạo thành cái lồng giam rắn chắc.

Nguyễn Thu Thu không ngờ Sói xám tiên sinh lại dùng ngữ khí đó nói ra những lời này, nhưng nàng cũng không sợ hãi, mà ngược lại còn đưa tay lên che trán.

Lông mi Nguyễn Thu Thu run run, nhìn chằm chằm vào cẳng chân trái trống rỗng của hắn, mặt ửng đỏ, “……Ừm.”

Giọng nàng không to nhưng Uyên Quyết vẫn nghe được rất rõ.

Hắn hơi dùng sức ngón tay, cười nhanh một cái, giống như tia chớp lướt qua giữa bầu trời đêm, rất ngắn ngủi.

Trong đôi mắt đỏ rực hẹp dài bị che dưới sợi len bịt mắt của hắn, thoáng qua vẻ trào phúng và chán nản không che giấu được.

Đưa Nguyễn Thu Thu tới bên cạnh hắn, là việc làm đúng đắn duy nhất mà bộ lạc Viêm Lang khinh người kia đã làm được trong nhiều năm qua.

“Vậy, vậy ta đi thu dọn đồ trước……” Sau khi nhận được câu trả lời mình muốn, sức nóng trên khuôn mặt Nguyễn Thu Thu vẫn chưa hạ nhiệt, tim vẫn đập nhanh như cũ, nàng vỗ má để cố gắng bình tĩnh lại.

Nàng không dám nhìn mặt Uyên Quyết, chần chừ một lúc rồi đứng dậy, muốn ra ngoài thật nhanh, một mình bình tĩnh lại.

Nhưng khi đi qua Sói xám tiên sinh, cổ tay của Nguyễn Thu Thu lại bị hắn nắm chặt.

Nàng hơi mất thăng bằng, người nghiêng về một bên, chân loạng choạng, lúc hoàn hồn thì không biết vì sao đã ngồi trên xe lăn rồi, kề sát vai Sói xám tiên sinh.

“Ta……” Nguyễn Thu Thu cảm thấy ngượng ngùng, nàng còn chưa kịp nói thì đã cảm thấy cổ tay mình được nâng nhẹ lên bên môi Uyên Quyết, tỉnh táo lại, con sói đó đã cứ thế cắn vào tay nàng.

Cảm giác rùng mình vừa lạ lẫm vừa quen thuộc từ cổ tay truyền đến, sau khi ý thức được bản thân đã bất cẩn nói gì đó, Nguyễn Thu Thu lập tức cắn chặt môi và nhắm mắt lại.

Cổ tay Nguyễn Thu Thu nhũn ra, lòng nghĩ dù trải nghiệm cảm giác này bao nhiêu lần, nàng cũng không quen được.

Khi chiếc răng nanh rời khỏi tay, cũng không thấy đau đớn lắm, mà thay vào đó là cảm giác nóng ẩm, đợi Nguyễn Thu Thu lấy lại khả năng vận động, con sói cắn xong, đang liếm môi thoả mãn.

Nguyễn Thu Thu: “……”

Nàng nhìn xuống cái cổ tay không có vết tích gì, sau đó liếc nhìn khuôn mặt thanh tú đỏ rực của Sói xám tiên sinh, cảm thấy tâm trạng lúc này vô cùng vi diệu.

Vậy tại sao tự nhiên lại cắn nàng chứ?

Nguyễn Thu Thu đang nghĩ ngợi, thì giọng nói ngại ngùng của con sói đã truyền vào tai, “Thuật pháp đơn giản có thể làm cho đồ vật nhẹ hơn khi chạm vào.”

Nguyễn Thu Thu đã hơi hơi hiểu rồi, vốn không định truy xét, nhưng lại tiếp tục nghe được Sói xám tiên sinh rất là chột dạ nói tiếp, “Chỉ có cắn mới bắn ra được.”

Nguyễn Thu Thu: “……” Nàng còn lâu mới tin.

“Ta đột nhiên nhớ ra, ta cũng biết một cái thuật pháp.” Nguyễn Thu Thu chớp mắt, mặt đỏ lên, dù rất ngại, nhưng không vội vã rời khỏi Sói xám tiên sinh như trước nữa.

“Hử?” Uyên Quyết nhẹ nhàng đáp, âm cuối kết thúc nhưng hơi ẩn chứa vui mừng vì mưu kế được thành công.

Nguyễn Thu Thu nhoẻn miệng cười, kéo tay Sói xám tiên sinh, cuối cùng vẫn không thể làm giống như hắn, cố chịu đựng cảm giác kỳ lạ đang dấy lên trong lòng, nhẹ nhàng chạm môi lên ngón tay hắn.

Tiếp đó chỉ chú ý đến việc chuyển linh lực hệ thủy biến dị vào trong cơ thể hắn, căn bản không để tâm đến một cái cắn mà con sói nợ mình.

Đầu ngón tay Uyên Quyết khẽ run lên, lông mi cũng run, nhưng nhanh chóng bị chuỗi giọt nước nhỏ làm ướt, rất nhanh đã thấm ướt cả sợi len bịt mắt tiểu thê tử tự tay làm cho hắn.

Hắn vui lắm.

Thực sự rất vui.

Bàn tay của Sói xám tiên sinh cũng hơi run lên, được voi đòi tiên, muốn ôm Nguyễn Thu Thu vào lòng, giống như lúc nàng ngủ gục trên vai hắn buổi chiều vậy.

