Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

chương 78: vô tình cọ qua khóe môi y.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Không cẩn thận cọ qua khóe môi của y. ( từ)

Editor: Một Đời Bình An (Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad.)

(Đã cập nhật)

-------------oo------------

Nghe thấy giọng nói khẩn trương của lão sói xám tiên sinh, Nguyễn Thu Thu cảm thấy có chút khó hiểu, nàng hơi do dự nhìn y hỏi, "Giường rất nặng, phải lấy thế nào?"

Uyên Quyết mím môi, ngón tay thon dài lặng lẽ đè lên chăn da thú, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn ngày thường mấy phần, "Thuật pháp."

"Có tiêu hao nhiều yêu lực không?" Nghe y nói thế, Nguyễn Thu Thu cũng không có hỏi nhiều, chỉ có chút lo lắng nhìn mái tóc có chút rối của y.

Uyên Quyết khẽ lắc đầu, đặt tay phải lên giường cưới, tiếng nói khàn khàn quanh quẩn ở trong sơn động trống trải, "Nhẹ."

Nguyễn Thu Thu đứng ở một bên, sau khi tiến tới cấp hai, cảm giác của nàng đối với linh khí xung quanh mạnh lên không ít.

Nàng chỉ cảm thấy lời của lão sói xám tiên sinh vừa ra, linh khí ở bốn phía toàn bộ đều vọt đến đầu ngón tay của y, lại hình thành pháp trận phức tạp, thả xuống trên giường đá.

Chỉ là...

Không biết có phải do nàng vừa mới thăng cấp mà cảm giác còn chưa đủ chính xác, thế nào mà nàng có cảm giác Uyên Quyết lại khắc hai cái pháp trận...

Nguyễn Thu Thu mở mắt ra, nhìn về phía chàng sói nào đó đã trở nên bình tĩnh hơn nhiều, trong đầu dần dần hiện lên một ý nghĩ ---

Lão sói xám tiên sinh y có phải là, trước đó không cẩn thận dùng móng vuốt cào nát giường đá, cho nên mới không muốn bị nàng phát hiện?

Trong lúc suy nghĩ lan man, lão sói xám tiên sinh đã dùng thuận pháp xếp gọn chăn da thú và đệm cùng đặt ở một bên, Nguyễn Thu Thu nhìn giường đá bằng phẳng bóng loáng, không nhìn ra một chút tổn hại, mặt mày dịu đi.

Nàng chớp chớp mắt, càng cảm thấy chính mình phỏng đoán là chính xác.

Ban đầu, khi nàng vừa mới gả cho chàng sói này, y so với bây giờ hung ác nhiều lắm, có lẽ là bởi vì đau đớn, có khi đôi tay hóa thành móng sắc, cào rách da thú lót, còn tự mình lén vá lại.

Vì chiếu cố lòng tự tôn của chàng sói này, Nguyễn Thu Thu vẫn luôn làm bộ không biết chuyện này.

Bây giờ cũng vậy.

Nàng không có vạch trần lão sói xám tiên sinh, tiến lên hai bước, nhặt lên mấy tấm da thú trên giường đá.

.....

Chờ thu dọn xong tất cả đồ vật có thể sử dụng trong sơn động, xe gỗ đã đầy ắp, không còn dư bao nhiêu chỗ.

Giường đá cũng bị dời ra, tuy rằng vì được làm thuật pháp trở nên nhẹ hơn rất nhiều, nhưng thể tích vẫn lớn như trước, trên xe gỗ không đủ bỏ nữa.

Mấy người Nguyễn Thu Thu đứng ở ngoài sơn động, nhìn thời tiết dần trở nên tệ hơn, chìm vào vấn đề nan giải làm sao khuân vác đây.

Như Ý nãi nãi dẫn đầu mở miệng, bà chỉ chỉ Nguyễn Thu Thu và lão sói xám tiên sinh nói, "Thu Thu và sói con ngồi ở sau xe, ta ngồi ở phía trước thuận tiện khống chế."

