Lin Wanyue mang Lin Yu đến bãi đất trống của trại. Nơi đó có nhiều món vũ khí đã hỏng và vô dụng được vứt bỏ, và Lin Wanyue là khách quen ở đây.
Cô ấy mò tìm trong đống vũ khí, lấy ra cây phác đao rồi đưa cho Lin Yu, nói: “Tìm chỗ trống và tập chém một ngàn lần.”
“Huynh, chỉ có vậy thôi ư?”
Lin Yu thất vọng tràn trề. Cậu cứ nghĩ chắc Lin Wanyue sẽ chỉ mình vài bí chiêu.
Trước đây Lin Yu đã tận mắt nhìn thấy khả năng của Lin Wanyue trên chiến trường. Mỗi động tác và đòn đánh đều hiệu quả và gọn lẹ với sức mạnh đáng kinh ngạc. Cậu ta chắc chắn tổ phụ Lin Wanyue đã truyền đạt lại vài tuyệt chiêu, cậu khoái chí đi theo cô, nhưng đây là kết quả…
Lin Wanyue dừng việc mình làm. Đứng thẳng người nhìn lại Lin Yu mang gương mặt buồn rầu. Đột nhiên, cô ngẩn ra: Nếu như em trai Lin Feixing còn sống, không lẽ em ấy cũng thế sao?
Nghĩ đến điều này, Lin Wanyue mềm lòng. Cô đi đến bên cạnh Lin Yu, trong lần đầu tiên cô ấy giải thích: “Cây thương thường được dùng bởi bộ binh vương quốc Li, nhưng sau khi đối đầu với bọn Hung gần một trăm lần trong hai năm qua, cây thương hay gặp thiệt thòi trên chiến trường. Hung Nô thường dùng mã tấu, và bọn họ thích đánh cận chiến. Nên dùng cây thương ở cận li gần rất bất tiện. Trong khi nó có tác dụng với nhóm kỵ binh, nhưng kỵ binh bọn Hung lại bắn tên chuẩn xác trên lưng ngựa; nên chúng hay nhắm những binh sĩ cầm thương từ khoảng cách xa. Cây thương không đỡ được tên bắn, cho nên đó là lí do tại sao tỉ lệ sát thương bộ binh quân ta rất cao. Một khi đệ dùng được phác đao, nếu có gặp phải tình huống cận chiến, đệ sẽ có cơ hội chiến thắng cao hơn khi đệ ném bỏ cây thương mà nhặt dùng phác đao.”
Lin Yu tay cầm phác đao đứng tại chỗ nhìn Lin Wanyue với vẻ mặt thất thần. Phải mất một lúc sau cậu mới hiểu rõ lý thuyết mà Lin Wanyue đã nói. Sau khi xem xét cẩn thận, cậu thấy những gì Lin Wanyue nói là đúng. Vẻ không hài lòng trên mặt Lin Yu đã biến mất, đồng thời trong lòng nổi lên một cảm giác ngưỡng mộ. Ánh mắt của cậu nhìn Lin Wanyue cũng thay đổi hẳn.
Nhìn vẻ mặt của Lin Yu thay đổi, Lin Wanyue biết cậu ấy đã hiểu được ẩn ý của cô. Cô yên tâm không nói gì nữa. Quay lại tiếp tục lục lọi giữa đống vũ khí.
Lin Yu không dám trì hoãn thêm. Hai chân mở ra và hai tay cầm cây phác đao, cậu ta bắt đầu nghiêm túc tập. Nhưng đôi lúc cậu liếc nhìn sang Lin Wanyue, cậu nhìn sư huynh người không cao to, một ý nghĩa liền trỗi lên trong lòng: có thể nhanh chóng chỉ điểm khuyết điểm quân ta, một tướng lĩnh không phải như thế sao?
Vừa nghĩ tới đây, cảm xúc của Lin Yu chợt dâng trào từ tận đáy lòng. Có người đàn ông nào không đầy tham vọng, không tìm kiếm địa vị cao và tiền bạc? Gia đình Lin Yu đã làm hộ lính suốt mấy thế hệ, nhưng người duy nhất đạt được danh lợi là cố nội tổ phụ với trăm mảnh đất. Lin Yu nhìn Lin Wanyue, cậu cảm thấy mình có cặp mắt tốt để tìm thấy một sư huynh như thế! Để theo chân sư huynh như Lin Wanyue đây, xây dựng thành công trong đời chỉ là vấn đề thời gian!
