Hào hứng rời khỏi bang hội, đích đến là cánh cổng mà tôi đi qua khi đến Sanowa.
Lý do là vì tôi muốn xem liệu ông chú gác cổng lúc đó có còn ở đó hay không. Một trong những nguyên do tôi chọn yêu cầu này cũng là vì cánh cổng tôi sử dụng sẽ gần với bang hội hơn.
Dù sao đây cũng là yêu cầu đầu tiên của tôi, nên tôi muốn có thể tự làm nó một mình.[note25804]
Chỉ cần đi thẳng theo con đường này là tôi có thể nhìn thấy được cánh cổng, vì vậy chúng tôi đi đến cổng mà không hề bị lạc.
Như thường lệ, những lính canh đang canh gác ở cổng. Ông chú mà chúng tôi không biết tên cũng đang ở đó, nhưng vì tôi không muốn làm phiền ông chú trong lúc làm việc thế nên tôi quyết định sẽ không chào hỏi ổng.
Mà có khi chúng tôi cũng sẽ bị chặn lại sau khi quay lại thị trấn thôi.
Lúc tôi đi qua cổng với cảm giác có chút thất vọng, ông chú tựa hồ cũng đã chú ý đến tôi và hỏi “Cháu trở thành Thợ Săn được rồi đấy à?” bởi vậy tôi chỉ cúi đầu và đáp “Vâng, nhờ chú cả ạ.”
Làm như vậy đã khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút, nhưng sau khi đi qua cổng tôi mới nhận ra rằng đó có thể là một hành động sai lầm.
Nói một cách nghiêm túc, dù cho tôi có làm thân được với ông chú đó thì cuối cùng chúng tôi vẫn sẽ rời khỏi đất nước này nên đó cũng không phải là một chuyện tốt.
Nhưng mà, chúng tôi có lẽ sẽ ở đây ít nhất một năm nên gần gũi một chút có lẽ cũng không phải là xấu.
Tuy thế, cũng thật là rắc rối khi bị đối xử như một đứa trẻ mỗi khi rời khỏi thị trấn.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, bước dưới bầu trời thanh tao và làn khí trong lành, tôi vừa đi vừa tìm hái thảo dược với tinh thần khoan khoái.
Cuối cùng tôi cũng đã xoay sở để có được một cây thảo dược mẫu và cũng đã nhận được một túi chỉ định. Nhưng vì hôm nay tôi cũng không có ý định thu nhập quá nhiều thảo dược nên hái một túi là đã đủ rồi. Tuy vậy, có vẻ như chừng đó cũng đã là nhiều gấp đôi so với số lượng cần thiết của yêu cầu.
Kể từ lúc rời khỏi bang hội đến giờ, tôi vẫn luôn cảm thấy tò mò một thứ, nhưng tôi cũng đã liệu trước được việc này và cũng không chuyện có gì xảy ra khi chúng tôi rời khỏi thị trấn, nên chắc sẽ ổn thôi.
Còn về phần các loại dược chúng tôi cần hái lần này, có vẻ như là nó mọc ở những nơi nhận được nhiều ánh nắng trên đồng cỏ.
Và nói tới đồng cỏ thì nó nằm ở hai bên con đường mà Ciel đã đi qua khi đến Sanowa.
Nên xem ra chúng tôi cần phải tìm khắp toàn bộ đồng cỏ rộng lớn này đây.
Hiểu rồi, hèn gì có ít người nhận đến vậy. Rốt cuộc thì vẫn có lũ động vật và cả quái vật nhỏ ở trên đồng cỏ, và trên hết thảo dược cũng không phải là thứ mà vừa vào là kiếm được ngay. Nếu xui thì có khi tìm cả ngày cũng không ra một cây luôn ấy chứ.
[Bây giờ chúng ta tìm nó kiểu gì đây Ain?]
[Ta định sẽ dùng Dò tìm. Vì hình như trong thảo dược có chứa ma lực nên ta nghĩ sẽ sớm tìm ra được thôi.]
