Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ - Đam Mỹ

chương 32: chương 32

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Min

Là một tiểu hóa đán đang nổi, bề ngoài của Chung Dao tự nhiên sẽ không kém cạnh.

Nhưng nhìn cô gái trước mắt gầy gò xanh xao như mụ đàn bà đanh đá.

Triệu Trác hoàn toàn không thể đem cô cùng với "tiểu cô nương" hoạt bát đáng yêu trên màn ảnh liên hệ lại với nhau.

Trách không được Vu Lệ áp lực muốn chết, giới giải trí ăn danh tiếng nhất chính là khí chất cùng bề ngoài.

Nếu đối phương để lộ hình tượng này ra ngoài, không cần nghĩ cũng biết Chung Dao có kết cục như thế nào.

Nghe thấy thiếu niên bị mắng, Triệu Trác thấp thỏm quay đầu lại.

Nhưng lại phát hiện vẻ mặt đối phương rất bình thản, nửa điểm tức giận cũng không có.

Sợ thiếu niên lại chịu ủy khuất, Triệu Trác dùng giọng điệu bất mãn nói với Vu Lệ: "Tôi cần một lời giải thích."

Hắn là dẫn người tới hỗ trợ, vừa vào cửa liền bị người mắng là như thế nào?

"Này......"

Nhìn Chung Dao trong phòng khách đang nhìn chằm chằm Quý Lam Xuyên, Vu Lệ không biết nên giải thích như thế nào: "Hai người quen nhau trước?"

Lời này vừa nói ra, ngay cả Vu Lệ cũng cảm thấy ngớ ngẩn.

Nhưng Chung Dao mất kiểm soát cũng chỉ làm tổn thương chính mình, cô cũng không thể hiểu được tại sao đối phương lại nhắm vào một người xa lạ lần đầu gặp mặt.

"Không sao."

Hào phóng mà xua xua tay, Quý Lam Xuyên lặng yên không một tiếng động mà giải phong mắt trái: "Là một bạn nhỏ trên vai cô ấy không quá thích tôi."

Bạn nhỏ?

Nhìn bờ vai trống không của Chung Dao, Triệu Trác mạc danh mà đánh cái rùng mình.

Không thích giọng điệu cố tỏ ra hư huyền của thiếu niên, Vu Lệ cau mày nói: "Cậu không cần............"

"Cậu cũng có thể nhìn thấy?!"

Không để cho Vu Lệ nói xong câu "Nói hươu nói vượn", Chung Dao hai mắt sáng lên, đánh gãy lời Vu Lệ.

"Cậu có thể nhìn thấy, cậu có thể nhìn thấy đúng không? Cứu tôi với! Tôi không muốn bị nó quấn lấy!"

Biểu tình phi thường kích động, nhưng thân thể của cô vẫn đứng thẳng bất động tại chỗ một cách cổ quái.

Từ góc nhìn của Quý Lam Xuyên, một đứa bé có bộ dáng xấu xí đang nằm trên đầu vai người kia.

Không những thế, nó còn nhe răng trợn mắt mà hướng về phía cậu cười cười.

Nam Mô A Di Đà Phật........

Cái nghiệp vụ bắt quỷ, thật sự là làm cay đôi mắt của cậu quá trời.

Ghét bỏ mà dời đi tầm mắt, Quý Lam Xuyên trong phút chốc đã đoán ra được quan hệ giữa Chung Dao cùng anh nhi này.

Không muốn ở trước mặt người ngoài vạch trần bí mật của đối phương, cậu chỉ có thể ngầm ám chỉ: "Chị hẳn là biết nó cùng chị có quan hệ."

Một mạch cùng căn, đứa bé đã chết này rõ ràng có duyên phận mẹ con với Chung Dao.

Bí mật bị người ngoài phát hiện, trên mặt Chung Dao tràn ngập vẻ khiếp sợ.

Đứa nhỏ, oán linh, còn có một khoảng thời gian trước đột nhiên bị "bệnh cúm"..............

