Té thôi, tôi quay mông phi thẳng về phía khu rừng với tốc độ nhanh nhất có thể.
Nếu có nhìn thấy cảnh này thì sau này chắc hẳn lũ hát rong sẽ suốt ngày hát bài bài hát kể về sự tích một vị Anh Hùng đang có ý định trở thành Kẻ săn rồng nhưng cuối cùng lại trở thành con mồi cho nó săn đuổi. Nghe hài hước thật đấy và chắc chắn tôi sẽ trở thành trò cười cho cả cái lục địa này. Nhưng đó không phải vấn đề bây giờ.
"Chaooo!"
Nó là một con rồng cổ đại đã sống từ hàng trăm hàng nghìn năm trước. Nhìn bảng trạng thái sẽ thấy dòng chữ “chạng vạng” kia, hẳn là sinh mệnh của nó sắp đến hồi kết. Nhưng thây kệ, việc bây giờ là quay trở về đắp chăn ngủ, còn lại tính sau… còn mạng là còn tất.
Tất nhiên sẽ chẳng có vấn đề gì nếu nó chỉ là một con thằn lằn béo ú bụng phệ đang nằm ngoắc ngoải chờ chết, nhưng cái vấn đề ở đây là cái chức nghiệp kia – “Kẻ thống trị tối cao”… Oke, nghe qua thì các bạn sẽ thấy nó rất ngầu đúng không, tôi cũng thấy vậy và điều này nói lên tất cả về nó – một kẻ cực hiếu chiến. Và đó là lý do tại sao Cấp độ và cấp bậc kỹ năng của nó đều vào hang quái vật, ah mà bản thân của nó đã là con quái vật kinh khủng nhất trên đời rồi còn đâu.
Dĩ nhiên cái danh hiệu của nó không phải ngẫu nhiên mà có. Trong lần đầu tiên, khá may mắn là tôi đã không đụng độ nó bởi sau khi tôi được triệu hồi không lâu thì Fantasia đã phải hứng chịu sự hủy diệt từ một trong “năm đại thảm họa” – chính là con độc long đó gây ra. Trước khi ngủm con thằn lằn này sẽ rơi vào trạng thái cuồng loạn và phá hủy ít nhất vài vương quốc xung quanh nơi nó sống.
Lúc đó tôi đang có lịch trình dày đặc nhưng buổi tập huấn đặc biết với tên Alex và tôi đã bị tẩn ra bã. Sau đó Lanuvel sẽ sử dụng phép thuật trị thươn và giúp tôi phục hồi lại như ban đầu. Đó là chuỗi ngày ăn hành nhừ tử rồi được phục hồi sức mạnh rồi ăn đòn tiếp … ngày qua ngày, tháng qua tháng.
Móe chứ ! Bọn chúng nghĩ tôi là cái bao cát và không biết đau là gì sao ? Và đó chính là cách tôi tận hưởng lần đầu tiên ở thế giới này trong lần trước đấy. Luôn mồm nói là tập luyện nhưng đó chỉ là một bên đánh và một bên đỡ kèm theo những lời châm biếm, chê bai từ tên Alex rồi. Cũng khoảng thời gian tiếp đó tôi bị cấm ra khỏi vương quốc nên cũng chẳng thể biết được chuyện xảy ra bên ngoài như thế nào. Chỉ khi thiệt hại do con rồng gây ra quá lớn và mọi người bắt đầu truyền tin đi khắp đại lục, lúc đó tôi mới biết đến nó.
Ba đôi cánh, thân hình đồ sộ, vảy đen như mực, hung dữ… Đúng như những gì tôi đã từng được nghe mô tả về nó.
Long đế, Neubius.
Mặc dù cấp độ nguy hiểm nó đã bị đẩy xuống một chút trong bảng xếp hạng do sự hồi sinh của Quỷ vương Pedonar, nhưng nó lại là kẻ đứng đầu trong truyền thuyết về “năm đại thảm họa” của đại lục Fantasia này. Tôi biết đến những “Đại Thảm họa” khác kể từ lần trước đây và đã từng khuất phục một chúng trong những năm sau đó, nhưng kẻ trước mặt tôi là một con quái vật mà chắc chắn tôi sẽ bất lực trong tình trạng hiện nay của mình.
