Đó là một buổi bình minh ảm đạm.
Một khung cảnh tờ mờ sáng dần hiện ra. Từ mặt biển, ánh mặt trời dần ngoi lên, chiếu xuyên qua những đám mây, ánh nắng vàng giòn tựa như những bông lúa đến mùa thu hoạch.
Trên bến tàu thấp thoáng dáng hình của một cô thiếu nữ với mái tóc vàng óng ả đang đung đưa theo gió... Có lẽ đây là khoảng thời gian nhẹ nhõm nhất mà cô có được trong ngày.
Những tiếng người nhộn nhịp, tiếng sóng biển và cả những hình ảnh cánh buồm căng gió đang ra khơi biến nơi đây thành một khung cảnh tràn đầy sức sống.
Giữa những hoạt động hối hả ấy, cô và vị Pháp sư có với nhau cuộc trò chuyện cuối cùng trước khi cô rời Anh quốc, đến với thành Rome xa xôi.
----"Cuối cùng ngày này cũng đã tới... Cô có chắc là mình muốn tham gia vào cuộc viễn chinh này không, Artoria?"
----"Chắc chắn rồi.
Ta không thể để Rome đặt chân lên hòn đảo này để xâm lược được. Vì thế, ta sẽ đánh chặn chúng ngay trên đất Rome, ép họ phải ký những hiệp ước.”
Merlin bật cười trước sự tự tin của cô.
Anh không cười vì chế giễu mà là vì vui mừng.---"Quả thật là cô rất ghét thua cuộc nhỉ?
Nhưng cô nói đúng.
Rome hiện đang quá coi thường nước Anh.
Họ nghĩ rằng ta đã kiệt quệ sau cuộc kháng chiến chống lại tộc người Saxon và đang âm mưu đột kích nước Anh nhằm chiếm lấy vùng đất này.
Sẽ còn gì thú vị hơn khi cô sang đó gõ đầu vị vua nước họ và khiến hắn phải nể sợ."
---"Đúng. Chúng ta đã nhiều lần gửi thư đình chiến sang bên đó nhưng đều bị phớt lờ. Vì vậy, ta sẽ không ngần ngại lấy đầu kẻ trị vì vương quốc đó đâu.
Và trong lúc tất cả người dân ở đó sợ hãi sự hiện diện của ta, ta sẽ ép họ ký vào hiệp định hoà bình."
---"Nghe thú vị đấy."
Vị pháp sư mỉm cười, vì anh biết rằng kế hoạch của cô ấy... à không, của vua Arthur chắc chắn sẽ thành công... Nhưng lại có một vấn đề phát sinh.
---"Nhưng sự vắng mặt của cô trong tình thế rối ren như này có vẻ hơi.... Cô đã quyết định ai sẽ là người cai quản đất nước vào khoảng thời gian này chưa?"
---"Có anh trai...à không Sir. Kay, Mordred và Sir. Gawain. Còn về chuyện vủa Sir. Lancelot, ta sẽ giải thích chuyện này sau khi ta trở về."
---"Vậy à?... Quả đúng như ta mong đợi."
Vị Pháp sư ngập ngừng rồi quyết định sẽ không nói cho cô điều gì sẽ xảy ra sau đó.
Đúng là Merlin không có Ma nhãn có thể nhìn trước được tương lai, nhưng anh có đôi mắt có thể nhìn thấu được mọi việc. Anh có thể tự vẽ ra kịch bản chi tiết cho những tai ương sắp ập tới.
Trước giờ đã có rất nhiều lục đục nội bộ trong chính Camelot. Và nhân lúc nhà vua không có mặt ở đây, khả năng cao bọn họ sẽ khơi mào những cuộc nội chiến.
Chiến thắng của vua Arthur tại Rome là điều chắc chắn. Tuy nhiên, sau khi trở về Anh quốc, chính những thần dân, quân đội "trung thành" của ngài sẽ chĩa kiếm vào chính vị vua của họ.
Mordred, con trai của Morgan, một gã khốn luôn che giấu khuôn mặt y chang vua Arthur dưới lớp mũ giáp chắc chắn sẽ nổi loạn ngay lúc vị vua đó lên thuyền ra khơi.
Nhưng may thay, hiện tại cuộc nổi loạn đó vẫn chưa gây ra vấn đề lớn nào cả. Kể cả cho cuộc nổi dậy đó có lớn đến đâu, vua Arthur vẫn có thể đàn áp nó một cách dễ dàng... Tiếc là chiến thắng đó sao trông quá đỗi mông lung đối với Merlin...
