Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ - Đam Mỹ

chương 27: chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Min

Xuyên qua đây đã được một tháng, Quý Lam Xuyên chưa từng nhìn thấy Tần Chinh cười thật lòng.

Bị một tiếng cười nhẹ sung sướng kia dọa cho phát ngốc, Quý Lam Xuyên xoa xoa mặt rồi đi gõ cửa phòng cách vách.

Đúng như dự kiến, bên trong không có bất cứ ai đáp lại.

Một đêm không về, dùng đầu gối cũng biết Tần Tử Hành đi làm cái gì.

Không ở bên người yêu mà lại đi đến tầng ngủ.

Quý Lam Xuyên không muốn đi bắt gian đôi dâm phu dâm phụ này trước, cho nên liền đi xuống tầng uống một ly cà phê đã.

Hôm này thời tiết rất đẹp, nắng dịu nhẹ, gió trời trong xanh.

Quý Lam Xuyên ngồi xuống ghế bên cạnh cửa sổ, rồi ôm cái gối vùi mình vào ghế sô pha mềm như bông.

Đôi mắt sưng đỏ của cậu chưa tiêu tan hoàn toàn, nhìn qua giống như một loại bi tình ảm đạm thương tâm.

Không chút để ý mà khuấy cà phê, Quý Lam Xuyên cảm thấy bản thân cùng phim thần tượng cẩu huyết không khác gì mấy, chỉ kém một chút là không nhảy vào cào nhau thôi.

Ở đây ngoại trừ có mấy nhân viên phục vụ ra vào, còn thân ảnh của đám người kia thì Quý Lam Xuyên không nhìn thấy.

Cũng may cái ghế sô pha này mềm mại, đủ để cậu chống đỡ, tiếp tục ngồi chờ mấy người kia.

Thấy thiếu niên ngồi lẻ loi ở một góc, rất nhiều nhân viên phục vụ được gọi đến hỏi chuyện vào tối hôm qua, đều đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Nhìn sườn mặt của thiếu niên vô cùng giống với Bạch tiểu thiếu gia.

Tất cả mọi người tự bổ não ra một vở kịch thế thân ngược luyến tình thâm.

Ân oán hào môn chính là như vậy.

Nếu nhớ không lầm, hình như là tối hôm qua Tần thiếu đi vào phòng của Bạch thiếu.

Bọn họ trao đổi cho nhau một ánh mắt, tất cả đều hiểu rõ trong lòng.

Ai cũng cảm thấy, thiếu niên kia càng thêm đáng thương.

Tuổi tác đối phương không lớn, làm da lại trắng nõn, hơi khóc một chút đã không thể che lấp được dấu vết.

Mùi thơm của caramel latte dần dần tiêu tán.

Một nữ phục vụ tóc ngắn bị chị em mình đẩy ra, cô bước tới, rồi nhẹ nhàng đổi lấy ly cà phê một ngụm cũng chưa động của thiếu niên.

Quý • nhìn hoa cỏ đến thất thần • Lam Xuyên:.................No! Đừng đổi mà! Tại mới ăn bữa sáng xong, cho nên không thể uống tiếp được thôi.

Khéo léo nói lời cảm ơn, trong giọng nói nhẹ nhàng của thiếu niên còn cất giấu một tia khàn khàn không dễ phát hiện.

Ngay khi người phục vụ vừa định hỏi đối phương có cần giúp đỡ gì hay không, liền thấy thiếu niên ngốc lăng nhìn về phía đằng sau của mình.

Là Tần Tử Hành cùng Bạch Thời Niên.

Hai người thân mật mà đi cùng một chỗ, thỉnh thoảng còn nhìn nhau ăn ý cười cười.

Tuy rằng dáng đi của ai đó không có gì bất thường, nhưng ở trong mắt người có kinh nghiệm, mặt mày đối phương tràn đầy gió xuân tình |quả thực đây là tín hiệu rõ ràng nhất.

—Tần Từ Hành cùng Bạch Thời Niên đã ngủ với nhau.

Ngay cả khi không làm đến bước cuối cùng, hai người này chắc chắn đã phá vỡ điểm mấu chốt mà bạn bè nên có.

Bởi vì đường nhìn khác nhau, cho nên cặp đôi kia cũng không có nhìn thấy thiếu niên bị người phục vụ che khuất.

Nữ phục vụ xấu hổ mà quay đầu lại, nhưng cô phát hiện đối phương bình tĩnh hơn nhiều so với mình nghĩ.

