"Đây là thuốc diệt ký sinh trùng, người lớn với trẻ con màu sắc không giống nhau.
"Không khác biệt lắm."
Sắc trời dần tối, thời tiết vô cùng oi bức. Đi tới hộ cuối cùng, Lev nhìn trời: "Quay về thôi."
Gió thổi rất mạnh, cuồng phong dữ dội, cát bụi nổi lên cuồn cuộn, thổi vào người có chút đau rát.
Kiều Việt cất hòm thuốc đi, phát thuộc tiệt trùng cho mỗi người một viên, đến lúc phải đi lại có một đứa bé chạy đến ôm chân anh.
Đứa bé mới hơn một tuổi, bước đi chập chững, trên đầu toàn là tóc xoăn. Đôi mắt to ngập nước của nó trông vừa tò mò vừa vui mừng, khóe miệng kéo căng, miệng vẫn còn chảy dãi, không ngừng cọ vào quần của Kiều Việt.
"Papa, papa."
Đứa bé trai vẫn ôm chân anh không cho đi, thuận thế lắc lắc thân hình mập mạp, có ý muốn bò lên.
Nhận nhầm người rồi.
Cha mẹ của đứa bé đứng ở cửa, cổ vũ nó tương tác với Kiều Việt.
Ai mà lại không thích trẻ con? Tươi cười, hồn nhiên giống như thiên sứ. Đứa bé cao chưa tới đầu gối của anh, thật nhỏ.
Kiều Việt cúi người bế nó lên, cảm giác được thân hình mềm mại, ấm áp.
Đứa bé cười khanh khách, ở trong lòng Kiều Việt xoay tới xoay lui, vung tay vung chân vui sướng, còn cười ha ha.
Thật đáng yêu.
Anh bế đứa bé cao hơn một chút, thấy vậy nó càng phấn khích, lại chảy nước miếng, bị gió thổi bay đi.
"Hahaha, papa papa."
Vui đến nỗi cứ gọi anh là Papa.
Trong nháy mắt đó, anh thất thần.
Đứa bé thấy anh không nâng nó lên nữa, liền bắt đầu đưa tay lê sờ mặt Kiều Việt, khiến anh cảm thấy ngưa ngứa.
Một người đàn ông cao lớn bế một đứa trẻ nhỏ xíu, dù phía sau mây đen mịt mù, nhưng mọi người vẫn cảm giác được một chút ấm áp bất ngờ này.
Cuối cùng vẫn phải trả đứa bé về với cha mẹ của nó.
Trong nháy mắt đứa bé bắt đầu òa khóc, Kiều Việt chạy vài bước lại quay đầu, cuối cùng đành bất đắc dĩ cười rồi lên xe.
Lev có chút cảm thán: "Lúc con tôi chừng đấy tuổi, tôi lại đang ở Ấn Độ, lúc đi nó vẫn còn mặc tã lót, lúc trở về thằng nhóc kia đã chạy chơi khắp nơi rồi."
Nhắc tới gia đình, từ trước đến giờ khá an tĩnh, Nina nhịn không được tò mò: "Thế bây giờ thì sao?"
"Bây giờ?" Lev nhếch miệng cười khổ: "Thật ra tôi đã ly hô rồi, thằng bé cũng rất thích người cha hiện tại, đối với tôi cũng chẳng có cảm giác gì cả."
Nina ngẩn người, có chút xấu hổ: "Thật xin lỗi."
"Haiz, không có gì, may thay trong chuyện con cái cô ấy rất khoan dung với tôi, một tháng đều có thể đưa con ra ngoài chơi một lần, như vậy đã đủ rồi." Người gấu vuốt vuốt râu: "Dù sao cũng là tôi nợ cô ấy."
Nói tới đây, ông ta bỗng nhiên xoay người, chọc vào cánh tay Kiều Việt, người từ nãy giờ không lên tiếng: "Tiểu tử anh thật hạnh phúc."
Kiều Việt bị chỉ điểm nhịn không được giương giương khóe miệng.
Nina cảm thán: "Kiều, cảm giác anh thay đổi thật nhiều."
Kiều Việt nghiêng đầu: "Hả?"
