10 năm trước, tôi đã đá đít Quỷ vương Pedonar.
Đã có lúc tôi hồi tưởng lại.
Vào ngày hôm đó, tôi đang có một cuộc thảo luận sôi nổi với những người bạn cấp ba của mình. Trên chiếc bàn cũ nát mà chúng tôi đang ngồi xung quanh, được đặt đầy những cuốn tạp chí về các cô gái phép thuật thay vì sách giáo khoa. Các cô gái trong lớp ném cho chúng tôi những cái nhìn khinh khỉnh như ý muốn nói rằng "mấy thẳng dở lại tập trung ở đó để ...", nhưng đó một chủ đề lành mạnh phù hợp với lứa tuổi của chúng tôi mà, ít ra sở thích đó cung là đáng để được tôn trọng chứ nhỉ.
“Tao muốn bỏ học và đi đến một thế giới viễn tưởng… Tao muốn cứu một công chúa bị Quỷ vương giam giữ và kết hôn với nàng.”
“Chỉ là một công chúa thôi á ? Hmm … Tao thích tham gia vào một cuộc phiêu lưu thú vị trong thế giới viễn tưởng với những người đẹp từ các chủng tộc khác nhau hơn. ”
Hai thằng bạn của tôi đã tranh luận sôi nổi khi chúng nó tiết lộ sở thích của mình. Chúng tuyên bố rằng chúng sẽ cướp phụ nữ của những gã đàn ông khác như bọn man rợ vẫn làm và tạo ra một hậu cung cho riêng mình – điều vốn méo thể chấp nhận được trong xã hội hiện đại bây giờ.
Ánh mắt của các nữ sinh hướng về phía chúng tôi đã thay đổi từ nhìn những kẻ ngốc sang nhìn thứ gì đó còn đếch bằng lũ sâu bọ, nhưng hai tên bạn của tôi, những kẻ thích viễn tưởng lãng mạn không hề nhận ra. Thế những đứa bạn khác của tôi bên cạnh chúng cũng sẽ không thể bị coi thường lây như vậy chứ.
"Cuộc phiêu lưu à ? Thật là vớ vẩn. Mày học lịch sử và khoa học chỉ để cho có thôi hả ? Nếu muốn thống trị thế giới thì mày chỉ cần phát minh ra vũ khí hạt nhân thôi ! "
“Ai đó có điểm 30 môn khoa học chắc chắn thừa sức chế tạo vũ khí hạt nhân ấy nhỉ. Nếu mà nó đến thế giới viễn tưởng, nó phải tương đương với cấm thuật mạnh nhất luôn ấy chứ. Xóa sổ mọi thứ chỉ trong một phát duy nhất! ”
“Pft! Ma thuật sao ? Ý mày là niệm chú như mấy thằng lập dị à. Võ thuật từ thế giới Murim mới là thứ có thật! Mày đã nghe nói về một Kiếm khách thực sự bao giờ chưa ? ”
Những điều chúng nó muốn làm trong một thế giới viễn tưởng. Những giấc mơ và sự kỳ vọng mà lũ bạn tôi luôn miệng làm tôi cảm giác chúng nó đang chém gió thái quá về chuyện này. Chúng nó chả thèm giữ mồm giữ miệng bởi vì đó là những ảo tưởng sẽ không bao giờ xảy ra, giống như những điều huyền bí.
“Kang Han Soo. Chú mày thì sao ? "
Cuộc bàn luận được chuyển sang tôi trong khi tôi đang xem bảng xếp hạng mức độ phổ biến của các trò chơi gần đây được in trên một trong những tạp chí, lơ đãng nghe chúng nó nói chuyện. Một áp lực đè nặng lên tôi từ những cái nhìn chĩa vào của chúng nó. Có vẻ sẽ không thoải mái nếu như tôi tiếp tục im lặng.
'Tao muốn làm gì trong một thế giới viễn tưởng á ?'
Tôi đã không nghĩ về nó quá nhiều trước đây. Thay vào đó, khám phá sao Hỏa sẽ thực tế hơn nhiều. Nếu có thể, tôi sẽ thích những câu hỏi về một số nơi tôi có thể đến bằng ô tô hoặc máy bay… hoặc trong trường hợp xa nhất là bằng tàu vũ trụ. Sau cùng thì tôi vẫn muốn mình có thể đặt chân lên sao Hỏa một lần trước khi chết vì tuổi già.
