Trans: Gold
Edit: JackJs
________________________
Đứa con gái Maika bé bỏng của tôi mới đây đã phải nằm giường vì lên cơn sốt, chắc chắn nó bị cảm mất rồi. Dạo này trời bên ngoài đang dần trở lạnh, kéo theo ngày càng nhiều dân làng phải dưỡng bệnh vì ốm. Gần như ngay lập tức, tôi nhờ Klein giúp báo về nhà ngoại để bản thân có thể chăm sóc cho Maika.
“Con đang sốt cao lắm đấy. Lo mà nghỉ ngơi đi nhé.”
Nhưng bất kể tôi có nói bao nhiêu, con bé cũng không hề đáp lại, trong khi phải thở từng hơi nặng nề. Tạm thời tôi đang đắp khăn ướt lên trán con bé để thân nhiệt nó hạ đi phần nào. Mà khoan. Ash từng nói sẽ tốt hơn nếu lót khăn quanh cổ hoặc dưới nách. Bằng cách nào đó mà cứ dính tới con gái là tôi lại quên đi lời dặn mình đã nói cho biết bao dân làng đang trong hoàn cảnh tương tự. Đúng là không ổn thật, những lúc thế này bản thân cần phải giữ một cái đầu lạnh mới được.
“Con sẽ ổn thôi Maika.”
Cơ thể con bé toát mồ hôi ra như mưa vậy. Ash có nói trong trường hợp này phải cho người bệnh bù nước nhiều nhất có thể. Giờ ăn sáng đã qua từ lâu, bản thân cần phải chuẩn bị sẵn một ít nước muối mật ong vì sớm thôi những dân làng khác sẽ đến và lấy đi phần của họ. Nhưng tôi cũng không nỡ để Maika nằm đây một mình…
Giữa thời điểm phân vân và bất lực ấy, tôi bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, theo sau bởi một giọng nhẹ nhàng.
“Dì Yuika có nhà không ạ? Là cháu, Ash đây. Chú Klein nãy có qua nói rồi, cháu tới để giúp ạ.”
“Ash đấy à! Cứ vào đi. Con bé vẫn đang ngủ.”
Trong tôi liền dấy lên một cảm giác yên lòng. Niềm tự hào và niềm hạnh phúc lớn nhất của đời tôi, cũng là người mà bản thân đã quyết định sẽ đi theo suốt phần đời còn lại, Klein trước khi lên đường đã thông báo cho một người đủ khả năng và đáng tin cậy biết về tình hình của gia đình mình. Và đó chính là Ash.
“Cháu vào đây ạ. Nghe chú bảo Maika đang bị cảm lạnh nhỉ.”
Với khuôn mặt lộ rõ vẻ điềm tĩnh, Ash liếc nhìn cả tôi và Maika trong thoáng chốc.
“Dì cứ ở đó trông Maika đi ạ. Cho cháu mượn bếp một lúc được không?”
“Cháu cứ tự nhiên, muốn dùng gì cũng được cả.”
Đúng như những gì tôi đã mong đợi ở Ash. Mới đó mà thằng bé đã hiểu rằng tôi đang cần được giúp rồi, chưa kể còn rất ra dáng quý ông khi không soi mói căn phòng quá mức cần thiết nữa.
“Đương nhiên cháu không qua đây để ngồi chơi rồi. Trước mắt, việc nấu và chế biến nước mật ong muối cứ để cháu lo. À mà cháu cũng có mang đến vài viên thuốc hạ sốt tự chế đây. Chuyện những dân làng khác bị ốm cháu sẽ xử lý sau.”
“Vậy thì tốt quá, nhờ cháu cả đấy.”
Ash cũng đáp lại với một nụ cười an ủi. Đã không biết bao nhiêu lần bản thân nghe Maika khoe về việc Ash có nụ cười rạng rỡ như mặt trời, cuối cùng tôi cũng hiểu được ý con bé. Giống như một thứ ánh sáng chói lọi và ấm áp, dù vẫn chưa qua khỏi khó khăn nhưng tôi cảm nhận rằng rồi mọi chuyện sẽ suôn sẻ thôi.
“Đợi làm xong, cháu sẽ chuẩn bị bữa trưa và tối cho. Một món hầm đơn giản và dễ tiêu chắc cũng được đúng không? Cháu xin phép xử lý mấy nguyên liệu lâu ngày trước, nếu có biến gì thì cháu sẽ báo lại sau.”
Gánh nặng trên vai tôi dần được rũ bỏ khi thấy thằng bé nhanh chóng làm hết việc này tới việc khác. Trước đây trong một lần gặp mặt, cả tôi và Ash đã lên sẵn kế hoạch cho chính trường hợp này rồi nên chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thôi. Với hai chúng tôi, việc giúp toàn bộ dân làng qua khỏi mùa đông này sẽ chỉ còn là vấn đề nỗ lực. Những suy nghĩ rối bời trong tôi cũng dần tan biến, cứ như thể bản thân đã tìm ra tia sáng dẫn lối để trở về đúng hướng vậy.
“Maika à, crush của con rất đáng tin cậy đấy nhé.”
Thế nên con không được để thằng bé vụt khỏi tay mình nghe chưa. Cứ yên giấc đi, rồi sớm khỏe lại và tiếp tục kề vai sát cánh cùng Ash nhé.