FFF-Class Trashero

chương 11: làm bảo kê ? nhưng đây méo thích !!!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Miền đất mẹ của chúng tôi, Elfheim hiện đang gần đi đến bờ vực sụp đổ. Đáng buồn thay vị Tiên vương đương nhiệm lại nhắm mắt làm ngơ với mọi chuyện và tiếp tục coi khinh con người. Cuộc sống vĩnh hằng vừa là một loại phước lành nhưng đồng thời cũng là một loại nguyền rủa, một khi bất cẩn thì mạng sống của chúng ta có thể kết thúc bất kỳ lúc nào mà chúng ta không hề hay biết."

"Tôi thấy có vẻ anh đã trải qua rất nhiều chuyện rồi nhỉ."

“Ah … Hình như tôi vừa thể hiện một bộ mặt xấu trước Anh Hùng-nim rồi. Có vẻ như do quá phấn khích nên tôi đã uống hơi nhiều.”

"Ổn cả mà. Haha! ”

Giờ tôi lại thấy thích gã này hơn rồi đấy.

Cấp độ, ngoại hình, kỹ năng, sự sâu sắc, triết lý, cách cư xử ... chẳng có điểm nào có thể chê được cả. Nhìn cách ứng xử và hành động của hắn gợi nhớ cho tôi về hình ảnh một con người hiện đại trên Trái đất.

Không thể phủ nhận cặp mắt của tên Tiên vương đương nhiệm vốn chỉ dùng để trang trí.

Không lâu nữa đâu hắn cũng sẽ chết vì những thứ vô ích mà hắn dồn tâm huyết vào. Hắn không hề có ý định muốn giao hảo với loài người, chủ nhân của phần lớn trung tâm lục địa Fantasia mà chỉ biết thu mình trong cái mảnh đất nhỏ bé của tiên tộc cằn cỗi và hoang vu. Sống một cách tẻ nhạt và tệ hại, tuân theo những luật lệ cổ hủ và sống ẩn dật hang trăm năm qua.

Oh và tệ hại hơn cả khi hắn xem con khốn phế vật Sylvia kia là thành công lớn nhất của cuộc đời hắn. Thật nực cười làm sao.

Nếu bạn thắc mắc rằng cô ta có tố chất làm Nữ Hoàng hay không thì tất nhiên là đíu nhé.

Con khốn ngu đần đó chẳng bao giờ chịu học kỷ cương phép tắc và có những phẩm hạnh mà một người trị vì nên có. Lúc nào cũng trốn khỏi vương quốc đi chơi vì đó là điều mà cô ta thích thú nhất. Về cấp độ thì con ả còn chả đủ nhét kẽ răng cho mấy con quỷ bậc trung hoặc bọn “pet” của Quỷ vương nữa là chính bản thân hắn. Mỗi khi gặp những kẻ có chủng tộc con người có cấp độ thấp kém hơn cô ta mà buông lời khiếm nhã hay trêu ghẹo, thì kết cục của họ là sẽ bị cô ta tra tấn và thiêu sống đến chết thì thôi.

Giờ thì tôi đã hiểu, chẳng trách kết cục của cô ta trong tương lai lại như vậy… Vị Đại Hoàng tử này sẽ dẫn đầu quân đảo chính và chiếm lấy ngôi vương.

“Tôi đã nói với Sylvia rất nhiều lần là đừng bao giờ coi thường loài người nhưng cuối cùng con bé lại luôn để chúng ngoài tai. Dù rằng đã biết sẽ có ngày hôm nay nhưng tận mắt chứng kiến khiến ta cảm thấy rất đau khổ.”

Oh hô Ngài Nasus ơi là Ngài Nasus… Mèo khóc chuột chăng khi thanh trạng thái của Ngài sao lại là sự “thỏa mãn” thế kia ??

Mà cũng đúng thôi, đối với lão Tiên vương đương nhiệm thì kho báu của hắn chính là con ả đó mà. Tính cách, mọi thứ đều giống hắn, đều thù ghét loại người đến mức mù quáng. Nhiêu đó thôi là đủ gạt đứa con trai cả xuất sắc khỏi vị trí thừa kế ngôi vương rồi.

"Ngài hẳn rất khổ tâm. Tôi rất tiếc về điều này."