Cô gái đỏ mặt: "Lần trước hợp tác chưa từng thấy anh cười bao giờ, cũng chẳng thấy anh biểu lộ cảm xúc gì cả. Tuy rằng chúng ta thường xuyên làm việc cùng nhau nhưng vẫn cảm thấy rất xa cách."
Ở trong trí nhớ của cô, vẻ ngoài của vẻ bác sĩ Trung Quốc xuất chúng này xa cách như một ngọn núi.
Là cảm giác trầm ổn, nhưng cũng khiến người khác chùn bước không dám đến gần.
Nhưng bởi vì anh trầm ổn, đáng tin cậy hơn hẳn những người khác, làm việc tác phong lưu loát, sạch sẽ, luôn tôn trọng tất cả mọi người, đối xử với mọi người cũng rất có chừng mực, làm cho người ta không dám đế gần.
Phóng viên Tô vừa đến, mọi thứ liền thay đổi, có lẽ ngay cả bác sĩ Kiều cũng chưa phát hiện ra.
Kiều Việt ngẩn người, lấy tay sờ sờ mũi, bỗng cười khẽ: "Thật không?"
Nina suýt chút nữa thì bị nụ cười này mê hoặc.
Đi một đường xóc nãy trở về, cuối cùng xe cũng dừng lại.
Nina còn đang định nói gì đó, thấy vậy cũng phân tâm: "Làm sao vậy?"
Một chiếc xe ngựa đứng ở đầu đường, phía trê chất đầy phân hóa học, chủ xe ngồi xổm bên cạnh xoay bánh xe.
Gió có chút to, cơ thể gầy yếu của ông ta dường như cũng không đứng vững.
Mọi người trên xe xuống hỗ trợ, không chỉ bánh xe bị hỏng, đồ vật trên xe cũng bị rơi ra.
Kiều Việt xách một túi hàng lên, dùng sức kéo, phát hiện ở phía dưới toàn là đất được nén lại.
Phiên dịch Ngưu Bối ra tay, hỏi chủ xe mới biết xe này đi về hướng sông Nile, đồ vật trên xe dùng để đề phòng lũ lụt.
Mưa to kéo dài, mực nước dâng lên, đã sắp vượt qua giới hạn cảnh báo. Bọn họ không thể không chuẩn bị trước.
Thì ra là vậy.
Mấy người chau mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau đem thùng xe ra, lấp đất bị đổ ra vào.
"Chỉ có một xe này chở đất thôi sao?" Dường như không đủ.
"Không, chúng tôi có một đoàn xe, xe của tôi bị tụt lại sau cùng."
Ngưu Bối lớn lên ở đây, biết được hằng năm đều phát sinh chuyện này, chẳng qua năm nay lũ tới sớm hơn một chút. Anh ta giải thích với Lev, tất cả mọi người đều ra sức giúp đỡ.
Biết được chiếc xe này sẽ giúp mình kéo đồ đi, tài xế nhỏ con rất cảm kích, không ngừng cảm ơn, hôn má Ngưu Bối: "Chàng trai tốt, chàng trai tốt."
Thấy ông ta muốn hôn cảm ơn, tất cả mọi người đều cố gắng khiến mình trở nên bận rộn, sợ mình nhận được nụ hôn bất ngờ.
Lev nhanh chóng bò vào xe bẻ lái, xe liền lún xuống, bánh xe lọt vào bùn sâu.
Kiều Việt gõ cửa kính xe: "Anh xuống đi, để tôi lái cho."
Người gấu nặng hơn kg đành phải nhường chỗ, lúc xuống xe mặt hơi trề ra.
Cuối cùng người ta chỉ thua ông ở khoản râu ria rậm rạp.
Khởi động xe việt dã, Kiều Việt liếc qua phía tài xế, đối phương cọ sạch bùn đất trên giày mới cẩn thận lên xe, không ngừng cảm ơn.
Nina phất tay: "Kiều Việt, anh đi nhanh về nhanh nhé."
Anh ra dấu ok, chở người tài xế kia về hướng sông Nile. Đi đi về về mất hơn giờ, lúc đó anh mới từ bầu trời tối đen đằng kia quay trở về.
