Trans: Gold
Edit: Chuột; JackJs
________________________
Tôi lại gây rắc rối rồi. Trước khi kịp nhận ra, mọi thứ xung quanh đã trở nên tối sầm. Tôi nhìn thấy mặt trời đã khuất dạng sau rừng cây. Sao chuyện này lại diễn ra vậy chứ?
Tôi đã dừng chơi với mấy đứa bạn thân để có thể thẳng tiến về nhà trước hoàng hôn. Đáng lẽ mình không nên đi đường vòng. Do lúc về còn khá sớm nên tôi đã nghĩ đi lung tung một chút cũng không quá tệ, chẳng biết tự nhiên bằng lý do nào đó mà tôi cuối cùng lại dừng chân gần nhà thờ. Thật sự không chút liên quan gì tới tin đồn rằng Ash dạo này thường xuyên thăm nhà thờ đâu. Nhưng dù sao cũng đã tới đây rồi, tôi tự hỏi không biết hôm nay Ash có trong đó không nữa. Không phải là tôi bị ám ảnh với cậu ấy hay gì cả; chỉ là tôi không thể ngăn mình suy ngẫm… do mấy tin đồn. Cậu ấy đang làm gì ở đây nhỉ?
Có lẽ tôi nên nhìn lén bên trong xem. Nhưng không, đây là nhà thờ đấy, một nơi để học tập và tôi thì ghét học hơn gì hết. Phụ mẫu tôi lúc nào cũng nói rằng tôi cần phải học hành vì tương lai… và họ nói đúng
Việc học nó rất quan trọng—Tôi cần phải học. Nhưng tôi không hề muốn tý nào; tôi hầu như chẳng hiểu một cái gì hết, hơn nữa học chán lắm.
Nhà thờ. Học hành. Ash. Tôi muốn đi ngó vào xem thử, nhưng bản thân cũng không muốn bước vào trong.
Trong khi đang mải mê lo nghĩ về những chuyện này, mặt trời đã bắt đầu lặn xuống. Chuyện này tệ rồi đây, mẹ sẽ mắng tôi mất. Hơn nữa,
giờ này thì cả làng tối om rồi và tôi ghét bóng tối. Không ghét bằng học đâu nhưng ghét vẫn là ghét. Tôi run rẩy nghĩ về con đường về nhà u tối và mẹ thì đang tức giận đợi mình trở về.
Trong khi tôi đang cuống cuồng, cánh cửa nhà thờ mở ra. Tôi lập tức nghĩ rằng đó chỉ có thể là Ash, vì Cha Folke thì lúc nào cũng chỉ trốn ở trong đó thôi.
“Chào buổi tối, Maika.”
Và tôi đã đúng. Trông cậu ấy có chút ngạc nhiên khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, nhưng rồi cậu ấy đáp lại với một nụ cười. Cũng là nụ cười mà trước đây tôi không thích tí nào, giờ đây nó khiến tôi nhẹ nhõm hẳn.
“Oh, ch-chào cậu, Ash!”
Tôi cảm thấy yên lòng, nhưng đồng thời cũng thấy lo lắng và chẳng thốt ra được lời nào cả.
“Sao mà một cô bé như cậu lại đi một mình lúc tối muộn thế này?”
Có gì đó không đúng khi để một cậu bé lùn hơn lại lo lắng cho tôi. Tuy vậy, cậu ấy lại nói ra điều đó một cách rất bình tĩnh mà không cảm thấy kỳ quặc chút nào.
“Mình biết rằng dạo chơi đôi khi rất vui, nhưng ở ngoài đường lúc muộn thế này thì rất nguy hiểm!”
Cái nụ cười gượng như thể đang nói chuyện với trẻ con làm cậu ấy trông trưởng thành hẳn ra. Ngực tôi lại nhói lên nữa rồi.
“Ờ… ừm… cậu nói đúng. Trước khi mình kịp nhận ra thì xung quanh đã tối mất rồi…”
Tôi cảm thấy mặt mình đang nóng lên và cúi mặt xuống theo bản năng. Tôi không muốn cậu ấy nhìn thấy khuôn mặt-chắc chắn-đang ửng đỏ này rồi suy diễn tôi như một người kỳ quái đâu. Trong lúc tôi vẫn đang hốt hoảng che giấu sự ngại ngùng, Ash đã bắt đầu thản nhiên bước về hướng nhà tôi.
“Đi thôi, chúng ta cùng về nhà nào. Mình sẽ hộ tống cậu tới tận nhà.”
“Thật sao?”
Mẹ vẫn sẽ mắng tôi thôi, ít ra con đường tối trở về nhà sẽ bớt đáng sợ hơn nếu có Ash đi cùng. Nhưng mà nhà của Ash ở hướng ngược lại với nhà tôi.
“Ý mình là, không cần đâu, mình ổn mà. Thật đấy, trời đã tối thế này rồi nên cậu hãy về nhà sớm đi.”
“Đó chính xác là lý do vì sao mình không thể để cậu đơn thân đi về đấy!”
Xét đến giờ đã rất muộn, khá chắc rằng Ash sẽ bị chú David và cô Sheba mắng cho một trận. Mặc dù họ có thể không lo lắng cho lắm vì sau cùng cậu ấy cũng rất đáng tin chứ không như tôi. Nếu là vậy, có lẽ tốt nhất nên chấp nhận nhờ cậu ấy.
“...Nếu cậu đã năn nỉ tới vậy thì.”
Tôi đang rung động tới mức bắt đầu ăn nói giống Ash rồi.
“Không cần phải lo cho mình đâu. Hãy đảm bảo đi đứng cẩn thận nhé.”