Không có khóc lóc, không có run rẩy, thiếu niên vững vàng đẩy ly cà phê trong tay ra.

Sau đó chống bàn đứng dậy, cậu như một con nhím dựng thẳng lên gai nhọn.

Cuối cùng nhìn rõ hiện thực mà đem một bụng mềm mại thu hồi.

.....

Tới gần giữa trưa, Lê Phong cùng nhóm thiếu gia kia cũng tốp năm tốp ba tụ tập lại.

Bọn họ nhìn thấy trạng thái của hai người Tần—Bạch, trong ánh mắt của tất cả đều mang theo một tia ái muội mà ai cũng hiểu rõ.

Nhìn hốc mắt sưng đỏ, thiếu niên vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua đi lại đây, Lê Phong quen thói miệng tiện: "Cậu............."

"Cút ngay!"

Dùng sức mà hất bay cái tay trái đang chặn ngang đường của gã.

Mặt mày thiếu liên lạnh lùng làm tất cả mọi người an tĩnh lại.

Nhìn con thỏ trắng nuôi trong nhà bất thình lình cắn người, mặc cho ai cũng đều cảm thấy một trận không khỏe cùng kinh ngạc.

"Cậu dám..............A!"

Lê Phong tiếp tục vươn tay trái ra, lại lần nữa bị thiếu niên dễ dàng nắm được.

Rõ ràng ngón tay thon dài tinh tế không có dùng lực gì, nhưng Lê Phong vẫn cảm thấy tay của mình như bị đối phương bóp nát.

Gã đau nhe răng nhếch miệng mà nhìn vào đáy mắt của thiếu niên.

Trong một khoảnh khắc gã cảm thấy, mình như thể bị ngâm ở một cái hồ băng lạnh.

——khí thế này, không giống như là tiểu tình nhân của Tần Tử Hành, mà là giống vị đứng sau lưng Tần gia hơn.

Bị cái liên tưởng trong đầu dọa sợ, khí thế của Lê Phong lập tức giảm đi vài phần.

Tần Tử Hành chưa từng gặp qua Quý Lam như vậy.

Hắn im lặng hai giây, sau mới tiến lên ngăn cản: "Buông tay! Em làm cái................."

"Bang!" ????????????????????????????????????????

Một tiếng bạt tai thanh thanh thuý thuý vang lên, thiếu niên hoàn toàn không có niệm tình bất luận một cái gì.

Nhìn khóe miệng người yêu cũ chảy xuống một vết máu, cậu câu môi cười nhạt, quơ quơ lòng bàn tay đỏ bừng của mình: "Đều nghe anh."

Trong sảnh an tĩnh đến đáng sợ, bao gồm cả vị giám đốc đang ở trong đại sảnh.

Không một ai dám tiến lên ngăn cản "Gia sự" của nhà người ta.

Tần Tử Hành không dám tin tưởng mà che má phải của mình lại, như thể đại não còn chưa hồi phục lại sau cơn đau đớn.

"Cậu cái kẻ điên này!" Đau lòng nhìn má phải sưng lên của Tần Tử Hành, Bạch Thời Niên tức muốn hộc máu mà mắng ra tiếng.

Cũng may mà y vẫn còn nhớ rõ tình huống hiện tại, cho nên dùng từ cũng thu liễm rất nhiều.

"Không bằng Bạch thiếu gia õng ẹo tạo dáng mà bò lên giường bạn bè." Đuôi lông mày nhướng lên, thiếu niên cười đến tuyệt vọng lại có chút vui sướng, "Thế nào, mang danh chính chủ mà vụng trộm yêu đương, tư vị nó ra sao? Bạch thiếu thích không?"

Lớp mặt nạ cuối cùng bị chọc thủng ngay trước mặt mọi người, Bạch Thời Niên mũ áo chỉnh tề mà đứng im tại chỗ.

Y cảm thấy, mình bị đối phương lột từng lớp vỏ từ trong ra ngoài.

Y muốn giải thích, muốn nói mình mới là người cùng A Hành đi đến cuối đời.

Nhưng lời nói đến bên miệng, y mới phát giác cái gì cũng không nói nên lời.

Bởi vì những cái ngọt ngào ân ái đó, đều phát sinh ở tương lai thật lâu về sau.