Nhìn sắc mặt tái nhợt của nghệ sĩ dưới tay mình, Vu Lệ lăn lội ở trong vòng gần chục năm, sao lại không biết hàm nghĩa trong lời nói của thiếu niên là gì.

"Oán khí của đứa trẻ không phải quá nặng........" Nếu không, người này căn bản không thể sống đến hiện tại.

Lặng lẽ nuốt lời giải thích phía sau có thể làm đối phương phản cảm, Quý Lam Xuyên tiếp tục nói: "Chỉ cần chị chịu thừa nhận sự tồn tại của nó, cùng thành tâm ăn năn.

Nó sẽ rất nhanh mà tự rời đi."

Phần lớn chấp niệm của quỷ anh là bởi vì chúng bị ba mẹ vứt bỏ và không được sinh ra trên cõi đời này.

Đầu óc của chúng nó đơn thuần hơn người lớn rất nhiều.

Chỉ cần đương sự chịu phối hợp thì không khó để xử lý chuyện này.

Nếu như Chung Dao xong việc, lại nguyện ý vì đối phương mà lập một cái bài vị để lúc nào cũng thờ cúng.

Quý Lam Xuyên bảo đảm Chung Dao cả đời này không bao giờ gặp lại "Quỷ nhi tử" không duyên phận này.

Dường như nhận thấy được Quý Lam Xuyên không có địch ý, quỷ anh cười quái dị kia mới thu liễm hàm răng.

Nó dùng đôi mắt chỉ có một đồng tử nhìn thẳng Chung Dao, tựa hồ như cũng mong đợi đối phương đáp lại.

Nhưng ngoài dự kiến của Quý Lam Xuyên chính là, Chung Dao cực lực phản kháng lời đề nghị của cậu.

Cô ta nhìn về phía thiếu niên đang đứng ở cửa, chặt đinh chém sắt mà tỏ vẻ: "Diệt trừ nó! Tôi biết nó rất sợ cậu, cầu xin cậu giúp tôi diệt trừ nó!"

"Chị xác định?"

Nhớ tới người thế giới này không biết thủ đoạn bắt quỷ của mình, Quý Lam Xuyên hảo tâm mà nhắc nhở: "Nếu tôi ra tay, nó sẽ chỉ có một con đường là hồn phi phách tán."

Tiêu sái tùy tính, Quý Lam Xuyên nửa đời trước nhấp nhô, trong xương cốt cũng không chính phái.

Cậu chán ghét quỷ, cho nên chỉ học những thủ đoạn tàn nhẫn nhất từ lão sư phụ kia.

Vô luận là thiện quỷ ác quỷ, có oan không oan, Quý Lam Xuyên đều sẽ đưa chúng nó một lần đi siêu độ.

——Dưới tiền đề là ai nguyện ý trả phí tiền cho siêu độ lần này.

"Tôi xác..........." Hoảng loạn gật đầu, Chung Dao lời còn chưa dứt, đã bị một đôi tay nhỏ bé khô khốc bóp cổ, móng tay sắc nhọn cào chảy máu mẹ đẻ.

"Đáng ghét, đáng ghét.......Tránh ra......Cút đi!"

Giọng nói bình thường lại lần nữa biến trở về chói tai sắc bén.

Triệu Trác cùng Vu Lệ không nhìn thấy quỷ anh, hai mặt nhìn nhau.

Cảm thấy tinh thần của Chung Dao càng trở nên phân liệt khó lường, sợ thu hút sự chú ý cùng khiếu nại của hàng xóm lầu trên.

Vu Lệ đánh bạo tiến lên một bước: "Chung Dao? Bình tĩnh một chút được không, tôi sẽ không để chuyện này truyền ra ngoài."

"Thật ồn ào."

Nhỏ giọng mà oán giận một câu, Quý Lam Xuyên thuận tay ngăn hai người Triệu Trác muốn vào cửa.

Cậu khép hờ mắt, không cho cự tuyệt mà đóng cửa lại: "Cho tôi hai phút đồng hồ."

Lo lắng hai người ở trong phòng khách sẽ xảy ra chuyện, Vu Lệ liên tục nhập mật khẩu để mở cửa.

