Trans: Gold
Edit: JackJs
________________________
Khi nói vậy, mặt con bé lộ vẻ buồn bã, hệt như đang phải chứng kiến một chú chim non gãy cánh vậy.
“Ý con kiểu, cậu ấy lúc nào cũng làm bộ cười dù trông đau khổ lắm luôn ấy. Chỉ nhìn thôi con cũng thấy buồn lây rồi…”
Đó là lúc bản thân nhận ra. Maika cũng giống như tôi vậy, mang năng lực nhìn thấu suy nghĩ và cảm xúc của người khác. Hẳn vì thế nên con bé mới ngần ngại khi chứng kiến những nỗi đau mà Ash phải trải qua. Tôi đúng là một người mẹ vô tâm mà; con bé vẫn còn quá nhỏ để gánh vác trách nhiệm ấy.
Đó là chưa kể chính tôi cũng bắt đầu lo lắng cho Maika. Cũng như một ngọn đèn pha, khả năng của chúng tôi có thể tỏa ra thứ ánh sáng xua tan màn đêm, nhưng đồng thời cũng để lại bóng tối phía sau. Ngôi làng này là nơi con bé không còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp xúc với mặt tối ấy, là nơi tài năng không được trọng dụng đúng cách, để rồi con bé sẽ phải hứng chịu sự đố kỵ và kháng cự của những người xung quanh.
Dù là chuyện của Ash hay Maika cũng đều khiến tôi lo lắng, mỗi tội cả hai đều không phải vấn đề có thể xử lý trong một sớm một chiều. Trước hết thì như một người mẹ, tôi phải tìm cách đảm bảo rằng Maika sẽ không bị tổn thương bởi chính tài năng của mình, đồng thời gác lại những dự định dành cho Ash. Dù rằng sớm thôi chúng sẽ lại tiếp tục tái diễn vào lúc tôi không để ý.
Ngày tháng dần trôi đi, bỏ quên những chuyện đã qua ở lại, trong đó có cả đám tang của Ash và sự trở về thần kỳ của thằng bé. Ngôi làng này vốn trước giờ yên bình nên việc đó tựa như chuyện lạ đời người chỉ có một vậy.
Vào một ngày nọ, Maika trở về nhà sau một ngày học ở nhà thờ với khuôn mặt niềm nở đến mức khiến tôi có cảm giác như má con bé sắp xệ xuống. Cặp ‘bánh bao’ ấy khiến con bé trông thật sự đáng yêu, nhưng đồng thời cũng khiến tôi phải tự hỏi trong đầu nó đang mơ tưởng về cái gì.
“Con đã chạm được vào tay Ash rồi đấy!”
Thì ra đó là lý do cho nụ cười đấy sao.
Tới tận gần đây con bé vẫn luôn khiến tôi phải lo lắng khi chỉ mải chơi mà không ngó ngàng gì tới chuyện yêu đương, nhưng giờ mọi chuyện xem ra đã khác xưa rồi. Và thật may mắn làm sao, người trong mộng của con bé lại là một đứa trẻ nghiêm túc và trưởng thành như Ash, bằng không chắc tôi còn lo hơn nữa mất.
Maika sau đó hồ hởi kể lại những gì đã xảy ra. Nhưng khi nói tới đoạn tại sao con bé chạm vào tay Ash, suy nghĩ của tôi bỗng rối bời như thể một cơn lũ vừa quét qua vậy. Ash đã điều chế ra một loại thuốc mới từ thứ thằng bé thấy trong sách.
Hãy nói với tôi đấy là đùa đi, là đùa thôi đúng không?
Lúc đó bản thân đã nghĩ như thế.
Mày mò những công nghệ còn sót lại từ nền văn minh cổ đại là việc của những học giả cộng tác với giáo hội. Thậm chí việc đó còn phải được thực hiện ở thủ đô chứ không phải một nhà thờ bất kỳ. Ủa rồi bằng cách nào một đứa trẻ lại làm ra được một thứ như vậy?
