Father (Phụ)

chương 7: seventh child

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mập cực kỳ sầu não nhìn gương, trong gương phản chiếu một bóng người hơi béo, gương mặt trắng ngần có chút bầu bĩnh. Da mập dạo này trắng nõn, làm hắn thoạt nhìn giống như một con heo trắng được nuôi nhốt rất tốt. Dù là lúc ở trong hoàn cảnh ác liệt của khu số bảy trước kia, liên tục phơi mình dưới ánh mặt trời của hành tinh này, mập cũng chỉ từ heo trắng thăng lên thành heo phớt hồng. Mặt hắn bắt đầu có góc cạnh rõ ràng, vì diện tích mặt thu lại không ít, tỉ lệ mắt mũi miệng liền được phóng đại lên vài lần, không còn dồn cục lại với nhau, nhiều lắm gọi là mũm mĩm trẻ con. Mắt mũi miệng không thể nói là vô cùng xuất sắc, nhưng tốt xấu gì cũng làm người ta cảm thấy thuận mắt —— nếu hắn không khoác bộ dạng dung tục mất hình tượng đòi mạng kia. Thân thể gầy đi không ít, làm mập có vẻ cao hơn rất nhiều. Mập thật ra cũng không tính là quá thấp, nhưng mỗi lần tỏ vẻ thô tục, chiều cao , cm lại mất bốn thêm năm hết lần này đến lần khác. Nói tóm lại, chỉ do bề ngang cơ thể co lại, làm người ta có ảo giác mập cao lên.

Mập bóp thịt mỡ bên hông, tuy thể trọng của hắn bây giờ vẫn cao hơn mức tiêu chuẩn vài phần, nhưng so với trước đây, trọng lượng quả thật đã xem như bốc hơi trầm trọng.

“Khiếp! Bố thật sự sắp biến thành công tử bột?” Trong căn phòng không một bóng người, mập mạnh miệng chửi rủa. Hắn trước giờ rất ghét thứ công tử bột trơn mồm dẻo miệng kia. Bình thường, những kẻ đó ỷ vào khuôn mặt của mình, làm như tài trí hơn người, mập từng ăn đau trong tay công tử bột, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến hắn căm ghét lũ người đó. Mà bây giờ, hắn lại sắp phải đi vào hàng ngũ công tử bột mà mình ghét nhất, điều này làm mập cảm thấy vô cùng bực tức.

Mập cau mày, lấy ngón tay kéo căng da bên khóe mắt trái. “Má nó! Cái “ghèn” kia càng lúc càng hiện rõ!”

“Ghèn” trong miệng mập là một nốt ruồi khá đỏ nằm dưới khóe mắt trái, cũng không lớn, phải nói là rất nhỏ, nhỏ đến mức lúc trước nếu không nhìn kỹ, cơ bản cũng sẽ bỏ qua vì thể tích và màu sắc của nó. Nhưng tỷ lệ thuận với mức độ thu gọn của khuôn mặt, nốt ruồi kia cũng càng ngày càng có vẻ rõ ràng.

Mập bực bội cạo cạo nốt ruồi đỏ, như muốn cào nó ra khỏi da thịt, cho đến khi mảnh da dưới khóe mắt trái cũng bị cào đỏ ửng mới hậm hực ngừng tay. Dạo này tự nhiên ốm đi, rõ ràng vẫn ăn ngon ngủ tốt, hơn nữa không làm công tác ngựa đực quỷ tha ma bắt kia, nhưng mình vẫn liên tục ốm xuống. Biến hóa thế này dường như càng khiến hắn mệt mỏi hơn, một tuần trước cơ bản không có chuyện gì, nhưng càng về sau, thể trọng hắn càng biến hóa rõ rệt. Thể trọng và bộ dạng thay đổi, làm mập cảm thấy hoang mang không thể nói bằng lời. Hắn điên cuồng ăn ăn uống uống, nhưng tất cả đều vô dụng, bất luận hắn chè chén quá độ ra sao, đồ hắn ăn vào đều giống như tan thành không khí, thể trọng vẫn ngày càng giảm xuống. Rõ ràng lúc trước trong hoàn cảnh ác liệt tận cùng ở khu số bảy kia, hắn cũng chưa từng giảm sút thể trọng, lúc này lại càng ngày càng giảm xuống điên cuồng. Mập hết cách, hắn chỉ có thể xin giúp đỡ từ lão Emerson mà hắn cảm thấy chán ghét và sợ hãi.