Nhưng không biết thiếu niên đã dùng biện pháp gì, cánh cửa không có khóa trái, lại giống như bị chết hạn mà không nhúc nhích tí nào.

Thế giới quan lâu nay luôn tin tưởng vững chắc, đùng phát bị đánh vỡ không sót mảnh nào.

Cô ngơ ngác mà nhìn về phía Triệu Trác: "Cậu ấy nói đều là sự thật?"

Dù là biểu tình chuyên gia cũng tốt, bác sĩ tâm lý cũng được.

Trước đó, cô chưa bao giờ chân chính tin tưởng vào huyền học ở trong miệng thiếu niên.

"Có thể coi như vậy."

Cố giả bộ trấn định đẩy mắt kính, Triệu Trác lấy điện thoại ra, gửi cho ông chủ mình một cái tin nhắn.

Nếu thiếu niên thật sự có gì ngoài gì muốn, ít nhất, hắn cũng đã báo cáo trước, không chừng còn có khả năng được "Giảm hình phạt".

Mà tình huống trong phòng khách, kỳ thật cũng không có nguy hiểm như Triệu Trác cùng Vu Lệ tưởng tượng.

Không có người ngoài gây trở ngại, Quý Lam Xuyên chậm rì rì dùng tay trái khởi kiếm quyết: "Thiên địa Huyền Tông, vạn khí bổn căn..........."

Khí cơ kích động, quỷ anh đang bám lấy Chung Dao ý thức được nguy hiểm.

Nó lập tức buông mẹ đẻ, hướng Quý Lam Xuyên đánh tới.

Oán linh hỗn loạn có mùi tanh giương nanh múa vuốt hù dọa.

Quý Lam Xuyên mắt cũng chưa nâng, một cái tát liền chụp bay đối phương đi.

"Rống."

Ngã thật mạnh trên mặt đất, quỷ anh phát ra một tiếng gào rống không giống một đứa trẻ.

Nó không rõ tại sao người này lại có thể nhìn thấy mình, liền theo bản năng cảm thấy sợ hãi.

Làn da khô gầy rạn nứt, quỷ anh ngẩng đầu rít một tiếng.

Hóa thành một quả bóng bằng thịt không thấy hình người.

Trong phòng tràn đầy âm khí, các loại đồ đạc trang trí điên cuồng rung lắc, còn phát ra tiếng vang "Kẽo kẹt kẽo kẹt" đáng sợ.

Trên cổ nổi lên mười đường gân xanh đen, Chung Dao cảm thấy cổ họng sắp vỡ ra, thống khổ mà cuộn tròn lại như con tôm.

Nhìn đến khối hình tròn huyết nhục buồn nôn kia, cô ta đột nhiên nhớ tới cảnh mình nằm trên giường phẫu thuật.

Nước sát trùng, đèn mổ, còn có dụng cụ băng giá nhập vào trong cơ thể mình........Dường như kể từ ngày đó, mọi thứ bên người cô ta thường xuyên xảy ra những chuyện kỳ lạ.

Đây là con của mình sao? Đứa trẻ đại diện cho sự sỉ nhục.........

Nhìn về phía quả cầu thịt nhỏ đang tấn công thiếu niên, Chung Dao mơ hồ mà nghĩ đến.

Nhưng không đợi nàng nghĩ ra kết quả, liền nghe một trận bùm bùm, giống như tiếng điện xẹt qua.

Thực lực của quỷ anh đã hiện ra nguyên hình tăng lên nhiều, nhưng lại không có đụng tới được góc áo của thiếu niên.

Lưới vàng tinh mịn bảo hộ bên người đối phương, tựa như phủ lên người thiếu niên một lớp áo vàng nhạt.

"Chị có chắc là vẫn chọn phương pháp đầu tiên không?"

Cảm giác được vừa rồi Chung Dao có chút dao động, Quý Lam Xuyên khó có lúc nhiều chuyện mà lần thứ hai đặt câu hỏi.

Nhưng làm cậu khó hiểu chính là, đối phương vẫn cứ gật đầu lựa chọn tiếp tục.

