Fuguu Hime-tachi ha Jiyuu ni Ikitai~ Isekai Tensei o Shitara, Bishoujo no Nake de, Utahime o Suru Kotoninarimashita~

chương 34: yên bình, ánh mắt và chín tầng mây

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ở kiếp trước, quãng thời gian tôi sống trong khách sạn dài nhất là khoảng 1 tuần, cho nên nó không phải là một nơi để định cư lâu dài, nhưng dường như việc ở trọ nơi đây hơn nửa năm đã làm cho tôi có cảm giác nơi đây giống như là một nơi để trở về của mình.

Mặc dù biết vậy là không tốt, song tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận nó.

Nghĩ vậy trong lúc nằm trên giường – à, Ciel mới thực sự là người đang nằm trên giường, đột nhiên hỏi tôi một câu.

“Ain, người không thích tiếp xúc với những người dân ở trong thị trấn này, đúng không ạ?”

[Ta không muốn dính dáng quá sâu vào các mối quan hệ với họ. Ngoài ra, không chỉ ở mỗi thị trấn này, ta còn muốn hạn chế giao tiếp với những người dân ở đất nước này luôn.]

“Tại sao vậy?”

[Mục tiêu hiện tại của chúng ta là rời khỏi đất nước này. Và điều đó cũng đồng nghĩa với việc không quay trở lại Sanowa.

Nhưng nếu chúng ta tiếp xúc với người dân ở đây nhiều hơn mức cần thiết, chúng ta có thể sẽ phải suy nghĩ lại về việc rời đi. Nếu vẫn còn sót lại một chút cảm tình gì đó với đất nước này, chúng ta có thể sẽ muốn giúp đỡ họ khi có tình huống gì đó phát sinh. Cho nên ta mới làm như vậy để tránh chúng ta nảy sinh ra loại cảm giác đó.]

Bởi thế, tôi không biết sẽ phải mất bao nhiêu năm nữa mới có thể để Ciel kết bạn, nhưng tốt hơn hết là không để lại gì ở đất nước này cho an toàn.

Vậy nên tất cả những gì tôi có thể làm là hỗ trợ để con bé có thể rời khỏi đất nước này càng sớm càng tốt mà thôi.

Vì suy cho cùng, nếu có thể rời khỏi đất nước này sớm, chúng tôi sẽ cảm thấy thoải mái khi tiếp xúc với nhiều người hơn.

“Tuy Ain có nói vậy, chứ không phải vẫn có một số người Ain rất thân thiết đó sao?”

[Ughu...] nghe điệu cười khúc khích của Ciel, tôi cứng họng không biết nói gì luôn.

[Không thể khác được. Nếu chúng ta không hòa hợp với ông chú gác cổng, thì mỗi lần vào cổng chúng ta cũng có thể sẽ bị giữ lại, và sau khi đã ở nhà trọ của cô ấy trong suốt nửa năm, ít nhất thì chúng ta cũng phải nên thân với Nilda-san.

Còn về phần Celia-san và Carol-san, hai người họ không phải người dân của đất nước này, nên là...]

“Không sao đâu, con hiểu mà. Con chỉ muốn ghẹo Ain tí thôi.

Con đâu có khờ khạo đến nỗi mà thậm chí còn không biết Ain đang giữ xã giao ở mức tối thiểu với người khác vì lợi ích của con đâu, Ain biết không?”

Có vẻ như Ciel đã bắt thóp được tôi rồi. Tôi không chắc liệu đây có phải là một cuộc trò chuyện phù hợp với lứa tuổi của con bé hay không, nhưng được nhìn thấy Ciel mỉm cười như thế này thì cũng đã khiến cho tôi cảm thấy rất hạnh phúc rồi.

