Sau khi thử nghiệm kỹ năng Truy vết, tôi thấy kỹ năng này khá hữu dụng.
Sau khi phát động lên một con thỏ hoang đã chạm vào, trong đầu tôi hiện lên hai điểm.
Một xanh và một đỏ.
Có vẻ như tôi là điểm xanh và mục tiêu là điểm màu đỏ.
Mặc dù không có những chi tiết cụ thể giống như bản đồ nhưng thế này là đủ hữu dụng rồi.
Tôi cũng đã thử nghiệm có thể dùng lên mấy con cùng lúc và giới hạn là ba. Có thể xóa một điểm bất kỳ bằng ý thức. Nhưng nhược điểm là rất khó để phân biệt được các điểm cùng màu.
Và rồi, tôi quay lại Hội và đến quầy để giao nguyên liệu.
"Hả…? Ngài đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao? "
"Nhanh quá à? "
"Trong những tân binh tôi đã gặp thì ngài đứng đầu đấy. Ngoài ra những nhiệm vụ lần này có thể giúp ngài lên hạng E. Nhưng khó có thể nâng hạng cho người chỉ mới gia nhập một ngày nên… "
"Ồ. Tôi cũng không có mục tiêu đó, nhưng cơ hội tham gia lễ hội có tăng không. "
"Tôi nghĩ là có thể đấy! Tôi cũng sẽ đề cử ngài với Hội trưởng. "
"Cám ơn. Trước hết ngày mốt tôi sẽ quay lại. "
"Chúng tôi sẽ chờ, ngài Ryuk. "
Xem ra cô ấy nhớ tên tôi. Tôi tưởng rằng bản thân đã xóa bỏ hết xúc cảm về niềm vui nhưng thế này cũng không tệ.
Mặt trời đã dần lặn kéo theo màn đêm bao phủ, tôi tìm một quán để ăn bữa tối rồi đi tìm nhà trọ.
"Để tìm chỗ bán đá quý sau cũng được nhỉ. "
Vừa lầm bầm vừa đi bộ. Hiện giờ tôi có đủ tiền để ở trọ nhưng vẫn muốn nhiều hơn. Để có thể mua vũ khí và đạo cụ mạnh mẽ.
Muốn đánh với tên Thần quan đó thì phải càng mạnh càng tốt.
Trong khi đang định vào nhà trọ, tôi đổi hướng và chạy đi.
"Chào. "
"... Ôi cha. "
Tôi đuổi theo một người quen rồi vẫy tay chào. Dù đứng trong dòng người hỗn loạn, Arisia vẫn khá nổi bật.
"Cám ơn vì buổi trưa. Nếu được thì cũng đi uống không. Tôi bao. "
Tôi muốn nghe tiếp chuyện đang dở ban trưa.
Cứ nghĩ rằng cô ta sẽ hăng hái như ban trưa, nhưng giờ lại tỏ vẻ băng giá.
"Xin lỗi, tôi có việc bận. Để lần sau nhé. "
Quay lưng ẩn đi khuôn mặt lạnh lùng, cô cất bước không một lần liếc nhìn lại.
Dù không giống với Mine chỗ nào nhưng tôi bỗng dưng nhớ về em ấy.
Cô ta cũng là dạng người có tâm trạng biến đổi khó lường.
Tôi đơn côi bước về phía quán trọ hồi nãy, vô phòng trùm chăn và chìm vào giấc ngủ.
◇◆◇
Giữa đêm, tôi im đìm nằm trong bóng tối.
Đã tỉnh giấc được một lát.
Nếu là một người bình thường thì giờ này phải đang ngủ say nhưng khi bật Truy vết lên kiểm tra thì tôi nhận ra điểm đỏ cứ di chuyển mãi không ngừng.
Chuyện gì đang xảy ra? Một cuộc truy đuổi?
Tôi sửa sang đồ đạc, rời khỏi quán trọ và theo dấu Truy vết.