Tôi nhìn chăm chú vào chúng nó với mức độ tăng dần. Bất lực, tôi suy nghĩ về chuyện đó trong khoảng 3 giây trước khi trả lời.
"Giấc mơ của tao là…"
Danh hiệu cây Hài của năm vào ngày ấy đã thuộc về tôi.
Đó là một kỷ niệm ngọt ngào trước ngày tôi bị bắt cóc đến một thế giới viễn tưởng.
… Tuyệt vời cái quần què ấy.
Giấc mơ đó đã đi qua quá lâu đến nỗi từ một đám nấm mốc có thể mọc lên một bông hoa.
Ôi giấc mơ của tôi.
Có gì sai khi phát minh ra bồn cầu xả nước?
Ngay cả những vị hoàng đế vĩ đại, những nàng công chúa xinh đẹp, những vị tổng tài và những bậc thầy kiếm thuật cũng sẽ hạ mình ngồi trên một cái chậu hoặc trên bãi cỏ và “thực hiện bổn phận” như nhau cả thôi. Còn sau khi đã hành sự xong thì thực hiện một ước mơ nào đó cũng không phải quá muộn.
Còn bây giờ, hãy gạt qua màn hồi tưởng đau khổ này và đối đầu với thực tế tàn khốc không có ước mơ hay hy vọng.
Tôi đang ở trong một căn phòng vô cùng quen thuộc. Một mái vòm hình vòm được bao bọc bởi đá cẩm thạch trắng tinh khiết. Thay vì ánh đèn huỳnh quang trắng, ánh sáng tím mờ từ những chiếc đèn lồng treo trên tường chiếu sáng bên trong từ mọi hướng. Trên sàn có một bức tranh khá rối mắt được vẽ hình những chiếc bánh rán, nhưng tôi bất giác nghiến răng khi nhìn thấy nó.
“Vòng tròn ma thuật triệu hồi Anh Hùng…”
Theo thuật ngữ chuyên môn, nó được gọi là vòng tròn ma thuật dịch chuyển. Tôi đứng ở chính giữa của nó, và vây quanh tôi như thể để chuẩn bị gangbang là những gã cao to đen hôi mặc áo giáp bạc.
Các hiệp sĩ Hoàng gia. Bọn chúng là thế lực tương đương với những đội quân tinh nhuệ ở thế giới viễn tưởng này. Đối mặt với tôi, không có một tên hiệp sĩ Hoàng gia nào tỏ ra lo lắng. Và dĩ nhiên là như vậy rồi, vì ngay bây giờ tôi đang ở trong một "cơ thể của một học sinh trung học", không cách nào có thể so sánh được với những thân hình cơ bắp như của một vận động viên thể hình của chúng.
“Ha, hahah…”
Ôi mẹ ơi, tôi không thể không cười.
Các hiệp sĩ Hoàng gia không hổ danh là đám ưu tú nhất ở bất kể quốc gia nào, nhưng đã rất lâu rồi không có tên nào dám ngẩng cao đầu như vậy trước mặt tôi. Nhưng sau khi đối mặt với tình huống khó tin này, tôi thực sự nhận ra rằng tôi đã mất đi sức mạnh mà tôi đã xây dựng trong hơn 10 năm.
Hai cánh tay vốn dày như khúc gỗ của tôi lại trở nên mỏng như xương chó. Phần còn lại của cơ thể tôi cũng thảm hại như vậy. Và sự thay đổi không chỉ giới hạn ở cơ thể tôi.
Các trang bị và vật phẩm cao cấp của tôi đều đã biến mất. Thời gian tôi đã đầu tư để thu thập chúng đã trở thành vô ích chỉ trong khoảnh khắc trở lại này.
Đây méo phải giấc mơ rồi.
Đây không phải là Hàn Quốc.
