Trans: Gold
Edit: JackJs
________________________
Như thể đánh hơi được sát khí tỏa ra từ hướng này, Gấu Mẹ Bắt đầu lao về phía tôi. Cánh tay nó vung xuống, không để cho tôi có thời gian kinh ngạc trước tốc độ lạ thường của sinh vật khổng lồ trước mặt mình. Theo phản xạ, tôi lao người về phía trước và luồn xuống dưới cánh tay phải của nó để né đòn. Quả đó mà lùi lại thì tôi hẳn đã bay màu rồi; bị cái thân hình đó đè chỉ có nát bét thôi.
Dù phải đương đầu với một con gấu có thể giết người, nhưng miễn bản thân vẫn giữ được bình tĩnh thì tôi sẽ ổn.
Gấu Mẹ cũng để ý tới việc tôi vừa nhảy sang một bên và dừng lao tới. Tranh thủ thời gian nó đảo hướng bằng cả bốn chân, tôi ngay lập tức thủ thế với ngọn giáo độc và tiến về phía hông của nó. Dùng hết sức bình sinh để chạy, tôi đâm ngọn giáo vào tay phải của Gấu Mẹ giữa lúc nó đang trở người. Con thú gầm lên—nhưng không phải để đe dọa mà là vì đau đớn.
Dù vậy cơ thể nó vẫn tiếp tục phi về phía trước và khiến mũi giáo bị phá hủy, đồng thời làm toàn thân tôi rung lên. Mất đà, bản thân ngã nhào vài bước về phía trước và dừng lại ngay trước mặt con gấu. Đúng vào lúc Gấu Mẹ vung cánh tay trái xuống, tôi vội tạo thế phòng thủ và dùng cán của cây giáo vừa gãy để đỡ đòn.
Mọi thứ sau đó diễn ra nhanh tới mức tâm trí tôi không thể theo kịp. Điều duy nhất bản thân biết được là cán giáo đã vỡ vụn và tôi bị đánh bay đi. Cảm giác ớn lạnh lan đi khắp bắp tay phải của tôi. Dường như cán giáo đã không thể cản lại đòn công kích của nó. Và kết quả là cơ thể nhỏ bé của tôi bay vút qua không trung. Cái lạnh mà tôi đang cảm thấy trên khuỷu tay hẳn là do tổn thương dây thần kinh sau khi bị vuốt gấu cào rách da thịt.
Gấu Mẹ đang nỗ lực vùng vẫy để khiến mũi giáo rơi ra khỏi cơ thể, hẳn nó phải đau đớn lắm. Thấy vậy, tôi tranh thủ thời gian xé vạt áo ra để băng bó vết thương. Dùng nách làm điểm thắt, tôi cuốn vải quanh cánh tay phải của mình. Việc nén lực lên các vách tĩnh mạch ở nách được xem là một cách tốt để ngăn máu ngừng chảy. Bản thân cũng sắp được biết chân tướng đằng sau việc đó rồi.
Quả này nếu may mắn còn xác trở về thì mình phải viết ngay nó vào sổ thí nghiệm mới được.
“Chưa gì Ngài đã muốn chiến tiếp rồi sao?”
Gần như cùng lúc, Gấu mẹ cũng đã sẵn sàng để tiếp tục tấn công. Trái ngược với tôi, Gấu Mẹ đương nhiên là không thể sơ cứu cho chính mình. Do mũi giáo vẫn đang kẹt và làm nó phế mất tay phải, Gấu Mẹ gặp khó khăn trong việc di chuyển.
Xem chừng độc đã bắt đầu ngấm. Tuy nhiên vẫn sẽ phải mất thêm ít lâu nữa để Gấu Mẹ oai hùng và to lớn có thể gục xuống.
Theo lời của Ban—người đã tiến hành vô số thử nghiệm với độc thì trung bình sẽ mất ba phút để độc dược phát tác hoàn toàn. Đồng nghĩa với việc tôi sẽ phải tìm cách câu giờ thêm ít nhất hai phút nữa. Nhưng bản thân chắc chắn cũng không thể tiến xa hơn bởi máu từ vết thương vẫn chưa ngừng chảy. Ngay lúc này tôi đã cảm thấy chân mình nhũn ra như thạch rồi.