“Tôi chỉ e rằng kết cục của Sylvia cũng chính là kết cục của Elfheim sau này mà thôi. Xin cậu hãy giúp chúng tôi, Anh Hùng-nim ! Và chúng tôi cũng sẽ không ngần ngại hỗ trợ cho cậu trong việc đánh bại Quỷ vương đâu. Đây là thanh kiếm mà tôi đã luôn giữ rất cẩn thân Endymion, đây vốn là một trong ba bảo vật của vương quốc chúng tôi. Vậy xin hãy trao trả lại khi cậu tìm được Thánh kiếm nhé ”.

Nasus đưa qua thanh kiếm quý giá treo bên hông, một thanh kiếm nặng nề vốn không phù hợp với một Elf có thân hình yếu ớt. Kỳ lạ thay nó hấp dẫn hơn cả thanh Thánh kiếm nhẹ như bông mà tôi dung ở lần thứ nhất.

“… Tôi sẽ không quên lòng tốt của Ngài đâu.”

Mà xin lỗi nhé, tôi cũng sẽ không có ý định trả lại thanh kiếm này đâu nên là thực sự tôi sẽ không quên đâu.

Một trong ba bảo vật của Elfheim, Gươm Nguyên tố Endymion. Ở lần thứ nhất tôi đã giúp Sylvia đánh bạo Nasus, dù tôi đã mớm tận mồm cho cô ta cái cơ hội giành lại ngôi Vương nhưng cô ta là một con ả ích kỷ, thậm chí chẳng cho tôi chạm nổi một lần vào thanh kiếm đó. Không ngờ hiện tại nó lại nằm trong tay tôi một cách dễ dàng đến thế.

Quả là Tiên vương tương lai có khác.

À hem ! Giờ lại thấy hơi có lỗi vì không trả thanh gươm này cho anh ta rồi đấy. Nhưng tuy vậy tôi cũng sẽ không phá vỡ tình hữu nghị đôi bên đâu. Nasus có bảo tôi rằng hãy trả lại chỉ sau khi tôi tìm được Thánh kiếm nhưng có lẽ không cần tìm nữa đâu nhỉ… Tôi nghĩ tôi nên xài chùa thanh này đến hết cuộc hành trình thì hơn.

Chỉ cần nó là đủ lấy đầu tên Quỷ vương rồi.

“Tôi mừng vì Anh Hùng-nim thích nó đấy.”

"Đúng vậy, đúng vậy."

Shiing-

Tôi cẩn thận tháo vỏ của Gươm Nguyên tố Endymion khỏi bao kiếm được chế tạo một cách tinh xảo từ vảy của một con Lam Long Azure. Hào quang tinh tế những nguyên tố hòa quyện trên người tôi. Thú thực là tôi khá thích mấy thanh Quỷ kiếm vì trông chúng rất là ngầu nhưng cái kiểu cố điển đơn giản như thanh gươm này cũng đâu có tệ lắm. Mà cũng chả sao cả, vì thời gian còn dài nên tôi nghĩ mình sẽ dần thay đổi khẩu vị được thôi…

Hí hí hí, tao nghĩ rằng chúng ta sẽ sớm là bạn tốt của nhau đấy Endymion ạ …

Choanggg…

Thanh kiếm nguyên tố Endymion lẩy bẩy rung lên, chắc là nó đồng ý với tôi đấy nhỉ. Thật đáng yêu làm sao.

“Ah mà có vẻ Anh Hùng-nim rất khỏe đấy, bởi một người cấp độ 4 bình thường sẽ chẳng thể nào nhấc được thanh gươm đó lên đâu huống chi là sử dụng nó một cách thoải mái như vậy.”

“… Ha ha ah thì Ngài thấy đấy, vì tôi là Anh Hùng nên tôi vốn khỏe hơn người bình thường mà.”

“Quả là Anh hùng-nim có khác, haha!”

"Hahaha!"

Mịe, có vẻ như tên khốn này đã để ý đến cấp độ của tôi roài. Có vẻ hắn đã nghi ngờ rằng kẻ giết cô em gái tội nghiệp Sylvia của hắn chính là Anh Hùng cho nên thậm chí lấy cả quốc bảo vương quốc ra để thử tôi. Nếu đó là thật thì tên đó thực sự là một kẻ rất đáng sợ đây …

Nhóm phái viên lên đường trở về nhà ngay sau khi cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc. Mặc dù có một số Elf yếu tim đã ngất đi khi nhìn thấy cái đầu xinh đẹp của công chúa Elf bị bổ đôi ngay chính giữa, nhưng việc tìm lại hài cốt của cô ta diễn ra không một chút khó khăn dưới sự lãnh đạo xuất sắc của Hoàng tử Nasus.

