Tình trạng của Tả Vi đến trưa thì có chuyển biến đột ngột.
Gãy xương làm ảnh hưởng đến khoang ngực, hô hấp bị ảnh hưởng, chỗ gãy gây áp lực lên phổi, gây khó thở.
Phương pháp dùng bông ép truyền thống không có tác dụng, Lev tiêm cho cô hai liều giảm đau, hiệu quả cũng không tốt lắm.
Tả Vi bắt đầu ra mồ hôi, lại sốt cao lần thứ hai.
Phải mổ thôi.
Nhưng ở đây phần lớn đều chỉ có phương thức trị liệu bệnh nhiệt đới, phong hàn, còn về giải phẫu ngoại khoa thì không hề có chuẩn bị gì cả.
Làm sao bây giờ?
Ánh mắt Kiều Việt lướt qua đám người.
"Nina, cô cùng Hạ Hạ đi rửa sạch dụng cụ phẫu thuật đi, xem xem có đủ dùng hay không, như vậy mới có thể xem xét chuyện phẫu thuật."
"Augus," Kiều Việt phân phó một hộ lý trong đội: "Cậu đi cùng với Ngưu Bối xem các trạm tín hiệu khác quanh đây, tôi không tin khu vực lớn như vậy đều bị mất tín hiệu hết được."
Lev lấy lại tinh thần: "Đúng vậy."
"Chúng ta không phải bác sĩ khoa chỉn hình," Kiều Việt tháo đồng hồ xuống, "nhưng hẳn là mọi người đều từng thực tập ở khoa này."
Trước khi Kiều Việt học sâu về bệnh học nhiệt đới, từng chú tâm vào học ngoại khoa tim. Lev cũng là học đa khoa, Merrick ở khoa gây mê, đội hình xem như đủ dùng.
Chủ yếu là xem điều kiện thế nào.
Giống như chết đuối mà vớ được cọc, Lev thở hắt ra: "Chính xác."
Nếu như có điều kiện, phẫu thuật cố định lại xương sườn thật ra rất đơn giản. Nhưng ở chỗ này, không có điều kiện vô trùng, không thể chụp CT, không có hợp kim nhớ hình, nếu như có sự cố xảy ra thực sự rất nghiêm trọng.
Tô Hạ lập tức dẫn người đến kho thuốc.
Vốn là một căn phòng lộn xộn, qua mỗi ngày dọn dẹp giờ đã có trật tự, thuốc được phân loại, dụng cụ được sắp xếp từ nhỏ đến lớn, đều được đánh dấu.
Nina vừa kinh ngạc vừa cảm động, thế này tiết kiệm được không ít thời gian.
"Lại đây giúp một tay."
"Tìm được nhiều không?"
Tô Hạ nhún vai: "Bọn cô thì sao?"
Lev và Kiều Việt lần lượt rửa sạch, dao điện cao tần, máy hô hấp, ống dẫn, lưỡi dao, thiết bị dẫn khí.
Vật để cố định xương sườn thì lại không tìm thấy dụng cụ thích hợp.
"Không có hợp kim nhớ hình, làm sao cố định xương sườn bị gãy được?"
"Dây thép." Kiều Việt mang một túi dụng cụ giải phẫu, quyết đoán bẻ gãy hay cái kiềm đơn, rút ra dây thép phía dưới, sau đó uốn cong lại.
Lev ngẩn người: "Dùng cái này?"
"Nói đi nói lại, đây đã là lựa chọn tốt nhất rồi."
"cậu điên rồi."
"Khử trùng tốt, thứ này đã là vật có thể dùng mà ít nguy hại nhất, chống gỉ cũng tốt. Bây giờ tạm thời cố định xương trước, bước tiếp theo chờ Tả Vi được đưa ra ngoài rồi chỉnh lại saau."
Người gấu nhìn Kiều Việt.
Đối phương lại quyết đoán kéo mành xuống, tạo thành gian giải phẫu.
Đáy lòng Lev cũng nóng lên.