Vậy là cuối cùng tôi cũng bước về nhà cùng với Ash. Đúng như dự đoán, cậu ấy chẳng ngại gì bóng tối cả—cậu ấy thật đáng tin… nhưng cũng thật kỳ quặc.
Chúng tôi đồng thời sinh vào mùa đông cùng năm. Đáng ra thì đứa con gái của trưởng làng được khuyến khích học tập là tôi đây phải là người đáng tin hơn mới đúng, nhưng cậu ấy đã bỏ xa tôi rồi. Cậu ấy đã làm gì để có nền tảng vững chắc như vậy? Tôi biết rằng gần đây cậu ấy bắt đầu đi học ở nhà thờ, nhưng từ trước đó cậu ấy đã rất tuyệt vời rồi.
Đột nhiên từ đâu xuất hiện, Ash nắm lấy tay của tôi.
“Hướng này, Maika.”
“C-C-Cậu đang làm gì thế hả?”
Tôi giật mình và ngượng ngùng bước đi. Không phải bởi vì cậu ấy đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi mà là do tôi không ngờ trước được chuyện này.
Có vẻ như tôi là người duy nhất cuống lên, vì Ash trông hoàn toàn bình thường. Cậu ấy thậm chí còn không chút ngượng ngùng mà tiếp tục nói.
“Đường này tối hơn mình tưởng, nên chúng ta hãy nắm tay cho tới khi về đến nhà nhé.”
Tôi không thể tin được rằng cậu ấy có thể bình thản khi nắm tay một cô gái như vậy. Sao cậu ấy có thể nghĩ rằng có thể dễ dàng được nắm tay tôi chỉ vì trời tối hay vì đường nguy hiểm cơ chứ? Tất nhiên, bản thân đã không thốt lên được lời nào. Tôi âm thầm hi vọng rằng cậu ấy sẽ không có suy nghĩ sai trái nào cả. Tôi chỉ chấp nhận vì con đường đi về nó nguy hiểm mà thôi.
Tôi không dám nói thành tiếng, nhưng đã cố gắng truyền đạt nó thông qua bàn tay mà cậu ấy đang nắm. Chán cái là có vẻ nó đã không thành—thật bất công. Tôi đã không nhận ra rằng Ash là một người gian xảo tới thế.
Vẫn còn rất nhiều điều mà tôi không biết về cậu ấy. Nó làm tôi cảm thấy mình bị đối xử bất công, nên tôi cố gặng hỏi những gì có thể để biết thêm về cậu ấy.
"À nhân tiện..."
“Sao thế?”
“Dạo này cậu rất hay đến nhà thờ đúng không?”
“Đúng vậy, Cha Folke đã giúp mình rất nhiều.”
Tôi tự hỏi ông ta đã giúp gì cho Ash, nhưng nhớ lại rằng nhà thờ là nơi để học nên thôi tôi nghĩ chẳng cần phải hỏi thêm nữa.
Ngập ngừng một chút, tôi lại xoay góc độ câu hỏi của mình.
“Cậu có thấy vui khi ở nhà thờ không?”
“Có chứ, vui lắm luôn ấy.”
Cậu ấy đáp lại với nụ cười hạnh phúc mà xém chút nữa đã khiến tôi ghen tị, giống với nụ cười lần trước mà cậu ấy đã cho tôi thấy.
“...Mình mừng là cậu thích nó.”
Tôi không biết tại sao nhưng có vẻ Ash cảm thấy vui khi được học. Đến mức mà cậu ấy đã mỉm cười khi nghĩ về nó.
Tôi chưa bao giờ nghĩ học là thứ gì đó vui vẻ cả. Tuy nhiên giờ tôi nghĩ rằng có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, nếu tôi được học cùng với Ash, tôi cũng có thể tận hưởng việc học giống như cậu ấy. Tôi tự hỏi liệu mình có thể cười và cảm thấy vui như cậu ấy không.
Ash và tôi tách nhau ra ngay trước nhà tôi. Cậu ấy bỏ đi khá nhanh. Dù gì cũng đã nắm tay nhau rồi, tôi hy vọng cậu ấy sẽ ở lại thêm chút nữa… bản thân thất vọng về hành động vô tâm của Ash đến mức hoàn toàn quên mất rằng bản thân sắp bị mẹ mắng. Tôi chỉ nhận ra khi mở cửa và thấy mẹ đang đứng sẵn đó chờ tôi.
“D-dạ con về rồi ạ.”
Xung quanh quá tối đến nỗi tôi không thể chắc rằng mặt bà trông như thế nào, ngay cả khi tôi đang nhìn thẳng vào nó. Ánh sáng duy nhất trong phòng là ngọn đèn sáp đang cháy ở đỉnh cây que trên tay mẹ tôi. Nguồn sáng lung linh ấy chỉ làm bà đáng sợ hơn vì nó làm tăng vẻ u ám trên mặt bà.
“Con… con xin lỗi vì đã về muộn.”
“Maika…”
Mẹ tôi nói với giọng bình tĩnh. Hầu hết dân làng không biết chuyện này đâu nhưng mẹ tôi có thể trở nên cực kì cực kì đáng sợ khi bà ấy nổi giận. Là người làm phiền bà nhiều nhất, tôi có thể bảo đảm chuyện đó. Cha tôi luôn cười và nói rằng bà chỉ nổi giận vì bà rất yêu thương tôi thôi. Nhưng sau đó lần nào tôi cũng khóc nức nở vì thứ tình yêu đó.
“Con biết mẹ sẽ nói gì rồi nhỉ?”