Giao dịch vừa rồi làm tôi rất thỏa mãn … Làm thế quái nào hắn lại biết tôi dễ bị mềm long bởi những thứ quý giá nhể ??

Giờ thì tiền đầy túi, tình đầy tim rồi… Vừa mới trắng tay thì ba ngày sau lại đầy ắp vàng. Nói gì thì nói đây cũng là tiền tôi dành cho chuyến thám hiểm mà thôi.

Cấp 204.

Thanh kiếm nguyên tố Endymion.

Và còn có một nhà khảo cổ học và một tên culi nữa.

Giờ thì vị Anh hùng xuất chúng và các đồng đội khác đã nhanh chóng hoàn thành việc chuẩn bị cho cuộc hành trình bằng cách vắt kiệt ngân khố của lão vua bánh bao và bắt đầu một cuộc phiêu lưu thú vị!

Giờ thì đến ngôi làng nơi mà “tồn tại vĩ đại” đó đang sống rồi.

*

*

*

Cuộc hành trình diễn ra suôn sẻ thôi.

À mà quên, tên Alex đã điên cuồng phản đối về việc dời ngày ra mắt Anh Hùng vào mười ngày sau đó. Hắn càng điên tiết hơn sau khi nghe lão vua bánh bao đã phê chuẩn cho tổ đội của tôi được phép đi thám hiểm, hắn luôn miệng lải nhãi rằng tôi chỉ là một tên Anh Hùng gà mờ chân ướt chân ráo mới được triệu hồi đến vùng đất này có ba ngày và chưa hề trải qua cuộc huấn luyện bài bản nào. Nhưng tiếc cho hắn là chỉ có thể nổ đom đóm mắt mà nhìn chúng tôi rời đi thôi.

Muốn đến được điểm đến dự định, theo lẽ thường tôi phải mất một năm di chuyển, nhưng sẽ không có chuyện đó lần thứ hai đâu. Ở thế giới này có một phương thức di chuyển tuyệt vời khiến tôi có thể rút ngắn thời gian di chuyể trong cuộc hành trình này rất nhiều, phương thức vận chuyển thần kỳ đó được gọi là vòng tròn ma thuật dịch chuyển không gian – thứ khiến thời gian đi hết một năm chỉ còn một giây. Nó thuận tiện đến mức khiến tôi chỉ muốn mình có thể mang thứ này về Trái đất thôi.

Tương tự như sân bay ở Trái đất, thì tại “Tòa tháp của các Pháp sư” này, thay vì sử dụng máy bay thì nơi đây sử dụng các vòng phép để đưa con người từ nơi này đến nơi khác một cách nhanh chóng. Thôi thì gọi tắt là “Pháp sư tháp” cho ngắn gọn vậy, mà thú thật tôi chả hiểu nhìn kiểu gì mà cái đỉnh tòa tháp ra được cái hình thù như vậy nữa, kỳ dị và nực cười.

Thế còn vòng tròn ma pháp, tại sao chúng lại chỉ được đặt ở trong tháp tận cao tít phía trên đỉnh ?

Thì theo lời một “Hiền giả” – bạn đồng hành với tôi trong cuộc phiêu lưu lần trước đã giải thích rằng.

Pháp sư là một chức nghiệp tiêu tốn rất nhiều tiền bạc cho việc nghiên cứu ma pháp và mua sắm các nguyên vật liệu ma thuật, và cũng vì việc thiếu thốn của cải cho nên họ không còn cách nào khác ngoài việc chọn một nơi sầm uất có nhiều hàng hóa và dễ kiếm tiền để sống. Tuy nhiên, từ đây lại bắt đầu có nhiều vấn đề.

Nói cho đúng thì các pháp sư và cuộc sống đô thị kỵ nhau như nước với dầu vậy. Một số lí do có thể liệt kê ra như sau …

1) Sẽ rất nguy hiểm nếu pháp thuật gặp thất bại và phát nổ.

2) Rất khó tập trung cho việc nghiên cứu vì bên ngoài vô cùng ồn ào.

3) Khói từ các nhà máy và khu dân cư sẽ che lấp các vì sao trên trời.

4) Đề phòng lũ ăn trộm.

5) Nguyên vật liệu tại đây tuy nhiều nhưng chưa chắc đã là hang “chất”.