Ở bệnh viện trang bị đầy đủ quen rồi, theo thói quen đồ gì cần thiết cũng được chuẩn bị sẵn. Giờ nơi đây cái gì cũng thiếu thốn, chính mình cũng mất đi phán đoán thông thường. Uổng công ông ta tự cho mình là chu toàn, xem ra vị bác sĩ phương Đông này còn bình tĩnh hơn ông ta, cũng phán đoán tốt, lại quả quyết, rất thích hợp...làm lãnh đạo.
"Được."
Tô Hạ đây là lần đầu tiên tận mắt thấy Kiều Việt chuẩn bị một ca giải phẫu ngoại khoa.
Đáng tiếc không có duyên nhìn thấy anh mặc đồ phẫu thuật, chỗ này cần không gian vô trùng tốt nhất, nói ngắn gọn, cô phải đi ra ngoài.
Augus và Ngưu Bối vẫn chưa về, chỉ có thể hi vọng bọn họ may mắn tìm được nơi bắt được tín hiệu.
Ánh mặt trời chói chang, mắt nhìn lâu cũng bị chói, ba tiếng trôi qua, là lúc mặt trời lên cao nhất.
Thời tiết giữa trưa oi bức, nắng nóng đến dọa người.
Ban ngày là thời điểm trẻ con vui chơi, mấy đứa trẻ ở trong sân chạy nhảy nô đùa.
Tô Hạ nhìn bọn chúng tràn đầy năng lượng, không khỏi bật cười, đồng thời cũng thấp giọng gọi bọn trẻ lại gần, đưa ngọn tay đạt lên miệng: "Suỵt."
Bọn trẻ tưởng cô đang đùa với chúng, cười hì hì bắt chước.
"Bên trong có một chị gái bị bệnh, lúc chơi đùa mấy đứa phải nói nhỏ thôi nhé."
Đáng tiếc, bọn chúng nghe không hiểu.
Có điều động tác của cô bé Hope có thể hiểu được, quay đầu nói nhỏ cho các bạn hiểu, tiếp tục ngoan ngoãn đứng im.
Tô Hạ thấy gần đây con bé trông khá lên nhiều, đi đến ngồi bên cạnh nó cười.
Hai người trúc trắc nói chuyện.
Tiếng bản địa của Tô Hạ làm sao được như Kiều Việt, chỉ biết được mấy câu "Xin chào", "Tạm biệt", "Cám ơn" và "Khu chữa bệnh đi đường nào?"
Khua tay múa chân một hồi, vừa đoán, cô nói chuyện thời tiết, nó nói chuyện đồ chơi, dù không liên quan gì đến nhau nhưng cũng xem như trò chuyện, tâm trạng khẩn trương của Tô Hạ cũng thả lỏng được một chút.
Trong lúc đang nói chuyện có đứa trẻ lẻn chạy vào ký túc xá, rồi lại chạy ra.
Lúc này tâm hồn mệt mỏi của cô mới phát hiện ra sự khác thường:"Hey! Đứng lại."
Bọn nhỏ lùi về phái sau, cô thuận tay bắt được một đứa.
Thân thể nhỏ xíu không ngừng giãy dụa, một đống đồ vật rơi trên mặt đất.
Son, phấn má hồng, bút kẻ mắt...
Lại nhìn mặt nó, trên làn da ngăm đen rực rỡ sách màu, trên trán có vệt màu hồng, mí mắt thì đo đỏ, trên mặt toàn là hoa văn kỳ lạ.
Túi trang điểm của cô và Tả Vi coi như tiêu tùng rồi.
Tô Hạ dừng một chút, sau đó chạy vội về ký túc xá, cả người ngây ngốc.
Trên giường dính đầy nhũ màu trắng, kem chống nắng chét đầy trên bàn, cả phòng hỗn độn.
Giống như vừa có một trận bão quét qua.
"Trời đất ơi..." Cả người cô không thoải mái lắm, nhặt từng chai lên xem, cơ bản chỉ còn lại một lớp mỏng.
Nhìn lại vali của mình, đồ đạc cũng bị lôi ra hết rồi.
"Kem chông nắng của toy..."
Ngày nào cũng phải thoa, đến trưa lại phải thoa thêm một lần nữa mới đảm bảo không bị bắt nắng.
