Frieren Tiễn Táng ~Tiền Tấu~

chương 5 : tiễn táng (phần 2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

「———dậy đi. Thức dậy đi, Frieren.」

Một giọng nói vọng đến trong cơn mơ màng.

Có tiếng động lớn, rung chuyển cả người. Dường như xe ngựa vẫn đang di chuyển. Có vẻ chưa đến đích. Vậy ai đang gọi mình nhỉ.

Hé mở mắt, một gương mặt trẻ trung hiện ra trước mặt. Mái tóc xanh biếc, đôi mắt trong veo, cùng với một nốt ruồi lệ.

Dũng sĩ Himmel ngồi đối diện Frieren, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

Frieren chớp mắt. Nhớ là sau khi chia tay Flamme, cô đã chợp mắt một chút. Sau đó thì sao nhỉ.

…… Không.

Flamme đã qua đời từ một nghìn năm trước rồi.

Vậy nên, tất cả vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

Thật là một giấc mơ kỳ lạ. Với một chút hoài niệm còn vương vấn trong lòng, Frieren nhắm mắt lại lần nữa.

Có vẻ, vẫn chưa ngủ đủ.

「Này, đừng ngủ nướng nữa. Dậy đi, Frieren.」

Himmel gọi, đồng thời lay vai cô.

「Ưmm…… Năm năm nữa thôi……」

「Ngủ quá lâu rồi đó.」

「Hahaha, dáng vẻ mỗi lần thức dậy vẫn tệ như mọi khi nhỉ.」

「Cả gấu ngủ đông cũng không ngủ lâu đến thế đâu.」

Tiếng cười vang lên rộn rã.

Dù rất miễn cưỡng, Frieren vẫn quyết định thức dậy.

Ba gương mặt quen thuộc đang nhìn chằm chằm vào cô. Bên cạnh Frieren là một tu sĩ đeo kính, tóc chải ngược ra sau. Ngồi xéo đối diện là một Dwarf đội mũ sắt thô kệch với bộ râu rậm rạp. Là Heiter và Eisen. Cả đội dũng sĩ tụ tập trong chiếc xe ngựa này, khiến không gian trở nên chật chội.

「Chào buổi sáng. Ngủ ngon chứ?」

Himmel mỉm cười với Frieren.

「Cũng thường thôi…… Tôi mơ thấy sư phụ.」

「Sư phụ của Frieren, chính là Đại ma pháp sư Flamme phải không? Đúng là một giấc mơ về quá khứ xa xưa nhỉ.」

Cũng không xa xưa đến thế đâu, Frieren định nói vậy, nhưng đột nhiên có cảm giác quen thuộc. Trong mơ, cô cũng từng có cuộc đối thoại tương tự với Flamme. Điều này khiến cô cảm thấy thú vị, không khỏi bật cười.

「Ồ yá? Có vẻ tâm trạng đang rất tốt nhỉ.」

Heiter ghé lại gần nói. Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi. Từ tay áo dài của anh ta, có thể lấp ló thấy chai rượu giấu bên trong.

「Anh uống rượu phải không?」

「Chỉ một chút thôi mà.」

Có vẻ say khá nặng rồi.

「Cái tên nhà sư bợm rượu này, uống say bí tỉ thế mà còn không biết.」

「Lúc đó cứ chăm sóc tôi là được.」

「Hay là ném hắn xuống xe nhỉ?」

Quá đáng quá! Heiter kêu lên, giả vờ khóc lóc thảm thiết. Thấy cảnh tượng đó, Eisen thở dài.

「Thật là, cứ có cơ hội là uống không ngừng. Còn dám tự xưng là tu sĩ.」

「Tôi sẽ ngại đấy.」

「Đã khen anh đâu.」

Hahaha, Heiter cười lớn. Lúc thì khóc lóc ầm ĩ, lúc lại cười ha hả, trông cũng tốn sức phết.