Trong chớp nhoáng, quỷ anh bị bản năng sinh tồn chi phối, liền bay nhanh vào bụng nhỏ Chung Dao.

Vẻ mặt cô ta lập tức biến sắc, hoảng sợ mà nhìn về phía đầu ngón tay thiếu niên đang ngưng tụ lôi quang.

"Vạn thần triều lễ, ngự sử lôi đình....."

Ngay tại một cái chớp mắt này, Chung Dao lầm tưởng rằng mình đã nhìn thấy một vị thần.

Bởi vì dưới sự chiếu rọi của tử kim lôi quang, cô hổ thẹn với lòng, tất cả những bí mật không thể mở miệng nói ra đều không có chỗ nào che giấu.

Hai ngón tay khép lại, Quý Lam Xuyên bình tĩnh phất tay giữa tiếng thét chói tai của người phụ nữ và trẻ con.

Giây tiếp theo, lôi quang nở rộ như hoa sen, liền đi vào trong cơ thể của Chung Dao.

Sau đó tỏa ra một làn khói đen tràn ngập mùi hôi thối.

".........Quỷ yêu táng đảm, tinh mị vong hồn."

() Quỷ yêu sợ vỡ mật, tinh quái sợ mất hình (biến đi mất)

Kim quang thần chú, một trong tám thần chú lớn nhất của Đạo gia.

Người thi chú có tướng mạo quang minh, có thể trừ tà, trấn tà, trấn yểm.

Quý Lam Xuyên thiên tư lỗi lạc, càng đem nó dùng đến dày công tôi luyện.

Ngay từ khi mới bắt đầu tu luyện, Quý Lam Xuyên đã được sư phụ khẳng định rằng: Trong hàng ngàn phép thuật trừ tà của Đạo gia, chỉ có cái này là phù hợp với cậu nhất.

Thần than lão sư kia chưa bao giờ nói sai, Quý Lam Xuyên hờ hững nhìn về phía Chung Dao hai mắt thất thần nằm ngửa trên mặt sàn: "Kết thúc."

Cậu từ trước tới nay, tâm tình đều không tốt khi đang đuổi quỷ bắt yêu.

Đối với lựa chọn của đương sự, Quý Lam Xuyên sẽ không bình phán, nhưng cũng không an ủi.

Thời gian hai phút đã hết, cậu tuỳ ý đánh tan quỷ khí bốn phía ra ngoài.

"Không phải là do tôi sai."

Người phụ nữ dùng sức túm chặt cổ chân thiếu niên, suýt chút nữa cho rằng mình sẽ chết dưới lôi quang, cô ta lẩm bẩm nói: "Là nó không nên tới, nó......Sự nghiệp của tôi vừa mới khởi sắc, làm sao có thể sinh con vào thời điểm này?"

"Là nó không nên tới, trước sau gì cũng chết, nó không nên tới..........."

Phong bế mắt trái, Quý Lam Xuyên dùng sức nhấc chân, không chút dao động mà đi ra mở cửa.

Triệu Trác vừa nhận được tin nhắn của ông chủ, liền nghe thấy tiếng động.

Hắn vội vàng xông lên phía trước, quan sát thiếu niên từ trên xuống dưới một lượt: "Không có việc gì đi? Có bị thương ở chỗ nào không?"

Thu liễm uy thế khi thi chú, thiếu niên mi mắt cong cong, lại biến trở về vẻ thuần lương hàng ngày: "Không có việc gì.

Đứa con của chị Chung đã bị tôi đánh........cưỡng chế dời đi."

"Quả nhiên là.........." Suy đoán trong lòng trở thành sự thật, Triệu Trác bảo đảm với Vu Lệ đang đi đỡ Chung Dao, "Chuyện này chúng tôi sẽ không để lộ ra ngoài."

Giới giải trí có khi chính là như vậy.

Chỉ cần che giấu sự thật và chăm sóc thân thể thật tốt.

Qua mấy ngày nữa, Chung Dao lại trở thành tiểu cô nương thanh thuần đáng yêu kia, lại là một tiểu hoa đán đang nổi tiếng.