"A Hành, anh ấy căn bản là không yêu cậu." Bị nhục nhã nửa ngày, Bạch Thời Niên chỉ có thể giả bộ bình tĩnh mà nén ra con át chủ bài, "Luôn miệng nói yêu A Hành, cậu còn không phải là vì tiền tài của anh ấy.

Một tên côn đồ hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, rồi đứng ở chỗ này giả vờ làm tiểu đáng thương làm cái gì."

"Nói đi, cậu muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi A Hành.

Tôi hiện tại liền bảo người viết chi phiếu cho cậu."

Nghe được lời này, thiếu niên không có phản bác, chỉ bình tĩnh nhìn nam nhân trước mặt.

Trong lòng bọn họ đều hiểu biết rõ ràng, trừ bỏ thiết bị livestream ở Tần gia, "Quý Lam" chưa bao giờ hướng Tần Tử Hành xin một phân tiền.

Nguyên chủ hư vinh tham tài trong nguyên tác, cũng vĩnh viễn không giờ xuất hiện trong cái thế giới đã thay đổi này.

Nhưng mà Tần Tử Hành không có nói chuyện, hắn biết rõ thiếu niên không phải cái loại nam kỹ bò lên giường vì tiền.

Nhưng bị tát trước mặt mọi người, làm hắn xấu hổ buồn bực, cho nên hắn đem một tia thương tiếc còn sót lại cùng với lương tâm đè ép xuống.

Cứ thế trơ mắt nhìn đối phương bị Thời Niên nhục mạ.

Tầm Tử Hành phát hiện ánh sáng nơi đáy mắt của thiếu niên đã ảm đạm vụt tắt.

Tâm như tro tàn.

Trong lòng đột nhiên hoảng hốt, Tần Tử Hành vội vàng mở miệng: "Quý Lam........."

Hắn cho rằng, hắn vẫn là "A Hành" mà cả hai đều thích hắn.

Nhưng đối phương không còn liếc nhìn hắn một cái.

Một lần nữa dựng thẳng lên một thân gai nhọn, không hề thoái nhượng, thiếu niên quả thực xinh đẹp đến lóa mắt.

"Tôi không cần anh nữa." Ngữ điệu trấn định, thiếu niên gằn từng chữ một, "Tần Tử Hành, anh làm cho tôi cảm thấy thật ghê tởm."

Không cho bất luận kẻ nào có cơ hội nói chen vào, cậu quay đầu nhìn về phía Bạch Thời Niên: "Còn có anh, tôi đã sớm muốn làm như vậy.........."

Hơi hơi cúi người, mọi người ở đây cho rằng thiếu niên lại muốn đánh người mà chuẩn bị tiến lên ngăn cản.

Nhưng đối phương bỗng nhiên lại xé toạc cổ áo mà Bạch thiếu gia đang cài nút trên cùng.

Liếc mắt mà nhìn qua dấu hôn đầy dâm đãng, thiếu niên trào phúng cười nhẹ như gió———

"Tiện nhân."

Đầu ngón tay đối phương lạnh băng như loài rắn đang trườn bò trên người, Bạch Thời Niên bị khí tràng của thiếu niên doạ sợ đến nghẹn lời.

Không muốn bỏ lỡ cơ hội muốn cắn ngược một cái, Lê Phong gào lên muốn bắt người, nhưng lại bị Tần Tử Hành giơ tay ngăn cản xuống dưới.

"Thả em ấy ra." Nhìn thiếu niên xa lạ trước mắt, Tần Tử Hành ngữ khí phức tạp, "Anh chưa từng nghĩ, em còn có một mặt như vậy."

Có lẽ sau khi đem đối phương làm thế thân cho Thời Niên, hắn liền không còn coi Quý Lam như một cá thể riêng biệt.

Đã sớm đoán được Tần Tử Hành sẽ vì thâm tình trong dĩ vãng của nguyên chủ mà buông tha cho mình rời đi.

Quý Lam Xuyên đánh người xong liền vui sướng chạy mất.

Từ sau khi xuyên thư, cậu vì nhân quả mà không ít lần ủy khuất chính mình.

Hiện giờ, cuối cùng cũng làm rớt ra vài phần ác khí đã tích góp.

Nghĩ đến Lê Phong cùng Bạch Thời Niên sẽ không bao giờ cam lòng bỏ qua, Quý Lam Xuyên—người trân quý tính mạng, quay đầu bấm thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất dưới sự "chăm chú" của đám đông.

Tổng tài ba ba, "con dâu cũ" của ngài đang cần một nơi trú ngụ.