Ngay lập tức tôi dò hỏi Maika, con bé cũng nhanh nhảu đáp lại rằng thứ này được cậu nhóc gọi là ‘kem bôi nha đam’. Nguyên gốc thì đây là dạng thuốc mỡ dùng để trị vết thương hở, nhưng xem ra nó cũng có khả năng làm đẹp da nữa. Bằng chứng là tay Ash sau khi dùng đã mềm mại như da em bé vậy. Maika cũng có nói rằng Ash đã vui vẻ chia sẻ một ít sau khi thấy con bé hứng thú.
Mình cũng muốn có thứ đó… Chốc nữa phải thương lượng đôi chút rồi.
Mà tóm lại, đây sẽ là một tin sửng sốt nếu thứ thuốc ấy là thật. Mặt hàng kem bôi này chắc chắn sẽ bán chạy. Ngay từ đầu, tay thô ráp đã không phải vấn đề của riêng mỗi đàn ông hay phụ nữ, vậy nên tệp khách hàng đã có sẵn. Đặc biệt là khi hội chị em rồi sẽ dần phụ thuộc vào nó thôi, ngay cả tôi cũng không phải ngoại lệ. Trời sinh phụ nữ với bản năng khao khát sắc đẹp, chưa kể thứ tâm tính ấy còn mạnh mẽ hơn trong tình yêu.
Khác với các tác phẩm nghệ thuật, kem bôi mấy rồi cũng sẽ hết chứ không tồn tại mãi với thời gian—thế nên ta sẽ buộc phải tiếp tục mua nó. Vậy là vùng đất này đã có một thứ độc đáo chưa từng xuất hiện ở thành đô. Ngôi làng này vẫn đang kiếm chác bằng cách tận dụng tối thiểu nguồn tài nguyên của mẹ thiên nhiên, nhưng cuối cùng chúng tôi đã có một mặt hàng hoàn toàn mới lạ.
Những tia sáng hy vọng dần soi rọi lên tương lai vô định ở ngôi làng như muốn làm lóa mắt tôi. Những nghi ngờ trong tôi tan đi như thể chúng chỉ là ác mộng đã qua, thậm chí bản thân cũng chẳng màng đến việc kết quả đó so với tuổi của thằng bé gần như là bất khả thi, hay việc thằng bé có thể tận dụng tài liệu gốc thành công tới mức nào. Trên những bước đầu của hành trình khai phá, điều quan trọng nhất vẫn luôn là kết quả. Thế nên thứ cần chú ý ở đây phải là thành tựu của Ash. Hay còn gọi theo cách tôi muốn là ‘phép màu vô chủ đích’.
Sau đó tôi đã phải nghĩ về nhiều chuyện khác. Số lượng mà ta có thể làm được là bao nhiêu? Hiệu quả của nó tới mức nào? Liệu nó có hỏng theo thời gian không? Nguồn cung vật liệu có ổn định không cũng là một vấn đề, còn giá cả thì cứ tính sau cũng được. Tôi cũng cần phải lấy về một ít cho riêng mình nữa… Nhưng phải thừa nhận suy nghĩ của tôi đang nảy số hơi quá đà; có vẻ bản thân đã đi quá xa rồi.
Những những lời tiếp theo của Ash được con gái tôi thuật lại đã đưa bản thân trở về với hiện thực.
“Ash có nói hãy dùng thật cẩn thận vì thứ này vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm.”
“Thử nghiệm?”
Tôi đã bối rối trước từ mới lạ ấy.
Maika giải thích lại bằng thuật ngữ của Ash.
“Đúng rồi… Nó có nghĩa là dùng qua thuốc trước khi phân phát tới nhiều người hơn, việc này cốt là để đề phòng tác dụng phụ.”
“Ra vậy… Một bản thử nghiệm à.”