Mắt của Lin Wanyue sáng lên. Từ trong số vũ khí cô lấy ra một cây cung. Cô cầm nó trong tay, lật tới lật lui săm soi nó, cảm nhận đường rãnh cung. Cô không thể nào dứt nó ra khỏi tay.
Rồi cô để ý thấy có một vết nứt nhỏ chỗ tiếp giáp với dây cung, nhìn vết nứt không có gì đáng để ý nó cũng đủ để cho cây cung tốt mất đi sự chuẩn xác. Có lẽ đó là tại sao nó bị vứt bỏ đi.
Lin Wanyue cầm cây cung đen trong tay. Những ai là chủ sỡ hửu cây cung này ít nhất xếp trên tiểu đoàn trưởng.
“Xing huynh, đệ đứng cách huynh không xa trong trận chiến cuối cùng ở thung lũng Hulu. Đệ đã rất sợ hãi khi thấy huynh đánh một tên Hung cao hơn huynh cái đầu, và đệ muốn chạy đến giúp huynh. Nhưng cuối cùng, huynh đã rạch cổ hắn ta trước khi đệ chưa đi được nửa bước. Huynh, có phải huynh đã học được bí kíp truyền xuống từ tổ phụ không? Huynh chỉ đệ vài chiêu được không?”
Lời nói Lin Yu làm Lin Wanyue ấm lòng, nhưng khi cô rời mắt khỏi cây cung đen để nhìn Lin Yu đang tập chém, cô lập tức nhíu mày. Bất mãn nói: “Đệ đang làm gì thế?”
Nghe thế, Lin Yu cụt lủn đáp: “Đệ đang tập như lời huynh nói!”
Lin Wanyue khẽ thở dài. Cô đeo cây cung trên lưng, sau đó đi đến bên cạnh Lin Yu cầm lấy cây phác đao. Nói: “Nếu đệ tập như thế, thì sẽ không có tác dụng gì. Và nếu đệ đã dùng quen nó, nó sẽ mang tai hại cho đệ. Huynh đồng ý sẽ rèn luyện đệ thêm để sống sót đến cùng, chứ không phải gây hại cho đệ.”
Vừa nói thế cô vung cây phác đao trong tay. Theo tiếng chém của cô, tiếng gió phát ra “hu hu hu” không dứt. Mỗi khi lưỡi đao chém xuyên qua không khí, âm thanh của nó có nhịp độ. Bất kể độ dài, ngắt quãng giữa chúng, hay âm lượng, nó hoàn toàn theo nhịp.
Lin Yu đứng cạnh Lin Wanyue. Cậu cảm thấy gió thổi từ những đường chém đập vào mặt mình, và khi thấy cây phác đao rỉ sét trở nên uy lực trong tay Lin Wanyue; cậu nghĩ lại mới nãy cậu tập thế nào, Lin Yu muốn tìm một vết nẻ trên mặt đất và chôn dưới nó.
Lin Wanyue chém hơn hàng chục lần trước khi trả lại phác đao cho Lin Yu, và nói tiếp: “Đặt tất cả sức lực của đệ vào mỗi cú chém. Ghi nhớ cảm giác đó. Để nó trở thành bản năng. Giữ sức khi đệ chưa ra đòn kết thúc, nhưng một khi làm, đệ phải dùng hết sức. Đệ nên phải làm quen với cường độ thế này, bởi bọn Hung sẽ không nương tay với chúng ta đâu.”
Lin Wanyue tạm dừng, rồi nói tiếp: “Gia đình huynh không có bất kì bí kíp nào được truyền lại từ tổ tông cả. Nhà huynh không thuộc hộ binh trước khi huynh nhập ngũ, nhà huynh chỉ là nhà nông bình thường thôi. Đệ không cần phải ghen tị. Nó rất dễ nếu đệ muốn học. Đệ chỉ cần làm những gì huynh nói. Cứ dùng hết sức mỗi nhát chém. Mỗi khi đệ tập luyện, nghĩ rằng có một tên Hung Nô đứng trước đệ. Suy đoán xem họ sẽ tấn công thế nào, mã tấu sẽ đến từ hướng nào, rồi nghĩ cách phá vỡ nó và phản công điểm yếu của chúng. Nếu đệ dùng được một vũ khí thời gian lâu dài, đệ sẽ tự nhiên biết được lợi thế và sức mạnh của nó mà không cần người khác chỉ dạy. Đánh từ hướng nào, dùng ở trong hoàn cảnh nào, nó sẽ tự đến với đệ. Sự sống và cái chết trên chiến trường chỉ cách chừng gang tấc. Có phô trương chiêu trò cũng vô ích.”