Không sai, sau khi lấy được cây mẫu, tôi đã kiểm tra và chắc chắn trong thảo dược có chứa ma lực. Sau cùng thì hiệu quả của nó quá là thần kỳ đi mà.
Mới đầu tôi chỉ nghĩ đây là vì người dân ở thế giới này có khả năng tự phục hồi cao, nhưng khi Ciel bị thương vẫn phải mất khá nhiều thời gian để vết thương lành lại. Cụ thể thì tôi không rõ bao lâu. Vì dù sao tôi cũng làm gì có đồng hồ đâu mà biết.
Bởi vậy, cân nhắc đến điểm này, tôi đã thử xin một mẫu và thực sự cảm nhận được có phản ứng ma lực mặc dù nó hơi yếu. Một loại ma lực có cảm giác không giống với ma lực của viên ma thạch hay ma lực của chúng tôi.
Tập trung, tôi cố gắng tìm kiếm những phản ứng mà tôi thường bỏ qua và kết quả tôi đã phát hiện được rất nhiều phản ứng ma lực ở khắp mọi nơi.
Nhưng điều đáng lo ngại chính là mỗi cái đều có phản ứng hơi khác nhau.
Để kiểm tra, tôi đã đi đến một phản ứng gần đó và ở đó tôi thấy một loại thảo dược hoàn toàn khác so với cây mẫu.
[Loại này không giống.]
[Nhưng nó cũng đã phản ứng lại, không phải sao?]
[Thế nên ta đoán nó sẽ được dùng cho một mục đích khác. Nhưng chỉ có điều, nó khác với yêu cầu.]
[Vậy phải làm gì đây Ain?]
[Chúng ta cứ hái vài cây đi rồi lát về hỏi Celia-san sau. Có một người khác chúng ta có thể hỏi liền bây giờ, nhưng nếu hỏi thì sẽ phiền phức lắm.]
[Người khác?]
[Ừ, người đó vẫn luôn đi theo chúng ta từ lúc chúng ta rời đi tới giờ.
Nếu mà giờ ta hỏi, rồi cuối cùng người đó lại bắt đầu luyên thuyên bàn luận đủ kiểu về phép thuật nữa thì khổ.]
Nghe những lời của tôi, Ciel lên tiếng ‘hừm hừm' như thể đã bị thuyết phục.
Trong lúc lần theo các phản ứng ma lực, tôi cũng đã tìm được các loại thảo dược cần thiết, nhưng bởi số lượng vẫn còn chưa đủ nên trong lúc tìm kiếm thêm, tôi cũng hái mẫu của từng loại thảo dược mà Dò tìm phản ứng ra.
Mặc trời bây giờ đã lên đến tận đỉnh đầu, chiếc túi chỉ định tôi nhận được thì cũng đã đầy nên tôi quyết định là sẽ kết thúc công việc hái lượm thảo dược ngày hôm nay tại đây.
[Chúng ta vẫn còn một chút thời gian, hay là đi thu nhập thêm một tí ma thạch thì sao nhỉ?]
[Nhưng chúng ta vẫn đang bị theo dõi mà, vậy có ổn không Ain?]
[Chúng ta sẽ chỉ đi thử nghiệm ma pháp trận thôi. Quan trọng nhất phải đi kiểm tra nó trước.
Ngoài ra chúng ta cũng đã ở rất gần khu rừng rồi. Mà, dù cho có phát sinh bất cứ chuyện gì thì chúng ta vẫn có thể chiến đấu được mà không để lộ con át chủ bài của mình.]
[Nếu vậy, khi vào trong rừng, Ain hãy chuyển đổi lại với con nhé?]
[Ừ.]
◇
Khu vực quanh đây là nơi sinh sống của những con nhện khổng lồ và sói rừng rank D, cùng với goblin và kobold rank E. Vào sâu trong rừng hơn nữa, thì hình như cũng có những con quái vật rank C, nhưng chúng hiếm khi đi ra khu vực bìa rừng.
Mặc dù chúng tôi nhất định sẽ giết ngay lập tức nếu thấy bất kỳ con nhện nào ló đầu ra, nhưng vì tôi không định săn lùng diệt hết từng con một nên tôi sẽ chỉ dùng Dò tìm để tìm kiếm những con quái rank E và nói cho Ciel biết vị trí của chúng thôi.