Phạch ! … Phạch ! …
Ba đôi cánh của con rồng đen lớn bay lên trời đã che chắn mặt trời giống như nhật thực. Khoe mắt nhìn lên, tôi thấy Long đế đang mở rộng cái miệng của nó.
“Hơi thở của rồng…!”
Đòn tấn công mạnh nhất, thứ khiến cho sự tồn tại của một con rồng vốn đã vô lý lại càng trở nên vô lý hơn trong cái thế giới viễn tưởng này. Đối mặt với một con rồng, tất cả những thảm họa tự nhiên cuối cùng cũng chỉ có thể so sánh bằng hơi thở của nó.
"Chaooo ~~!"
Sau một tiếng gầm dữ dội, nọc độc đen tối phun ra từ miệng của Long đế, trút xuống dữ dội như thác nước.
Khè ~~~ Xèo Xèo !!!!
Nọc độc chết người lan tràn khắp nơi như một cơn lũ. Tất cả động vật và thực vật chạm vào hơi thở của rồng đều biến thành màu đen và chết ngay lập tức. Cũng chẳng có ích gì khi chạy trốn cả bởi hơi độc sẽ lan tỏa ra khắp mọi nơi xung quanh, kể cả với nồng độ cực thấp trong không khí thôi mà hít vào cũng đủ để giết chết bất kỳ sinh vật sống nào tồn tại trên thế gian này rồi.
Tuy nhiên, tôi đã thoát được ra mà không phải chịu bất kỳ tổn thương nào, đòn tấn công của con rồng có vẻ như đã đi chệch hướng.
“Uầy, vậy là thời gian không bỏ qua bất cứ ai nhỉ ? Một kẻ thống trị cũng có thể mắt mờ chân chậm đi vi tuổi tác”.
Tôi chạy ngược hướng làng. Tôi chả quan tâm lắm đám người ở đó đâu nhưng không thể gây tổn thương cho sư phụ Mollang được.
Sự xuất hiện của Long đế Neubius đã làm sai lệch kế hoạch của tôi trong thời gian tới, nhưng nó không đến mức quá tệ.
▷ Chủng tộc: Người bậc cao
▷ Cấp độ: 346
▷ Chức nghiệp: Anh hùng (500% điểm kinh nghiệm)
▷ Kỹ năng: Thể lực (S) Sức mạnh (A) Nhanh nhẹn (A) Đề kháng (A) Ngũ quan (A)…
▷ Tình trạng: Đang phát triển
Tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều kể từ khi tôi tiêu diệt lũ Orc. Mặc dù vậy tôi vẫn chỉ có một Kỹ năng hạng S, nhưng thực sự mà nói, kể cả trong lần chơi đầu tiên thì cũng cực khó để đạt được hạng S. Nó khó đến mức hạng A được cho rằng là cấp độ cao nhất mà một người có thể đạt được bằng phương pháp tập luyện thông thường.
Nhưng điều này đâu có ý nghĩa gì với tôi.
“Cảm ơn Người, sư phụ Mollang.”
Cơ thể tôi đã tự phản ứng. Khi vi khuẩn và chất độc xâm nhập vào cơ thể tôi, ngay lập tức tôi huy động các bạch cầu được tạo ra với số lượng lớn từ xương, thực bào để loại bỏ các kháng nguyên đồng thời quá trình này sẽ giúp tạo ra các kháng thể đặc hiệu với các loại chất độc và vi khuẩn vừa xâm nhiễm vào cơ thể tôi. Việc này giúp cho tôi gần như miễn nhiễm và tăng cường đào thải với cái thứ tử độc kia của con Long đế. Còn chất độc ngấm sâu trong cơ thể thì tôi huy động hết công suất gan và thận tham gia giải độc và lọc máu. Khi một vết thương mở ra trên cơ thể tôi, các tế bào, các yếu tố tham gia đông máu cùng các tiểu cầu sẽ hình thành các cục máu đông và ngay lập tức bịt kín vết thương. Tiếp đó là huy động các tế bào tăng sinh lên để tái tạo lại phần cơ thể đã mất.
