Máu loang lổ mặt đất dưới chân cô. Nó nhuộm đỏ con lạch trong làng.
Xác chết nằm la liệt trên mặt đất. Mỗi xác đều có khuôn mặt quen thuộc. Những khuôn mặt ấy bê bết máu tươi và méo mó. Những bức tường thành quanh làng đều bị sụp đổ. Nửa ngôi làng biến thành biển lửa, và bầu không khí nồng nặc mùi máu tanh.
Lin WanYue tìm thấy xác của cha mình. Trên tay vẫn cầm chặt lấy cây sào dùng để gánh nước. Ông nắm chặt nó, chặt đến mức cô bé Lin Wanyue mười bốn tuổi đã dùng hết sức không thể nào kéo nó ra khỏi tay ông. Cuối cùng, cô phải chôn cha mình cùng với cây sào, chung với mẹ và đứa em trai.
Mẹ cô ư? Cô tìm thấy xác bà trên một con đường đất ven làng. Bà ôm chặt đứa em trai mười bốn tuổi trong vòng tay, nhưng thân xác bà đã bị đâm xuyên qua, cùng với đứa em trai. Họ bị cây thương đâm lấy.
Lần đầu tiên Lin Wanyue nghe thứ âm thanh của vũ khí đang cọ xát trên da thịt, là khi cô ấy dùng hết sức bình sinh để rút cây thương ra khỏi cơ thể của đứa em trai và mẹ mình…
“A!” Lin Wanyue thở dốc, bật dậy khỏi chiếc giường gỗ. Xung quanh cô ấy có những tiếng ngáy khò khè lúc lên lúc xuống người này đến người khác. Lin Yu người nằm ngủ bên cạnh bị đánh thức bởi tiếng hét của Lin Wanyue. Anh ta nửa tỉnh dụi mắt, nói: “Xing huynh, anh lại gặp ác mộng à?” Rồi anh ấy lẩm bẩm gì đó và quay sang ngủ tiếp, thể như đây là chuyện thường tình.
Lin Wanyue vẫn thở hổn hển, tay nắm lấy chiếc áo thô ướt đẫm mồ hôi. Dẫu thế, cô ấy nhất quyết không lột nó ra. Hai năm đã trôi qua. Cha, mẹ và đứa em trai đã bị giết bởi bọn Hung cách đây hai năm rồi, cô thỉnh thoảng sẽ mơ giấc mơ ngày đó. Nó rõ ràng, thực tế vô cùng và nó cứ lặp đi lặp lại. Ngoại trừ bị giật mình tỉnh giấc toát mồ hôi hột, cô ấy sẽ không bao giờ ghét cơn ác mộng vô tận này. Thậm chí cô còn mong ngóng hằng đêm, bởi vì đó là nơi duy nhất cô có thể gặp lại cha mẹ và em trai.
Lin Wanyue thở nặng nhọc, đứng dậy khỏi tấm ván gỗ cứng. Bước ra khỏi căn lều quân nhân mười lăm người.
“Ai đó!?” Lin Wanyue bị lính canh phát hiện ngay khi cô vừa bước ra khỏi lều. Hiện tại là thời điểm chiến tranh, ai cũng cảnh giác đến mọi thứ âm thanh. Không có chỗ cho sự lơ là.
“Báo cáo! Lin Feixing, từ tiểu đoàn bộ binh thứ ba của trại Yi.” Lin Wanyue rành rọt báo cáo. Người lính tuần tra đứng đối diện thở phào nhẹ nhõm, tay cầm cây kích và tấm khiên, anh cẩn thận kiểm tra bảng tên của Lin Wanyue xong, rồi quay lưng bỏ đi.
Lin Wanyue ngước đầu, nhìn trăng tròn treo trên bầu trời đêm. Ánh trăng nhàn nhạt bao phủ toàn bộ trại quân.
Nhiều năm chiến đấu đã khiến khu dân cư không còn người ở. Triều đình nhà Li và quân Hung đã chật vật qua lại trên vùng biên giới dai dẳng được ba năm. Thắng thua hai bên đều cân sức bằng nhau.