Chưa đến lúc mặt trời lặn, mây đen đã ùn ùn kéo tới che lấp bầu trời.
Cây cối bị gió thổi ngả nghiêng, vài người bắt đầu thu dọn đồ vật.
"Trời mưa rồi, đám người Lev cũng nên quay về rồi chứ?"
Tô Hạ giật giật, lúc này mớ dời lực chú ý từ chuyện ban nãy đi.
Trời sắp mưa rồi, thời tiết quái quỷ này.
Năm nay thời tiết khiến việc thu hoạch không được tốt, mưa nhiều khiến cây nông nghiệp bị ngập úng. Rau cỏ, thức ăn chủ yếu của bọn họ sắp không đủ dùng rồi.
Mọi người đều đang rất rầu rĩ, bởi vì trước đây thời tiết không như thế này.
Cũng không biết mấy chiếc thuyền nhỏ trên sông Nile bây giờ thế nào rồi, có khi lại bị đứt, chỉ sợ phải mất một thời gian nữa mới có thể sửa được.
"Bây giờ ở đây khong nhiều bệnh nhân lắm, tôi cảm thấy nên chờ trận mưa này tạnh, thảo luậ lại một chút nên chuyển mọi người vào nhà không." Merrick và cô cùng đứng ở cửa, tóc quăn bị gió thổi che mặt: "Chỗ này rất ẩm ướt, trong phòng dù chật nhưng vẫn tốt hơn."
Mưa to nghiêm trọng, mái hiê cũng sắp dột rồi.
Lúc đầu chỉ dột một chút ở giữa, cuối cùng len theo khe hở rỏ nước xuống cả trần nhà lầu hai.
Phòng xi măng đã như vậy, phòng ở dựng tạm thì không cần nói.
Tô Hạ gật đầu: "Thảm lông trên giưởng bệnh lúc nào cũng bị ẩm, qua hôm sau lại có mùi mốc, đúng là không thể tiếp tục ở nữa."
Điều kiện có hạn, chỉ có thể cố gắng sáng tạo ra không gian có khả năng nhất để phục vụ người bệnh.
Nói xong vấn đề này, dường như không còn đề tài nào để tán gẫu nữa. Tô Hạ có tâm sự, nên trầm mặc hơn bình thường.
Merrick trộm đánh giá cô nhà báo người Trung Quốc này, phát hiện sắc mặt cô hơi trắng, ánh mắt vẫn luôn hướng ra cửa.
Cô đang đợi người, đang chờ một lời giải thích.
Đúng lúc đó có một bóng dáng xuất hiện ở cửa, Tô Hạ vụt chạy ra. Cô sợ nhất là mình kích động khiến cho giọng nói run rẩy, làm mất đi khí thế, dọc đường đi còn tran thủ hít sâu.
Lúc này cô mới tỉnh táo lại, dùng lý trí còn lại trong đại não dùng thanh âm trầm ổn để nói chuyện.
"Cô đi đâu?"
Nói xong Tô Hạ liền sửng sốt, bởi vì trông Tả Vi có chút chật vật.
Trên cánh tay và ống quần dính đầy bùn đất, cả trên mặt cũng có.
Bỗng chốc thất thần, cho đối phương cơ hội thoát thân.
Tả Vi đẩy tay cô ra, cả người mệt mỏi tránh đi.
Tô Hạ ngẩn người, đuổi theo: "Tả Vi. Cô làm sao vậy?"
"Tránh ra."
Cất một tiếng lạnh lùng, không có chút tình cảm nào.
Tô Hạ tụt lại sau hai bước.
Cô nhìn chằm chằm bóng dáng xuất thần của Tả Vi.
Có ý gì? Rút cục là vì sao?
Phục hồi tinh thần, cô bị hai chữ này kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cộng thêm bộ dáng xa lạ, lửa dưới đáy lòng lại bùng lên.
Có đôi khi kích động quá cũng khiến con người trở nên lạnh lùng.
Tô Hạ tiến lên vài bước, kéo cánh tay Tả Vi: "Cô chọc phải người nào không nên chọc rồi đúng không?"
Cô ta âm thầm quyết định, thản nhiên gạt tay Tô Hạ ra: "Cô quản tôi?"