Dù phải gánh vác sứ mệnh tiêu diệt Ma vương trên vai, nhưng tổ đội dũng sĩ ấy lại vô cùng thoải mái và náo nhiệt. Một cảnh tượng quen thuộc. Đây chính là cuộc sống thường ngày của đội dũng sĩ. Mặc dù Frieren cảm thấy hơi ngỡ ngàng, nhưng cô không ghét bầu không khí dễ chịu này.

Bỗng nhiên, cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đồng cỏ bao la trải dài vô tận. Ở phía xa, đường chân trời phân chia màu xanh trong vắt của bầu trời và màu xanh mướt mát bát ngát của đồng cỏ.

Khung cảnh giống hệt như trong giấc mơ.

À rế? Frieren nghiêng đầu.

「À này.」

「Hửm?」

「Chúng ta đi xe ngựa này, là để đến đâu ấy nhỉ?」

Lại nữa rồi. Cái cảm giác này.

Trong mơ cũng từng có cảnh tượng tương tự. Đến cuối cùng, vẫn không biết được đích đến là đâu. Và trong thực tế, Frieren cũng quên mất họ đang đi đâu.

Cảm giác này thật kỳ lạ. Tưởng chừng chỉ cần cố gắng một chút là có thể nhớ ra ngay. Gần như đã ở ngay đầu lưỡi. Nhưng dù có vắt óc suy nghĩ cũng không thể nhớ ra được.

「Himmel biết chứ?」

Frieren hỏi, Himmel đáp 「Đương nhiên」.

「Cỗ xe ngựa này sẽ đến———」

Ngay lúc đó.

Đột nhiên, Heiter dùng sức mở tung cửa xe. Anh ta như thể không chịu nổi điều gì đó, thò nửa người ra ngoài. Đang nghĩ chuyện gì xảy ra thì.

「Ọe ọe ọe ọe ọe……」

Nôn rượu ra rồi.

Uwaa, Frieren nhăn mặt. Quả nhiên không nên vừa đi xe ngựa vừa uống rượu. Đã bảo rồi mà. Cô lẩm bẩm trong lòng.

「Oi, không ổn rồi! Heiter……」

Himmel mặt mày nghiêm trọng, giọng run rẩy, rồi hét lên.

「Heiter nôn mất rồi!」[note61239]

「……」

「……」

「Ọeee.」

Trong xe ngựa chìm trong im lặng, tiếng bánh xe lăn lóc và tiếng nôn ọe của Heiter vang vọng trống rỗng.

Eisen liếc nhìn Himmel.

「Đó là câu đùa nhạt nhẽo à? Vừa rồi ấy.」

「Ừm, tôi hy vọng các cậu có thể cười một chút.」

「Chưa đủ hài đâu.」

Eisen vỗ vỗ lưng Heiter. Động tác rất thành thạo. Câu đùa nhạt nhẽo mà Himmel đã vắt óc nghĩ ra không thành công trong việc gây cười, anh ngã lòng, rồi quay sang Frieren.

「Frieren, có ma pháp nào tạo ra nước không?」

「Nếu là đá bào thì……」

「Mà…… Cái đó cũng được. Phiền cậu nhé.」

Himmel lấy chiếc khăn tay từ túi và trải ra. Sau đó, Frieren sử dụng ma pháp tạo đá bào đổ lên trên.

「Nào, Heiter. Thay thế cho nước đây.」

Heiter từng ngụm một nuốt hết đống đá bào chất như núi trên chiếc khăn.

「Lạnh quá…… Mà còn chẳng có vị gì cả……」

「Đừng kén chọn nữa.」

Heiter ăn đá bào với đôi mắt đẫm lệ, trong khi Eisen lặng lẽ xoa lưng anh ta.

Chắc không sao rồi nhỉ, Himmel ngả người về ghế.

「Thiệt tình…… Nếu không uống rượu thì hắn cũng là một tu sĩ khá giỏi đấy.」

「Mà, may là không nôn trong xe.」

「Tôi không muốn tưởng tượng cảnh đó đâu.」

Himmel rùng mình, rồi quay lại nhìn Frieren.