Tôi tự hỏi nếu một ngày nào đó con bé nói với tôi “Ain đúng là cái đồ phiền phức!” thì tôi có nên ăn mừng khi coi đó là dấu hiệu cho sự phát triển của con bé không đây, nhưng có lẽ chắc chắn là sẽ tôi không thể chịu nổi. Ugh, chịu hết nổi rồi! Chỉ mới thử nghĩ sơ qua thôi mà đã thấy khó chịu đến thế này rồi sao.

“Ain, Ain. Có chuyện gì vậy?”

[Không có gì đâu, chỉ là ta đang thấy chán ghét cái trí tưởng tượng của mình thôi.]

“Là vậy sao? Dù sao thì, Ain, hôm nay cũng nhờ cả vào người ạ.”

Sau đó tôi chuyển đổi với Ciel và một ngày của chúng tôi đã bắt đầu.

Chúng tôi nhận bữa sáng từ Nilda-san tại phòng ăn. Trong khoảng thời gian đó, tôi với Nilda-san đã cùng nhau tán nhảm đủ thứ chuyện đâu đâu và cả những chuyện tầm thường nữa. Sau đó, lúc rời khỏi nhà trọ, cô ấy đã dặn dò chúng tôi là phải cẩn thận và tránh để cho bản thân bị thương.

Là một thợ săn, thế nên trở về với ít nhất một vài vết trầy xước trên người là điều bình thường, song tôi cũng không quá thô lỗ mà chỉ thẳng ra điều đó. Mà ngay từ đầu, có lẽ bản thân Nilda-san cũng không mong đợi gì về việc chúng trở về mà không gặp phải bất kỳ chấn thương gì rồi.

Tôi muốn một buổi sáng bình yên cứ mãi tiếp tục như thế này, nhưng kể từ khi bước ra khỏi nhà trọ, tôi cảm giác được có rất nhiều ánh mắt khó chịu đang đổ dồn về phía mình.

Tôi nghĩ đó có thể chỉ là do lo lắng quá mức nên mới đâm ra nghĩ ngợi lung tung mà thôi. Nhưng trên đường đi, tôi cảm nhận được một số hiện diện đang bám theo đằng sau mình. Lúc tôi dừng, họ cũng dừng theo.

Tuy nhiên, tôi đến hội bình thường như bình thường mà không có gì xảy ra cả.

Tôi đoán họ chỉ là đang quan sát tôi. Nhưng, để làm gì?

Thấy có hơi ghê ghê, cho nên lúc này tôi sẽ thông báo cho Ciel biết về nó.

[Hình như có một số người đang theo dõi chúng ta.]

[Nhưng theo Ain, bọn họ chỉ quan sát thôi, chứ không làm gì cả, đúng không ạ?]

[Ừ, hiện tại thì bọn họ gần như là không có động tĩnh gì cả. Hoặc có thể là bọn họ đang chờ một thời cơ nào đó.

Ta nghĩ là chúng ta sẽ ổn thôi, nhưng con hãy cứ cẩn thận kĩ điều này nhé.]

[Vâng, con biết rồi.]

Tuy có nói vậy, song chỉ cần tôi vẫn giữ cảnh giác là được rồi. Tuy nhiên, nếu có chuyện gì xảy ra ở đâu đó ngoài tầm kiểm soát, thì dù có cảnh giác đến đâu tôi cũng không thể ngăn chặn lại được.

Tôi có một linh cảm rằng vào thời điểm tình huống phát sinh, mọi chuyện sẽ trở nên rất tệ do không báo cho Ciel biết trước, cho nên tôi mới nói cho Ciel biết tất cả những gì mà tôi biết.

Và trên hết nếu lý do bọn họ không có hành động cụ thể gì vì chúng tôi đang đi theo đúng như kế hoạch của bọn chúng thì đó mới là đáng sợ kìa.

Chỉ tiếc là với cái đầu óc yếu kém của mình, tôi vẫn không thể nghĩ ra được gì, cho nên tôi đành phải để mặc cho nó thuận theo tự nhiên vậy.