Sử dụng ma pháp trận toàn phong trảm[note25808], Ciel đánh bại lũ quái vật khá nhanh.
Mà, tuy tôi có gọi như vậy, nhưng thực ra nó cũng chỉ là phiên bản đã được chỉnh sửa lại của phong đao mà thôi. Bởi vậy, dù nó chỉ có thể tạo ra những vết cắt nông trên da của con cyclop, nhưng đối với những con quái rank D hoặc thấp hơn, nó đủ khả năng giết bọn chúng phát một.
Chúng tôi săn quái, lấy ma thạch và các bộ phận cần thiết để xác minh, sau đó đốt chúng. Cũng có một số bộ phận mà chúng tôi có thể đem bán làm nguyên liệu, nhưng vì kích cỡ của chúng nên tôi không thể đem theo được.
Bởi vậy, xem xét đến kích thước ma thạch và những bộ phận xác minh, thì tôi đoán chừng mình nhiều nhất cũng chỉ có thể mang theo nguyên vật liệu của 10 con quái là cùng.
Mới chỉ xài toàn phong trảm vào đám quái thôi mà đã hết chỗ để mang theo rồi, đúng là phí thiệt mà.
Mặc dù vậy, dù chúng tôi đã thử xong ma pháp trận, nhưng ngày thì vẫn còn rất dài.
Do đó tôi nghĩ mình hiện tại có thể trở về rồi sau đó quay lại sau cũng được. Nhưng rồi đột nhiên, tôi bắt được rất nhiều phản ứng trong Dò Tìm của mình.
[Có vẻ như có một party nào đó đã chạm trán với một nhóm quái vật?]
[Nó có ở gần chúng ta không Ain?]
[Để ta kiểm tra đã. Không có gì ở gần chúng ta. Nhưng bên chạm trán thì có 4 người và 10 con quái.]
Sau khi nói vậy, chúng tôi nghe thấy một tiếng “UuooH!” tràn đầy khí thế từ một nơi nào đó hơi xa một chút.
Và rồi sau đó, chúng tôi bắt đầu nghe được những âm thanh chát chúa của tiếng kim loại va chạm vào nhau.
[Chúng ta đi xem trận chiến một chút được không Ciel?]
[Không sao. Nhưng có được không? Chúng ta vẫn đang bị theo dõi mà, không phải sao?]
Đi kiểm tra thì không sao, nhưng với tư cách là một thợ săn thì có thể đi được không? Đó có lẽ là những gì Ciel muốn nói.
Còn về phần tôi, tôi chỉ muốn đi coi thử một party sẽ chiến đấu như thế nào dù chỉ một chút nên chắc sẽ không sao đâu.
[Nếu không được thì người theo dõi có lẽ sẽ ra ngăn chúng ta thôi.]
[Con hiểu rồi. Vậy thì con chỉ cần lén lút quan sát bọn họ thôi đúng không Ain?]
[Ừ, con cứ làm thế đi.]
Khi Ciel len lén quan sát trong lúc ẩn mình sau một bóng cây, chúng tôi nhìn thấy party của những cô cậu trẻ tuổi mà chúng tôi đã thấy sáng nay đang chiến đấu với một bầy goblin. Nhóm bốn người sử dụng một thanh trường kiếm, khiên và một thanh kiếm một tay, phép thuật và cung tên tương ứng cho mỗi người. Không biết liệu party của họ như vậy là đã cân bằng chưa nữa.
Nhưng bởi vì bọn họ đang phải chật vật để chống lại những con goblin chỉ có những món vũ khí tàn tạ, thế nên xem ra nhóm này có vẻ không mạnh đến thế.
Có hai tiên phong trong nhóm, nhưng vì bọn họ không thể kiểm soát nổi hết 10 con goblin, nên thương tổn mà nhóm bọn họ phải nhận đang càng lúc tích tụ càng nhiều.