Thậm chí nơi đây còn chả phải là Trái đất nữa…
Dù tôi có phủ nhận nó bao nhiêu đi nữa, thì thực tế vẫn không thay đổi. Nhưng ngay cả như vậy, ý nghĩ chỉ đơn giản là thừa nhận nó đã khiến nội tâm tôi sôi sục.
Mẹ kiếp, Đó là cả 10 năm, 10 năm đấy !
Nếu đó là cuộc sống của người khác thì tôi có thể nói “Ồ! Tôi hiểu rồi. Ông bạn đã làm hết sức mình ở một nơi tồi tàn như chó này trong 10 năm phải không? ”, Và bỏ qua vấn đề một cách thờ ơ. Nhưng câu chuyện thay đổi khi nó đến với chính bản thân bạn.
10 năm là một quãng thời gian siêu dài.
Đó là khoảng thời gian đủ để một thằng nhóc ốm yếu tập luyện chăm chỉ, được chọn làm đại diện quốc gia và trở thành vận động viên nổi tiếng toàn cầu.
Nếu một người đã kết hôn và bắt đầu một gia đình, sẽ là quá đủ thời gian để có đứa con đầu lòng của bạn, và từ một đứa trẻ còn đỏ hỏn, bạn đưa nó đến lễ nhập học tiểu học.
3 năm trung học cơ sở, 3 năm trung học phổ thông, 4 năm đại học. Họ nói rằng nếu bạn học tổng cộng 10 năm này, phần còn lại của cuộc đời bạn sẽ trở nên thoải mái, nhưng không phải là mọi người cứ chơi bời bất chấp điều đó sao ?
10 năm.
3650 ngày.
87600 giờ.
Trong suốt khoảng thời gian dài này, tôi khao khát được trở lại Trái đất mỗi ngày. Đặc biệt là vào những ngày tôi nhận được sự khinh bỉ và miệt thị của bọn đồng đội chết tiệt. Tôi bị đưa ngược thời gian thôi là chưa đủ, tôi vẫn đang ở trong một thế giới viễn tưởng.
Làm sao tôi có thể đơn giản chấp nhận thực tế khủng khiếp này…!
"Chào mừng, Anh Hùng-nim!"
“…”
Một giọng nói ngọt ngào như của một con chim vàng anh đã đánh thức các giác quan của tôi.
Chủ nhân của giọng nói đó… là một phụ nữ trẻ mặc chiếc áo choàng trắng tinh khôi nhấn mạnh chủ đề màu sắc của môi trường.
Tôi biết gương mặt đó.
Cô ta là một trong những người đồng đội của tôi - một phần ký ức tăm tối. Nhưng cô ta không thể đồng hành cùng chúng tôi đến trùm cuối, bởi vì trong một cuộc thám hiểm, cô ta đã nằm lại phía sau khi mà đang cố thoát khỏi một đống đổ nát sắp bị sụp đổ và rồi sau đó bị chôn sống.
Vào ngày hôm đó, tôi đã tự mình tổ chức một bữa tiệc nướng.
Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ phải gặp lại cô ta nữa.
"Anh đã tỉnh táo hơn chưa?"
“Chưa.”
Quay trở lại quá khứ, kiểm tra lại.
Chẳng có gì hài hước ở đây cả.
“Là, vậy à. Anh Hùng-nim, hãy sớm tỉnh táo lại ! Anh đang rất bối rối khi bị triệu tập đột ngột mà không hề có một lời cảnh báo nào, phải không? Đây là Fantasia. Một chiều không gian khác với thế giới nơi Anh Hùng-nim sinh ra và lớn lên. Nếu có gì bất hợp lý mong anh hãy thông cảm nhé ! Em sẽ bắt đầu giải thích từng thứ một từ bây giờ. ”
Quỷ vương Pedonar đã thức tỉnh.
Sự diệt vong đang đến với Nhân loại.
Anh Hùng-nim của lời tiên tri đã được triệu hồi.
Xin hãy cứu thế giới này!
Cô ta đáng lẽ có thể tóm gọn trong bốn dòng và thay vì thế lại biến nó thành một lời giải thích dài dòng.