Nói cách khác, chúng tôi chỉ cần thích ứng với hoàn cảnh là được. Nhưng mà nói thật, chúng tôi làm vậy chẳng qua chỉ là chả biết phải làm gì nên mới không thèm đếm xỉa gì tới nó thôi.

Bỏ qua thực tế là chúng tôi đang bị theo dõi, tôi bâng quơ nhìn quanh hội trong khi đợi Brass-kun ở khu vực sảnh khách.

Những thợ săn mà tôi hay thấy trong quán rượu giơ tay lên “Yo” chào tôi, cho nên tôi cũng vẫy tay chào lại họ. Cơ mà đối với những người không quen thuộc với tôi, đặc biệt là những thợ săn rank F và rank D, họ thậm chí còn không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái.

Kể từ ngày có 4 gã thợ săn bị giáng cấp khi đi với tôi thì dường như là nó đã tạo ra một tin đồn. Nói một cách đơn giản, nó là thứ gì đó kiểu như “bất kỳ ai có liên quan tới tôi đều sẽ bị giáng cấp”.

Cơ mà nhờ đó đã không có thêm bất cứ kẻ lạ mặt nào có ý định gây sự với chúng tôi, nên là như thế cũng khá thuận tiện.

Khi giờ cao điểm vào buổi sáng đã qua và giờ chỉ còn lại một số ít thợ săn, cuối cùng Brass-kun cũng đến. Đây có phải là cái gọi là đi làm theo kiểu CEO không ta? Nhưng, cậu ta chắc chắn là không có khả năng để làm CEO.

Nếu cậu ta phủi tay và xua tôi đi khi nhìn thấy tôi, vậy thì cậu ta sẽ tự mình đi nhận yêu cầu. Còn nếu không, chúng tôi sẽ cùng đi.

Mà rốt cuộc, cậu ta nghĩ như thế nào về tôi?

Do hôm nay tôi không bị đuổi, cho nên chúng tôi đi cùng nhau. Brass-kun lấy mẫu yêu cầu và đi đến quầy tiếp tân.

Đó là một cảnh tượng khá quen thuộc trong bang hội, nhưng mới đầu những thợ săn xung quanh đã rùng mình trước cái cách hành xử của Brass-kun đối với tôi.

Cộng với tin đồn của tôi, nó đã sinh ra một lời đồn nói rằng Brass-kun thực sự rất mạnh, và do cậu ta lại rất tin vào điều này mà đã làm cái cái tôi vốn đã đang thổi phồng lên của cậu ta nay lại được đẩy lên tới tận chín tầng mây.

Yêu cầu mà cậu ta tự chọn mà không có sự chấp thuận của tôi – có lẽ cậu ta nghĩ tự mình cậu ta có thể hoàn thành được nó – là yêu cầu mà cậu ta đã làm với party trước của mình, yêu cầu khuất phục Leader Goblin.

Do một con Leader Goblin có thể tạo ra được một bầy lên đến tận 10 cá thể, nên việc hai người nhận yêu cầu này thì cũng đồng nghĩa với khái niệm liều lĩnh.

Trong lúc đang nghĩ xem Celia có thể cho phép vì có tôi ở đây, thì trước đó, Brass-kun lại đột nhiên bắt đầu nói ra mấy điều phi lý.

“Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ chia phân thưởng thành 3 phần.”

“Anh đang nói cái gì thế? Chẳng phải hội đã bảo chúng ta chia đều, không nhớ sao?”

“Ừ. Thế nên mới phải đi nói chuyện lại với hội về vấn đề này đây này.”

Tôi tự hỏi tại sao cậu ta lại nói ra mấy lời đó ở trước quầy tiếp tân, nhưng coi bộ cậu ta cũng có suy nghĩ trước rồi mới dám nói điều đó.