Con sói chưa kịp hành động, ngoài sơn động đã truyền đến âm thanh non nớt, “Thu Thu tỷ tỷ có đó không?”

Nguyễn Thu Thu tay run run, buông tay Uyên Quyết ra, vội vã đáp lời: “Có!”

Nói xong, nàng đứng dậy, nhưng lại không biết em đã bị cái đuôi của Sói xám tiên sinh quấn lại từ bao giờ.

Nguyễn Thu Thu: “…...”

“Phu quân.” Nguyễn Thu Thu gọi.

“……Ơi.” Sói xám tiên sinh đáp.

“Tiểu Bạc Hà đang gọi ta.” Nguyễn Thu Thu đành chịu mà nói.

“……Tiểu Bạc Hà là ai?” Sói xám tiên sinh giọng khàn khàn, cái đuôi quyết không nhượng bộ.

Nguyễn Thu Thu: “……” Trước đây sao nàng không phát hiện ra Sói xám tiên sinh cũng biết giờ trò vậy nhỉ?

“Thu Thu tỷ tỷ, nãi nãi bảo bọn ta mang ít đồ đến cho tỷ.” Tiểu Bạc Hà đứng ngoài cửa nói, sau đó có một giọng nói non nớt tương tự truyền đến, nghe như tiếng của một cậu bé.

“Phải rồi, Thu Thu tỷ tỷ, ta là Hùng Cổn Cổn, là nãi nãi của Tiểu Bạc Hà kêu bọn ta tới.”

Nguyễn Thu Thu nghe thấy cái tên Hùng Cổn Cổn, đôi mắt bất giác sáng lên, vô cùng hiếu kỳ muốn biết đứa bé tên Hùng Cổn Cổn này trông như thế nào.

Nàng rất muốn ra ngoài, đành hạ giọng dỗ dành con sói, “Phu quân, cùng ta ra ngoài nhé?”

Chàng Bụt cong môi thờ ơ, cũng buông cái đuôi bự đang cuốn lấy tiểu thê tử ra.

Nguyễn Thu Thu hơi bất đắc dĩ, đẩy hắn cùng đi ra ngoài.

Nhưng bất ngờ là, có ba đứa trẻ con đến đưa đồ cho nàng.

Ngoài Tiểu Bạc Hà, còn có hai cậu bé, đứa có tuổi tác lớn hơn đứng sau Tiểu Bạc Hà và đứa bé bên cạnh một khoảng khá xa, trên cổ có một tấm da thú màu đen, che mất nửa khuôn mặt, trên da còn mờ mờ nhìn thấy vài cái vảy.

Là bán yêu Xà tộc.

Tiểu Bạc Hà và Hùng Cổn Cổn cùng lấy ra một tấm chăn da thú dày, thấy Nguyễn Thu Thu đẩy Uyên Quyết ra, lập tức tươi cười, “Thu Thu tỷ, tỷ phu, hai người cuối cùng cũng ra ngoài rồi.”

Nguyễn Thu Thu: “……”

Nàng nhìn Sói xám tiên sinh, mong chờ phản ứng của Sói xám tiên sinh khi được gọi là tỷ phu.

Tiếc là mắt hắn đã bị che, không nhìn rõ lắm.

“Nãi nãi làm nó từ tấm da còn giữ lại trong bộ lạc, bảo muội đưa cho tỷ.” Tiểu Bạc Hà chuyển món đồ lên phía trước.

Nguyễn Thu Thu hơi ngạc nhiên, nàng mỉm cười cảm ơn bọn người Tiểu Bạc Hà, không hề từ chối.

Chăn da thú của nàng và Sói xám tiên sinh đều là mấy cái cũ, không cách nào thay và giặt chúng.

Nguyễn Thu Thu nhận đồ, men theo ánh sáng mờ mờ, thoáng thấy món đồ nhỏ giống như bông dính trên người Hùng Cổn Cổn.

Hai mắt sáng lên, Nguyễn Thu Thu lập tức đưa tấm da thú cho Sói xám tiên sinh, đi tới trước mặt Hùng Cổn Cổn, cúi xuống nhặt món đồ giống như bông trên cánh tay cậu bé, rồi bỏ vào trong tay bóp bóp.

“Sao vậy, Thu Thu tỷ?” Hùng Cổn Cổn xưa nay đều rất hay hỏi.

Nguyễn Thu Thu phát hiện loại thực vật màu xanh này gần giống với bông, khá ngạc nhiên hỏi Hùng Cổn Cổn, “Cổn Cổn, đệ có biết thực vật… đang dính trên người đệ mọc ở đâu không?”

Nếu tìm được thực vật giống bông thì có thể làm chăn bông và quần áo mới rồi.

Dựa theo những gì Như Ý nãi nãi nói, mặt hàng bán chạy nhất vào mùa đông phần lớn là thực phẩm và da thú để giữ ấm, nói vậy, không chừng sản phẩm làm từ bông cũng có thể bán được với giá tốt.

“Ố, nắm bông này dính trên người đệ từ lúc nào vậy?” Hùng Cổn Cổn bối rối, nó không có thói quen nhớ đường, giờ tự nhiên bị hỏi đến, nhất thời không nhớ ra.

Tiểu Bạc Hà cũng không để ý, đang trầm ngâm suy nghĩ thì Xà Khâm đứng đằng sau mở miệng, “Hình như là ở chân núi, có thứ như vậy, có điều ta không chắc lắm.”

Truyện Chữ Hay