Tôi cóc cần mấy cái thứ ma thuật vớ vẩn của cái thế giới này để phục hồi.
Xì… Xong, lại như mới, chả có tí sứt mẻ nào luôn.
Những phần da bị thâm do tiếp xúc với khí độc của tôi đã trở lại bình thường. Hơi thở của Long đế về cơ bản chỉ là chất độc thôi. Mặc dù sẽ rất nguy hiểm nếu hơi thở của nó nhắm thẳng vào tôi, lúc đó nồng độ chất độc với đặc tính ăn mòn như acid đậm đặc sẽ phá hủy khiến tôi sẽ mất rất nhiều thời gian để có thể làm những việc mà tôi đang làm hiện giờ. Thậm chí lúc đó không thể di chuyển, nếu ăn trọn thêm vài phát nữa thì việc đi lại màn thứ hai này là điều chắc chắn rồi. Nhưng tôi đã gặp may, nhờ phát bắn trượt đó mà giờ đây cơ thể tôi đã đủ yếu tố đề kháng lại chất độc của nó rồi.
Với điều này, tôi bây giờ đã miễn nhiễm với tử độc của nó, nhưng vẫn còn chút rắc rối cần giải quyết đây.
“KuKu…!”
"BuBu ?!"
Tôi tình cờ gặp một đám Orc đang thoát khỏi tử độc. Thay vì mọi người vì một người, chúng ta cùng chạy thì chúng lại đâm đầu vào tấn công tôi… Ô hay …
Lý do cho điều này rất đơn giản.
Mà cũng đúng thôi, trong quá trình bức độc thì toàn thân tôi giờ đây đầy tử độc của con Long đế. Đối với đôi mắt lũ Orc thì tôi không khác nguồn độc nguy hiểm là bao, vì vậy chúng xông lên tấn công trước để không cho tôi tiếp cận tới lãnh thổ của chúng. Có vẻ tôi đang trên đường chạy tới vị trí của một bầy Orc khác.
Nhưng rất tiếc cho mấy bé là tôi đâu thể chuyển hướng.
"Xoẹt-!"
Chỉ trong tích tắc tôi đã đối mặt với đối thủ. Chúng mạnh mẽ tấn công tôi nhưng tôi nào có để điều đó vào mắt, những đòn đánh này giờ đây với tôi không khác gì những cảnh quay chậm cùng sức mạnh của một đứa trẻ con. Vì vậy để không mất nhiều thời gian tôi nhẹ nhàng chém đôi từng con một một cách nhanh chóng bằng thanh Endymion.
“CuCu ~ ?!
Mà tôi đâu phải đứa khổ dâm đâu, hơn nữa tôi chịu đau rất kém là đằng khác. Nhưng tại sao tôi lại cứ để mặc cho những đòn tấn công kia liên tục giáng vào cơ thể mình như vậy. Đơn giản thôi, đây chính là sức mạnh của khoa học.
Endorphin sẽ ngăn chặn cơn đau thể xác, nó giống như kiểu cơ thể tôi tự sản xuất ra morphine và tự sử dụng luôn vậy. Thông thường, endorphin chỉ được giải phóng từ tuyến yên và vùng dưới đồi khi tập thể dục cường độ cao hoặc khi bị căng thẳng, nhưng tôi không bị hạn chế như vậy.
Chỉ có điều, cần phải tránh lạm dụng điều này do cảm giác sung sướng gây nghiện. Đó là một loại hormone cần được kiểm soát ở mức độ vừa phải.
“Chà ~! Getting ’high baby ~!”
“Kuku … Waaa…?”