Nhưng mà, trên thực tế đây chỉ là cậu ta đang kéo Celia-san vào một chuyện ngoài ý muốn. Mặc dù vụ tôi làm việc chung với cậu ta cũng đã là một chuyện ngoài ý muốn rồi.

“Trước hết, tại sao lại phải chia phần thưởng thành 3 phần?”

“Tao có một đứa em gái, nhưng con bé bị bệnh, thể trạng không được tốt, tao cần tiền để mua thuốc cho con bé, nên hãy chia làm ba phần và cho em gái tao một phần. Nhóc có tiền, không phải sao? Thế thì bớt một chút cũng chả thành vấn đề gì đâu, đúng chứ?”

À, vậy ra lý do Brass-kun cần tiền là vì em gái của mình.

Nghe thì có vẻ cậu ta giống như một người anh trai chăm chỉ và tốt bụng, nhưng trong trường hợp này, nó cũng chả có giúp ích được gì đâu.

“Tôi có một đứa em trai, vì chấn thương mà chân thằng bé không thể cử động được nữa. Tôi cần phải có nhiều tiền hơn để chữa trị cho thằng bé.

Nên là, hãy cho tôi hai phần ba số tiền của phần thưởng yêu cầu.”

“Đừng có nói láo.”

“Đúng, chính xác, đó là một lời nói dối. Nhưng hãy nhớ, tôi cũng có thể nói như vậy với anh.

Mà dẫu cho có là sự thật đi chăng nữa, thì tại sao tôi lại phải hợp tác với anh.”

“Ở party trước cũng làm như vậy.”

“Thế thì kiếm mấy người đó mà để lập party.

Chứ ít nhất, em gái của anh đối với tôi mà nói thì cũng chỉ là người dưng nước lã.

Hơn nữa, tôi thậm chí còn chưa từng gặp mặt cô ấy bao giờ, cho nên, cũng không có lí do gì để mà bắt tôi giúp đỡ, đúng chứ?”

“Ngay từ đầu, Guild Thợ Săn không phải là một tổ chức từ thiện, cho nên ngoại trừ một số trường có lý do chính đáng, phía chúng tôi sẽ không cho phép cách phân chia bất bình đẳng như thế này.

Nên là, bất kể lý do là gì, phần thưởng sẽ được chia đều cho từng người. Và đương nhiên, sẽ có một hình phạt sau đó nếu bạn cưỡng ép chia tiền như vậy, nên hãy cẩn thận.”

Với sự hỗ trợ của Celia-san, Brass-kun rốt cuộc cũng chịu ngậm họng rồi trừng mắt lườm tôi.

Coi bộ party trước đây của cậu ta đã tính luôn cô em gái ấy như một thành viên và chia cho cô ấy một phần, nhưng bộ mấy người đó là thần thánh phương nào à? Hoặc chắc có lẽ bọn họ đối với cô em gái của Brass-kun cũng không có lạ lẫm gì.

Chẳng hạn như một nhóm bạn thân thiết có cùng một nơi chôn nhau cắt rốn, hoặc đại loại thế.

Ngay khi thấy Brass-kun trông như đang âm thầm suy nghĩ gì đó, thì sau đó cậu ta lại làm ra một vẻ mặt tự mãn như thể vừa mới nảy ra được một ý tưởng rất hay.

“Thế thì, như một thợ săn, hãy phân chia phần thưởng dựa trên mức độ đóng góp cho yêu cầu đi. Tao sẽ đánh bại con mạnh nhất như thường lệ và nhận nhiều hơn.”

“Haaa... Tôi không hiểu cái “kẻ mạnh nhất” của anh có nghĩa là gì, nhưng, được thôi, phân bổ như vậy cũng tốt. Song đổi lại, chúng ta sẽ giao việc đánh giá lại cho phía Guild Thợ Săn.

Mặc khác, tôi sẽ tự làm theo ý mình, nên nhớ cho rõ đi.”[note26657]

“Umm, cậu có chắc muốn làm vậy không?”