Cũng phải thôi, kết quả sau cùng rất hiếm khi giống với kỳ vọng. Chồng tôi vẫn luôn nói vung kiếm theo tưởng tượng không phải chuyện dễ dàng, ngoài ra cha tôi cũng thường than thở rằng việc điều quân theo đúng ý mình gần như là bất khả thi. Hẳn là với tác dụng của thuốc cũng vậy. Lý lẽ của Ash nghe khá thuyết phục, nhất là khi nó được thốt ra từ một hóa thân phi thường trong thân xác của đứa trẻ ấy. Không biết mình có nên tiến hành một thí nghiệm trên Ash không nhỉ? Chỉ để xem đứa trẻ ấy sẽ làm gì tiếp theo, và liệu nó có vượt qua kỳ vọng của tôi không thôi.
Còn bây giờ, tôi quyết định sẽ bắt đầu với việc quan sát thử nghiệm kem bôi trước. Bản thân cần phải tìm ra ý định thật sự của Ash rồi mới tiến tới việc thảo luận bất cứ kế hoạch nào khác. Chỉ nghĩ tới cảnh coi thằng bé như đối tác làm ăn đã khiến một cảm xúc vừa hồi hộp vừa nhẹ nhõm đan xen lẫn lộn trong lòng tôi. Một phần vì chắc chắn đây không phải bất ngờ cuối cùng của thằng bé. Phần còn lại là vì tôi sẽ không phải lo về việc Ash gây bất lợi cho mình nữa. Cả hai điều này đều được đảm bảo. Trong tôi dấy lên sự lo sợ, nhưng đồng thời cũng trông chờ đến buổi trò chuyện cùng Ash. Trước hết, vẫn phải nhờ Maika xin giúp một ít kem bôi đã.
"'Thử nghiệm' cơ à?"
Nghe cũng hay đấy chứ nhỉ.
Cuộc thảo luận với Ash vào bữa tối đêm đó đã thành công rực rỡ. Đúng như mong đợi, thằng bé một lần nữa khiến tôi bất ngờ và không kèm theo chút ác ý nào cả. Tuy là vậy, nhưng cũng không thể nói là thằng bé có thiện chí được.
“...Chỉ là một ước mơ trẻ con thôi ạ. Cháu muốn sống một cuộc đời tiện nghi tới viên mãn như những gì được ghi trong sách, kiểu mấy cuốn truyền thuyết từ nền văn minh cổ đại ấy,” là những gì thằng bé đã nói.
Nụ cười mà thằng bé đã thể hiện khi ấy chỉ chất chứa cơn đói khát, như một kẻ bần hèn đứng trước một bữa tiệc thịnh soạn, hay như một chàng khờ vẫn luôn ao ước vạn vật vậy. Chỉ cần một sai lầm nhỏ trong cách chọn từ cũng sẽ khiến những lời nói đó trở nên thô lỗ, nhưng thay vì vậy thằng bé lại trông rạng ngời tới lạ thường.
Ra đây là lý do con gái mình lại say đắm thằng bé tới vậy.
Trong suy nghĩ ấy không hề ấp ủ lòng tốt hay ác ý—đơn giản là vì tất cả đều đã bị thiêu rụi bởi ngọn lửa đam mê của thằng bé. Ash vẫn luôn toàn tâm toàn ý theo đuổi ước mơ, và nụ cười ấy là minh chứng cho việc thằng bé đang tận hưởng nó. Đã là người thì hẳn ai cũng một lần trải qua cảm giác ấy, nhưng cách mà đứa trẻ này thể hiện lại hơi cuồng nhiệt quá. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn còn nổi da gà mỗi khi nhớ lại. Rằng đấy không phải người, đấy là một con quái vật vượt ngoài thường thức đang trốn trong lốt người và bắt chước theo những hành vi của con người.
Phần đáng sợ nhất của con quái vật ấy là việc nó sở hữu một sức hút phi thường. Đến mức bất kỳ ai nếu được chứng kiến cách thằng bé vui vẻ theo đuổi giấc mơ cũng sẽ dõi theo nó. Người người nhà nhà đều muốn được chứng kiến giấc mộng ấy trở thành hiện thực. Bất kỳ ai—kể cả tôi. Bản thân đã tự thuyết phục rằng cậu nhóc ấy là quái vật… nhưng thế thì đã sao cơ chứ.