Da Tả Vi giờ đã bị phơi nắng đến nỗi nổi ban, nhưng cô ta vốn có nhiều tàn nhang, bị phơi nắng da lại đỏ lên, đỏ lên rồi lại trắng trở lại.
Nhưng da cô không giống vậy, cô có thể bị đen nha.
Hay thật, kem chống nắng hết rồi.
Cô tiêu đời rồi.
Tô Hạ ôm tấm chăn vừa giặt sạch sẽ giờ lại bị làm bẩn, thở phì phì muốn tìm mấy đứa nhỏ lúc nãy tính sổ. Nhưng vừa ra tới cửa lại thấy Nina ôm một máu loãng đi ra.
Nhìn thấy liề hết hồn.
Tô Hạ vội chạy đến: "Mổ xong rồi à?"
Nina cả người đầy mồ hôi, nhe răng cười: "Ừ, thuận lợi lắm."
Cô nhẹ nhàng thở ra.
Tả Vi vẫn chưa tỉnh, nhóm bác sĩ lần lượt đi ra.
Bên ngoài rất nóng, bên trong còn oi bức hơn. Người đang đầy mồ hôi bị gió thổi qua một trận, cả đám suýt chút nữa kêu lên vì sảng khoái.
Dù sao cũng phải rửa sạch dụng cụ, Tô Hạ giúp bọn họ đặt đồ vào khay, cùng nhau rửa.
Kiều Việt là người ra cuối cùng, cả người mặc áo giải phẫu màu xanh chưa kịp cở ra, chỉ mới tháo khẩu trang và bao tay thấm đầy mồ hôi.
Tô Hạ đau lòng muốn chết, đi tới: "Vất vả rồi."
Kiều Việt cười, sau khi cởϊ áσ ra, thuận tay ôm lấy cô chỉ vào cái chăn trong chậu; "Không vất vả...chuyện gì đây?"
Từ sau lần Merrick và Tô Hạ phát đồ ăn, khu chữa bệnh trở thành sân chơi của bọn nhỏ.
Không có kẹo cũng không sao, đồ vật ở đây đối với bọn chúng đều rất mới mẻ. Ví dụ như hôm nay có túi trang điểm của các cô, kem chống nắng trong phòng cô, còn có sữa rửa mặt L'oreal của Tả Vi nữa.
Không biết sau khi cô ta tỉnh lại, thấy cái chai không sẽ có cảm xúc thế nào nữa.
Quên đi, không nên so đo với bọn trẻ làm gì.
Tô Hạ sửa miệng: "Bị bẩn, em chuẩn bị giặt. Phẫu thuật thế nào? Tả Vi sao rồi?"
Thấy ánh mắt cô vẫn hướng vào phía trong tìm kiếm, Kiều Việt an ủi cô: "Không sao rồi."
Cô bị Kiều Việt kéo đi vài bước, lại nhíu mày, dừng lại.
"Hửm?"
"Người anh toàn mồ hôi." Sau lưng cô ướt hết rồi.
Quả thật quần áo dày, hỏng hết rồi.
Kiều Việt kéo vạt áo lên, đưa mắt hỏi cô: "Đi giúp anh thay?"
Tô Hạ cắn răng, ôm hết đồ trong tay anh rồi chạy đi: "Nghĩ hay nhỉ."
Mấy ngày gần đây cô đều trốn tránh anh.
Thật đáng sợ, lòng tham của đàn ông như không đáy, không biết năn lượng ở đâu mà dồi dào như vậy.
Ít nhất Tô Hạ cũng hơi sợ, không phải cô chống chế gì, mặc dù cảm giác đó cũng không tệ lắm, nhưng mình vừa nếm trả mùi vị này chưa bao lâu, chỗ kia mấy ngày này cũng có cảm giác nóng lên.
Sợ làm nữa thì rách da mất.
Lúc nào đi bộ cũng đau.
Kiều Việt đúng thật là không nghĩ tới, nhìn khoảng không trong lòng bàn tay, nhịn không được cười nhẹ.
Khoảng nửa giờ sau, Tả Vi tỉnh lại.
Cô ta cả người yếu ớt nằm trên giường bệnh, cả người bị băng bó như xác ướp, giọng nói có phần bén nhọn.
"Merde."
Lev: "Ừ?"