"Chết nè ! Chết nè ! Ngoan ngoãn trở thành điểm kinh nghiệm cho tui nào bồ tèo ! Nyahahah! ”
"Ekk … Ekk ~ ?!"
Khi chiến đấu, adrenaline tiết ra từ tuyến thượng thận sẽ kích hoạt nhịp tim tăng lên và làm giãn nở các mạch máu, do đó tăng cường phản xạ và các chức năng của cơ thể. Ngoài ra, adrenaline làm giãn cơ trơn của ống tiêu hóa, giúp tôi giảm bớt việc tiết dịch vị khiến tôi sẽ không cảm thấy đói trong suốt quá trình chiến đấu. Biết là có thực mới vực được đạo đấy nhưng trong hoàn cảnh chiến đấu mà như vậy sẽ rất nguy hiểm vì bị mất tập trung… tốt nhất nên để cơ thể trong trạng thái tốt nhất.
Tuy nhiên, quá nhiều hormone này cũng rất nguy hiểm – thử nghĩ xem vị Anh Hùng không chết vì Quỷ vương, cũng chả chết vị tử độc mà lại chết vì một cơn trụy tim. Nghe ngu thật chứ …
"Thật tuyệt vời !"
"Chaooo!"
Tôi tiếp tục chạy, trong khi Long đế cũng tiếp tục bay theo.
Khi tôi nhìn thấy một con quái vật mạnh mẽ đang sống dở chết dở, ngoắc ngoải chờ chết dưới tử độc của nó, tôi sẽ lén lút tiếp cận và làm thịt chúng bằng Endymion ngay. Không thể để sót một chút kinh nghiệm quý báu nào được.
Lúc này tôi nhận ra một điều, quá trình như nào không quan trọng, kết quả mới là cái đáng chú ý. Vậy nên cho dù có đập kẻ địch nhừ tử nhưng chỉ có kẻ “last hit” mới có được tất cả. Tử độc của Long đế tuy mạnh nhưng không phải là tuyệt đối, cấp độ quái vật càng cao thì sức đề kháng càng tăng. Dù chúng không chết cũng sẽ trở nên hấp hối, nhưng đó mới là cái mà tôi cần. Vậy nên tôi sẽ cùng người bạn mới này đi khắp nơi để cày cấp.
Đó là một buổi teamplay thành công rực rỡ !
Cấp độ của tôi đã tăng như điên trong khi các Kỹ năng của tôi đã lên đến hạng A và rồi vượt qua giới hạn cấp độ của chúng…
Không có gì tuyệt vời hơn cho được.
“Hahah! Tiến lên nào hỡi chiến hữu … Vậy ra đây là cảm giác vui sướng khi đi thám hiểm và mọi người thường nhắc đến đây sao ?! ”
"Chaoooo-!"
Chúng tôi là một đội ăn ý, băng băng trên chặng đường dài, cùng người đồng đội vượt qua bao khó khăn gian khổ, đánh bài mọi kẻ thù.
Ác ma dữ tợn, quỷ cây khó nhằn, những tên lính đánh thuê và hiệp sỹ muốn lấy mạng chúng tôi, … vân vân và mây mây. Tất cả bọn chúng đều bị thổi bay như những đám bụi nhỏ.
"Thật tuyệt nếu ngày mai sẽ giống như hôm nay!"
Tôi tự hỏi đã bao nhiêu ngày trôi qua như thế này mà tôi không hề hay biết? Ngay cả tình bạn và cuộc phiêu lưu của chúng tôi, tưởng như sẽ tồn tại vĩnh cửu cũng có điểm dừng cuối cùng.
Cuộc chia tay của chúng tôi cũng đột ngột như cuộc gặp gỡ của chúng tôi vậy nhưng nó là một sự kết thúc đầy viên mãn.
*
*
*
"Chaooo ~~~ ?!"
Chiến hữu thân yêu của tôi, Long đế Neubius, đang bay lượn trên bầu trời đêm một cách dũng mãnh đột nhiên lao thẳng xuống đất kèm theo một tiếng hét lớn.