「Xin lỗi, vừa nãy đang nói gì nhỉ?」

Đi xe ngựa này để đến đâu——— Frieren định hỏi, nhưng sau cảnh tượng vừa rồi, cô hoàn toàn mất hứng thú. Hơn nữa, cũng không phải là nhất định phải biết. Dù sao đến nơi rồi thì cũng sẽ biết thôi.

「Không có gì, khỏi cần cũng được.」

「Vậy à? Thế thì thôi vậy……」

Mặc dù biểu cảm của Frieren vẫn khiến Himmel hơi để tâm, nhưng anh không hỏi thêm nữa.

「Thay vì thế, tại sao Himmel lại đánh thức tôi dậy? Có chuyện gì sao?」

「Không có gì đặc biệt cả. Chỉ là muốn mọi người cùng nhau trò chuyện thôi.」

Himmel nói một cách sảng khoái, rồi lại nhìn Frieren với ánh mắt hơi lo lắng.

「…… Tôi đã làm phiền cậu sao?」

「Tôi còn muốn ngủ thêm chút nữa.」

「Xin lỗi nhé.」

Himmel ủ rũ, trông giống như một đứa trẻ bị mắng. Đúng là làm phiền giấc ngủ trưa của người khác là tội lớn. Nhưng nhìn thấy biểu cảm đó của anh ta, trong lòng Frieren cũng dâng lên một chút cảm giác có lỗi.

Không còn cách nào khác, với tư cách là một cô nàng trưởng thành, giờ đây cô nên thể hiện thái độ bao dung. Frieren thở dài.

「Mà, nói chuyện với cậu một lúc cũng được.」

Gương mặt Himmel sáng bừng lên như mây đen vừa tan biến.

「May quá. Vậy thì, chúng ta hãy thảo luận kỹ lưỡng về việc bức tượng đồng của tôi mà cậu đã tạo ra trước đây đẹp trai như thế nào nhé———」

「Chắc tôi ngủ tiếp vậy.」

Đừng nói vậy mà, Himmel nài nỉ. Thấy cảnh này, Eisen lắc đầu ngao ngán, còn Heiter thì mặt mày tái nhợt như một thây ma.

Sau đó, mọi người lại tiếp tục nói chuyện phiếm vô nghĩa.

Toàn những chủ đề vụn vặt chắc chắn sẽ bị lãng quên vào hôm sau. Nếu lãng phí thời gian cho những việc như thế này thì tìm kiếm ma đạo thư, luyện tập ma pháp, hay làm một giấc ngủ trưa còn có ý nghĩa hơn. Tuy nhiên, Frieren lại không cảm thấy chán chường.

Dù nội dung cuộc trò chuyện chẳng có ý nghĩa gì, cô vẫn cảm thấy thỏa mãn.

「———Vì vậy, ma pháp khiến người ta đứng ngược ấy thực sự đã phát huy tác dụng lớn vào lúc đó.」

「Frieren thực sự rất thích ma pháp nhỉ.」

Himmel nói với nụ cười rạng rỡ.

「Không hẳn, cũng bình thường thôi.」

「Nhưng cậu biết rất nhiều ma pháp đấy.」

Himmel nói vậy, Heiter bỗng ngẩng đầu lên. Mặc dù vừa nãy hoàn toàn không có phản ứng gì, nhưng hiện giờ có vẻ đang dần dần tỉnh táo.

「Tuy có nhiều loại Ma pháp sư khác nhau, nhưng tôi chưa từng thấy ai say mê sưu tầm ma pháp như cậu……」

「Cũng không đến mức say mê đâu. Chỉ là vì suốt vài trăm năm không gặp mấy ai, nên một mình sưu tầm ma pháp thôi.」

Frieren nói một cách nhẹ nhàng, Himmel nghe xong thì sửng sốt. Heiter và Eisen nghe xong câu nói đó cũng nhìn nhau ngơ ngác.