Bà nói rồi vỗ giường đá một cái, trong mắt có phần kinh ngạc, "Cái giường làm từ đá ấm này đặt ở trên tấm ván gỗ nhỏ đi, ta cố định xung quanh là được."

Như Ý nãi nãi nhanh chóng từ trên xe gỗ lớn lấy ra mấy khúc củi, sau đó làm ra một tấm ván gỗ nhỏ, rồi dùng cành liễu cố định giường đá ở trên tấm ván gỗ nhỏ, cuối cùng lại nối liền hai chiếc xe gỗ với nhau.

Điền Tú ở bên cạnh vỗ cánh phành phạch, vì chiếc giường làm từ đá ấm mà kinh ngạc, "Cô, oa~ (cái giường này vậy mà làm từ đá ấm, một khối đá ấm lớn như vậy, bán đi chỉ sợ có thể được chút linh thạch tốt đó.)"

Nguyễn Thu Thu có hơi nghi hoặc hỏi: "Đá ấm là mỏ tài liệu rất trân quý sao?"

Sa điêu mở ra mõm nhọn, vừa định nói chuyện đã bị Uyên Quyết ngắt lời.

Giọng lão sói xám tiên sinh thản nhiên, "Có chút khó tìm, cũng không tính là hiếm lạ."

"Phu nhân thích?"

Nguyễn Thu Thu lắc lắc đầu, "Không có."

Nàng cũng không phải rất thích đá ấm, chỉ là có chút mới lạ, nàng vẫn luôn suy nghĩ vì sao giường trong nhà nằm ngủ lại có cảm giác ấm áp, nhưng còn là lần đầu tiên nghe nói cái giường này làm từ đá ấm.

Tuy rằng quan tâm khối đá ấm này có phải thật đáng giá hay không, nhưng đây là giường cưới của nàng và lão sói xám tiên sinh, cũng không thể bán đi đổi linh thạch.

Trong lúc nói chuyện, Như Ý nãi nãi rất đáng tin cậy đã nối xong hai xe ván gỗ.

"Thời tiết sắp thay đổi, chúng ta đi thôi." Như Ý nãi nãi đưa mắt nhìn sắc trời so với thường ngày càng thêm xám xịt một chút, quay đầu, ý vị sâu xa nhìn về phía Sa điêu.

Điền · cu li · kéo xe · hai ngày còn thiếu một ngày · Tú, nháy mắt hiểu được cái ánh mắt này của Như Ý nãi nãi là có ý gì.

Nếu không phải bây giờ hắn đang là yêu hình, trên mặt toàn lông không thấy rõ biểu cảm cho lắm, nếu không nhất định hết sức tuyệt vọng.

Bạn đời của hắn nhất định sẽ không thể tưởng được, hắn đường đường một cái Đại Điêu trẻ tuổi đứng đầu của bộ lạc Sa tộc, sẽ có ngày vì vài cọng dược thảo lưu lạc đến trình độ làm kéo xa cho người ta...

Nhưng oán thì oán, chuyện hắn đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được.

Điền Tú cũng không hề do dự, kêu 'cô' một tiếng, vỗ hai cánh, yêu hình biến lớn một chút nữa, một con đại bàng khổng lồ cao gần mét thành thành thật thật đi đến bên xe, tùy ý Như Ý nãi nãi dùng cành liễu cột vào trên người hắn.

"....." Nguyễn Thu Thu có chút buồn cười, nhưng lại cảm thấy Điền Tú đã khá thảm rồi, mới nhịn xuống.

Không trung dần dần rơi xuống bông tuyết khá lớn, lọt vào cổ hóa thành nước, lạnh buốt.

Nguyễn Thu Thu do dự một lát, lấy ra một bộ áo tơi và mũ rơm.

Một cái là Tiểu Bạc Hà trước đó cho nàng sau đó được nàng sửa lại cho lớn hơn một chút, đưa cho Như Ý nãi nãi.

Mũ rơm là về sau nàng mới bện, lúc ấy là muốn cho lão sói xám tiên sinh dùng, cho nên làm khá lớn, giờ ngược lại có thể cho Đại Điêu che đầu.

Điền Tú rất vui sướng nhận lấy ý tốt của nàng, đầu to đội lên mũ rơm.