"A, đúng rồi." Công việc thuận lợi kết thúc, trước khi đi, Quý Lam Xuyên ăn ngay nói thật mà dặn dò, "Chị Chung âm đức không tốt, đời này sợ là rất khó để hồng lại."

"Là một người quản lý tốt, anh nhớ rõ là phải lấy thù lao cho tôi đấy nha."

Tiếng cãi vã sau lưng bắt đầu vang lên, thoáng nhìn thấy tia giảo hoạt ở đáy mắt thiếu niên, Triệu Trác bất đắc dĩ đỡ trán: "Cậu đúng thật là tổ tông của tôi."

Không tỏ ý kiến mà nhướng mày, Quý Lam Xuyên tỏ vẻ không ai có thể chiếm được tiện nghi của mình.

Nhưng đáng tiếc, cậu đắc ý còn chưa duy trì nổi hai giây, đã bị đánh vỡ bởi tin nhắn của Trịnh thúc gửi tới———

【 Quý thiếu gia.

Thiếu gia nhà tôi nói, sau khi cậu về nhà thì đến thư phòng gặp ngài ấy.】

()KIM QUANG THẦN CHÚ

Thiên Địa huyền tông, vạn khí bổn căn.

Quảng tu ức kiếp, chứng ngô ([]) thần thông.

Tam giới nội ngoại, duy Đạo độc tôn.

Thể hữu kim quang, phúc ([]) ánh ([]) ngô thân.

Thị chi bất kiến, thính chi bất văn.

Bao la thiên địa, dưỡng dục quần sinh.

Tụng trì vạn biến, thân hữu quang minh.

Tam giới thị vệ, Ngũ Đế tư nghinh.

Vạn thần triều lễ, dịch sử lôi đình ([]).

Quỷ yêu táng đởm, tinh quái vong hình.

Nội hữu phích lịch ([]), Lôi thần ẩn danh.

Động huệ ([]) giao triệt, ngũ khí huy đằng.

Kim quang tốc hiện, phúc hộ chơn hình.

Cấp cấp như Ngọc Hoàng Thượng Đế luật lịnh sắc.

([]) Ngô: của ta.

Ngô thần thông: Thần thông của ta.

([]) Phúc: Che chắn, che đậy (để bảo vệ).

([]) Ánh sáng phản chiếu lại.

([]) Dịch sử: Sai khiến.

Lôi: Sấm.

Đình: Sét.

Lôi đình: Sấm sét.

Cả câu có nghĩa: Vạn thần đến chầu lễ, Sai khiến cho sấm nổ.

([]) Phích lịch: Sét đánh.

Chữ phích cũng đọc là tích.

([]) Huệ: Trí huệ, trí sáng suốt của người đắc đạo.

Động huệ: Trí huệ trong động.

Động là nơi tiên ở, là động tiên.

Vậy động huệ có thể hiểu là trí huệ của thần tiên.

GIẢI NGHĨA KIM QUANG THẦN CHÚ

Cái gốc huyền diệu của trời đất, là căn cội của vạn khí.

Tu hành trải qua vô số kiếp, chứng đắc được thần thông của ta.

Trong ngoài ba cõi, chỉ có Ðạo là tôn quý nhất.

Thân có ánh sáng vàng, che sáng rực rỡ bảo vệ thân ta.

[Nhưng] trông mà không thấy, và nghe mà chẳng được.

Trời đất bao la, nuôi dưỡng quần sinh.

Trì tụng muôn lần, thân thể sẽ sáng rỡ.

Ba cõi hầu cận và bảo vệ, Năm Ðế trông coi và đón rước.

Vạn thần đến chầu lễ, sai khiến cho sấm nổ.

Quỷ yêu sợ vỡ mật, tinh quái sợ mất hình (biến đi mất).

Bên trong có sấm nổ, Lôi thần giấu tên.

Trí huệ của thần tiên thông suốt, năm khí hừng xông lên.

Kim Quang mau hiện đến, bao phủ và bảo vệ bậc chân nhân.

Gấp rút tuân theo sắc lệnh của Ngọc Hoàng Thượng Ðế..

Truyện Chữ Hay