▷ Ngạc nhiên thật, tôi không ngờ cậu lại gây ra từng ấy sự cố chỉ trong một ngày đấy. Cậu đã từng nghe câu nói rằng một con lợn rừng bị thương sẽ kêu không ngừng chưa ? Đức Vua đã sử dụng những giá trị vật chất để thực hiện yêu cầu của cậu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì lòng tham sẽ làm thối rữa tâm hồn cậu mà thôi.
Oh Quý ngài giáo sư đạo đức đấy à, tôi nghĩ là mình đang ngăn chặn tình trạng tham nhũng trong vương quốc này đấy chứ.
▷ (Thở dài) Một sự hợp tác hòa bình lúc nào cũng sẽ tốt hơn là một sự cạnh tranh hay mẫu thuẫn. Đôi khi cậu nên lùi một bước để tiến ba bước – để thể hiện rằng mình có khí chất của một bậc Anh Hùng. Có lẽ tôi nên trông chừng cậu nhiều hơn nếu như không phải đang giải quyết vấn đề cho một số học viên khác.
Đã một ngày đã trôi qua kể từ khi tôi đạt được thỏa hiệp với lão vua. Mặc dù vết thương trên khắp cơ thể tôi đã được chữa lành bằng phép thuật của Lanuvel, nhưng việc mất máu do vụ việc vừa rồi vẫn khiến tôi hơi mệt mỏi, vì vậy tôi bỏ ra cả 1 ngày để nằm trong một căn phòng hạng sang và đánh một giấc dài cho việc phục hồi. Dẫu sao thì tôi đã thắng trong màn thương thảo vừa rồi, kể cũng khoái chí đấy chứ.
Tôi đã thành
công trong việc xây dựng một cái quỹ, thôi thì tạm gọi là quỹ tài trợ hoạt động Anh Hùng đi – điều mà tôi bất lực trong lần đầu tiên.
Thế còn trường hợp … học sinh khác ?
▷ Học sinh Kang Han Soo, dĩ nhiên cậu không phải là ứng viên Anh Hùng duy nhất. Đã có khá nhiều học viên tốt nghiệp khóa học của chúng tôi rồi. Những Anh Hùng đã tốt nghiệp ở đây, sau khi trở về Trái đất thì họ trở thành những công dân sống có ích cho xã hội, luôn giúp đỡ mọi người xung quanh.
Sau cùng thì trước khi đi, Vị Giáo sư chỉ bảo tôi “cậu cần cố gắng nhiều hơn nữa”.
Hmm … Cuộc trò chuyện hôm nay khá là shock.
Cái qué gì vậy, thế là hóa ra tôi bị hội chứng tuổi dậy thì à ?????
Thế giới không xoay quanh "tôi", không chỉ có duy nhất một ‘Kang Han Soo người Hàn Quốc’ mới xuyên không đến một thế giới viễn tưởng này. Vô số các thanh thiếu niên đầy tiềm năng của trái đất đã đến thế giới này và được đào tạo thành Anh Hùng à, kiểu dạng mỗi tên trong chúng tôi đang ở trong một phòng chơi game thực tế ảo độc lập nhưng lại chơi chung một tựa game ấy.
Và waoh, thế giới này là một cơ sở giáo dục quy mô khổng lồ dành cho một cá nhân chăng. Tụi này chơi lớn đến mức tôi cảm thấy choáng váng vì sự lô bịch trong đó.
“Anh Hùng-nim, có điều gì làm anh phải suy nghĩ sao ?”
Lanuvel hỏi tôi với tư thế nghiêng đầu sang một bên, dường như cô ta lúc nào cũng ở bên cạnh tôi suốt cả ngày trừ lúc ngủ.
“Này Lanuvel, em có chắc anh là Anh Hùng duy nhất được triệu hồi đến vùng đất này không ?”
“Có, có chứ ! Em chắc chắn mà !”