「Lại xuất hiện một chủ đề quy mô lớn rồi.」

「Đùa kiểu Elf thật khó hiểu.」

「Tôi đâu có đùa……」

Himmel nhìn Frieren với vẻ hơi lo lắng.

「Cậu chưa bao giờ cảm thấy cô đơn sao?」

「Cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Đối với tôi, chỉ cần được thong thả sưu tầm ma pháp là đủ rồi.」

「Lối sống giống như tiên nhân ha.」

「Hầu hết Elf đều như thế thôi…… À, nhưng mà.」

Một cái tên của đồng tộc lóe lên trong tâm trí Frieren.

Sư phụ của sư phụ của Frieren, tức là sư phụ của Flamme. Một Ma pháp sư có năng lực vượt trội, thô bạo, ngạo mạn, nhưng sức mạnh pháp thuật vượt xa Frieren——— Serie.

Khác với Frieren, người đã sống một mình hàng trăm năm, Serie đã nhận nhiều đệ tử. Điều này không phải vì bà ấy sợ cô đơn, mà là vì tham vọng 『đào tạo ra những Ma pháp sư mạnh mẽ』. Mặc dù vậy, lối sống giống như tiên nhân mà Himmel đã nói, một mình ở nơi hoang vắng, bình thản theo đuổi điều mình thích——— chắc không phải là điều Serie mong muốn.

「Cũng không phải tất cả mọi người đều giống tôi đâu.」

「Nghe như thể, đang ám chỉ việc gì đã từng xảy ra ấy nhỉ?」

「Kể cả có thể cùng Elf cũng có nhiều kiểu người khác nhau mà. Lâu rồi không gặp, suýt quên mất.」

Đột nhiên nhớ đến Serie, nhưng không cảm thấy quá nhiều hoài niệm. Mặc dù cùng một tộc, nhưng mối quan hệ không tốt lắm, và Frieren luôn có cảm giác mình dường như bị Serie ghét bỏ. Không, có lẽ chỉ là không được công nhận thôi. Dù vì lý do gì, cô cũng không quá bận tâm.

「Nhưng, thật tốt quá.」

Nghe lời Himmel nói, Frieren nghiêng đầu.

「Cái gì cơ?」

「Trong suốt mấy trăm năm qua, cậu đã không sống trong cô đơn. Cậu sống lâu hơn chúng tôi rất nhiều, chắc hẳn đã trải qua nhiều lần chia ly. Và có lẽ, sau này cũng sẽ…… Đây thật là một số phận mà tôi không thể tưởng tượng được.」

Trong ánh mắt của Himmel ẩn chứa một chút buồn bã nhẹ nhàng.

「Đôi khi, tôi tự hỏi liệu những kỷ niệm vui vẻ và cảm xúc muốn ở bên ai đó có làm tổn thương cậu không. Bởi vì ngay cả khi vô tình, chúng tôi cũng đã gửi gắm nhiều thứ vào cậu.」

「……? Cậu nói tôi không hiểu lắm.」

「Haha, xin lỗi xin lỗi. Có hơi nhạy cảm tý rồi. Đừng để tâm quá.」

Nhưng mà, tiếp theo, Himmel đặt một tay lên cằm, như thể đang tạo dáng.

「Làm cho bầu không khí trở nên mơ hồ, không phải càng làm nổi bật vẻ quyến rũ của tôi sao?」

「Như một tên ngốc.」

「Ahaha.」

Ngay lúc đó, có tiếng cót két.

Xe ngựa dừng lại.

Vào lúc này, một cảm giác cô đơn khó tả dâng lên trong lòng Frieren. Như thể mặt trời cuối cùng đã lặn trong bóng đêm, có cảm giác mọi thứ đều đã kết thúc. Đang tìm kiếm nguồn gốc của cảm xúc này, Himmel với giọng hơi tiếc nuối, nở một nụ cười bất đắc dĩ.