Tôi nhận ra được tất cả những gì cô ta nói đều đã quay lại điểm xuất phát. Và đó không phải là tất cả, tôi thậm chí đã đá đít của Quỷ Vương Pedonar, kẻ đã đặt nhân loại vào tình trạng nguy hiểm và cũng đã đi tới Phần kết. Tôi không phải là một tên Anh Hùng ngu ngốc quay ngược thời gian vì hắn ta chết giữa chừng.
Nhà khảo cổ học Lanuvel. Một pháp sư thiên tài sở hữu cả ngoại hình và tài năng.
Cô ta là kiểu học giả nên cô ta chuyên về phép thuật hỗ trợ hơn là phép thuật chiến đấu, nhưng để phù hợp với tư cách là một mạo hiểm gia thực sự thì khả năng tài chính, khả năng sống sót, sức chịu đựng và những thứ tương tự của cô ta nhìn chung ở mức xuất sắc.
Chậc, chỉ là …
“Đừng cười cái kiểu dễ thương như vậy. Thật là phiền phức ! ”
“Wha-?!”
Con “bít” này là người đứng sau mọi chuyện, thủ phạm chính đã bắt cóc tôi đến thế giới mọi rợ này. Nếu tôi vẫn còn 1% trong khả năng của mình để xé xác một kẻ nào đó khác ngoài Quỷ Vương ngay bây giờ, thì tôi sẽ giết Lanuvel trước tiên.
Con khốn này thực sự là một kẻ đáng ghét với bất cứ điều gì cô ta làm - Đó chính xác là Nhà khảo cổ học Lanuvel.
“Đừng giả vờ tỏ ra dễ thương nữa, đó là những gì tôi muốn nói đấy.”
Nhưng tôi phải chấp nhận những điều gì là thực tế. Vị thần chọn Lanuvel thực sự có con mắt tinh tường đấy chứ. Tôi trước khi quay ngược thời gian, người không biết trước tương lai… thôi thì hãy gọi nó là 'tập đầu tiên'. Tập đầu tiên, tôi đã đưa ra một quyết định hối hận khi chính bản thân mình ở trong hoàn cảnh đó lúc này đây. Và đó không gì khác là… bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của Lanuvel.
Tôi bất giác đề phòng một chút, hồi đó tôi đang ở tuổi dậy thì. Lanuvel thì rất đẹp, vẻ đẹp của cô ta choáng ngợp đến mức nhân vật trong game được cosplay bởi diễn viên nữ chuyên nghiệp mà tôi thích dường như chỉ là một vệt mực phai mờ trong ký ức của tôi.
Nhưng sẽ đếu còn chuyện này nữa đâu. Ừ thì Lanuvel vẫn xinh đẹp như ngày nào, nhưng tôi đã thay đổi rồi, tôi qua xa cái thời còn để bản thân rơi vào cái bẫy sắc đẹp.
“Cái đó, cái đó…”
“Bắt cóc một người nào đó đang sống yên ổn sau đó yêu cầu anh ta giúp đỡ? Cô có thấy tình huống này nực cười không? Cô có cảm thấy muốn bật cười khi nhìn vào khuôn mặt của tôi không ? Trông thực sự thiểu năng như cái tên của cô vậy, Lanuvel. Cô có ước muốn được chết bao giờ không ? ”
Nụ cười tuyệt đẹp của Lanuvel đông cứng lại.
Giờ thì biểu cảm của cô ta thú vị hơn rồi đấy.
“Em xin lỗi…”
Lanuvel rụt cổ lại như một con rùa và xin lỗi với giọng điệu đầy kinh ngạc. Nhưng cô ta có một cái nhìn như thể cô ta không biết tại sao vị Anh Hùng của chúng ta lại tức giận như vậy.
Anh Hùng sẽ cứu lấy cái thế giới này.
Trong cái thế giới viễn tưởng này, một lẽ thường tình đã được chấp nhận một cách tự nhiên như thể sự hòa hợp giữa Âm và Dương đó là Anh Hùng được triệu hồi sẽ mang theo ước mơ và hy vọng và bắt đầu một cuộc phiêu lưu. Mọi thế hệ Anh Hùng được ghi vào sử sách đều như vậy.
Lách cách. Tôi nghe thấy âm thanh kim loại của áo giáp.