Lin Wanyue ngừng nói. Cô đi sang một bên, lấy cây cung đen mang sau lưng làm việc của mình.
Còn Lin Yu, cậu thấy lòng mình nặng trĩu sau khi nghe một loạt câu từ Lin Wanyue. Mặc dù Lin Wanyue nói nhẹ về nó, Lin Yu vẫn nghe ra được sự ảm đạm và bi thương giữa lời nói của cô.
Lin Wanyue cầm cây cung đen trong tay. Mở chân ra, hít một hơi thật sâu, và nâng cây cung lên. Đôi mắt cô trở nên sắc bén. Theo sau âm thanh cọ xát phát ra từ dây cung kéo căng và bàn tay chai sạn của cô, cô từ từ kéo dây cung!
Lin Wanyue nghiến răng kéo cây cung đen trong tay thành trăng rằm. Khi cô buông ra, âm thanh rung động của dây cung nghe thật trong trẻo và vui tai.
“Cung tốt!” Lin Wanyue khen ngợi từ đáy lòng. Thật tiếc thay nó mất đi sự chuẩn xác đó là một khuyết điểm lớn đối với cung!
Lin Yu nghe được đó là một cây cung tốt, vì thế cậu dừng việc mình làm đi tới
bên cạnh Lin Wanyue. Nói: “Thật sự là một cây cung tốt! Ai lại ném vứt bỏ nó đi cơ chứ?”
Lin Wanyue chỉ vết nứt trên thân cung: “Nó mất độ chính xác. Thân cung cần được thay, nhưng lấy một cây cung mới còn nhanh hơn.”
Nhìn thấy vết rạn trên cây cung Lin Yu kêu lên thật đáng tiếc, nhưng nghĩ kĩ lại, một cây cung xuất sắc như vậy sẽ không bao giờ đến được tới hai người lính bộ binh như họ nếu không phải vì nó.
“Huynh, để đệ thử?”
Lin Wanyue gật đầu trao cây cung cho Lin Yu. Lin Yu cầm nhận cây cung đen. Cậu mở chân về phía trước và sau, rồi gắng sức kéo!
Dây cung không di chuyển.
Lin Yu trợn mắt vận hết sức. Cùng với tiếng rít dây cung ma sát trên tay cậu, cậu chỉ kéo nó ra được một nửa, không thể nào kéo được xa hơn….
Mặt Lin Yu đỏ bừng, cậu chả thể kéo căng nó ra được như Lin Wanyue làm. Cuối cùng cậu bỏ cuộc và xì hơi như quả bóng da.
“Đây… Đây là cung mười ba cân! Sư huynh…”
“Đúng, đó là cung mười ba cân.”
“Huynh, anh thực sự kéo được nó sao? Vài ngày trước, đệ thấy có bản lệnh chỉ định chức đội trưởng tiểu đoàn lông vũ cho những ai kéo được cây cung mười ba cân. Huynh, anh có thể làm một tiểu đoàn trưởng đấy!”
Lin Wanyue lắc đầu. Nói: “Nó sẽ trở nên vô dụng với tốc độ giương cung của huynh. Huynh sẽ mất cơ hội trong trận đánh. Và tệ hơn, huynh sẽ bị bắn chết trước khi mũi tên được bắn.”
Lin Wanyue không thể nào nói cho Lin Yu biết cô ấy không có ý định nhận bất kỳ vị trí chính thức nào, vì thế cô đánh trống lảng câu hỏi bằng cách không trả lời trực tiếp.
Ngày hôm đó, Lin Wanyue và Lin Yu tập luyện thêm ở bãi đất trống cho tới giờ ăn tối, không cần thao lượng kỹ lưỡng trước.