Sau khi biết được tình trạng của mập, dù đang cuồng nhiệt nghiên cứu “Đệ nhất” (tức tân nhân loại thứ nhất, đứa trẻ thành công của phụ thể kia), lão cũng không thể không rút chút thời gian chú ý mập, bởi vì hắn là phụ thể duy nhất.

“Đây là, cái gọi là, phương pháp giải quyết…?” Mập sững sờ một lát, sau đó ngơ ngác hỏi.

“Không sai, chính là như lời ta vừa nói: nếu cậu không muốn tiếp tục gầy xuống, thì đi làm đám đàn bà kia cho ta!” Emerson sốt ruột cau mày, bước tới bước lui giống như không thể nghỉ, cũng thường nhìn về một hướng nào đó, bộ dạng vô cùng nôn nóng.

“Bố đây đã ra nông nỗi này rồi, mà lão còn bắt đi làm… việc…” Mập bất mãn kêu lên, âm thanh lại dần dần mỏng manh dưới ánh mắt lạnh lẽo nhìn vật chết của Emerson. Mập bắt đầu run rẩy.

“Nghe đây, ta chỉ nói một lần thôi, mở cái đầu nhét đầy phân chó của cậu ra nghiêm túc nghe cho ta!” Emerson gần như quát ra từ gan ruột, sau đó không thể không áp chế bực tức, giải thích với cái kẻ đã co thành một cục kia. “Lúc trước bọn ta tiêm Fath vào cho cậu, cải tạo bộ phận sinh dục của cậu, làm cậu có khả năng sinh ra tng trùng có thể tạo ra tân nhân loại. Nhiễm sắc thể của tng trùng này đã được sửa đổi, cũng có một vài đặc tính tương đối của Fath giả, chúng sẽ dần dần cắn nuốt tế bào để có được năng lượng. Sở dĩ cậu liên tục gầy xuống, nguyên nhân chính là vì trong đống mỡ của cậu có một lượng lớn chất béo trung tính giàu năng lượng, chính là thứ mà chúng yêu thích nhất! Cho nên, nếu cậu không muốn bị chúng làm chết, thì đi làm đám đàn bà kia cho ta! Đẩy chúng ra khỏi người! Ta có thể nói với cậu, cậu nên mừng vì chúng cắn nuốt vật dẫn tương đối ôn hòa, quả thật, hết sức ôn hòa…” So với dã man cắn nuốt cơ thể đám phụ nữ kia, đây có thể nói chỉ lùm xùm như một trò đùa quậy phá. Emerson u ám nhìn mập, ánh mắt kia làm mập cảm thấy hắn hình như đang bị lão già này dùng ánh mắt giải phẫu. “Sao? Còn vấn đề gì nữa không? Không hiểu thì tự nhấc cái sọ mình lên, móc tủy não ra ăn hết, không chừng dạ dày cậu càng có thể lý giải nó!”

Mập liều mạng gật đầu, sợ bất cẩn một cái sẽ kích động kẻ điên trước mặt.

“Tốt lắm!” Lão già lãnh đạm gật đầu, không chút lưu luyến xoay người rời đi, một chút thời gian cũng không nguyện lãng phí. “Ngày mai sẽ có người mới được đưa đến, ta nghĩ cậu hẳn biết phải làm thế nào!”

Lão già vừa mất bóng sau cửa lực từ, mập liền nhũn người trên đất, một ngón tay cũng không muốn động đậy.

“Có tình huống gì không?” Emerson nhanh chóng mặc đồ trang bị đi vào phòng nghiên cứu, vóc dáng mạnh khỏe kia hoàn toàn không giống một lão già đã hơn tuổi.