"Đinh"

Cánh cửa kim loại của thang máy từ từ che giấu thân ảnh của thanh niên.

Đám người Hách Chi hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

Cổ tay Lê Phong đau đến không chịu được, nhưng ngoài miệng vẫn là không chịu tha người: "Phỏng chừng là đi lấy hành lý đi.

Dù sao cậu ta cũng xuất thân từ cô nhi viện đi ra."

Nhưng lúc này đây, bao gồm cả đám hồ bằng cẩu hữu của gã, không một ai dám cười ra tiếng.

Nếu đổi thành mình, ai cũng không dám vì một việc nhỏ ăn vụng này mà cho người kế thừa Tần thị một bạt tai.

Đều nói "Đầu trọc không sợ bị nắm tóc", nhưng đặt tay lên ngực tự hỏi, mấy ai có thể chân chính làm được điều này?

Bầu không khí xấu hổ không ngừng lan tràn.

Bạch Thời Niên trong lòng không còn ngọt ngào như khi vừa mới xuống lầu.

Trên đời không có bức tường thành nào mà không lọt gió.

Từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người sẽ cho rằng, sự kết hợp của y cùng A Hành là bắt đầu từ một hồi "Yêu đương vụng trộm" bị người ta bắt gian.

Rõ ràng là chiếm hết tiên cơ, vì cái gì mà mọi việc lại trở nên tồi tệ như vậy? Nếu đã như thế, vì sao ông trời còn cho y một cơ hội sống lại?

Không quan tâm nhân vật chính hoài nghi nhân sinh rối rắm mà phẫn hận thế nào.

Hiện tại, Quý Lam Xuyên bước ra từ thang máy cũng chịu không nổi.

Có lẽ là do cậu chia tay trước, cho nên tạo thành hiệu ứng cánh bướm, làm rối tung cốt truyện trong nguyên tác.

Rốt cuộc, lần đầu tiên cậu cảm nhận được từ Thiên Đạo, hoặc là nói thế giới này bị áp chế.

Không khí quanh mình trầm trọng mà lại sền sệt, dường như là có một tòa núi lớn đè trên người Quý Lam Xuyên.

Vốn dĩ thân thể đang khỏe mạnh lại đột nhiên nóng lên, đầu váng mắt hoa, cậu thậm chí còn có chút không nhìn rõ tấm thảm dưới chân.

Thất tha thất thểu mà dịch bước đến cửa phòng Tần Chinh.

Quý Lam Xuyên mệt đến nỗi không thể nâng cánh tay lên được.

Biết rõ tình trạng này của mình không thể rơi vào tay Lê Phong hoặc Bạch Thời Niên.

Cậu liều mạng gõ cửa, nhưng chỉ có thể phát ra một âm thanh yếu hơn tiếng mèo kêu.

Làm sao bây giờ? Dù Tần Chinh không ra ngoài, đối phương cũng không có khả năng nghe thấy tiếng cậu kêu cứu............

Ngay khi Quý Lam Xuyên căng cường tinh thần tìm lối thoát khác, cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên phát ra tiếng "cạch" nhỏ.

"Quý Lam."

Người hỏi chuyện đảo ngược, nhưng giọng nói quen thuộc kia, giờ phút này làm cho cậu cực kì an tâm.

Trái tim căng chặt đột nhiên thả lỏng.

Đầu bị đốt thành một hồ nhão, trước mắt Quý Lam Xuyên biến thành màu đen, nghiêng nghiêng ngả ngả mà nhào vào cái ôm ấm áp.

"Tam gia............." Cứu mạng.

Tần Chinh — người chỉ kém một chút nữa là mang ghế dựa ra ngồi ở cạnh cửa chờ đợi: ".............."

Hơi thở nóng rực phun ở bên gáy, yết hầu Tần Chinh vừa động, theo bản năng mà duỗi tay ôm người nào đó "Nhào vào trong ngực".

Cách một tầng áo sơ mi mỏng manh, vòng eo mềm dẻo của thiếu niên vừa tinh tế mà lại nóng bỏng.

Tần tam gia phát giác ra sự khác thường, lập tức đem tất ảo tưởng kiều diễm đánh tan.

Một tay đem thiếu niên chặn ngang bế lên, nam nhân quyết đoán mà dùng chân đá vang cái chuông gọi trong phòng———

"Tôi là Tần Chinh, lấp tức phái đội ngũ bác sĩ của sơn trang lên đây."

.

Truyện Chữ Hay