Vua Arthur, sau chiến công vẻ vang trong chuyến viễn chinh La Mã, có thể sẽ tử trận trong cuộc chiến tồi tệ nhất trong cuộc đời cô, cuộc chiến mà cô sẽ phải xuống tay với chính những thuộc hạ của mình, cuộc chiến mà cô phải chứng kiến những thần dân của mình chém giết lẫn nhau.
---"......."
Vị Pháp sư đã không nói cho cô biết sự thật đó. Mặc dù Merlin không phải con người mà chỉ là một incubus nhưng anh lại thể hiện "nhân tính" với vua Arthur nhiều hơn ai hết.
Triều đại của vua Arthur đã tới hồi kết. Nghĩa vụ của cô với Anh quốc đã kết thúc, còn đâu số phận của hòn đảo này sẽ được phó mặc cho chính con dân nơi đây. Đã đến lúc cô nên thả lỏng đôi vai và tận hưởng những tháng ngày còn lại...
Cuộc trò chuyện giữa nhà vua và pháp sư vẫn tiếp tục nhưng với câu từ thưa thớt dần. Sau một vài câu hỏi vu vơ, vị Pháp sư nói,
---"Sự diệt vong của nước Anh chỉ là vấn dề thời gian. Cho dù chúng ta có cầm cự được thêm một trăm năm, tác động của điều đó lên dòng chảy lịch sử là không đáng kể.
Hay nói cách khác, từ khi cô sinh ra, hòn đảo này đã đang trong quá trình sụp đổ. Vậy nên đối với nước Anh của hiện tại, đây là hồi kết.
.......Cô cảm thấy gì sau khi tôi nói những điều đó...?"
Lời nói mà Merlin thốt ra lạnh lùng và trần trụi. Một phần anh cảm thấy có lỗi vì phải dùng cách nói đó, một phần anh muốn biết rằng Artoria nhận thức đến đâu về viễn cảnh này.
Cô mỉm cười trả lời anh như một người bạn tri kỷ.
---"Câu đùa hôm nay của ngươi có vẻ nhạt nhẽo nhỉ, Merlin. Anh quốc sẽ không bị diệt vong. Đó là lý do tại sao ta sẽ làm tất cả những gì ta có thể làm.
Ta sẽ vẫn luôn chọn con đường chiến đấu. Ngay cả khi ta mất tất cả, ngay cả khi ta bị mọi người quay lưng."
Vị pháp sư chợt nhớ đến sự việc xảy ra trong buổi tuyển chọn,
Dưới ánh chiều tà, sau khi mọi hiệp sĩ khác đều ra về, cô thiếu nữ bước tới thanh kiếm, lời cô nói vào hôm ấy vẫn còn in đậm trong tâm trí của vị Pháp sư:
[ Dù có thế nào, ta vẫn sẽ chiến đấu, ta xin thề trên cương vị của một vị vua ]
Lời thề trước cây Thánh kiếm của vị vua trẻ bất hạnh đó sẽ được ghi mãi trong dòng chảy lịch sử như một biểu tượng cao quý của nhà vua.
Vua Arthur sẽ luôn sẵn sàng đánh đổi cả số phận của ngài để đem tới sự bình an cho khắp thần dân.---"Mà, có lẽ vậy. Ta quên mất là mình không giỏi làm mấy câu đùa về loài người bọn cô cho lắm...
Giờ mới nhớ, ta không kể nhiều về Uther cho cô nghe nhỉ Artoria?
Để mà nói, lão Uther đó cũng chẳng khác tên Vortigern là mấy. Lão đưa cho ta một đề nghị, đó là tạo ra một vị vua kế nhiệm cho lão. Dù biết trước điều này sẽ đem lại cho ta cả tá rắc rối nhưng ta vẫn nhận lời vì đó là điều thú vị nhất mà ta từng được nghe.
Nhưng xem ra đó lại là lựa chọn không tồi, nói trắng ra thì đó là quyết định đúng đắn nhất mà ta đã làm. Và có thể nói, bọn ta đã tạo ra thứ mình muốn, một vị vua lý tưởng.
Nhưng mọi chuyện dần chệch hướng. Lý tưởng của cô dần trở nên khác với bọn ta. Giá như ta có thể thấy được điểm khác nhau này sớm hơn.
Vị vua lý tưởng của bọn ta là người sẽ đặt vương quốc lên trên tất cả. Còn cô, ưu tiên hàng đầu của cô là hạnh phúc của mọi người."
---"Merlin?"
Cô nhìn vị pháp sư với đôi mắt đầy tò mò.
Tất nhiên, cô hiểu những gì mà vị Pháp sư nói vì có lẽ cô đã phần nào đoán được. Nhưng điều khiến cô băn khoăn là lí do gì mà vị Pháp sư lại kể cho cô điều đó
Điều này quả thực rất đau đớn đối với vị Pháp sư.