Mục tiêu là Arisia. Lúc gặp cô ta, tôi đã thừa lúc vẫy tay chào và chạm vào vai cô. Lúc đó tôi cũng đã dùng kỹ năng Truy vết.
Nếu cô ta làm gì xấu xa với người dân lương thiện thì tôi sẽ cho cổ thành mồi của kỹ năng Phục thù.
Nhưng, ừ thì…
Thành phố ban đêm có mức trị an khá thấp nhỉ. Khác với ban ngày có nhiều tín đồ đi lại thì ban đêm có nhiều đứa trông khá trẻ trâu…
"Ôi nào, đứng lại. Thắng nhóc kia, đứng lại xem nào. "
Ngay khi bước vào một con hẻm, đã có bốn tên đàn ông bao vây lấy tôi.
"Đường này ấy nhé, có tính phí đấy. Muốn qua phải nôn mười xu bạc ạ. Muốn về cũng phải nôn mười xu bạc đấy thưa ngài. "
"Nhưng thế thì giống với chỗ khác à. "
"Dahahahha! "
Dùng mấy lời khốn nạn thế mà cũng vui cho bằng được cơ.
Một tên trẻ mang phong thái thủ lĩnh cúi nhẹ xuống cho tôi xem vô số những vết thương trên đầu. Hắn chỉ vào một cái và cười.
"Cái này này, là vết thương do tao đi xiên rồng đấy. Mà, nó dám đánh tao một cái nên tao bắn phép nghiền nát nó rồi."
Tên này cố ý cạo đầu sẵn tiện gây mấy vết thương đó chứ gì.
Ít nhất thì đó không phải là dấu tích chiến đấu với Ma thú.
Sao qua mặt được tôi. Giết đám què quặt này cũng chẳng có giá trị.
"Gì nào, mặt mũi lạnh lùng thế hả? A, muốn giết tao? "
"Trên đời vẫn có những đứa không có ích lợi gì cho xa hội, sợ rằng bón cho cây trồng còn không có tác dụng như chúng mày sao. Tại sao những người đáng sống thì lại chết còn những đứa vô giá trị thì lại nhăn nhở sống thế này ta. "
"Ha'ả, mày chết rồi đấy. Phải cho thằng này đ-!? "
Thể loại này lười rút kiếm ra lắm nên tôi dùng tay tẩn thẳng vào mặt từng tên. Sau khi cho răng của toàn bộ thành viên chia tay lợi chỉ bằng đấm thẳng và vả, tôi lục túi chúng.
"Tất cả chỉ có hai bạc với sáu xu đồng thôi sao, hèn mọn. "
"... Tttthôi… tha cho tụi em anh ơi. "
"Mày còn chẳng có một xu đấy. "
"Sặc! "
Sau khi cho tên đầu trọc im bặt, tôi hỏi.
"Này, tên gì? "
"J, Jax ạ. "
"Bỏ qua mấy chuyện vụn vặt, mày sống ở khu này nhỉ. Ngày mai chỉ tao chỗ nào đổi đá quý. "
"Nếu anh m, muốn đổi đá quý thì ch, chỉ cần đến thương hội thôi là đươ-"
"Não thiếu đinh à. Không phải hàng hợp pháp đâu. Chỉ tao thằng nào đổi ngầm ấy. Không biết thì chuẩn bị tinh thần đi làm vừa. "
"Em em biết biết chút chút, tha tha tha e-. "
"Chậc. "
Hắn sợ hãi khiến mặt mũi trong rất ngứa mắt nên tôi đấm cho hắn bất tỉnh. Sau đó tôi tập trung vào mục tiêu Truy vết và đuổi theo hướng chấm đỏ Arisia.
Đi qua mấy con đường tắt nhỏ hẹp. May thay, tôi đến gần được chấm đỏ mà không gặp mấy bọn như mới nãy. Còn khoảng 100 mét.
Dù chỉ còn một con đường thẳng bị kẹp giữa hai tòa nhà nhưng tôi không thấy bóng dáng cô ta --- nhưng lại có một ông chú và một cô gái hở hang.