「Được rồi, đến lúc xuống xe rồi.」

Vô thức, Frieren nhẹ nhàng nắm chặt đôi tay đặt trên đầu gối.

「Xuống xe ở nơi như thế này để làm gì?」

Bên ngoài cửa sổ, chỉ có cánh đồng cỏ trải dài vô tận. Giống hệt như cảnh chia tay với Flamme trong giấc mơ.

「Có một nơi không thể không đến.」

「…… Vậy à.」

Có chút——— chỉ một chút thôi, Frieren cảm thấy một chút gì đó gọi là lưu luyến, nhưng mỗi lần chia tay với ai đó cô đều cảm thấy rất thoải mái. Lần này cũng vậy. Hơn nữa, đây cũng không phải là một cuộc chia ly thực sự, theo đúng nghĩa, sẽ xảy ra ngay bây giờ. Chỉ là địa điểm xuống xe khác nhau thôi.

Thế nên là, chúng ta sẽ gặp lại thôi.

Những cảm xúc khác nhau dâng trào trong lòng đều bị Frieren kiềm chế lại.

「Vậy thì, cũng không còn cách nào khác nhỉ.」

Himmel mỉm cười nhẹ nhàng với một biểu cảm dịu dàng.

「Này, Frieren. Tuy ngủ quả thật là tuyệt, nhưng trò chuyện về những chuyện ngớ ngẩn với mọi người cũng không tệ phải không?」

「Cũng đúng. Giết thời gian như thế này cũng khá vui.」

「Nghe cậu nói vậy tôi yên tâm rồi. Miễn là cậu thấy vui, tôi cũng mãn nguyện.」

Himmel mở cửa xe ngựa, bước xuống đứng trên mặt đất.

「Gặp lại sau.」

「Ừm.」

Cửa xe đóng lại, xe ngựa từ từ chuyển bánh.

Frieren lặng lẽ nhìn bóng hình Himmel qua cửa sổ. Himmel đứng yên ở đó, nhìn theo chiếc xe ngựa chở Frieren và mọi người. Khi bóng dáng Himmel dần xa, những suy nghĩ do dự như, liệu cậu ấy còn có điều gì muốn nói với mình không?, hay là, có lẽ mình nên nói thêm vài câu nữa, lần lượt hiện lên trong tâm trí.

Thật không giống mình chút nào, Frieren nghĩ vậy. Để đổi không khí, cô rời mắt khỏi cửa sổ. Lúc này, Heiter nói lớn 「Được rồi」.

「Muốn tiếp tục nói mấy chuyện ngớ ngẩn không?」

「Cậu tỉnh rượu rồi à?」

「Nhờ ơn cậu đấy. Giờ tôi có thể uống thêm chút nữa rồi.」

「Cái tên nhà sư bợm rượu này còn định uống tiếp à……」

「Nhưng mà, uống rượu trên xe ngựa đã đủ khổ rồi, đợi xuống xe hãy nói đến chuyện đó đi.」

Sau khi xuống xe. Câu nói này, như một cơn gió lạnh buốt thổi qua lồng ngực Frieren.

「…… Heiter, cậu cũng sẽ xuống xe trước à.」

「Phải. Tuy hơi tiếc, nhưng biết làm sao được.」

「Chuyện không thể tránh khỏi nhỉ.」

Mặc dù không có bất kỳ lời giải thích nào, nhưng chỉ có thể chấp nhận sự thật này như một 「chuyện không thể tránh khỏi」.

Frieren mơ hồ nhận thức được tình huống mình đang ở. Nhưng điều duy nhất cô không thể hiểu được là nơi mà chiếc xe ngựa này đang hướng đến. Chỉ có điểm này, cô hoàn toàn không có manh mối.

「Eisen, cậu định làm gì?」

「Tôi định ngồi thêm một lúc nữa.」

Eisen dịu dàng hạ mắt xuống.