Ác Lang tiên sinh mím môi, không nói gì.

Nếu không phải đôi mắt của y đang bị sợi len che lại, Nguyễn Thu Thu nhất định có thể nhìn thấy khóe mắt của dấm sói nhà nàng đã đỏ lên.

Cũng không phải y rất chán ghét Điền Tú, chỉ là, y theo bản năng muốn độc chiếm mọi thứ của Nguyễn Thu Thu.

Chỉ muốn để nàng vĩnh viễn ở bên cạnh y, trong mắt trong lòng đều chỉ có y, chỉ đối tốt với mình sói.

Uyên Quyết dùng sức đến khớp xương trắng bệch, y biết ý nghĩ của mình như thế là vặn vẹo, âm u, ích kỷ mà biến thái.

Nhưng, y không khống chế được.

Điền Tú chỉ cảm thấy sau lựng chợt xông lên một tầng khí lạnh, làm cho đại bàng dựng lông lên.

Hắn do dự một lát, rất nhanh đã hiểu điều gì. Định nhường ra mũ rơm có thể che bông tuyết trên đầu.

Mà Nguyễn Thu Thu phát đồ xong cũng từ một đống đồ rút ra dù da thú, quay lại bên cạnh lão sói xám tiên sinh, "Chúng ta cùng nhau che dù đi."

Nguyễn Thu Thu nói, bung ra cái 'dù' giản dị làm từ da thú và thanh củi, nàng nghĩ lão sói xám tiên sinh có thể không biết dù là cái gì, mới giải thích, "Dù chính là một vật có thể che mưa tuyết."

Nguyễn Thu Thu một tay cầm dù da thú, một tay đẩy xe lăn phiên bản đơn giản, nhìn cự mộc cách đó không xa, rất có cảm giác thời không rối loạn.

Bông tuyết vi vu rơi xuống bị ngăn lại, làn mi Uyên Quyết run run, thu lại những tà niệm khó có thể nhận ra ấy, nét mặt vốn có phần đáng sợ cũng dần dần dịu đi.

Luôn luôn chú ý tình huống bên này, Như Ý nãi nãi nhận thấy luồng hơi thở nguy hiểm khiến bà tê cả da đầu từ từ biến mất, tận trong lòng vừa bất lực vừa buồn cười ---

Con sói con này, sợ là càng yêu Thu Thu hơn bà nghĩ.

Nếu thật sự dựa theo kế hoạch của chủ thượng, giết chết Nguyễn Thu Thu trước mặt y, chỉ sợ Uyên Quyết sẽ ngay lập tức đọa ma.

Nói thật, ngay từ đầu bà cũng không quá coi trọng Uyên Quyết, thậm chí còn không cho rằng y có thể lành lặn vượt qua ma hóa trung kỳ.

Nhưng bây giờ dường như y đã tìm ra biện pháp dung hợp ma khí và yêu lực, nhưng tất cả những thứ này tuyệt đối không thể thiếu Nguyễn Thu Thu.

Nheo mắt, Khanh Như Ý hơi cảm khái, đáy lòng có chút chua xót.

Chỉ hy vọng, ở trước khi nguy nan tiến đến, có thể cho bọn họ một ít thời gian trưởng thành.

Bọn họ không giống bà và Mạc ca ca, mọi thứ hãy còn kịp.

"Lên xe đi, đi thôi." Khanh Như Ý đè xuống nỗi chua xót trong lòng, gọi Nguyễn Thu Thu và sói con lên xe.

Nhưng xe gỗ không đủ lớn, vị trí còn lại để 'xe lăn' xong, cũng không đủ một người nữa ngồi.

Nguyễn Thu Thu hơi khó xử, Đại Điêu xoay đầu qua, hiếm thấy đưa ra một cái đề nghị không tệ, "Cô ~ (Không bằng Uyên phu nhân cô ngồi trên đùi phu quân cô đi? Để sói ôm cô không phải xong rồi sao.)"

Lão sói xám tiên sinh: "...."

Nguyễn Thu Thu: "........"

