Trans: Gold
Edit: JackJs
________________________
Đêm hôm đó, sau khi tất cả khách tới thăm đã về hết, dì Yuika bước vào phòng với một đĩa thức ăn thơm phức trên tay.
“Cám ơn dì rất nhiều ạ. Cháu cũng xin lỗi vì đã gây ra quá nhiều rắc rối.”
“Cháu không cần phải lo. Ít nhất dì cũng phải làm được nhiêu đây cho vị anh hùng trẻ tuổi đã bảo vệ làng chứ.”
“Dì nói hơi quá rồi ạ.”
Bản thân đang thấy ngại vô cùng. Tuổi tinh thần của tôi đã quá cao để tận hưởng việc bị đối xử như một đứa trẻ thế này.
Dì Yuika nở một nụ cười hiền dịu như để đáp lại khuôn mặt ửng đỏ ấy. Phải chăng đây là bản năng làm mẹ hay chỉ là dì ấy đang trêu tôi?
“Bụng cháu ổn chưa? Dì đã nấu kỹ phần thịt gấu nhận được từ Ban, nhưng có lẽ mùi nó vẫn còn hơi hăng đấy.”
“Ổn cả dì ạ. Cháu sẽ nhai cẩn thận và ăn vừa phải mà.”
Tôi nhận từ dì một đĩa thịt gấu và một bát súp rau củ. Hẳn dì ấy đã phải tốn công hầm rau củ mềm nhất trong khả năng chỉ để tôi có thể ăn được.
“Ngon thật sự!”
“Cháu thấy thích là dì vui rồi.”
Dì Yuika mỉm cười trong lúc ngắm nhìn tôi ăn.
Được ăn đồ nhà làm thơm ngon trong lúc có một người phụ nữ xinh đẹp như dì Yuika nhìn, đây hẳn phải là một đặc ân.
Ước gì cũng là tình huống này nhưng là với gái tơ nhỉ. Cơ thể mình mà phát triển hơn tí nữa thì…[note54850]
Trong khi tận hưởng những suy nghĩ tội lỗi đó, bản thân cũng sẵn sàng đón nhận một sự trừng phạt nào đó của thần linh giáng xuống cơ thể này.
“Cháu cứ ăn tiếp đi, nhưng có vài chuyện dì cần phải nói cho cháu biết.”
Bằng một giọng dịu dàng, dì Yuika đã kéo tôi khỏi những suy nghĩ tà răm và trở về thực tại.
Tôi gật đầu trong lúc nhai nhồm nhoàm miếng thịt gấu trong miệng. Bản thân tự hỏi đó có thể là chuyện gì.
“Dì có ý định gửi Maika về nhà ngoại vào mùa đông tới.”
Điều đó quả thực khá bất ngờ. Tôi đoán lý do là để cô ấy có thể học hỏi thêm về cuộc sống ở thành đô khi sinh hoạt ở nhà ngoại. Cũng có thể xem đây là màn ra mắt của Maika với giới thượng lưu.
“Thành thực mà nói, Maika hoàn toàn ổn nếu tiếp tục học ở đây. Con bé đã biết được cách đọc và viết, thậm chí là cả tính toán nữa… Nhưng dì vẫn muốn nó học thêm những kỹ năng khác tại thành đô.”
“Cháu hiểu. Những mối quan hệ giữa các cá nhân là vô cùng quan trọng, và cũng chẳng thiệt gì khi học tập ở một môi trường khác với nơi này.”
Thấy tôi đồng ý, dì ấy vỗ tay để đáp lại.
“Chính xác. Và rồi sau này khi trở về, con bé sẽ trở nên đặc biệt chỉ từ việc từng đến thành đô. Dự tính là vậy, nhưng cũng như dì vừa nói, Maika bây giờ đã đủ thông minh và không nhất thiết phải tới thành đô nữa. Lý do thì là nhờ cháu cả đấy Ash.”
“Sao lại do mỗi cháu. Tất cả đều từ những cố gắng của cậu ấy đấy ạ. Cháu chỉ việc giải đáp những thắc mắc được đưa ra thôi.”
Sự thật đúng là tôi chỉ dạy những gì cô ấy muốn biết. Nếu ngay từ đầu Maika không hỏi, tôi cũng sẽ không chủ động nói. Theo nghĩa nào đó thì bản thân tôi cũng giống như những cuốn sách quý giá vậy. Nếu chẳng phải do chính tay cô ấy chạm tới nó, lật qua từng trang sách và dõi theo những câu từ được ghi bên trong, sách cũng chẳng khác gì một sập vỏ cây vô dụng cả. Dù vậy bản thân cũng cảm thấy từ lúc bắt đầu tận hưởng buổi học của hai đứa, tôi có xu hướng nói chuyện thật lòng hơn và truyền đạt kiến thức mà không cần chờ cô hỏi.