Dải đất này đã bị biến thành đất hoang dưới sự xung đột của người Hung và triều đình nhà Li. Ngay cả loài cỏ dại ngoan cường nhất cũng không thể đâm chồi qua sỏi đất đã thấm đẫm máu và in dấu móng ngựa.
Nơi đây, không có tiếng kêu vo ve của côn trùng mà Lin Wanyue quen thuộc khi còn nhỏ. Không có gì khác ngoài tiếng ngáy yếu ớt truyền đi khắp khu trại.
Lin Wanyue thất thần nhìn mặt trăng trên trời. Một lần nữa tâm trí cô quay trở lại nơi giấc mơ.
Ở vùng ngoại ô của vương quốc Li, có một ngôi làng nhỏ tên Chanjuan. Và trong làng, có một gia đình bốn người. Người cha là thầy giáo duy nhất ở đó, và là người được kính trọng nhất ngoài trưởng làng và lính trưởng. Người mẹ thì hiền lành và đoan trang. Họ có cặp sinh đôi, một trai một gái. Người chị tên là Lin Wanyue, người em trai thì tên là Lin Feixing. Chúng là những đứa trẻ thông minh và đáng yêu; nhưng tất cả mọi chuyện đã kết thúc vào hai năm trước. Lin Wanyue thông minh và năng động, trong khi đứa em trai Lin Feixing thì khiêm tốn hơn nhiều. Lin Wanyue mười bốn tuổi lại lén lút bỏ trốn lên núi, để tìm hái những loại thảo dược mà lão nhà y sống ở phía đông bên làng đã dạy cho cô vài ngày trước.
Một khi mặt trời lặn về phía Tây Lin Wanyue trở về làng, lúc đó cô tìm thấy toàn thẩy người làng bị tàn sát bởi quân Hung! Không một ai sống sót ngoài cô.
Khi Lin Wanyue đã chôn xác cho cha mẹ và đứa em trai, chỉ còn những xác chết của dân làng chất đống bị giết chết kinh hoàng. Cô phải mang đi chôn từng người một. Nhưng có nhiều xác bắt đầu hôi thối và giòi ăn, Lin Wanyue không thể nào chôn hết bọn họ được.
Cuối cùng, cô phải đốt cháy cả làng. Cô quỳ gối trước cổng làng đầu đập mạnh xuống đất ba lần, nói: "thưa các tổ bá và tổ thúc, Wanyue còn nhỏ và yếu. Con không đủ sức để chôn hết từng người được. Con đành phải dùng ngọn lửa để thiêu đốt trước khi thân xác mọi người phân hủy. Giờ các vị đã trở về với cát bụi, xin hãy để mối hận này lại cho kẻ sống sót gánh vác."
Phụ nữ không thể trở thành một người lính, nên Lin Wanyue lấy danh tính em trai mình để tiếp tục sống.
Lin Wanyue một mình đi hơn trăm dặm. Xin ăn khi cô đói. Tìm lấy cây rau dại và vỏ cây để lót dạ khi không có miếng ăn. Cô luôn hết sức cảnh giác với những người tỏ thương hại, bởi họ có thể là những kẻ gian chuyên buôn người. Trong suốt chuyến hành trình, cô cảm giác con người xưa kia đã chết cùng với cha mẹ và em trai tại làng Chanjuan.
Cuối cùng, Lin Wanyue đã đến doanh trại được nguyên soái Li Mu nổi tiếng của vương quốc Li lãnh đạo. Cô gia nhập quân đội dưới tên Lin Feixing. Tuy nhiên, gia đình cô không thuộc hộ binh. Trong triều đình nhà Li, có năm bộ được phân biệt rõ ràng quan chức, quân sự, nông nghiệp, lao động, và thương nhân. Qua nhiều thế hệ hiếm khi có người thay đổi bộ. Dân thường không phải hộ binh không được phép gia nhập, trừ khi được tòa cho phép.