Như Ý nãi nãi nghẹn cười nói, "Được đấy, Thu Thu, lời Điền Tú nói rất đúng."

Mặt Nguyễn Thu Thu đỏ bừng, không thể nào phản bác.

Nàng do dự. không biết nên làm sao.

Lỗ tai của lão sói xám tiên sinh cũng đỏ lên, y xoắn xuýt một hồi, giọng khàn khàn hỏi, "Phu nhân cảm thấy sao?"

Nguyễn Thu Thu: "...." Nàng cảm thấy không ổn.

"Hô ~ (Không phải là ngồi trên đùi sao, cũng thành thân hơn nửa tháng, sao các người còn xấu hổ thế ~)" Điền Tú chế nhạo, chớp chớp mắt to.

Nếu là vị kia nhà hắn ở đây, tuyệt đối sẽ không khách sáo với hắn, thân cũng không nhẹ hơn hắn bao nhiêu, qunah tới quanh đi đều là hắn cõng, hắn cõng không nỗi nàng còn quở trách hắn không chịu cố gắng...

Nghĩ tới vị trong nhà mình, lại nhìn nhìn Nguyễn Thu Thu và Uyên Quyết đỏ bừng cả mặt, Điền Tú thở dài.

Đều nói hùng yêu Lang tộc đa số thiên phú dị bẩm, không dễ thẹn thùng mà?

Sao hắn lại cảm thấy Uyên Quyết đối với yêu thì hung tàn, ở một phương diện nào đó lại không cảm giác y có kinh nghiệm đây.

Đại bàng khổng lồ vươn cánh sờ sờ cằm, đối với việc Uyên Quyết và Nguyễn Thu Thu xấu hổ cảm thấy không thể hiểu nỗi.

"Như Ý nãi nãi, xe ván gỗ còn có thể..." Nguyễn Thu Thu nói được một nửa, hai chữ 'mở rộng' còn chưa kịp nói ra, đã bị Khanh Như Ý quyết đoán ngắt ngang.

"Không thể." Khanh Như Ý cũng không phải thật sự muốn trêu Nguyễn Thu Thu, mà là xe liễu mộc đúng là không thể sửa nữa.

Bây giờ trên xa nhét đầy đồ, lại thay đổi nữa, rất dễ dẫn đến đứt lìa.

Nhìn gương mặt nhỏ đỏ bừng của Nguyễn Thu Thu, Khanh Như Ý thở dài nói, "Không phải lúc đó con bảo ta làm cái xe lăn gì đó rất lớn à? Hai đó các con ngồi chen là được."

Uyên Quyết mím môi, không nói gì.

Mắt thấy thật không có cách nào khác, Nguyễn Thu Thu dứt khoát bất chấp tất cả, chờ đẩy lão sói xám tiên sinh đến trên xe liễu mộc, khom lưng nhỏ giọng nói, "Phu quân, chàng xích qua một chút."

Gò má Uyên Quyết nổi lên một mảng đỏ ửng khả nghi, cũng không biết đã bổ não cái gì, chỉ cứng ngắc lại dè dặt gật đầu, cánh tay chống xe lăn, dịch vào.

Nguyễn Thu Thu một tay cầm ô, ngồi ở bên người y.

Tuy rằng rất may mắn lúc ấy làm 'xe lăn' lớn một chút, cũng đủ nàng và lão sói xám tiên sinh ngồi.

Nhưng mà...

Nói lớn, là so với ghế dựa bình thường.

Một người một sói vẫn tựa vào rát gần, chân kề nhau, thậm chí Nguyễn Thu Thu còn có thể cảm giác được nhiệt độ từ Uyên Quyết truyền đến.

Trái tim lại lần nữa kịch liệt nhảy lên, Nguyễn Thu Thu tay trái cầm ô, tay phải xấu hổ đặt lên đầu gối.

Lão sói xám tiên sinh cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Ngày thường, y che dấu những dục vọng chiếm hữu cố chấp ấy rất tốt, ngoại trừ hôn trộm, cũng không có ở trước mặt Nguyễn Thu Thu là ra bất kỳ chuyện vượt rào nào, tự nhiên cũng không có cơ hội cùng tiểu thê tử chính diện tiếp xúc thân mật.