Nhưng mà vị Giáo sư đạo đức học kia đã nói rằng cô ta đang bận rộn vì quá nhiều học viên. Ngay tại thời điểm này, vô số Anh Hùng đang ở giữa hành trình tiêu diệt Quỷ vương Pedonar. Nhưng Anh Hùng của thế giới này chỉ có một mình tôi.
Trong trường hợp này …
“Chả lẽ là … các thế giới song song ?”
Có thể nào tồn tại nhiều thế giới viễn tưởng giống hệt thế giới này tương ứng với số lượng học viên không? Giống như một trò chơi nhập vai ngoại tuyến chỉ chơi được chế độ đơn ấy.
Vậy thì cái thế giới lố bịch này càng ngày càng trở nên vô nghĩa đối với tôi rồi.
Tôi nghĩ nhiều làm gì cho đâu đầu ra, tôi quyết định nghĩ cách trở về Trái đất của mình sớm hơn một ngày. Những sinh viên tốt nghiệp được cho là đã trở về Trái đất và đang sống hạnh phúc và tốt đẹp, vậy ai dám nói rằng tôi không thể làm như vậy.
“Lanuvel. Theo anh.”
*
*
*
Tôi đã nhận được cả đống vàng từ lão Vua bánh bao. Có vẻ như lão cũng cảm thấy khủng hoảng khi nghe tin Anh Hùng vĩ đại rất khó để triệu hồi được sẽ ra đi, vì vậy lão đã hầu bao để cố gắng đạt được thiện cảm của tôi.
Nhưng dĩ nhiên là có một điều kiện đi kèm.
“Chà! Những thứ này đáng giá bao nhiêu nhỉ ?! Em chắc hẳn là không có ai trong lịch sử của những anh hùng cứu nhân độ thế yêu tiền như anh đâu, Anh Hùng-nim. Anh thực sự rất tuyệt vời đó á ! ”
“Xì! Hạ giọng của em xuống đi, mọi người đang nhìn chúng ta như thể chúng ta là lũ kỳ quặc kia kìa”.
Lanuvel đã được lão Vua giao cho quyền kiểm soát việc chi tiêu của Anh Hùng.
Nhưng nếu tôi là lão tôi cũng sẽ làm như vậy thôi.
“Anh Hùng-nim ! Anh Hùng-nim ! Em có thể mua quả cầu phép này được không ?”
Thế giờ ai mới là người cần kiểm soát chi tiêu đây hả ? Tên vua đần độn đó chắc giao nhầm người rồi.
Tôi liếc nhìn cái giá và nói.
“Triển !”
Có phải tiền của tôi đâu mà lo nhể.
“Woohoo! Cảm ơn anh nhiều !”
Chẹp, đúng là khu vực trao đổi hàng hóa của trung tâm vương quốc có khác. Các mặt hàng chất lượng từ khắp nơi đều đổ xô về nơi này, nhưng vì bị đánh thuế cao nên giá cả của chúng tăng lên một cách chóng mặt. Đặc biệt, cao nhất vẫn phải nói đến là các loại mặt hàng có kèm theo [Ma thuật], chúng được đặc biệt săn đón cho dù có đắt đỏ đến mức như nào đi chăng nữa, tương tự như các loại mặt hàng điện tử cao cấp ở Trái đất vậy.
Đũa thần, quả cầu phép thuật, bụi ma thuật, chổi thần, sách ma thuật, … đủ thứ trên đời đều có ở đây.
Với sự đồng ý của tôi, Lanuvel ba chân bốn cẳng chạy vào trong cửa tiệm, tâm trạng có vẻ rất phấn khích. Sau đó, cô ta bước ra ôm một quả cầu ở giữa cả hai tay với kích thước to bằng cả cái đầu … của cô, chẹp … tôi cũng chả biết là cái đầu nào nữa luôn.