“Không cần biết cháu nghĩ thế nào, nhưng trên tư cách người thân cũng như danh nghĩa thành viên của gia đình trường làng, thật sự cám ơn cháu rất nhiều. Xin cháu hãy nhận lấy tấm lòng thành này”
Làm sao mà tôi dám từ chối tiếp sau khi nghe những lời như thế cơ chứ. Câu từ dì ấy dùng vừa ngọt ngào vừa dịu dàng thật sự mà.
“Được dì nói vậy cháu cũng lấy làm vinh dự. Tất nhiên rồi ạ, cháu sẽ chấp nhận nó.”
“Cám ơn cháu, Ash.”
Thành thực tôi đang rất vui. Được cảm ơn bởi người phụ nữ quyến rũ mà mình hằng ngưỡng mộ khiến tâm trạng tôi tốt hẳn lên. Suýt chút nữa là miệng tôi đã nhếch lên điệu cười ngạo nghễ rồi.
Cũng vì mục tiêu mà bản thân hằng mong ước, tôi đã lên kế hoạch nhằm lôi kéo nhiều người nhất có thể trong trường hợp cần thiết, như phải chạy hết tốc lực, nếu chẳng may vấp ngã, và cả việc tôi suy sụp nữa. Vậy nên việc một tên ích kỷ như tôi vẫn được người khác cám ơn thật sự khiến bản thân thấy ấm lòng.
Dì Yuika xem chừng cũng thấu hiểu rất rõ cảm xúc của con người. Đôi mắt hiền dịu ấy như gửi theo một lời thì thầm tới tôi. “Đã thấy sức hấp dẫn từ tấm lòng và lời khen của người khác chưa? Nó vẫn luôn ở đó và không hề tệ chút nào, đúng chứ?”
“Thế nên Ash này, xin cháu hãy mở lòng mà đón nhận sự biết ơn của người khác nhé.” Dì ấy nói thêm.
Hoặc hiểu theo cách khác, dì Yuika đang muốn tôi hạn chế làm những việc có thể khiến dân làng hoặc dì ấy phải quát mắng. Đưa ra yêu cầu đó sau khi cho tôi nếm thứ mật ngọt mang tên ‘lòng thành’, dì ấy quả là một người phụ nữ xảo quyệt mà.
“Đường cùng rồi. Dì nói tới thế thì sao cháu dám làm gì gây rối nữa chứ.”
“Cháu nghĩ vậy sao? Thế xem ra dì đã thắng rồi nhỉ.”
Dì liền nở nụ cười rạng rỡ nhất mà tôi từng thấy.
Tôi hoàn toàn quy phục trước dì ấy. Dù đã bị áp đặt một xiềng xích vô hình nhằm cản tôi đi quá xa, bản thân vẫn không hề bực tức gì cả. Phải chăng lũ chó cũng cảm giác thế này khi bị xích cổ để đi dạo.[note54851]
“Cháu không còn gì để nói cả—Đây là thất bại toàn tập của cháu.”
“Hehe. Nhưng chắc chắn cháu vẫn sẽ ổn ngay cả khi dì không thúc giục thôi.”
“Cháu thì không tin lắm đâu.”
Cũng bởi bản thân luôn cho rằng phương thức tốt nhất để đạt tới ước mơ là cố tỏ ra mình cao cả, cố ý làm người khác bị tổn thương là điều tôi chưa bao giờ muốn. Nói là vậy, nhưng lập luận và cảm xúc không nhất thiết phải đi đôi với nhau. Khi để bản thân bị cảm xúc lấn át, có khả năng tôi sẽ ngừng quan tâm tới người khác. Đã vậy, có khi những hành động đó của tôi cũng chỉ là dựa trên cảm tính. Tôi cũng không nghĩ bản thân là kiểu người thuần tư duy có khả năng ngăn chặn một kịch bản như thế.
Thế nên dì Yuika mới phải đánh thẳng vào cảm xúc của tôi để đề phòng như vậy. Không nghi ngờ gì nữa, dì ấy cũng đang giả bộ làm một người phụ nữ quyến rũ vì kế hoạch của riêng mình thôi. Bởi lẽ nếu chỉ là lời cám ơn và tấm lòng từ một người bình thường thì hẳn nó đã không hiệu quả tới vậy. Trái lại là khác, làm vậy có khi còn gây phản cảm nữa. Tôi tự hỏi dì ấy đã lên kế hoạch tỉ mỉ tới mức nào, và bao nhiêu nạn nhân đã sa vào thứ bẫy mật này. Chỉ nghĩ về việc đó thôi cũng khiến bản thân cảm thấy phấn khích.
Có lẽ mình thích dì Yuika hơi quá rồi.
“Dì vẫn nghĩ cháu sẽ ổn thôi. Sau cùng thì…”
“Vâng. Cháu sẽ cẩn thận để tránh gây rối từ giờ về sau!”
Thế nên xin dì cũng đừng cấm cản cháu nhiều hơn nữa.