“Xem ra cả tay phải của con và Ngài khỏi cử động được luôn rồi, chúng ta cũng không còn nhiều thời gian nữa đâu. Chắc là Ngài không định phán trận này hòa đâu nhỉ?”
Dù việc Gấu Mẹ đầu hàng sẽ làm tăng khả năng sống sót của tôi thêm chút, nhưng nó sẽ chẳng nhận được gì khi để tôi đi cả. Hơn nữa vào khoảnh khắc trở về rừng, Gấu Mẹ sẽ hi sinh ngay trên sân nhà của mình. Không biết con gấu có nhận ra điều này không. Nhưng nói chung là nó không có vẻ gì là muốn từ bỏ cả.
Gấu Mẹ Vĩ Đại lao về hướng này, còn tôi cũng nhanh tay hành động theo kế hoạch định sẵn để đáp lại. Ném phần còn lại của ngọn giáo trên tay trái vào mặt nó để đánh lạc hướng, bản thân gấp rút chạy tới nơi cây giáo thứ hai đang cắm dưới đất.
Ngay khi tôi chuẩn bị giáo mới xong và cầm nó chĩa về phía kẻ địch, một thân hình to lớn cũng cắm đầu về phía tôi.
Lần này hãy phân định sống chết luôn nào.
Theo kế hoạch, tôi sẽ điều hướng cây giáo đang cắm một phần dưới đất để chĩa thẳng về phía con gấu đang lao tới.
Hẳn những người lính dùng thương cũng đã cảm thấy thế này khi phải chờ kỵ binh của địch tấn công. Trong tay tôi chỉ có độc một cây gậy dài, trong khi đối thủ lại là Gấu Mẹ Vĩ Đại có thể làm rung chuyển đất trời.
Sao tôi lại không sợ được cơ chứ.
Ngay cả khi nó đâm thẳng vào ngọn giáo, quán tính di chuyển cũng không biến mất mà sẽ làm cả thân hình Gấu Mẹ đè lên người tôi, gây ra vết thương chí mạng. Ai cũng sẽ phải quan ngại trước một canh bạc nguy hiểm như vậy. Ngay cả Gấu Mẹ cũng thế—khi phải lao vào một mũi giáo sắc nhọn có thể lấy mạng mình. Nói cách khác, đây là thử thách về lòng can đảm, giữa nỗi sợ cái chết ập tới và cơn đau khi liều mình xông pha.
Tôi giữ chặt ngọn giáo bằng cả hai tay, dù rằng cánh tay phải gần như đã tàn tạ. Mượn phản lực của mặt đất để bù đắp cho phần lực còn thiếu, tất cả là để bản thân có thể đâm xuyên qua con thú kia. Sự bồn chồn thấp thỏm khiến cơ thể tiêu thụ nhiều oxy hơn, làm tim tôi đập liên hồi và hơi thở dần trở nên nặng nề. Tuy vậy, tay tôi vẫn nắm chắc cán giáo. Dù bây giờ bản thân đang trong tình thế cận kề cái chết, dù sát bên cổ tôi là Thần Chết đang lăm le lưỡi hái, tấm thân này đã từng trải qua nhiều thứ nguy hiểm hơn rồi.
Thưa Gấu Mẹ Vĩ Đại, sinh vật gan dạ sống giữa núi rừng, hẳn ngài cũng đã từng trải qua những chấn thương nghiêm trọng. Thậm chí ngài có thể đã từng liếc nhìn thấy cái chết. Nhưng con dám cá rằng, ngài chưa từng trải nghiệm nó lần nào cả.
Trước đây đã từng có một lần bản thân cảm nhận được những nhịp đập cuối của con tim. Phổi tôi cố lấy chút dưỡng khí cuối cùng trước khi ngừng hoạt động. Quang cảnh thế giới dần mờ đi ngay trước mắt. Lần đầu tiên trong đời, bản thân nghe được những âm thanh chân thực của gió, được giải phóng khỏi những tiếng ồn ào vốn có của lục phủ ngũ tạng. Từng suy nghĩ thông suốt của tôi cứ lần lượt tan biến vào hư vô. Bất cứ ai đã trải qua cái chết đều sẽ trở thành những con người dũng cảm nhất. Sự kinh hoàng bản thân cảm nhận được trong khoảnh khắc cuối ấy giờ đây là tấm khiên bảo vệ tôi khỏi nỗi sợ cái chết. Nó mang tới một lợi thế to lớn giúp tôi đối mặt với con gấu và là yếu tố quyết định giữa sự sống và cái chết.