Cô ta nói xong liền muốn quay về phòng, Tô Hạ đuổi theo chặn cửa không cho đóng lại: "Tả Vi."
"Cô tránh ra cho tôi."
Thái độ của cô ta khác thường, hét lên với Tô Hạ, mạnh mẽ đẩy Tô Hạ ra ngoài.
Lúc cô ta đưa tay ra Tô Hạ cũng có phòng bị, hùng hổ bước lên, cửa không những không đóng được, Tả Vi ngược lại còn bị cô ép lên cửa.
Ầm một tiếng, cửa bị kẹt.
Ta Vi nghiêng đầu đánh giá cô, cười lạnh chế giễu: "Phóng viên Tô, tuy rằng chúng ta cùng ngành, nhưng quốc tịch khác nhau, cũng có tín ngưỡng khác nhau. Tôi nói rồi, không cần lo cho tôi."
Merrick vốn muốn làm người hòa giải, nhìn thấy tình cảnh nay, cũng cảm thấy có gì không đúng.
"Hey, có gì từ từ nói chuyện."
Tả Vi cười nhạo: "Nói chuyện? Có chuyện gì mà nói?"
"Làm ơn chú ý thái độ của cô." tô Hạ tức giận thở dồn dập: "Đúng vậy, chúng ta đến từ hai quốc gia khác nhau, nhưng bây giờ ở đây, thì phải hoạt động có quy tắc."
"Có phải chiều nay cô gây chuyện với ai hay không?"
Thái độ của Tả Vi trở nên cáu gắt: "Gây chuyệ với ai có liên quan gì đến cô không?"
"Cô!"
"Có." Merrick rốt cục cũng lên tiếng, "Một đám người từ đâu xông đến đập vỡ máy ảnh của Tô."
Tả Vi có chút giật mình, tầm mắt đảo qua ánh mắt ửng đỏ của Tô Hạ, cũng nhanh chóng lướt qua.
Cuối cùng cũng nhẹ giọng lại: "Có phải có ôm một đứa bé không?"
"Cô làm gì bọn họ?"
"Còn có thể làm gì, chụp ảnh thôi."
Tả Vi cúi đầu.
Tô Hạ nhìn từ trên xuống đánh giá cô ta, khẳng định không chỉ là chuyệ chụp ảnh đơn giản như vậy.
Cô lạnh giọng: "Vậy máy ảnh kia đâu?"
"Bị đập rồi."
Máy ảnh Hasselblad trị giá hơn vạn kia cũng bị đập rồi.
Tô Hạ cảm thấy đau đầu: "Rốt cục là cô đã làm gì?"
Tả Vi nói không suy nghĩ: "Máy ảnh cũng đã đập rồi, tôi sẽ đền cho cô."
"Tôi không phải muốn cô đền máy ảnh."
"Vậy thì hỏi ít thôi."
Tả Vi xoay người, tay vịn vào khung cửa: "Xin lỗi vì đã khiến cô sợ hãi, nhưng bây giờ tôi cần nghỉ ngơi, tạm biệt."
Sập.
Tả Vi trực tiếp trở về phòng trên lầu, không ở phòng chung nữa.
Tô Hạ sửng sốt.
Tức giận sao?
Trên mặt còn mang chút tức giận, tức khắc đã trở nên vô lực. Cô ta đã làm gì mà có thể khiến đám người kia phẫn nộ như vay?
Tô Hạ bước qua bước lại hai bước, buồn bực đặt mông xuống ghế ngồi.
Tia chớp xẹt qua trong không trung, một chiếc xe ngựa xuất hiện ở cửa.
Những người ở nhà ngây ngẩn cả người, trên xe ngữa rõ ràng là mấy người kia. Nhưng mà...tại sao lại biến thành xe ngựa?
Cô nhìn Lev nà Nina từ xe ngựa trèo cuống, xoa xoa thắt lưng, đau không nói nên lời.
Cô nhìn Ngưu Bối kéo xe ngựa quay đầu, mới ý thức được không còn ai từ trên xe ngựa xuống nữa.
Đáy lòng căng thẳng: "Kiều Việt đâu?"