Ngay từ đầu, đây đã không phải câu chuyện với cái kết là anh hùng thanh trừng ác ma rồi. Bản thân tôi cũng sẽ không để câu chuyện đi theo hướng đó. Thế nên tôi đã chọn trở thành một đồng minh đắc lực—một mụ phù thủy bảo vệ con quái vật khỏi bất cứ ý định nào của anh hùng. Tôi sẽ không chạy trốn, nhưng cũng không chọn đối đầu. Trong câu chuyện bản thân vẽ nên, tôi sẽ là người cắt đi nanh vuốt của con quái vật ấy, để nó có thể bắt tay chung sống với loài người. Đồng thời, tôi sẽ là người hỗ trợ hỗ trợ cho cô gái đang thầm thương con quái vật ấy, đôi khi từ tốn—thỉnh thoảng lại nghiêm túc, tất cả để khiến thứ tình cảm ấy được nên hoa kết trái.
Thật ngọt ngào làm sao.
Sẽ còn ngọt ngào hơn nữa nếu con quái vật ấy trở lại thành người sau khi nhận được nụ hôn từ cô gái. Dù tôi cũng không chắc liệu đứa con của mình có nắm giữ thứ phép thuật như vậy không. Tuy nhiên đó là câu chuyện của tương lai rất xa, trước hết phải cắt bỏ được nanh vuốt của quái vật để hai đứa có thể nắm tay cái đã.
Bản thân đã thành công cắt được bộ móng ấy—là chuyện mà tôi rất muốn tin.
Bằng nhiều phương thức nhẹ nhàng và từ tốn, tôi đã cố để gián tiếp giúp Ash hiểu rằng việc đứng trong một mối quan hệ với người khác thật ra không tệ đến thế. Theo chính lời khai của đối tượng—một đứa trẻ đã bị trọng thương từ sau trận chiến với gấu, kỹ thuật tôi đã sử dụng có hiệu quả tới mức thằng bé từ chối nghe giải thích thêm. Nói là vậy nhưng…
“Dì Yuika? Dì đến để quét dọn nghĩa trang ạ? Thật cám ơn dì vì đã luôn cố gắng.”
Vẫn cùng một câu chào được thốt ra bởi cùng một người, vẫn như cái ngày của mùa thu hai năm về trước, vẫn là nụ cười nhẹ nhàng không hề trẻ con và lời đề nghị vang lên tương tự khi ấy. Nhưng lần này lại khác biệt đôi chút.
“Cám ơn cháu. Nhưng đáng ra cháu không nên ở đây lúc này chứ nhỉ? Còn việc sắp xếp đồ đạc để đến thành đô thì sao?”
“Thật ra thì, cũng đúng. Anh Quid có sở hữu hẳn một cửa hàng ở thành đô nên hành lý cháu cần mang không nhiều tới thế, chỉ khổ mỗi việc hoàn thiện nốt đống thí nghiệm còn vất vưởng trên đồng là mệt hơn dự kiến thôi. Cơ bản cũng do cháu liên tục nảy số ra ý tưởng mới trong lúc tổng duyệt ấy mà.”
Thằng bé liên tục kể, để mặc câu hỏi của tôi cuốn theo chiều gió. Dạo này những hành động quá khích của Ash cứ như muốn hành hạ tôi vậy. Cứ tưởng rằng bản thân đã thành công cắt đi bộ vuốt ấy, đâu ai ngờ chúng đã mọc lại chỉ từ sơ hở nhỏ nhất đâu chứ. Thật sự cái tên “Ash” như sinh ra để dành cho thằng bé vậy. Ngay cả vị thần có khả năng tái sinh từ trong tro tàn mà Maika từng kể cũng nghe rất giống thằng bé.
Đứa nhóc mà hai năm trước còn nhợt nhạt hơn cả xác chết nay đã có thể mỉm cười chia sẻ về những ước mơ của mình.
Cả ngôi làng này cũng vậy, nơi mà tương lai của hai năm về trước vẫn còn mờ mịt thì giờ đây đã đang trên đà phát triển mạnh mẽ dựa trên nền tảng những ngành sản xuất mới. Phải chăng đây thật sự là phép màu đến từ vị thần của phục sinh?