“Hehe. Có vẻ dì thuần hóa cháu tới thế là đủ rồi.”
“Chuẩn đấy ạ. Thế nên làm ơn tha cho cháu nếu dì thực sự thấy cảm kích.”
Không đùa chứ, nếu tay chân đều bị trói cả thì có khi cháu chết mất thôi.
“Xem ra nó công hiệu hơi quá rồi. Nhưng yên tâm đi, dì chỉ muốn đề xuất một việc nho nhỏ thôi.”
“Hửm, là gì vậy ạ?”
“Không biết liệu cháu có muốn cùng Maika đến thành đô không nhỉ?”
“Chắc chắn rồi ạ!”
Không hề nghĩ ngợi gì, tôi ngay lập tức đáp lại.
Hiển nhiên, dì Yuika đã tỏ ra chút lo ngại. Bởi lẽ dù chỉ vừa mới hứa rằng sẽ không bồng bột nữa, tôi đã lại để mặc cho bản thân buông thả.
Cháu thực sự xin lỗi mà.
Tôi đã định mở miệng để xin lỗi, nhưng…
“Thế rồi khi nào đi ạ? Nghe bảo ở đó có một ngôi đền xịn hơn hẳn nhà thờ làng mình nên cháu chỉ chờ được tới đọc hết sách thôi!”
Hệ thống logic của tôi bị chập mạch mất rồi. Chắc chắn là thế, bởi giờ đây tôi đang trong cơn phấn khích tột độ.
“À phải rồi, cháu cũng hóng mấy món đặc sản địa phương và cả các mặt hàng từ nhiều thành phố khác nữa. Là một trọng điểm thương mại, nơi đó chắc chắn phải đầy ắp mặt hàng mới, công nghệ tân tiến và cả kiến thức! Với chúng, cháu hoàn toàn có thể tiến hành thêm nhiều thử nghiệm mới!”
Sau một hồi khoanh tay bất lực lắng nghe những mong ước dâng trào của tôi, Dì Yuika bỗng bật cười.
“Dì biết phải nói gì đây? Lại thêm một lần nữa, cháu vượt qua cả những gì dì trông đợi.”
“Không đâu ạ, vẫn còn nhiều thứ cháu cần phải học. Vậy nên bây giờ cháu chỉ đang thành thật với lòng mình thôi.”
“Riêng dì thì nghĩ cháu đã am hiểu nhiều lắm rồi. Thế nên dì mới nghĩ ra hàng chục cách để thuyết phục cháu đấy, chẳng hạn như dỗ ngọt rằng dù đó không phải thủ đô[note54854], nhưng nó vẫn là một thành đô giúp cháu tiến gần hơn với ước mơ.”
“Ra vậy! Quả thực nơi đó cũng có thu hút cháu thật.”
Tôi vô cùng nóng lòng để được lên đường. Đáng ra ngay từ lúc nói chuyện với Folke tôi phải ưu tiên thành phố gần nhất hơn là thủ đô mới phải. Rốt cuộc thì những kế hoạch mà bản thân đề ra vẫn đầy ắp lỗ hổng và thiếu sót.
“Chờ chút đã nào Ash. Việc cháu đến thành đô là chắc chắn rồi, thế nên cháu có thể đợi tới lúc đó được không?”
“Cháu xin lỗi vì đã quá hấp tấp, chỉ là cháu thấy hào hứng quá thôi.”
Tôi cố trấn tĩnh bản thân sau khi thấy khuôn mặt trắng bệch của dì Yuika đang dần hồng hào trở lại. Bên ngoài là thế, nhưng trong tôi vẫn còn một ngọn lửa âm ỉ đang chực chờ được bùng cháy.
“Thế, khi nào chúng ta đi…. À phải rồi. Dì có nói Maika sẽ rời đi vào mùa đông năm nay.”
“Đúng, và khi đó dì muốn cháu đi cùng. Vậy nên cho tới lúc đó cháu sẽ phải chuẩn bị nhiều thứ lắm đấy, như xin phép cha mẹ và hoàn tất những công việc đang dang dở chẳng hạn.”
“Đúng thật. Cháu vẫn đang bỏ giữa chừng mấy thử nghiệm trên đồng nhỉ. Để làm cho xong thôi nào.”
Nếu đã vậy, tôi phải cố làm càng nhiều việc càng tốt trong thời gian còn ở lại làng mới được. Ngoài ra tôi cũng cần phải ghi lại thành quả của những cuộc thử nghiệm nữa, có thể nó sẽ phần nào giúp tìm kiếm những vật liệu ở đây mà thành đô không có.
“Xem ra sắp tới sẽ bận lắm đây.”
“Thấy cháu hứng thú với lời đề nghị đó mà dì cảm thấy vừa vui vừa có chút lo ngại đấy.”
Mắc mớ gì dì phải lo lắng về một đứa trẻ mười tuổi đang phấn khích cơ chứ?