Thấy hy vọng cuối cùng đã thúc đẩy cô sống tiếp sắp bị dập tắt, Lin Wanyue khuỵu gối xuống. Cô quỳ trước mặt thư lại: “Thưa đại nhân, vãn bối cầu xin ngài, hãy cho vãn bối gia nhập ngũ!”
Thư lại không hẳn là già, anh còn chưa qua tuổi hai mươi lăm, hai mươi sáu, làm sao anh có thể điềm tĩnh được khi cậu thiếu niên đang quỳ gối trước anh ta? Anh vội vàng ném bỏ cây bút trong tay xuống để giúp Lin Wanyue đứng dậy. Anh ngượng ngùng nói: “Nhi tử, đừng có làm ta khó xử? Con không phải từ gia đình hộ binh. Ta không thể đưa ra quyết định được. Để thay đổi bộ không phải vấn đề lớn, nhưng cũng không nhỏ. Ta đơn thuần là một thư lại biết vài chữ, ta không có quyền hạn đó!”
“Đại nhân, vãn bối cầu xin ngài, xin ngài. Cả làng vãn bối đã bị bọn Hung giết chết. Phụ thân, mẫu thân, và… gia tỉ của vãn bối đều chết hết. Toàn thẩy một trăm mười tám người làng không ai sống sót trừ vãn bối. Làng Chanjuan ngổn ngang xác chết khắp nơi. Nhiều xác đã bắt đầu bốc mùi, nhưng không ai có thể giúp vãn bối chôn cất họ được, vì vậy vãn bối thiêu rụi cả làng. Vãn bối đã cuốc bộ đi đến đây chỉ để nhập ngũ. Thưa đại nhân, vãn bối cầu xin ngài!”
Lin Wanyue nói với giọng đầy đau buồn, nhưng cô ấy không rơi một giọt nước mắt. Cô nhẫn nại quỳ gối van xin như thể một cây cọc đã cắm xuống đất, mặc cho thư lai gắng kéo cô nhưng hoàn toàn vô ích.
Trước đây thư lai đã nghe chuyện xảy ra ở làng Chanjuan. Anh thấy quần áo Lin Wanyue mặc tả tơi và dơ dáy. Vẻ mặt cô thống khổ nỗi buồn nhưng đầy kiên quyết. Anh để ý thấy đôi bàn chân cô, một chân đi chiếc giày mòn vẹt. Còn chân kia thì mất đâu một chiếc, lấm tấm đỏ đen trên mu bàn chân. Thấy thế, thư lai không khỏi xúc động.
Thư lai đứng nhìn cậu thiếu niên một hồi. Cuối cùng, anh nghiến răng, nói với Lin Wanyue: “Ta đoán ta không có gì để mất. Ta sẽ đi gặp nguyên soái, nhưng thành công hay thất bại còn tùy thuộc vào vận mệnh. Ta và ngươi đã đồng ý rồi đó. Nếu chuyện không suôn sẻ, thì ngươi đứng có quấy rầy ta nữa.”
Lin Wanyue không trả lời. Cô chỉ cúi đầu xuống đất tỏ sự cảm kích.
Một lúc sau, thư lại quay trở lại để mang Lin Wanyue vào căn lều lớn. Khi nguyên soái Li Mu gặp Lin Wanyue ông chỉ an ủi vài câu đơn thuần, rồi sai người phụ cận đi đổi hộ nông sang hộ binh cho Lin Wanyue. Bằng cách đó, Lin Wanyue đã lấy tên của em trai ruột Lin Feixing, và tiếp tục sống thế giới này như một người lính.
Hai năm đã trôi qua kể từ ngày đó…
Đối với một người phụ nữ giả nam trang để gia nhập quân đội và mạo danh, là hai tội trọng tại vương quốc Li. Cũng đủ để cô bị đem đi chém đầu. Nhưng Lin Wanyue không quan tâm tới việc đó. Còn gì để khiến cô sợ hãi nữa? Cả nhà cô đã chết. Cô ấy sống còn chỉ để đòi lại công bằng cho cha mẹ, đứa em trai, và một trăm mười tám người làng!