Rồi cô ta trưng ra cái bộ mặt thỏa mãn và vui sướng, và tất nhiêm đám thanh niên đi qua trên phố thấy cảnh tượng đó đều trở nên ngẩn ngơ rồi.
“Chậc, Lanuvel, nếu xong rồi thì ta mau đi thôi.”
Tôi tặc lưỡi và gọi cô ta lại với một cử chỉ như thể ra hiệu với một con chó con. Thôi tôi sẽ làm người tốt mà cứu lấy đám thanh niên ngu dốt đang bán tâm hồn mình cho nhan sắc của cô ả vậy.
Chúng dường như bị lóa mắt bởi nhan sắc của Lanuvel, thậm chí sẵn sàng vung tiền chỉ để mua một nụ cười của cô ta. Nhưng các bạn biết không, nếu muốn đáp ứng yêu cầu của nữ pháp sư trẻ tuổi này bạn cần phải là một tên quý tộc với cái ví đủ dày, sẵn sàng đáp ứng đủ mọi điều kiện trên trời dưới biển của cổ. Chứ với cái kiểu giàu xổi thì chắc chỉ một hoặc hai ngày là cả nhà bạn ăn cám thay cơm vì khánh kiệt ngay.
Mà giờ mới để ý, lần trước vì mặc bộ đồ của học sinh trung học rồi nhảy nhót trên đường nên tôi đã để cho mọi người ai cũng chú ý. Còn lâu tôi mới để chuyện đó xảy ra lần nữa. Và kể ra thì tôi cũng đã quen với cái phong cách trang phục của cái thế giới này trong suốt 10 năm nay rồi.
Tuy nhiên điều này méo có nghĩa là tôi thích nó đâu nhé, trông như lũ thiểu năng thời trung cổ vậy.
Tay áo phùng phình, quần tất bó sát, cổ áo dài, mũ lông công, quần bí ngô bó với đáy quần bó sát, giày đỏ, họa tiết hoa sáng bóng…
Hừm, giờ đây tôi là một thảm họa thời trang chả rõ từ đâu ra, hao hao giống một số ngôi sao Kbiz chăng.
Tuy nhiên thì-.
“Ohh, bộ trang phục lộng lẫy thật đấy.”
“Một quý tộc chăng, có vẻ như có gia cảnh cực kỳ khủng bố.”
“Chắc hẳn cậu ta là con trai của một gia đình quyền quý nào đó.”
Đúng như tôi nghĩ, đám dân đen chẳng dám bàn tán quá nhiều về một quý tộc. Hiện tại người gây chú ý chỉ còn Lanuvel mà thôi, có vẻ như giờ tôi có thể tập trung mua sắm cho bản thân mình được roài.
“Nhân tiện, Anh hùng-nim. Anh đang đi đâu vậy ? Chẳng phải chúng ta nên đến một số tiệm rèn hay cửa hang thuốc có tiếng sao ? Đây có thực sự là lần đầu tiên anh đến đây không, Anh Hùng-nim? ”
“Chợ đen.”
“Hả !!!”
“Ôi trời đất ạ, xin em đấy Lanuvel, em có thể im mồm lại không ? Vì em mà tất cả mọi người đang nhìn chúng ta một cách kỳ quái kia kìa.”
Lanuvel rụt cổ lại như còn rùa, rụt rè đáp lời.
“Nhưng, như-… Một Anh Hùng của chính nghĩa lại đi mua những món đồ bất hợp pháp sao ?”
“Lanuvel.”
“Vâng !!”
“Thế quả cầu pha lê ma thuật của em cũng không phải món đồ bất hợp pháp hở ?”
“Á …”
Rõ ràng cô ta muốn mua nó vì ham muốn cá nhân, còn tôi chỉ chấp thuận thôi…cô ta có từ chối đâu cơ chứ.
Nói cách khác trong vụ này thì chúng tôi là đồng phạm rồi.