"Chị gái à, được không? Trông diện mạo thế kia cơ mà, xíu thôi. "
"Dừng lại đi, ông phiền quá. Ông nhìn nhầm rồi. "
Cô gái trẻ ăn mặn hở hang lộ rõ khe ngực đang vướng vào một ông chú mặt đỏ ngầu.
Cứ bơ đi mà sống. Chắc chắn Arisia đang ở gần đây.
Có một khu giống nơi đổ rác, chẳng lẽ cô ta ở đó?
Không không… ở đó có cả rác sinh hoạt nữa. Arisia lạnh lùng khó mà ở một nơi như thế lắm.
"Xin cô đấy~ ông già này sắp đến giới hạn rồi, cuộc đời chông gai khiến trái tim ông già này queo quắt lắm rồi, giúp xíu đi nhé~"
"Tôi đã bảo là… "
Lạ thật. Lúc xác nhận ở nhà trọ, điểm đỏ liên tục di chuyển rồi dừng lại một lúc. Đúng, cứ như đang bám đuôi ai đó vậy.
Và Arisia đang ở gần đây. Thế nghĩa là đang bám theo một trong hai người kia sao?
Bên ông chú… có danh hiệu Thợ rèn. Kỹ năng cũng chỉ liên quan đến đó.
Năng lực chiến đấu không cao. Nhưng còn người phụ nữ…
"Không đâu, đừng chạm vào tôi! "
"Chút thôi, chút thôi mà! "
"Dừng lại đi biến thái, ááá. "
A, ông chú không kìm được lý tính nữa đã chạm vào vai người phụ nữ.
"Nè nè. "
"Ai đó, mày đứng đó từ bao giờ! "
"Già ạ, đừng tưởng cứ say là được tha tội. Ông định làm gì cô gái đó thế. "
Ông chú nhìn thấy ánh gươm sáng lóe lên liên xanh mặt.
Khi tôi rút kiếm và chĩa thẳng đến, ông ta hốt hoảng ngã nhào.
"Xin lỗi, tôi không có ý làm gì lạ đâu. "
"Biến. "
"Vâng!"
Một kẻ nhát gan. Ông ta ba chân bốn cẳng chạy đi cũng đỡ tốn công tôi.
Người phụ nữ cúi đầu cảm ơn và tôi lỡ mở miệng thuyết giáo một chút.
"Cô cũng vậy, đêm khuya thế này mà mang bộ dạng táo bạo đó. Váy ngắn quá đi mất. "
"Aa, quần lót sẽ dễ bị nhìn thấy mất nhỉ. "
"Tôi không biết cô làm việc ở khu đèn đỏ nào nhưng… "
"Không phải, anh hiểu nhầm rồi. Chỉ là cố tình thôi. "
"Hn? "
"Chẳng phải ăn mặc thế này sẽ có mấy người con trai tìm đến sao. "
Cô ta vẫn để lộ vẻ ngây thơ rồi ném ra một vật nhọn.
Động tác rất gọn lẹ không chút bối rối. Cô ta tỏ vẻ tươi tắn khiến đối phương lơ đãng để nhắm đến điều này đây.
m thanh sắc lịm vang lên khi tôi chặn viên đạn bằng kiếm.
Nếu tôi không dùng Mắt giám định khi đang nói chuyện thì có khi đã nhận phải sát thương rồi.
"Cô mạnh hơn so với bản mặt đó đấy. "
"Chắc là do đang giận? Ông chú mới nãy là con mồi của tôi đó. Giờ chắc đổi sàng giết anh nhỉ? "
Con mắt đang trợn tròn đó chứa đựng một con thịnh nộ áp đảo.
Hiểu rồi, tính cách của ả này thậm tệ hơn hẳn tên đầu gấu tự gây vết thương lên đầu lúc nãy.
Giống như bọn Anh hùng được thế gian ca tụng là Thánh nhân, ả ta đang dấy lên cơn giận đang bùng cháy trong con tim này.