Bùm-!
Lúc đầu, tôi nghi ngờ một cuộc tấn công của Quỷ Vương. Ngoài lí do là “nhà tài trợ số một” của tôi tấn công vì ghen tị với tình bạn tuyệt vời của chúng tôi ra thì chắc đâu còn lí do nào khác. Mà kể cả thế đi nữa thì thậm chí Quỷ vương cũng không thể nào hạ gục một trong những tồn tại mạnh nhất của thế giới này chỉ trong một đòn được.
Đúng như tôi nghĩ.
▷ Chủng tộc: Hỗn độn long
▷ Cấp độ: 999+
▷ Chức nghiệp: Kẻ thống trị tối cao (Chinh phục → Chiến khí ↑)
▷ Kỹ năng: Hỗn độn (SS) Hủy diệt (SS) Quên lãng (SS) Chiến khí (S) Tử độc (S)…
▷ Tình trạng: Lão hóa, bị thương, kiệt sức, hấp hối
Thời gian sẽ hủy diệt tất cả. Có vẻ như ngay cả con rồng mạnh nhất cũng bất lực trước điều đó. Chuyến bay kéo dài của nó đã đẩy cột sống và đôi cánh của nó vượt quá giới hạn của chúng, và cơ thể của nó không thể giữ vững vì sức chịu đựng của nó không còn nữa.
Mặt khác, nhìn lại thì …
▷ Chủng tộc: Người bậc cao
▷ Cấp độ: 903
▷ Chức nghiệp: Anh hùng (500% điểm kinh nghiệm)
▷ Kỹ năng: Đề kháng (SS) Cuồng nộ (S) Sức mạnh (S) Thể lực (S) Nhanh nhẹn (S)…
▷ Tình trạng: Tốt
Tôi đã phát triển mạnh mẽ một cách đáng kinh ngạc!
Cấp độ của tôi đã gần như đạt đến giới hạn hiển thị ở lục địa yên bình này. Nếu tôi muốn vượt qua cấp độ 999, tôi sẽ cần sự giúp đỡ của “nhà tài trợ số một”, kẻ sở hữu nhiều gói điểm kinh nghiệm … à không, những tên tay sai đắc lực. Nhưng chuyện này sẽ sớm thôi, nhất là nhờ có sự giúp đỡ của Long đế mà tôi có thể phát triển như vũ bão thế này. Chứ bằng cách thông thường thì không biết đến mùa quýt năm nào tôi mới sờ được vào Quỷ vương nữa.
Cuộc phiêu lưu của chúng tôi đã kết thúc vào một thời điểm hoàn hảo. Tuy nhiên, nếu có gì cần chỉ ra…
“Điều này có thể ảnh hưởng một chút đến danh tiếng của tôi…?”
Tôi nhanh chóng nhận xung quanh mình, vùng đất nơi đây hoàn toàn bị ô nhiễm bởi tử độc của con rồng, không tìm thấy nổi một sự sống xung quanh mấy vương quốc nữa.
Số lượng các thành phố đã bị xóa sổ khỏi bản đồ không phải là ít, nhưng đó là tại vì Long đế đã già cả rồi nên có bắn trượt tối tí xíu thôi. Và thiệt hại không chỉ giới hạn ở khu vực này - một nửa lục địa ở giữa Fantasia cũng có tình trạng tương tự. Tất cả là do Long đế mắt mờ mà ra, hoàn toàn không liên quan gì đến tôi đâu nhá… tôi cũng là nạn nhân bị tấn công mà.
Việc này đã giúp cho Quỷ vương Pedonar đẩy nhân loại xuống vực sâu của sự sợ hãi mà không cần nhấc mông lên rồi
Quả là một tên khốn đáng sợ.
▷ (Thở dài) Cậu mới là kẻ đáng sợ ở đây đấy !
“Ah ! Giáo sư ah, cũng một khoảng thời gian rồi nhỉ ?”