Celia xác nhận lại ý kiến của Brass-kun, song do không nghĩ tới việc sẽ nghe một điều như vậy, cho nên cậu ta có vẻ rất ngạc nhiên. Sau đó cậu ta trả lời “Dĩ nhiên rồi.”

Giờ mà vẫn chưa chịu bớt ảo tưởng nữa, thật đấy à? Tôi chắc phải cẩn thận để không bị như vậy trong tương lai mới được.[note26658]

“Vậy đi thôi.”

Có vẻ hài lòng với cuộc đàm phán, Brass-kun rời khỏi hội.

Theo sau, tôi cũng rời khỏi trong lúc vò đầu bứt tai nghĩ xem chúng tôi phải nên làm gì tiếp theo.

[Vậy, giờ con phải làm gì đây Ain?]

[Hãy giết Leader Goblin ngay lập tức rồi sau đó đợi một lúc.]

[Ain định trả lại cho anh ta những gì mà anh ta đã làm với chúng ta cho đến giờ sao. Đây có phải là để trả thù không ạ?]

[Ừm, đại loại thế.]

Khoảng một giờ sau khi đi vào rừng, tôi cảm nhận được một vị trí mà Leader Goblin có thể đang ở đó.

Tuy nhiên, tôi không có định hành động như bình thường, nên tôi chỉ hướng dẫn cho Ciel.

Do Brass-kun thực sự cũng có kinh nghiệm khi chiến đấu với quái vật nên cậu ta có thể đánh bại được Leader Goblin.

Nhưng mà, tôi đã quá ngán ngẩm –

với cái việc để cậu chiến đấu một chọi một, rồi lần nào cũng nhìn thấy cái vẻ mặt tự mãn của cậu ta sau khi giành chiến thắng – lắm rồi.

Do đã quyết định phải làm gì nên tôi lơ đi Brass-kun và quay gót bước sang hướng có phản ứng của bầy goblin.

Brass-kun hét lên “Mày làm cái gì thế hả?” nhưng tôi lại rất muốn ném trả lại cho hắn chính xác từng câu từng chữ mà hắn mới vừa phun ra đấy.

Khoảng vài chục phút đi bộ.

Dò Tìm rất dễ sử dụng, nhưng phạm vi lại rộng hơn tôi tưởng rất nhiều, nên là phải mất một ít thời gian để tiếp cận quái vật sau khi tìm thấy chúng.

Nhờ đó mà tôi mới không đếm được biết bao nhiêu lần mà Brass-kun chửi bới tôi.[note26659]

“Có một bầy có Leader Goblin cầm đầu ở đằng kia.”

Khi tôi chỉ vào chỗ đó, như thể cuối cùng cũng tới lượt mình, cậu ta ngay lập tức liền phóng thẳng về phía con Leader.

Nhưng trước khi cậu ta có thể tiếp cận được nó, thì Ciel đã nhanh hơn sau khi chuyển đổi và tấn công nó trước.

Brass-kun đứng sững sờ như trời trồng sau khi nhìn thấy cái đầu của nó bỗng dưng bay bay trước mắt mình, nhưng cậu có nhận thức được là mình lúc này đang đứng ngay giữa một bầy goblin không thế?

“Tôi đã đánh bại kẻ mạnh nhất rồi đấy, nên là~ làm ơn hãy tự xử nốt mấy con còn lại đi nhá~.”

Tôi hét lên như vậy sau khi chuyển đổi với Ciel, còn Brass-kun thì cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái thất thần vừa nãy.

Dẫu vậy, cậu ta dường như vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Và trong lúc cậu ta vẫn còn đang hoang mang, thì lũ goblin đã bắt đầu bao vây và bắt đầu tấn công cậu ta. Mất đi thủ lĩnh, các đòn tấn công của lũ goblin còn lại giờ đây rất vụng về nhưng do Brass-kun không quen bị tấn công từ mọi phía và chả biết cách giữ bản thân sao cho để không bị bao vậy, vì vậy có thể thấy lũ goblin đã làm rất xuất sắc trong việc phá rối Brass-kun.