Đây là năm điểm chính, tuy nhiên ngoài năm điểm này thì còn vô số những bất cập khác nữa. Chính vì vậy các vị pháp sư từ thời xa xưa đến nay vẫn luôn mày mò tìm cách để họ có thể sống yên ổn tại những nơi đông đúc. Cuối cùng giải pháp khả dĩ nhất của họ là xây một tòa tháp thật cao, hệt như những tòa nhà chọc trời trên Trái đất vậy.

Đa phần những tòa nhà ở Fantasia đều cao không quá ba tầng, nhưng đối với một pháp sư thì tòa tháp của họ xây cao ít nhất phải mười tầng trở lên.

“À mà cũng vì ở trên cao quá như này nên hẳn lũ pháp sư ít khi có thời gian gặp gái nên tôi chắc chắn lũ này vẫn còn “zin” nhé !”

“Chào mừng đã đến thăm “Pháp sư tháp” của chúng tôi.”

“… Xin cứ tự nhiên.”

Một người đẹp có vẻ ngoài dễ mến chào đón chúng tôi, chiếc mũ đen và chiếc váy ngắn của cô ấy khiến tôi liên tưởng đến một mụ phù thủy trong phim. Tuy nhiên, bộ trang phục đó của cô ấy không hơn gì ngoài mục đích phục vụ cho việc kinh doanh; cô ấy là một nhân viên lễ tân, người xử lý thủ tục cho khách hàng để sử dụng vòng tròn ma thuật dịch chuyển không gian. Thế còn tên Pháp sư sẽ kích hoạt vòng tròn ma thuật hiện đang đứng ở phía sau với hai tay chắp sau lưng. Để ý mới thấy ánh mắt của hắn nhìn về phía đây với vẻ hài long, có lẽ nhờ mớ trang bị xịn sò với cái túi tiền rủng rỉnh. Nó dần dần chuyển hướng sang đùi của nhân viên lễ tân.

Ài chà, giờ tôi đã biết tại sao có rất ít “Hiền giả” đạt được chức nghiệp “Đại pháp sư” rồi.

“Xin vui long xuất giấy tờ tùy thân…”

Những thứ như hộ chiếu là cần thiết ngay cả ở Fantasia, nó cho phép bảo vệ vương quốc khỏi những kẻ gián điệp hoặc những tên sống ngoài vòng pháp luật.

"Đây. Con dấu và Lệnh của Bệ hạ. "

Chúng tôi đã bỏ qua phần lớn quy trình kiểm tra nhờ vào bức thư viết tay của Vua bánh bao. Chúng tôi thậm chí chẳng cần số điện thoại chờ nữa.

Đây chính là sức mạnh của đồng tiền và quyền lực.

“Pháp sư-nim? Pháp sư-nim…! ”

“… Mm? E hèm! Ah đây. Ta cần đưa họ đi đâu đây ? ”

“Xin hãy tập trung một chút đi ạ, Ngài lại như vậy nữa rồi. ”

"Ta xin lỗi, ta đang chìm đằm trong khoảng không kiến thức vô bờ bến mà quên mất thực tại… Đó là về phép thuật ấy mà. Ahem-hem! Ta sẽ mua cho cô một chiếc bánh sau khi hết giờ để tạ lỗi vậy. "

“Ngài hứa rồi đó nhé ! ”

"Chắc chắn rồi !"

Sao tôi cứ cảm giác trong lời nói của cha già kia có chút gì đó của sự phạm tội ấy nhỉ ? Mà thôi thây kệ đi, miễn là lão ta kích hoạt vòng phép dịch chuyển cho tôi.

Lão Pháp sư bắt đầu niệm chú kích hoạt.

Vòng tròn ma thuật tỏa sáng rực rỡ và…

Xoẹt!

Tôi vừa rút ngắn chuyến hành trình một năm xuống còn một giây, ngoài ra tránh không để bản thân vướng vào những rắc rối và phiền phức trên đường đi.

Tuyệt vời ông mặt trời.

“… Hức, Anh Hùng-nim.”

"Gì ?"

"Cuộc hành trình của chúng ta chẳng giống như một cuộc phiêu lưu gì cả ."

Lanuvel phụng phịu bên cạnh tôi, bĩu môi.

Tôi sẽ chẳng bao giờ mang theo con nhỏ khó chịu này nếu không phải vì cô ta rất giỏi nấu ăn và phép thuật cuộc sống hàng ngày. Tôi đã từng cảm thấy vô cùng hưng phấn vào ngày đầu tiên khi Lanuvel bị chôn sống trong lần đầu tiên, nhưng sự bất tiện từ chuyện này đã diễn ra ngay vào ngày hôm sau, nó khiên cho cuộc sống của tôi không dễ chịu một chút nào. Đây chính là yếu tố khác biệt giữa trò chơi và thực tế.