「Cả cậu cũng bắt đầu để ý đến những chuyện như thế này sao?」

「Những chuyện như thế này là sao?」

「Không…… Không có gì.」

「Sao cảm giác bầu không khí hơi nặng nề nhỉ. Hãy vui lên nào.」

Heiter cất cao giọng, như thể muốn làm không khí sôi động hơn.

Đúng vậy, Eisen đồng tình, Frieren cũng gật đầu.

Mặc dù Heiter là một kẻ nghiện rượu, nhưng anh ta rất biết cách chăm sóc người khác. Còn rất giỏi trong việc đọc không khí xung quanh ——— hay nói cách khác là những người xung quanh. Đây là khả năng mà Frieren không có, vì vậy cô thường nghĩ rằng, Heiter làm tốt thật. Cho đến nay, chắc chắn đã có nhiều tình huống được vượt qua nhờ sự giúp đỡ vui vẻ này của Heiter, chỉ là trước đây cô chưa từng để ý đến.

「Không hổ danh là Heiter.」

「Sao đột nhiên vậy?」

「Tôi đang khen cậu đấy. Mau cảm ơn đi.」

「Đột ngột quá, thật không hiểu là sao……」

Heiter gãi đầu, nở một nụ cười.

「Thôi thì, giờ cứ nhận lấy đã. Cảm ơn cậu.」

「Vui lên một chút nữa cũng được mà.」

「Rồi rồi.」

Cứ thế lướt qua một cách nhẹ nhàng, Heiter nói 「Cơ mà」 rồi bắt đầu một chủ đề mới.

Gặp vô số người trong chuyến du hành, thưởng thức những món ăn ngon ở các thành phố, những quái vật và ma tộc đã đánh bại bằng toàn lực.

Sau đó, chủ đề chuyển sang những trải nghiệm khi họ mới thành lập nhóm và bắt đầu cuộc hành trình. Lúc đó, họ chưa có sự phối hợp gì, thậm chí những hầm ngục bây giờ xem ra rất bình thường cũng khó vượt qua. Gần như mỗi lần đều đối mặt với nguy cơ toàn diệt. Nhưng mỗi khi lâm vào tình thế nguy hiểm, cả bốn người họ đều liều mạng mới vượt qua được. Và giờ đây, những chuyện đó đã trở thành đề tài cười đùa trên xe ngựa.

「Đúng đúng, cuối cùng vẫn bị Mimic nuốt vào, thật sự là chịu thua cậu rồi.」

「Heiter không phải cũng vì say rượu mà không cử động được sao?」

「Nhớ là trong hầm ngục đó, chỉ có tôi và Himmel là có thể chiến đấu bình thường.」

「Eisen còn bị lạc đường, hoàn toàn đi lạc phải không?」

「Khi tỉnh táo lại thì các cậu đã biến mất rồi.」

「Làm ơn hãy thực hiện tốt nhiệm vụ tiên phong đi……」

「Nhìn kết quả thì cuối cùng có thể vượt qua được đã là tốt lắm rồi.」

「…… Mà, nếu không phải Himmel cứ nhất định đòi đi đường vòng, thì căn bản chúng ta đã không phải vào cái hầm ngục đó.」

「Đúng vậy, xét cho cùng vẫn phải trách Himmel.」

「Thật sự bị cậu ta làm cho đau đầu quá.」

「Thật đấy, lúc nào cũng đi đường vòng ở những chỗ không cần thiết.」

Ừm ừm, ba người gật đầu với nhau.

Một nụ cười nhẹ cùng chút cảm xúc buồn bã, tan chảy trong không khí, lan tỏa đến mọi ngóc ngách của khoang xe chật hẹp này.

「…… Đã đến lúc rồi.」

Heiter nói, và xe ngựa dừng lại.

「Sau khi xuống xe còn uống rượu nữa không?」

「Còn chứ. Rồi tôi sẽ đắm mình trong hũ rượu ngon nhất.」

「Đừng nôn nữa nhé.」

「Sẽ không nôn nữa đâu.」

Heiter bước xuống xe, quay lại nở nụ cười mãn nguyện.