▷ Tôi đã quan sát từ đầu trận chiến nhưng lại không thể can thiệp bởi nếu làm thế có thể sẽ làm đảo lộn trật tự của thế giới này mất. Vậy nên tôi đã chờ cho đến khi trận chiến kết thúc. Nhưng có vẻ như số phận của lục địa này cũng sắp kết thúc theo bởi vì cậu đấy.
“Ý cô là nó sắp kết thúc ! Nhưng vẫn còn quá sớm để từ bỏ mà !”
“Chẳng phải cô bảo tôi rằng đừng dễ dàng từ bỏ mọi thứ hay sao ?”
“Nhìn này, vẫn có hi vọng trong lần thứ hai này của tôi đấy!”
Trong thế giới của Fantasia, có tổng cộng năm lục địa lớn bao gồm một lục địa ở giữa là trung tâm, có bốn lục địa khác có kích thước tương tự, cùng nhau tạo thành một hình chữ tập: lục địa đông, lục địa tây, lục địa bắc và lục địa nam. Long đế và khu vực hoạt động chính của tôi là lục địa giữa. Bốn lục địa xung quanh thậm chí bây giờ vẫn ổn, hơn nữa chỉ có một nửa lục địa trung tâm là bị ảnh hưởng bởi chất độc mà thôi, chỗ còn lại có làm sao đâu.
Vậy nếu như theo thống kê, 90% ngôi nhà của nhân loại vẫn còn nguyên vẹn và đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng vẫn còn tràn trề hi vọng luôn đây này.
▷ Đúng. Hy vọng là một đức tính quan trọng đối với Anh hùng… tuy nhiên với tên Anh Hùng như cậu tôi thấy nó có chút xa vời ấy. Một con ngựa nhà có giỏi đến mức nào cũng không thể tự thân sống sót bên ngoài chuồng đâu. Chuyện này nguyên nhân là do cậu đã quá mù quáng tin tưởng vào những gì mình đã trải qua ở lần trước.
Tôi sẽ không phủ nhận điều này. Tôi đã đinh ninh rằng một con rồng con đang sống trong cái tổ đó, nhưng ai có thể biết rằng một con rồng già đang điên cuồng trước khi chết cơ chứ ? Nó thậm chí còn rất hung dữ và mạnh mẽ.
Nhưng nhờ thế mà tôi có thể bảo toàn được phần nào điểm nhân phẩm. Tuy nhiên đổi lại thì giờ tôi đã có thành tựu nhưng danh tiếng thì lại không được tốt đẹp là mấy.
“Mà thôi, giờ vẫn còn chuyện phải làm.”
“Chao…”
Long đế Neubius đã tiêu hết vốn liếng của mình cho trận vừa rồi, giờ thì nó nhanh chóng cạn kiệt sự sống. Nếu nó từ bỏ việc đuổi theo tôi giữa chừng và trở về tổ của nó hoặc khoanh cánh lại để nghỉ ngơi một chút thì ít nhất nó sẽ sống được thêm một năm.
Tuy nhiên, con rồng này đã đi trên con đường của sự hùng mạnh cho đến cuối cùng. Đó là con đường mà nó đã tự chọn.
"Xin chào chiến hữu, mày đã thỏa mãn rồi chứ ?"
Long đế đã không mất đi phẩm giá cũng như tinh thần của nó ngay cả khi nó đang sắp chết. Tôi đến gần cái đầu khổng lồ của con rồng đang gục xuống và hỏi nó một câu, và nó mở miệng trả lời.
"Chaos."
"Tao hiểu rồi."
Ngôn ngữ của rồng không thể được dịch bởi bất kỳ Kỹ năng nào. Ngay cả những học giả lâu năm nghiên cứu về rồng cũng không thể hiểu được lời nói của chúng. Chỉ khi một con rồng tự hạ mình để biến hình thành một con người để nói bằng ngôn ngữ của chúng ta thì một cuộc trò chuyện mới được thiết lập.