Mặt khác, những con goblin không phải chỉ đang tấn công một cách mù quáng, mà giống như là bọn chúng đang được chỉ đạo vậy. Ra vậy, dường như có một con goblin có kích thước tương đối lớn đang đưa ra mệnh lệnh. Chẳng biết ở đây ai mới thực sự là người nữa.
Vậy đó hẳn phải là một con Goblin Leader rồi. Tuy không phải rank D, nhưng nó cũng được coi là một con quái vật mạnh nhất rank E. Nên với những người hạng E mà nói, chỉ với bốn người bọn họ thì quả thực là quá khó để có thể đối phó với nó.
[Xem ra chúng ta không thể học hỏi được cách phối hợp chiến đấu theo nhóm từ cuộc chiến này rồi nhỉ?]
[Cứ coi nó như một trận 3 vs 9 đi, còn tên dùng trường kiếm kia thì lại không làm đúng vai trò của mình.]
Như Ciel đã nói, nếu thay đổi cách tôi nhìn nhận, người dùng kiếm 1 tay đang sử dụng khiên của mình để ngăn cản những con goblin trong khi những người ở phía sau thì tập trung tấn công, nên ít nhất bọn họ cũng đang hành động như một nhóm.
Chỉ có điều, tôi cảm giác như một mình cậu ta không đủ sức để đẩy lùi nổi 9 con goblin. Nhưng đối với một người hạng E như cậu ta thì một tiên phong như vậy quả thực là rất có năng lực. Nếu có thêm một tiên phong nữa, bọn họ sẽ có thể kiểm soát trận chiến tốt hơn một chút.
Thế thì người còn lại đang làm gì á? Cậu ta à, cậu ta đang lao thẳng vào con Goblin Leader kia kìa. Nhìn qua có vẻ họ đang đối đầu với nhau một cách trực diện, nhưng vì con Leader vừa chiến đấu lại vừa có thể đưa ra các chỉ thị cho các thuộc hạ nên có vẻ nó mới là kẻ mạnh hơn ở đây.
Nếu cứ để mặc như vậy, bên phía thợ săn thua là cái chắc.
Hmm, tôi chỉ là muốn nhìn xem có thể học hỏi được tí gì từ bọn họ hay không thôi. Nhưng không ngờ nó lại biến thành việc tôi phải lựa chọn giữa cứu giúp hoặc để mặc bọn họ chết.
[Là một thợ săn, ta nghĩ rời đi cũng không sao, nhưng...]
[Ain muốn giúp đỡ bọn họ, đúng chứ?]
[Thế sao? Ta muốn giúp đỡ bọn họ, nhưng lại không muốn gặp phiền phức sau khi giúp bọn họ xong. Ta nghĩ đó chính là cảm giác của ta lúc này.
Dù sao, giúp bọn họ thì cũng dễ thôi. Một phần thì cũng phải dựa vào việc người đang theo dõi chúng ta sẽ cảm thấy như thế nào nữa.]
Mà sau cùng, Ciel mới chính là người sẽ giúp bọn họ.
Tôi có thể tưởng tượng ra mọi việc sẽ như thế này: Giúp đỡ → Biết ơn → Bị ràng buộc; tôi cũng không khẳng định là sẽ nhận được một phần thưởng phù hợp từ bọn họ sau khi giải cứu bọn họ xong. Thế nhưng, có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, chúng tôi có lẽ sẽ nhận được một cái gì đó từ bang hội.
Hơn nữa, tôi thực sự chịu không nổi khi chứng kiến cảnh ai đó chết trước mặt mình.
Vấn đề ở đây chính là chúng tôi hoàn toàn không có nghĩa vụ phải giúp đỡ bọn họ, mặc dù việc giúp đỡ thì hầu như cũng chẳng tốn sức là bao.
Nếu như mạng sống của Ciel gặp nguy hiểm thì chúng tôi chắc chắn sẽ lựa chọn bỏ chạy. Thế nhưng dù ngay cả khi lũ goblin có giết sạch nhóm kia rồi quay sang tấn công chúng tôi thì chúng tôi vẫn dư sức xử lý bọn chúng trong vòng một nốt nhạc.