「Hãy tận hưởng chuyến hành trình tiếp tục kéo dài này nhé.」

「Ừm, chúng tôi sẽ thế.」

Xe ngựa lại bắt đầu di chuyển. Heiter vẫy tay, nhìn theo chiếc xe ngựa chở Frieren và Eisen cho đến khi nó khuất dạng nơi đường chân trời.

Cuối cùng, trong xe chỉ còn lại Frieren và Eisen. Hai người ngồi trong chiếc xe ngựa không thể gọi là rộng rãi, nhưng lại cảm thấy vô cùng vắng vẻ.

「Yên tĩnh hẳn nhỉ.」

「Phải.」

「Eisen, cậu vẫn chưa định xuống xe sao?」

「Àa. Nhưng có lẽ tôi sẽ xuống xe trước cậu đấy.」

「Tôi biết mà.」

Frieren chống khuỷu tay lên khung cửa sổ, mơ màng nhìn ra ngoài.

「Tại sao mọi người lúc nào cũng xuống xe nhanh như vậy nhỉ?」

「Cậu cũng hiểu mà, phải không?」

「À, ừm, tôi chỉ nói vậy thôi.」

Eisen nhìn Frieren với ánh mắt quan tâm.

「Đừng buồn như vậy.」

「Tôi trông có vẻ buồn lắm sao?」

「Một chút thôi. Nhưng đó không phải là điều gì đáng xấu hổ cả.」

「Eisen này, cậu có vẻ chẳng cảm thấy gì cả nhỉ.」

「Chỉ là trông có vẻ vậy thôi.」

「…… Vậy à.」

Cót két cót két, tiếng bánh xe lăn cũng không thể lấp đầy sự im lặng.

Thật yên tĩnh.

Thời gian như thế này cũng không tệ. Nhưng, cứ cảm thấy thiếu một cái gì đó.

「Không sao đâu, Frieren.」

「Gì cơ?」

「Sẽ có người mới lên chuyến xe này thôi. Nếu tôi xuống xe, cậu cứ nói những chuyện ngớ ngẩn với họ là được. Nếu họ vẫn xuống xe, rồi cũng sẽ có người mới lên. Điều này sẽ không kết thúc đâu.」

「Người mới lên xe ư?」

Eisen im lặng chỉ về phía sau lưng mình. Ở đó chỉ có bức tường. Bên ngoài xe ngựa…… có lẽ anh ta muốn Frieren nhìn về hướng tiến tới.

Frieren mở hé cửa xe. Để tránh ngã khỏi xe đang chạy, cô thò người ra ngoài. Mái tóc bạc buộc đuôi ngựa đôi đung đưa trong làn gió nhẹ, hướng về phía trước trên con đường duy nhất trên đồng cỏ bao la.

Ở phía trước, có vẻ có người.

Một cô gái tóc tím, ôm cây gậy phép tượng trưng cho Ma pháp sư đứng ở đó. Bên cạnh cô là một chàng trai tóc đỏ vác chiếc rìu khổng lồ. Có vẻ hai người quen biết nhau. Mặc dù không biết họ đang nói gì, nhưng đôi khi chàng trai phản ứng rất phóng đại với lời nói của cô gái, có lúc còn bị cô gái vỗ nhẹ lên đầu. Trông có vẻ rất thân thiết.

Xa hơn một chút, có một người đàn ông trưởng thành đang ngậm điếu thuốc. Anh ta đứng một mình, ngẩn ngơ nhìn bầu trời, thả từng vòng khói. Bóng dáng anh ta toát ra một nỗi buồn khó tả.

Rồi, xa hơn nữa, không thể phân biệt được chủng tộc, giới tính hay tuổi tác, nhưng chắc chắn có người đứng ở đó. Không chỉ vậy, phía trước còn có……

Những người đó, có lẽ là những người sắp lên xe ngựa.

Thình thịch. Tim Frieren đập mạnh.