Nhưng khoảnh khắc này là một ngoại lệ. Tôi không có cách nào biết được biểu hiện của loài bò sát, nhưng tôi cảm thấy có điều gì đó giống với niềm tin rằng Long đế đang cười.
Như thể nói rằng đó là một thất bại thú vị.
"Tao cũng đã rất tận hưởng nó, Neubius."
Phập …
Tôi đâm thanh kiếm vào trán của Long đế, nhưng ngay cả thứ tôi đang dùng chính là Gươm Nguyên tố Endymion thì cũng chẳng dễ dàng gì lấy mạng một tồn tại vĩ đại như vậy. Tuy nhiên khi ngọn lửa sống gần như sắp tàn thì chỉ một cơn gió nhẹ thôi cũng có thể dập tắt nó.
“Chaooo…”
Di chúc cuối cùng của con rồng, nó sẽ khác nếu nó vẫn mang trong mình sự hối tiếc đối với cuộc sống, nhưng nó đã hài lòng với kết quả của cuộc chiến cuối cùng đã căng thẳng đến mức đã phá hủy một nửa lục địa trung tâm. Và đó là lý do tại sao nó vui vẻ trao cho tôi quyền của kẻ chiến thắng.
Nó đã truyền lại cho tôi sức mạnh của chính nó đã được tích lũy qua nhiều năm, và số lượng kỹ năng khổng lồ với cấp độ đáng kinh ngạc.
Vút—!
Cơ thể con rồng, có kích thước ngang với một ngọn núi nhỏ, biến thành một biển độc đen tuyền và quét qua cả vùng đất một lần nữa.
Long đế Neubius… Nó là một con rồng đáng sợ cho đến phút cuối cùng. Nó nham hiểm hơn nhiều so với gã Quỷ vương.
Sẽ thật tuyệt nếu Quỷ vương Pedonar, kẻ đã chết đơn giản và chóng vánh như vậy sau khi bị đánh đập tơi tả ở lần trước, học được điều gì đó từ chuyện này.
Ý tôi nói một kẻ ác nên có chút gan góc và âm độc.
“… Huh ?”
Tôi rất hoang mang khi thấy sự thay đổi trong tình trạng của mình.
Con rồng không chỉ để lại cho tôi một đống điểm kinh nghiệm và trái tim của nó sau khi chết. Nó thậm chí còn để lại cho tôi yếu tố “hỗn độn” có thể nói là bản sắc riêng của nó.
Hiện nay thì …
▷ Chủng tộc: Hỗn độn nhân
▷ Cấp độ: 999+
▷ Chức nghiệp: Anh hùng (500% điểm kinh nghiệm)
▷ Kỹ năng: Đề Kháng (SS) Hỗn độn (SS) Cuồng bạo (SS) ◼◼◻ Sức mạnh (S)…
▷ Trạng thái: Hỗn loạn nội bộ
Nhờ vậy mà khả năng trạng thái của tôi cũng rơi vào hỗn độn luôn. Chủng tộc của tôi hỗn độn, Kỹ năng của tôi hỗn độn, và trạng thái của tôi cũng hỗn độn.
Không có gì ngoài sự hỗn độn ở khắp mọi nơi!
Tuy nhiên…
“Thưa giáo sư kính mến, điều này mang ý nghĩa gì thế nhỉ ?”
▷ (Bối rối) Điều này … Tôi … nó không thể nào xảy ra được …
Cô ta ngập ngừng thay vì đưa ra câu trả lời mạch lạc như mọi khi. Đó có thể là một khả năng mà ngay cả đội ngũ giáo viên đã tạo ra hệ thống giáo dục vô lý này cũng không biết? Hay là cô ta giả ngu mặc dù biết tất cả về nó ?
Thành thật mà nói, với tôi nó cũng chả quan trọng lắm.
“Ôi chao ~ ♪♪♪”
Trái tim tôi bắt đầu xao xuyến như trong khoảnh khắc trước khi cào tấm vé số nhà. Oh yeah !!!