“Anh Hùng-nim. Đức vua đang chờ người. ”
Liệu có phải hắn ta đã chờ đợi cái miệng ồn ào của Lanuvel khép lại? Một trong những hiệp sĩ Hoàng gia đã chờ đợi bên cạnh và chuyển tiếp những lời đó cho tôi.
Mặc dù Lanuvel đã nhận được lời tiên tri, nhưng cô ta chỉ đóng vai trò là một trợ lý. Chi phí vật liệu, chất xúc tác ma thuật và những thứ tương tự để tạo ra vòng tròn ma thuật dịch chuyển này mà tôi đang đứng hiện tại sẽ là điều bất khả thi nếu không có sự tài trợ của cả một quốc gia. Tóm lại, Vương quốc đứng đằng sau việc này.
"Ta cũng đang đợi đây."
“… Eh?”
“Tại sao các ngươi lại ngạc nhiên như vậy nhỉ ?”
“À thì …”
Lũ Hiệp sĩ Hoàng gia ngu ngốc không thể hiểu lời tôi muốn nói là gì. Đó chắc là lỗi của tôi thôi vì đã kỳ vọng quá nhiều vào cái lũ đầu óc ngu si tứ chi phát triển này.
Vậy ta nên giải thích một cách dễ hiểu nhé.
"Nào, suy nghĩ cho cẩn thân. Có bao nhiêu Anh Hùng trên thế giới này có thể giết được Quỷ Vương? "
“Chỉ một mình ngài ạ !”
Tên Hiệp sĩ Hoàng gia ngay lập tức trả lời mà không cần suy nghĩ nhiều.
Đúng như hắn nói, tôi là Anh Hùng duy nhất. Cơ thể này của tôi quý giá hơn nhiều so với một tên vua ở cái thế giới viễn tưởng này và hắn có thể được thay thế vô hạn bởi các hoàng tử như lốp ô tô.
Cái thế giới này sẽ tiêu tùng nếu như tôi chết.
“Giờ thì ngươi đã hiểu rồi đấy? Hãy cho tên vua của các ngươi biết rằng nếu hắn muốn gặp ta, hãy ngừng việc đòi hỏi mà không xin ý kiến ta và nhanh chóng lết cái mông ra đây. Thời gian là vàng bạc đấy. Nếu ngươi có ý kiến với lời nói của ta, thì thay vào đó, ngươi có thể tự đi mà đánh bại Quỷ Vương. "
“…”
“…”
Tất cả những kẻ có mặt tại đó đều câm nín trước câu trả lời táo bạo của tôi.
Tôi cá là chúng còn chả nghĩ ra từ nào để bắt bẻ?
▷ Có một câu nói cổ, rằng khiêm tốn bao nhiêu vẫn thấy thiếu, tự kiêu một chút đã thấy thừa. Khiêm tốn lại một chút đi, Anh Hùng. Những người càng trưởng thành càng khiêm tốn và ngược lại những người càng biết khiêm tốn sẽ càng trưởng thành hơn. Làm việc gì đó thành
thói quen sẽ giúp cậu tìm được con người mới của mình. Khiêm tốn là một đức tính cao quý giúp cho cậu phân biệt được bản thân với người bình thường khác đấy.
Một hàng dài toàn các từ vô nghĩa đang cố gắng giảng cho tôi. Không rõ ‘bài giảng’ tự phụ này là từ một giọng nói hay là một tin nhắn. Thật khó nói vì nó đã được truyền trực tiếp vào trong đầu tôi.
Vậy cô là ai ?
▷ Một người hướng dẫn đặc biệt. Có vẻ như cậu đã nhận được điểm F cho nhân phẩm của mình. Đó cũng không phải là một kỳ tích dễ dàng… Nhưng đừng lo lắng quá,
là vì chuyện của cậu mà tôi đã được cử đến. Tôi sẽ làm tất cả để giúp cậu tái sinh thành một vị Anh Hùng đáng kính. Với “chứng chỉ hướng dẫn” của mình, tôi đang trên đường đến đây.
“Ối giời đất ơi …”
Một vị Giáo sư đạo đức học đang chuẩn bị giảng bài cho tôi ở thế giới Fan tá sì nè.