“Ấy chết, mà nói vậy thôi chứ…”
Ash cười gượng, chẳng biết có phải do đã nhận ra bản thân lỡ độc thoại quá lâu không mà trên mặt thằng bé lộ vẻ xấu hổ.
“...vẫn là câu chuyện xin dì để cháu giúp dọn nghĩa trang cùng với ạ. Trước khi lên đường cháu muốn sòng phẳng chuyện ơn sâu nghĩa nặng cái đã.”
“Ý cháu là việc được đến thành đô để học ấy hả? Để tâm đến nó làm gì trời! Dì còn thấy vui vì Maika không phải đi một mình ấy chứ.”
Tôi trả lời một cách trấn an bằng nụ cười thân thiện, ấy vậy mà Ash chỉ lắc đầu đáp lại.
“Cháu cũng rất biết ơn chuyện đó, nhưng đấy chỉ là một phần thôi.”
“Thế là về vụ kem bôi nha đam nhỉ?”
Một lần nữa thằng bé lại lắc đầu.
“Cũng không phải, điều cháu biết ơn nhất là việc dì đã tổ chức buổi kể chuyện vào mùa thu hai năm trước. Nó thật sự thú vị lắm ạ”
Khi nhắc lại chuyện ấy, trên mặt Ash là nụ cười hồn nhiên thật sự của một đứa trẻ.
“Vậy sao, cháu thích là dì vui rồi.”
Rất vui là đằng khác. Sau cùng, nó sinh ra là để giúp cháu mà. Thế nên nếu nhờ vậy mà nụ cười ngây thơ của cháu được bảo vệ thì còn gì hãnh diện bằng. Bởi chắc chắn nụ cười ấy sẽ là thứ cứu giúp nhiều người khác nữa.
“Mà nói chuyện thế này mới khiến cháu nhận ra, có cố thế nào cháu cũng không trả nổi món nợ này mất.”
“Còn trẻ thì đừng nghĩ về chuyện đó chứ.”
Bởi vì cháu cũng đã giúp dì rất nhiều mà, chưa kể trong tương lai, dì vẫn dự định sẽ dựa dẫm vào cháu đấy.
“Không, việc cháu luôn là người được giúp là sự thật. Rồi một ngày cháu nhất định sẽ trả lại chúng.”
“Dì cũng trông chờ ngày đó lắm.”
Tất nhiên là với một chút lo ngại rồi.
Trong khi tự hỏi món quà đáp nghĩa ấy sẽ to lớn ra sao, tôi nhận ra chính bản thân cũng đang mỉm cười.
“Thế, khi đã đến thành đô rồi thì cháu muốn làm gì Ash nhỉ?”
Trong lúc dọn dẹp khu nghĩa trang, tôi hỏi về những dự định của thằng bé. Đồng thời tự hào vì bản thân giờ đã có thể yên lòng mà nói ra những lời đó sau khi chứng kiến một tương lai y hệt bị gò bó trong bóng tối vô định.
“Việc muốn làm thì nhiều lắm, nhưng đâu là thứ nên cân nhắc làm trước thì cháu vẫn chưa quyết định được. Cháu chỉ biết rằng mình muốn được đọc thêm thật nhiều sách thôi!”
Giống như chim chóc dang rộng đôi cánh để sẵn sàng cho một hành trình dài, Ash là một chú chim vút lên khỏi gò đất trong nghĩa địa ấy, với mỗi lần tung cánh là một lần gạt đi đống tro bao phủ. Đó là một chú chim tỏa ra hào quang ngay giữa bầu trời xanh thẳm, thu hút ánh nhìn của bất kỳ ai bắt gặp phải nó. Bản thân không thể bay, nhưng tôi luôn sẵn sàng để đuổi theo thứ ánh sáng ấy tới cùng trời cuối đất. Đấy sẽ không phải một hành trình đơn độc, bởi sánh bước bên tôi sẽ là vô vàn những người khác nữa.