"MOTHER. FCKER
...
Cũng có tinh thần thật đấy.
Đến tối muộn Ngưu Bối và Augus mới trở về, hai người vui mừng đến mức náo loạn.
"Rốt cục bắt được tín hiệu rồi!"
"Bên kia đang điều một máy bay trực thăng tới, chắc khoảng đến ngày nữa, đế lúc đó trực tiếp đưa Tả Vi đến Khartoum điều trị."
Không nghi ngờ gì nữa, đây là tin tức tốt nhất trong ngày.
Tô Hạ rất mừng, không biết có thể quay lại nơi này hay không. Ở chung với nhau một tháng, tuy rằng cô ta rất thích tự tìm phiền toái cho mình, nhưng phần lớn thời gian đều rất xông xáo.
Nhưng...
Cô theo bản năng nhìn Lev.
Ông ta thất thần trong nháy mắt, máy móc nở nụ cười: " đến ngày không lâu lắm, giúp cô ấy thu dọn đồ đạc, ngây ngốc ở đây thế cũng đủ rồi."
Nụ cười kia thật làm người ta chua xót.
Một người là người Pháp, một người là người Nga.
Một người là phóng viên tin tức, một người chạy đến châu Phi cằn cỗi làm bác sĩ.
Có lẽ lần này tách ra sau này cũng không có cơ hội gặp lại, Lev hiểu được điều này, cũng cảm thấy vậy là tốt nhất.
Đối với Tả Vi, vậy là tốt nhất.
Đương sự là người cuối cùng biết mình sắp rời đi, ở trên giường trầm mặc, cuối cùng bật ra một chữ: "Biến."
Một hồi phong ba không biết đến đây đã chấm dứt chưa.
Cũng không rõ vì sao, từ sau sự kiện "lời nguyền", Tô Hạ cảm thấy người đến khu chữa bệnh ít hẳn đi.
Cô tự an ủi chính mình, có lẽ đa số mọi người đều đã di dời tránh lũ rồi.
Bệnh nhân ít, bác sĩ rảnh rỗi hơn. Cô có nhiều thời gian ở bên Kiều Việt hơn, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó kỳ quái.
Giống như Kiều Việt hay nhìn cô chằm chằm, nhưng ánh mắt có chút không thích hợp.
Hay như mỗi lần nói chuyện, anh hay hỏi cô có nhớ nhà không.
Tô Hạ chưa kịp cân nhắc, dì cả đã lại đến thăm, cả người liền không thoải mái.
Lần này kinh nguyệt của cô ra nhiều, cô đau đến nỗi không xuống giường nổi. Ở đây không có nước đường đỏ, thứ duy nhất có thể làm cô bớt đau chính là bàn tay của Kiều Việt.
Hai người cuối cùng dọn trở lại ký túc xá, có nóng hơn, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là có không gian riêng. Buổi tối lúc ngủ, Kiều Việt đặt tay lên bụng cô, nguồn nhiệt ấm áp làm cho cơn đau giảm bớt.
Nhưng mà trận này vẫn chưa qua.
Lọ kem chống nắng cuối cùng cũng đã hết, làn da bị phơi nắng quá lâu cuối cùng cũng bị tổn thương.
Sau khi bị đỏ lên, trên trán và cổ bắt đầu bị tróc da, hơn nữa lúc đổ mồ hôi lai khiến khuôn mặt sưng đỏ rất khó chịu. Cô không dám gặp ai cả, thậm chí ngay cả Kiều Việt cũng không dám cho anh nhìn.
Mỗi ngày đều đau, lại còn hay đổ mồ hôi, thời tiết oi bức thế này, đúng là dày vò người khác.
Nhiều nhân tố kết hợp với nhau, lại thêm mấy ngày hành kinh vất vả, tâm trạng cũng bực bội, dễ cáu gắt.
Cuối cùng có một ngày, sau khi Tô Hạ bị tróc da, nhìn trong gương khuôn mặt hết sức thê thảm.
Cô bất ngờ ném gương đi, ngồi xổm xuống đất khóc.
Đau quá.
Xấu quá.
Cũng khổ quá, ở đây quá vất vả.
Cô nhớ nhà rồi.