“Nhưng nghĩ kỹ lại thì … nếu mấy món đồ bất hợp pháp lại hỗ trợ giúp cho thế giới này hòa bình thì cũng có sao đâu nhỉ ?! Đến cả thuốc uống còn có độc thì mấy thứ này có nhằm nhò gì.”
Oh ha … một pha lật mặt như lật bánh tráng vậy, rất nhanh – rất nguy hiểm.
“Nếu đã hiểu rồi thì cứ trật tự mà đi theo thôi, đừng có mà hỏi nhiều.”
“Vâng, mà anh định tìm chợ đen như thế nào ạ ? Tuy em sống ở đây lâu rồi nhưng vẫn chỉ nghe đến nó trong các lời đồn thôi. Em cũng được biết rằng các địa điểm diễn ra phiên chợ đen thường xuyên xảy ra thay đổi liên tục, không ở một nơi cố định nào cả.”
Hmmm … nhưng có vẻ như một tên Anh Hùng mới chân ướt chân ráo tới đây lại còn sõi nhiều thứ hơn cả dân bản địa, điều này ắt hẳn sẽ gây ra sự nghi ngờ nhỉ.
Tôi nên kiếm ra một lí do để giải thích cho chuyện này nhỉ…Ahh !!
“Anh là ai nào ?!”
“Là Anh hùng-nim, người được chọn ạ !”
“Vậy thử nghĩ mà xem, nếu là người bình thường thì liệu có thể làm Anh Hùng được không ? Nếu chỉ bằng mỗi thiên phú tăng 500% kinh nghiệm là có thể đánh bại Quỷ vương, vậy thì chẳng phải tiên tộc hoặc một con rồng đã sống qua cả hàng trăm hàng ngàn năm cũng có thể làm được sao ?!”
“Nếu vậy, thì chẳng lẽ …”
Ít ra cô ta cũng sử dụng sự thông minh của mình đúng chỗ rồi đấy, tôi thấy được điều đó sau khi phát hiện có sự thay đổi trong cái nhìn của Lanuvel.
“Nghe cho kỹ đây, một Anh Hùng thực sự, người sẽ chinh phạt Quỷ vương sẽ không thể nào chỉ có mỗi cái thiên phú cỏn con đó là được đâu.”
“Tuyệt quá đi …”
“Tốt, đừng có mà hỏi mấy thứ thừa thãi nữa.”
“Wuuh…”
Tôi tìm đường đến quán rượu mà tôi thường lui tới trong lần đầu tiên. Vì nơi tụ tập của chợ đen sẽ luôn thay đổi, đúng như những gì Lanuvel đã nói nên thậm chí cả tôi – vị Anh Hùng vĩ đại cũng không có cách nào biết được nó sẽ diễn ra ở đâu.
Tuy nhiên vì tôi là khách quen thường xuyên của chợ đen nên tôi vẫn nhớ một số địa điểm đặc biệt quan trọng. Đặc biệt trong lần này, thời gian tham quan chợ đen của tôi đã kéo dài kha khá nhờ vào sự hào phóng đặc biệt của quý ngài Vua bánh bao.
Tôi cần thêm thông tin … từ một nơi đặc biệt hơn cả.
Creak–
Tôi đẩy cánh cửa trượt với những vết mòn rỉ sét và loang lổ sang một bên, bước vào bên trong là một quán rượu tồi tàn. Nhìn thoáng qua thì bên trong của nơi này được thắp sáng bằng đèn lồng và lò sưởi. Những giọng nói khác nhau của những vị khách hàng đến trước chúng tôi và dường như nội dung thì lại trùng lặp.
“Đặt nó xuống đi, ông bạn sẽ chết nếu bị thua đấy, nghe lời ta đi.”
“Hoho ! Vậy sao ?”
“Một cốc bia cho bên này nhé ! Ah mà không, hai cốc đi !”