“Báo cáo ngài, không có!” Một nghiên cứu viên nhanh chóng điều khiển hệ thống, khiến số liệu và hình ảnh hiển thị lên màn hình ánh sáng. ““Đệ nhất” vẫn ở vào trạng thái “ngủ giả”.”

Emerson cau mày nhìn màn hình ánh sáng. Trong hình là một người ở vào thời kỳ thiếu niên, đang lơ lửng trong dịch dinh dưỡng cao cấp, trên người cắm đầy thiết bị và ống dẫn các loại, mắt nhắm, nếu không nhìn đống ống dẫn và sợi quang học cắm khắp cả người, thiếu niên thoạt nhìn chính là đang vô tư ngủ say —— trên thực tế, ngoại trừ lần ở thời điểm ban đầu kia, thiếu niên vẫn chưa từng mở mắt ra. Bên cạnh hình, độ khai phá của khu vực não cũng nhất mực dừng lại ở %.

Đây là “ngủ giả”. Không hô hấp, ngay cả nhịp tim cũng duy trì ở mức cực thấp, não bộ càng ở vào tình trạng khóa chặt.

Đối mặt với tình huống như vậy, căn bản không thể tiến hành công tác nghiên cứu trọng tâm. Dù đã dùng rất nhiều phương pháp, mềm mỏng có, dữ dội có, khó coi có, tàn ác vô nhân đạo cũng có, nhưng thiếu niên vẫn ở vào trạng thái ngủ giả, không chút phản ứng với tất cả các kích thích bên ngoài, thậm chí là công kích. Tất cả mọi người mù mờ, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến Đệ nhất “thức dậy”?

“Báo cáo ngài, tư liệu nghiên cứu giai đoạn gần đây đã được chỉnh lý xong, xin kiểm tra!”

Emerson ừ một tiếng, mở chip tư liệu tùy tiện xem xét. Trên chip chiếu ra hình ảnh và phụ đề D tổng hợp, người viết báo cáo dùng giọng điệu kích động và hưng phấn nói rõ kỳ tích của Đệ nhất: trên lý thuyết, chỉ cần cung cấp đủ năng lượng, Đệ nhất sẽ có thể tăng trưởng và tái sinh vô hạn, thậm chí bất tử —— dù có bị chém eo hay phá tim. Lần đầu tiên Đệ nhất tăng trưởng đột phá là vào phút giây khắc sau khi sinh ra, quá trình tăng trưởng kết thúc sau phút giây khắc , vì năng lượng trong dịch dinh dưỡng không đủ. Mức sinh trưởng của Đệ nhất cuối cùng dừng lại ở thời kỳ thiếu niên, ước tính tương đương mười lăm tuổi, xương phát triển ,%, cơ thịt phát triển… Bước đầu có thể kết luận, chỉ cần có đủ dinh dưỡng, Đệ nhất có thể liên tục tăng trưởng. Tất cả mọi hoạt động của Đệ nhất đều có liên quan tới Vùng cấm Thượng Đế, về phương diện nghiên cứu khu vực não của Đệ nhất, tư liệu không đủ, chờ bổ sung…

Những thứ đó đều đã sớm biết, Emerson tiện tay thu hồi chip tư liệu, lại nhìn màn hình ánh sáng.

Nếu chỉ là thân thể bất lão bất tử, Đệ nhất quả thật có thể nói là một kỳ tích, nhưng đây vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ.

“Rốt cuộc phải làm thế nào… Cậu mới có thể thức dậy đây?” Emerson lấy tay vuốt lên hình cắt Đệ nhất trên màn hình ánh sáng, ánh mắt si mê mà lại điên cuồng. “Không dậy sớm không phải bé ngoan đâu!” Lão già dường như đột ngột nghĩ đến gì đó, vui vẻ cười. “Đang làm nũng sao? Cậu muốn để “cha” đến gọi cậu rời giường sao?”

Truyện Chữ Hay