Những thứ khiến Anh Hùng chính nghĩa hao mòn nhất không phải là quỷ dữ hay bất cứ kẻ thù kinh khủng nào mà đó là cái nhà vệ sinh bẩn thỉu và những con côn trùng gây khó ngủ. Nói không ngoa, nhưng số máu tôi bị bọn muỗi hút mất còn nhiều hơn là bị đổ xuống bởi quân đội của Quỷ vương.

Đây chính là lúc Lanuvel tỏa sáng, phép thuật của cô ta đã phần nào giải quyết mấy cái vấn đề khó chịu dai dẳng này. Tuy nó không ở mức hoàn hảo, nhưng cũng đủ để khiến tôi cảm thấy bớt khó chịu đi đôi chút.

Ít nhất cô ta thực hiện mấy cái phép thuật đó theo yêu cầu của tôi.

“Này Lanuvel, em cảm thấy không thỏa mản vì đến đây dễ dàng bằng tiền của anh sao? Thế sao em không bất mãn vì việc hít thở cũng dễ dàng đi hả ?"

“Aww…”

Lanuve đang bĩu môi liền lập tức im lặng. Nhưng rồi người bạn đồng hành khác của tôi, tên culi to lớn vác hành lý cần ngọn giáo trên tay phải, lên tiếng bênh vực cô ta.

“Tôi thấy cô Lanuvel nói có vẻ đúng đấy Anh Hùng-nim, chúng ta sẽ khó có thể tăng cấp độ và cấp bậc kỹ năng nếu chỉ làm những việc như hiện tại."

“Ta không hỏi ngươi. Câm mồm !!!"

“…”

Có vẻ tên này đang hiểu nhầm chuyện trở thành đồng đội với Anh Hùng vĩ đại ở đây rồi đấy… hắn nghĩ rằng chỉ vì được đối xử tốt mà nghĩ hắn có thể làm gì thì làm sao. Việc tốt nhất hắn có thể làm là im mồm và đi theo tôi, làm những việc tôi bảo là được… thế thôi.

Một vòng tròn ma thuật khổng lồ nằm dưới chân chúng tôi và bên ngoài nó là những lính canh luôn túc trực trong trường hợp khẩn cấp, gật gù đứng nhìn. Bên cạnh đó, tôi có thể nhìn thấy những lá cờ của vương quốc và các gia đình quý tộc, điều đó cho tôi biết rằng chúng tôi đã đến “Pháp sư tháp” của một quốc gia láng giềng một cách an toàn.

Bản thân phép thuật dịch chuyển không gian rất tiện lợi vì không tốn thời gian di chuyển, nhưng không có phương pháp nào để hướng dẫn chính xác cách để bạn đi từ “Pháp sư tháp A” đến một “Pháp sư tháp B” nào đó. Bạn sẽ chỉ được dịch chuyển nhờ vào các vòng tròn ma pháp đã liên thông giữa hai tòa tháp với nhau từ trước.

Giống như cách bạn đi xe buýt sân bay, tàu điện ngầm hoặc những thứ tương tự khi đến sân bay hay một phương tiện trung gian vận chuyển nào đó …

“Lanuvel, Culi. Theo ta."

Chúng tôi nhanh chóng đi qua các thủ tục và tồn tại Tháp Magus.

Một đường phố nhộn nhịp hiện ra trước mắt chúng tôi, một khung cảnh đã tồn tại trong ký ức của tôi.

“Anh Hùng-nim. Em đã ở đây trước đây rồi nên có biết chút chút ! Công hội Lính đánh thuê ở đằng kia kìa ! ”

Lanuvel giả vờ tỏ ra hiểu biết. Là một nhà khảo cổ học, cô ta đã tìm cách để đến thăm quan nhiều nơi. Cô ta đã quen thuộc với tất cả các thành phố và địa danh ở trung tâm lục địa Fantasia.

Nhưng trước sự chỉ dẫn của cô ta, tôi nói bâng quơ, "Tại sao chúng ta lại phải đến đó?"