Những tiếng ồn ào từ những gã đang đặt cược vào trò vật tay hay tiếng cười khúc khích đang quyến rũ lũ đàn ông của những cô ả xinh đẹp. Anh chàng đánh đàn trong góc, nữ hầu bàn nhanh chóng phục vụ những ly rượu ngon…
Nó vẫn giống hệt những gì tôi nhớ.
Tôi chậm rãi bước vào bên trong trong khi vẫn đang tận hưởng những hoài niệm của quá khứ. Những cái nhìn lo lắng đã chĩa về phía tôi từ mọi phía. Có vẻ như bầu không khí đã trở nên căng thẳng chút đỉnh khi tôi xuất hiện, dĩ nhiên là như vậy rồi bới tên lính mới bước vào đây là một gã 'quý tộc'.
Hơi thất vọng một chút vì thái độ của những người trong quán rượu đã trở nên khác biệt so với lần đầu tiên, nhưng thôi tôi cũng chả bận tâm và bước đến chỗ người pha chế rượu.
Anh ta nói chuyện với tôi trong khi vẫn đang lau một ly nước.
“Thật vinh hạnh khi được Ngài và người bạn đồng hành xinh đẹp này ghé thăm. Ngài muốn uống gì đây ? Mặc dù bề ngoài quán này có vẻ cũ kỹ, nhưng chúng tôi kinh doanh tất cả các loại rượu hảo hạng được buôn bán trong vương quốc."
Anh ta ăn nói trôi như nước chảy mặc dù tiếp xúc với một kẻ như tôi. Đôi mắt hình con rắn đuôi chuông cùng nụ cười dễ mến, bộ ria mép được chải chuốt và bộ vest trắng tinh khôi đã tạo nên sự ấn tượng về ngoại hình của quý ông này. Hệt như những gì tôi nhớ trong lần đầu tiên.
Tôi gọi tên ông ta, giống như đang gọi tên một người bạn thân thiết.
“Xin chào … Tony.”
“Người biết tôi sao thưa Lãnh chúa ?”
“Rất rõ là đằng khác.”
Người Anh Hùng vĩ đại sẽ đi chu du khắp nơi để đánh bại các thế lực của cái ác. Tuy nhiên vẫn có những thứ khác cũng bị coi là xấu xa như những kẻ buôn lậu, buôn bán những mặt hàng mờ ám như nô lệ hoặc thuốc phiện, hoặc những thương nhân lưu hành chúng, cũng như những tên khách hàng mong muốn những loại mặt hàng đó.
Điều này thường được biết tới với cái tên gọi chợ đen.
Trong lần đầu tiên, tổ đội Anh Hùng của tôi đã phá hủy phần lớn các giao dịch của chợ đen và tìm ra rất nhiều mật khẩu cũng như những vị trí ẩn náu bí mật.
Tuy nhiên việc đó lại chả có gì thú vị cả, tôi đã mất một vài người bạn tốt trên quãng hành trình.
▷ Chủng tộc: Con người
▷ Cấp độ: 54
▷ Chức nghiệp: Sát thủ (ban đêm → Ẩn thân ↑)
▷ Kỹ năng: Lén lút (D) Theo dõi (E) Kinh doanh (E) Ẩn thân (E) Dọn dẹp (F)…
▷ Tình trạng: Căng thẳng
Tony là một cựu sát thủ đã nghỉ hưu và về mở quán rượu. Ông ta cũng là người dạy cho tôi nhiểu điều vào khoảng thời gian đầu khi tôi vẫn đang mông lung về thế giới này. Một người bạn, cũng là một người thầy của tôi …
Mặc dù muốn tạo một mối quan hệ tốt với ông ấy như trong lần đầu tiên tôi đã làm nhưng vì hôm nay tôi mang Lanuvel bên mình nên không thể quá thân cận với ông ấy được.
Tôi sử dụng [Hứa ngôn], thứ chỉ được sử dụng ở chợ đen.