Ngoài ra, thứ làm tôi lo lắng chính là Ciel hoàn toàn không quan tâm là chúng tôi có giúp bọn họ hay không.
[Nếu cứ để bọn họ chết ngay trước mắt mình như vậy thì ta sẽ bị ám ảnh mất, nên ta muốn giúp họ, vậy có được không Ciel?]
[Đương nhiên, con không bận tâm đâu.]
[Vậy thì, con hãy làm cho phép thuật trông như thể bay ra từ cái cây bên phải chéo đằng sau chúng ta nhé.
Cứ dồn hết mấy cái phiền phức này qua cho người đang theo dõi chúng ta đi.]
[Fufu, Ain đúng là xấu tính thật đấy, Ain biết hông?]
Cười khúc khích một cách thích thú, Ciel bắt đầu truyền ma lực vào một trong những ma pháp trận ẩn của chúng tôi.
Nó không phải cái toàn phong trảm chúng tôi sử dụng này giờ mà là một cái ma pháp trận băng tiễn. Tuy con bé có gọi tôi là xấu tính vì điều này, nhưng chính Ciel cũng lại đang chuẩn bị khá tỉ mỉ để làm nó.
Xuất phát từ nơi tôi chỉ con bé, những mũi tên băng được bắn ra và đâm xuyên qua đầu 5 con goblin.
Các thợ săn cũng đã đánh bại được 3 con goblin khác, nên chắc là bọn họ cũng đủ sức ứng phó lại con Goblin Leader và một con còn lại thôi.
[Chạy thôi Ciel.]
[Chúng ta chạy đi đâu đây?]
[Chạy tới cánh cổng mà lúc nãy chúng ta đi ra ấy.]
Sau cuộc trao đổi ngắn ấy, Ciel bứt tốc chạy đi thật nhanh.
Và trong khi làm vậy, tôi cũng bắt đầu hỗ trợ con bé bằng cách sử dụng Công Chúa Ca Sĩ.
Các thợ săn ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của những mũi tên băng và rồi quay đầu nhìn tới hướng nó bắn ra.
Tôi không biết liệu người mà họ nhìn thấy sẽ phản ứng như thế nào, nhưng vì họ không có nhìn theo chúng tôi nên có lẽ chúng tôi cũng đã lừa được bọn họ.
Sau khi chạy ra khỏi khu rừng và chạy được nửa đường qua đồng cỏ, tôi chuyển đổi lại với Ciel.
Khi tôi đi bộ trở lại cổng, tôi thấy ông chú vẫn đang đứng gác ở đó.
Lúc nhìn thấy tôi, ông chú trông có vẻ nhẹ nhõm và rồi vẫy vẫy tay về phía tôi.
“Hey, ojou-chan. Trông có vẻ như cháu đã an toàn trở lại nhỉ.”
“Rốt cuộc cháu cũng chỉ đi để hái thảo dược thôi. Nếu chỉ mỗi goblin, dù có gặp hay không thì cũng chẳng là vấn đề cả.”
“Bình thường việc gặp một con cũng đã là vấn đề rồi đấy cháu ơi. Mà sao cũng được, chào mừng cháu trở lại.”
Không giống như ngày đầu tiên, chúng tôi được phép đi qua một cách dễ dàng, vì vậy tôi nói lời cảm ơn khi bước vào thị trấn.
Sau đó đi qua con đường dẫn thẳng và bước vào Guild Thợ Săn, tôi thấy ánh mắt càu nhàu của Carol-san đang nhìn chằm chằm vào tôi như thể đang muốn “tâm sự” với tôi vậy ấy.
-----
Lua: tóm tắt
-AinCel hào hứng rời khỏi guild
-AinCel gặp lại ông chú
-AinCel bị theo dõi
-AinCel tung tăng hái thảo dược
-AinCel diệt quái nhỏ
-AinCel tha cho lũ nhện khôn[note25809]
-AinCel gặp party sắp bị goblin hiếp
-AinCel làm goblin slayer giấu mặt (lol)
-AinCel đẩy hết rắc rối cho người theo dõi
-AinCel zọt lẹ...
-AinCel trở về.