Hiện tại, chính là một lần một người một sói tiếp xúc thân mật nhất trong khoảng thời gian này.

"Đi thôi." Như Ý nãi nãi thấy hai người ngồi xong, mới ra mệnh lệnh cho Điền Tú, Đại Điêu 'cô' một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, lập tức mở ra cánh lớn màu đỏ, móng sắc quắp lấy mặt đất, yêu lực vờn quanh thân, nhanh chóng bay lên từ trong rừng rậm.

Gió lạnh thổi tới trước mặt, cùng với tiếng 'kẽo kẹt' của xe gỗ hoạt động trên nền tuyết, bọn họ chính thức chuyển nhà.

Gió có hơi lớn, tốc độ của Điền Tú rất nhanh, Nguyễn Thu Thu nghiêng dù về phía trước che chắn, quay đầu, trước mắt chỉ còn lại một vùng gió tuyết lờ mờ.

Hồi thần lại, bọn họ đã rời khỏi vùng ven bộ lạc Viêm Lang.

Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi, nói không rõ tâm trạng hiện giờ.

Đang lúc hoảng hốt, dù da thú trong tay nàng đã vào tay lão sói xám tiên sinh.

Có lẽ y đã dùng một cái thuật pháp, cây dù vững vàng che nghiêng ở phía trước, che đi hơn phân nửa gió tuyết, nhưng cũng sẽ không ngăn trở tầm nhìn.

Nguyễn Thu Thu khẽ ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt tuấn mỹ điềm tĩnh của Uyên Quyết.

"Lạnh à?" Có lẽ là chú ý tới nàng trầm mặc và khẩn trương hơn so với ngày thường, Uyên Quyết hơi quay đầu, tóc đen dài rũ xuống, hai mắt bị che lại làm cho toàn thân sói để lộ ra một loại cảm giác thanh lãnh cấm dục.

Nguyễn Thu Thu lắc đầu, "Không lạnh."

"Ừm." Uyên Quyết lên tiếng, mím đôi môi nhợt nhạt, bình tĩnh dời chân của mình vào phía trong.

Nguyễn Thu Thu ngồi ở bên tay trái y, hơi không chú ý liền sẽ dụng vào chân trái của sói.

Dù biết Nguyễn Thu Thu cũng không ghét bỏ chân y không lành lặn, nhưng y vẫn rất chú ý.

Bị thân thể khiếm khuyết của y chạm tới, có lẽ cũng không phải một chuyện tốt đẹp gì.

Y biết rõ chân bị cắn xé của mình có bấy nhiêu xấu xí, làm sao có thể yêu cầu nàng hoàn toàn tiếp nhận.

Bất kỳ khả năng nào có thể bị nàng ghét bỏ, y đều không có dũng khí thừa nhận.

Nguyễn Thu Thu nhanh chóng phát hiện y là lạ, nàng hơi cúi đầu, thoáng thấy hai chân lão sói xám tiên sinh tận lực co vào phía trong, lòng vừa mềm nhũn lại vừa đau.

Mặc kệ trôi qua bao lâu, y vẫn như cũ là chú sói con dễ bị tổn thương ấy.

Nàng chớp chớp đôi mắt chua xót, nhìn cảnh sắc nhanh chóng biến hóa xung quanh, dứt khoát nhỏ giọng hỏi lão sói xám tiên sinh những thực vật ven đường mà nàng không nhận biết, định dời đi lực chú ý của y.

Lão sói xám tiên sinh là một chàng sói rất săn sóc, dù ngoài mặt trong khá khó gần, nhưng mỗi một vấn đề Nguyễn Thu Thu hỏi y, y đều trả lời rất cẩn thận và kiên nhẫn.

Nhưng tiểu phu nhân của y rõ ràng đã mệt lả từ tối qua, sáng nay sau khi tiến cấp cũng không có nghỉ ngơi đàng hoàng, hỏi một hồi đã không có tinh thần.

ở lúc tiểu thê tử của y lại một

Truyện Chữ Hay