“Tony, có đồ uống nào tốt nhập tới đây hôm nay không ?”
“Tôi sẽ cung cấp tùy theo cái giá mà ngài trả.”
Tốt !
Cho dù mốc thời gian tôi ghé thăm nơi này có chút khác biệt so với lần trước nhưng có vẻ như [Hứa ngôn] vẫn còn sử dụng được.
Tôi thầm hét lên trong sung sướng trong khi vẫn tiếp tục trò chuyện.
“Tony ! Đừng bắt tôi phải nói ba lần !”
“Kẻ thấp hèn này đã hành xử lô mãng rồi.”
Lanuvel đang ngồi bên cạnh tôi, mông tựa chắc vào ghế của mình thì thầm “Anh hùng-nim. Anh mới chỉ nói một lần thôi mà.”. Nhưng tôi hoàn toàn phớt lờ cô ta.
Lần một là câu hỏi, lần thứ hai là tên ông ta.
Tất cả là ba lần.
“Ngài đã gặp may rồi, vừa có một mẻ bia đen Hắc Long 27 năm tuổi vừa cập bến ngày hôm nay, nếu ngài dùng nó với thịt cừu nướng thì sẽ tạo ra hương vị rất sống động đấy.”
Rượu đến hôm nay, điều này sẽ tiết lộ thời gian và địa điểm của phiên chợ đen tiếp theo – là ngày hôm nay. Ví dụ khác, nếu Tony nói rằng một số loại rượu ngon đến từ hai ngày trước, nó có thể được hiểu là “Nó sẽ mở cửa vào hai ngày sau.”. Và ‘Hắc Long 27 năm tuổi’ chính là vị trí chính xác tổ chức phiên chợ đen. Ngoài ra, lượng thông tin nhận được hoàn toàn có thể thay đổi tùy thuộc vào hướng và lượng rượu ông ta rót ra.
"Hôm nay?"
"Chắc chắn rồi."
"Hình như ông đã mở nắp thùng rượu ra rồi thì phải ?"
Sẽ tốt hơn nếu nhắm đến cuộc đấu giá tiếp theo nếu phiên ngày hôm nay đã bắt đầu.
"Nếu Ngài không thích tôi sẵn sàng đổi cho Ngài loại khác."
“Ah-ha, không có gì đâu, tôi chỉ hơi tò mò thôi. Mà này, Tony, tôi có thể hỏi them một câu nữa không ? Chất lượng sườn nướng hôm nay thế nào ?”
Sườn nướng, nó là một trong những món hang được thu hút nhất chợ đen hay gọi cách khác chính là “nô lệ”. Trái với thế giới hiện đại trên Trái đất, nơi dân chủ và các quan điểm bình đẳng đang thịnh hành, thì nô lệ vẫn được mua bán khá phổ biến trong thế giới man rợ này. Dù cho các luật lệ hơi khác nhau giữa các khu vực, nhưng ít nhất hầu hết các quốc gia đều cấm việc nô dịch con người ngoài các tù nhân chiến tranh.
Do đó, trong trường hợp này, nó là bất hợp pháp.
“Chỉ cần nhìn là Ngài sẽ biết ngay thôi.”
Tony trả lời với giọng đầy tự tin. Những chiêu trò lừa bịp và phóng đại là cực kỳ nguy hiểm trong ngành kinh doanh này, đó là lý do tại sao tôi có thể an tâm khi xem xét một cách khách quan rằng những nô lệ được bán đấu giá ở thị trường chợ đen sắp tới sẽ có chất lượng tốt. Quả là tin tốt mà.
“Thực đơn vẫn như cũ, hai phần thịt cừu.”
“Hai phần thịt cừu, như Ngài muốn, tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Vậy có nghĩa là tôi đã đặt thành công hai chỗ ngồi trong phiên đấu giá chợ đen sắp tới.