Nếu cậu ta vung kiếm, một con goblin khác sẽ lao vào tấn công từ bên cạnh, cho nên cậu ta không thể tấn công theo ý muốn của mình. Còn về phía goblin, bọn chúng cũng không thể giáng được một đòn chí mạng vào Brass-kun, người có một tốc độ phản ứng rất tốt.

Nếu cậu ta hỏi xin giúp đỡ, tôi – hay đúng hơn là Ciel – định sẽ giúp, nhưng có lẽ vì phần đóng góp vào yêu cầu sẽ tương đương với phần tiền thưởng nên cậu ta cũng chỉ thỉnh thoảng ngoảnh lại lườm tôi mà không có làm gì thêm.

Cơ mà, sẽ rất là phiền phức nếu cứ để cậu ta chết như vậy, cho nên trong khi trông chừng cậu ta, tôi bảo Ciel giết từng con một cho đến khi cậu ta có thể chiến đấu ổn với chúng và cuối cùng chúng tôi để lại cho cậu ta 4 con.

Vào lúc xử lý xong 4 con goblin, Brass-kun thương tích đầy mình và trông cực kỳ tơi tả.

Song nếu so với Alejo hồi đó, thì Alejo trông dễ chết hơn rất nhiều.

Thành thật mà nói, tôi cũng muốn bắt cậu ta tự thực hiện công việc xử lý và tháo dỡ, nhưng tôi cũng không có định ở mãi trong rừng, thế nên, tôi – Ciel - sẽ làm giùm luôn.

Trong lúc chúng tôi đang lo việc xử lý đống xác của lũ goblin, dường như Brass-kun cũng đã phục hồi đủ sức để có thể di chuyển, vì vậy chúng tôi quay trở lại thị trấn.

Cẩn thận để không gặp phải bất kỳ con quái vật nào trên đường về, chúng tôi quay lại bang hội trong khi ngày vẫn còn dài.

Chúng tôi đến quầy tiếp tân, nhưng không có Celia ở đó nên trong lúc đợi cô ấy ra, tôi thấy Brass-kun đang cau mày suy nghĩ với vẻ mặt khó hiểu.

Bởi lẽ phần thưởng sẽ tùy thuộc vào mức độ đóng góp vào yêu cầu, nên là cậu ta thậm chí còn không thể nhận được 30% trong lần này, bởi vậy tôi có thể hiểu vì sao cậu ta lại cau mày.

Nhưng, khi Celia-san đến sau một lúc, Brass-kun lại thốt lên: “Con nhỏ này nó đéo có làm cái gì cả.”

--------

Lua: chuẩn bị rip Brass

P/s: do tui đã bắt đầu học onl nên rất tốn pin và không có thời gian, thành ra từ tuần sau tiến độ sẽ giảm xuống 1 tuần 1 chap hoặc 3 chap 2 tuần.

Còn khi nào hết học onl vào học trực tiếp thì cũng đợi tui có chỗ ở ổn định lại đã rồi tiến độ mới chạy thường lại được. Tại dịch nên tui đã trả phòng nên giờ mà đi học là phải chạy xe gần 40km để đi học, mà mấy ông thư nghĩ đi, có một ngày là t học tiết 1 tức 7h có nghĩa là sáng 5h30 phải lọ mọ dậy xách xe chạy 40km đi học thì mấy ông thấy sao rồi đấy.

Mà do hồi năm ngoái bị tai nạn nên giờ vẫn còn sang chấn tâm lý lắm mà giờ bắt mỗi ngày đi học phải chạy gần 80km cả đi lẫn về thì mấy ông thấy tui đáng thương cỡ nào rồi đấy...

Truyện Chữ Hay