Có một linh cảm.

Dù là hạnh phúc hay bất hạnh. Tất cả, đều đang chờ đợi mình ở phía trước con đường này.

Không phải là đang kỳ vọng điều gì, cũng không phải đang lo lắng bi quan về tương lai.

Chỉ là, Frieren———

Đối với tất cả mọi thứ ở phía trước trên con đường kéo dài vô tận đến vĩnh cửu này, cô đều rất muốn được nhìn thấy.

Trong chớp mắt, một cơn gió mạnh thổi qua, mái tóc bạc dài bay phấp phới trong gió.

Hương thơm của màu xanh mới, quấn quýt khắp cơ thể.

「———Xin hãy thức dậy.」

Trong cơn mơ màng, Frieren mở mắt.

Trước mắt là nội thất của xe ngựa. Một chàng trai trẻ mở cửa xe, nhìn Frieren. Đó là người đánh lái. Anh ta có vẻ hơi bối rối. Có lẽ, vừa nãy đã cố gắng đánh thức cô.

Frieren ngồi dậy trên ghế, duỗi người thật dài. Có vẻ cô đã ngủ thiếp đi trong chuyến du hành lắc lư trên xe ngựa.

Dường như, cô đã có một giấc mơ rất dài.

Không thể nhớ lại nội dung cụ thể của giấc mơ nữa. Nhưng một cảm giác kỳ lạ, cô đơn và hoài niệm từ giấc mơ vẫn còn vương vấn trong lòng.

「Nào, đã thức dậy rồi thì xuống xe đi. Đã đến nơi rồi đấy.」

「Đến nơi là ở đâu?」

「Còn đang ngái ngủ à?」

Người đánh lái nói với vẻ mặt như thể đang nhìn một kẻ ngốc.

「Là Vương đô đấy.」

Vương đô sau nửa thế kỷ.

Lại một lần nữa bước đi trên con đường lớn nơi đội dũng sĩ đã đánh bại Ma vương và diễu hành khải hoàn, đã là sau nửa thế kỷ rồi. Khi đó, dân chúng Vương đô đã xếp hàng chào đón họ, tay cầm hoa tươi, tiếng hò reo vang dội, nhưng giờ đây có vẻ chẳng còn ai nhớ tới nữa. Đối với Frieren, như thế này còn tốt hơn.

Không chỉ con người, cả cảnh quan Vương đô cũng đã thay đổi nhiều. Những tòa nhà cao lớn mọc lên, cảm giác mật độ thành phố cũng tăng lên.

Mục đích đến Vương đô là để lấy vật liệu triệu hồi, sừng rồng hắc ám, đang được Himmel, người định cư tại Vương đô bảo quản. Frieren nhớ ra mình đã giao cho Himmel giữ cái sừng nhặt được ở lâu đài Ma vương, nên quyết định đến Vương đô.

Ngoài ra, giờ cũng gần đến thời điểm trận mưa sao băng Ära xuất hiện sau nửa thế kỷ.

Nửa thế kỷ trước, cô đã hẹn với cả đội dũng sĩ cùng đi xem trận mưa sao băng này.

Gặp lại họ, cũng đã là sau nửa thế kỷ.

「Có phải hướng này không nhỉ……」

Frieren đi sâu vào từng khu phố, hướng về phía nhà Himmel. Mặc dù có chút ký ức về Vương đô, nhưng do số lượng tòa nhà tăng lên, cô vẫn bị lạc trong các con hẻm.

Cô tiến bước theo ký ức từ nửa thế kỷ trước.

「…… Frieren?」

Tên cô được gọi.

Chỉ cần nghe một câu, cô đã nhận ra ngay giọng nói này.

Mặc dù đã cách nhau nửa thế kỷ, nhưng giọng nói này khiến nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Trong tâm trí hiện lên hình ảnh một chàng dũng sĩ tự luyến luôn thích đi đường vòng, Frieren quay đầu lại.

Truyện Chữ Hay