Trước khi đâm sầm vào tôi, Gấu Mẹ bỗng đứng lên bằng hai chân sau và phơi ra cơ thể to lớn không chút phòng bị.
“Xem ra trong thử thách này, Ngài mới là kẻ thua cuộc!”
Để nỗi sợ chiếm lấy vào những giây cuối cùng, Gấu Mẹ chùn bước và rẽ ngoặt sang một bên nhằm né tránh mũi giáo. Tuy nhiên, nó không thể hãm lại quán tính từ cơ thể to lớn gần một tấn của mình, để rồi lao thẳng vào ngọn giáo. Việc duy nhất tôi cần làm sau đó chỉ là ngắm chính xác vào tim nó.
Sau cú va chạm, một cảm giác thô thiển từ việc đâm xuyên qua lớp da dày truyền tới tôi, theo sau là một nhịp đập nhỏ nhẹ. Gấu Mẹ sượt qua người tôi trước khi nằm gục trên đất với ngọn giáo đã gãy cắm trước ngực. Dù sau cùng nó đã né thành công với sự giúp sức của ngọn giáo… Tuy nhiên mọi thứ giờ đã quá muộn.
Bản thân là người sống sót trong cuộc chiến này. Giờ tôi phải tìm cách để đảm bảo rằng mình có thể sống sót trở về. Vết thương trên tay phải thật sự rất sâu. Dù cho máu đã chảy chậm đi, nhưng không có nghĩa là nó đã dừng lại. Tôi đã mất quá nhiều máu, ngoài ra vết thương cũng đang dần mưng mủ nữa. Tôi cần được điều trị và chăm sóc y tế ngay lập tức để tránh nhiễm trùng.
Và rồi trước khi nhận ra, bản thân đã khuỵu xuống.
Tệ rồi đây—mình sắp mất ý thức rồi. Tôi ơi cố tỉnh táo lại đi nào!
Tôi nhận ra có người đang tiến đến gần, nhưng lại không thể nhìn rõ đấy là ai; hai mí mắt tôi nặng trĩu không tài nào nhấc lên được. Những tổn thương vừa nhận không phải thứ bản thân có thể tự xử lý. Tôi cần được ai đó giúp đỡ.
“Nhớ đừng tháo băng ra chừng nào máu chưa ngừng chảy nhé.”
Thế giới này vẫn chưa tồn tại phương thức truyền máu, vậy nên tôi cần phải đảm bảo duy trì số máu còn lại.
“Ngoài ra cứ thoải mái dùng kem bôi… hoặc thuốc ở nhà cháu để chữa thương.”
Bởi cả nha đam và sáp mật đều có tác dụng ức chế và ngăn ngừa nhiễm trùng.
“Nếu có thể thì nhờ chú hay dì khâu hộ vết thương giúp cháu luôn. Cho đến lúc máu ngừng chảy hẳn thì xin đừng thắt chặt băng quá.”
Lỡ mạch máu mà dừng lưu thông thì vết thương này sẽ khó lành lắm.
Tôi còn quên gì không nhỉ?
“À phải rồi, con gấu đã bị tẩm độc nên nếu chú dì muốn ăn thì nhớ nấu kỹ tí nhé.”
Khoan nào. Nghe không liên quan lắm thì phải.
Đúng là việc đó cũng quan trọng đấy, nhưng thể trạng của tôi bây giờ mới là cái nguy cấp hơn.
Bản thân chỉ hy vọng rằng dân làng sẽ mổ xẻ con gấu. Tôi muốn được nếm thử hương vị của nó sau khi những vết thương này lành lại. Tôi muốn được sống và đánh chén thứ sinh vật đã đẩy mình tới bờ vực của cái chết. Con sẽ sống thay cho Ngài, thưa Gấu Mẹ Vĩ Đại. Không thể nào có chuyện con sẽ nằm lại ở đây. Bởi lẽ vẫn còn rất nhiều thứ con cần phải làm.
Vậy nên con sẽ sống sót.