"Ah vì lỡ có một thương nhân nào đó có điểm đến gần với nơi anh đang định tới thì sao ? Chúng ta và họ sẽ cùng nhau đồng hành trên chiếc xe ngựa và bảo vệ người thương nhân yếu đuối. Cùng nhau đánh bại đám cưới và đám quái vật cản đường, gây dựng danh tiếng, kiếm tiền, lên cấp, ngoài ra cùng nhau trò chuyện vào buổi tối và thay nhau gác đêm.”

Lanuvel đã đưa ra danh sách những ưu điểm để trở thành lính đánh thuê.

"Anh không có thừa thời giam làm mấy cái trò mèo đó."

"Trò mèo …?"

"Thì cũng tương tự như vậy."

Tôi dĩ nhiên từ chối đề nghị của cô ta.

Di chuyển cùng với một đoàn thương gia chất đầy hàng hóa sẽ khiến chúng tôi di chuyển chậm lại. Không có lý do gì để giúp đỡ công việc kinh doanh bọn thương nhân chỉ để kiếm mấy đồng tiền lẻ. Ngoài ra tôi cũng không muốn quanh quẩn với những tên lính đánh thuê bẩn thỉu.

"Anh Hùng-nim, anh nói là không thừa thời gian nhưng em thấy đâu có vẻ gì là như thế ?"

“Sao em biết được, Quỷ vương đã thức tỉnh, vì vậy ai biết hắn có thể tấn công bất cứ lúc nào chứ ?"

Thật lòng tôi cũng chả việc gì phải vội vàng cả, bởi Quý ngài Quỷ vương còn đợi tôi cả mười năm cơ mà. Nhưng chỉ có duy nhất tôi biết rõ điều này mà thôi.

“Chuyện này …”

"Hiểu chưa hả Lanuvel, thời gian của chúng ta không có nhiều, vì vậy nếu chúng ta cuốn vào rắc rối linh tinh của đám thương nhân thì sẽ bị chậm tiến độ mà thôi. Nếu hiểu rồi thì em hãy im mồm lại và làm những gì anh bảo là được."

"Aww ... Vâng."

*

*

*

Chúng tôi đã đến đích một cách an toàn.

Chúng tôi không nghe thấy bất cứ điều gì ngoài mấy tiếng kỳ lạ giống như tiếng kêu cứu tuyệt vọng từ một đoàn thương nhân gặp nguy hiểm trên đường đi. À mà chắc đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi thôi.

Khung cảnh ngôi làng này vẫn giống hệt những gì tôi nhớ trong lần đầu tiên. Cuộc hành trình này đã kéo dài đến hai ngày ? Ah mà đến giờ giảng bài rồi nhỉ, vị Giáo sư đạo đức học đáng kính đã đến rồi đây.

▷ (Thở dài) Làm thế nào một Anh hùng có thể lảng tránh một cuộc phiêu lưu như vậy ? Một hòn đã lăn đi quá nhanh sẽ mãi mãi không có rêu bám vào. Đừng có lạm dụng cái thiên phú tăng 500% kinh nghiệm và cậu hãy bắt tay vào việc tăng cấp như một người bình thường đi ? Ai cũng bắt đầu từ con số không cả mà.

Bài giảng được bắt đầu ngay lập tức, và hiện tại đang ẩn dụ tôi với viên đá cơ đấy.

Cô cũng thấy nó vớ vẩn mà phải không ? Chắc cô đang tiếc hùi hụi vì không được chứng kiến tôi chật vật lăn lộn ngoài kia như lúc trước đấy hả ?

▷ (Bối rối) Ý tôi không phải như vậy, Không ai phải chịu khổ vô lý cả, người ta có câu qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai! Tiền bạc chính là gánh nặng và trách nhiệm trong cuộc phiêu lưu, vất vả cực khổ mới thấy đồng tiền kiếm được có ý nghĩa. Dù gì cậu cũng đang trên đường phiêu lưu, sao không tìm kiếm cho mình một thành tựu nào đấy đi ?

… Cô ta lắm chuyện thật đấy …

Nhưng nếu cô muốn thấy thành tựu thì được thôi.

Sau khi để những con chiến mã đã mệt mỏi sau chuyến hành trình của mình tại nhà trọ trong làng, chúng tôi đi về phía ngôi nhà của trưởng làng, nơi “tồn tại vĩ đại” đó đang ở.

Khi đến đó, tôi gõ cửa và gọi một cách nhã nhặn, “Sư phụ Mollang. Người có nhà không ? Một kẻ không xứng đáng làm Anh Hùng xin nhận được sự chỉ dạy của Ngài ! ”

Truyện Chữ Hay