---"Mà sao cũng được, ta chỉ muốn nói với cô thế thôi."
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu chuyến viễn chinh sắp khởi hành.
Mặt trời đã lên cao, những con thuyền đã nhổ neo, giương buồm, không hẹn ngày trở về.
Cô đi đến boong tàu, nhưng pháp sư vẫn ở đó.
---"Xin lỗi nhá, ta biết điều này hơi đột ngột, nhưng ta sẽ không đi cùng cô chuyến này. Ta vừa có chút chuyện với một tiên nữ và giờ ả đang săn lùng ta. Vậy nên đợt tới ta sẽ trốn chui trốn lủi ở một xó nào đó vậy."
Cô nhún vai, thở dài trước lời nói của vị Pháp sư. Cô ném cho anh một cái nhìn đầy chán chường và nói,
---"Lại nữa à!? Ta đã bảo ngươi bao nhiêu lần đừng có dính vào mấy mối quan hệ rắc rối với phụ nữ rồi. Ngươi phiền thật đấy! Giá như thói trăng hoa của ngươi biến mất thì có phải ta được nhờ rồi không?"
---"Sao mà trách được? Ta là một incubus mà. Với cả, sống trên đời mà không thưởng thức những bông hoa đẹp thì nhàm chán quá."
---"Ngươi...!"
Cô gái cười trừ trước câu nói đầy tự hào của Merlin.
Vị Pháp sư đã nhìn thấy nụ cười cô biết bao lần, dẫu vậy, chưa một lần nào là anh nghe được cô cười cho chính cô.
Artoria Pendragon, một vị vua chỉ mỉm cười từ tận đáy lòng khi chứng kiến niềm vui của người khác.---"...Cảm ơn Merlin. Ta thật may mắn khi được ngươi chỉ dẫn."
Lời chia tay thật giản dị. Cô không thể thấy trước được những tai ương mà cô sắp phải gánh chịu. Vì thế, cô chỉ coi đây như một cuộc chia ly ngắn ngủi.
Vị pháp sư bối rối, ngượng ngùng trước lòng thành kính chân thật của cô. Tất nhiên, anh đã nghe cô khen như vậy rất nhiều lần. Nhưng...
---"....."
Lần này cô lại trao cho anh thứ cảm xúc hoàn toàn mới, thứ mà anh chưa từng mơ đến và khiến cổ họng anh bị ứ lại.
Vị Pháp sư không thể cất lời chào đáp lại cô ấy như cái cách mà anh vẫn làm với giọng điệu cợt nhả, đê tiện thường ngày.
---"Ta chưa từng có mối quan hệ với người khác giới như ngươi.
Vì vậy, ta không thể diễn tả được những cảm xúc này là gì...
Cảm ơn ngươi, Merlin...
Vì đã luôn bên ta, vì đã cùng ta đồng hành trên con đường này. Ta rất trân trọng ngươi, những khoảng thời gian với ngươi từ trước đến giờ rất quý giá đối với ta.
Và...
Có lẽ ta đã yêu ngươi mất rồi."
Trên gương mặt cô không hề toát lên vẻ ngại ngùng, đỏ mặt của một thiếu nữ. Trái lại, cô nói ra những tình cảm đó đầy chân thành và dịu dàng.
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên mà vị vua nước Anh bộc lộ nhiều cảm xúc đến vậy.Tất nhiên, thứ tình cảm mà cô nói đến bị ngộ nhận với "tình yêu".
Đó chỉ là một cách mà cô bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc nhất tới Merlin.
Tất nhiên, với một người chưa từng được dạy về cuộc sống thường nhật của loài người như cô sẽ dễ dàng hiểu nhầm lòng biết ơn với thứ tình cảm đáng trân quý nhất, tình yêu.
Con tàu dần rời xa, chỉ còn những lời nói đó là đọng lại trong tâm trí Merlin.
Đứng nhìn dáng hình vị vua nhỏ nhắn đó ngày một rời xa, vị Pháp sư tự bộc bạch với chính bản thân mình,
"......Ta chỉ là một sinh vật luôn hướng tới những cái kết đẹp.
Một sinh vật mang trong mình hình dáng của con người nhưng chưa bao giờ là một trong số họ.
Một sinh vật máu lạnh chẳng hề hiểu được loài người đang nghĩ gì.
Tuy nhiên, chỉ có một điều làm con tim ta say đắm: một trái tim thuần khiết.
Merlin ta không thể hiểu về cái "tình yêu" của con người
Còn Artoria thậm chí còn chẳng hề biết tới nó.
Và mỉa mai thay, những kẻ ngốc bọn ta lại nói về điều đó.
Vốn dĩ hai người bọn ta không phải con người, mà chỉ đang giả danh họ.
Vốn dĩ bọn ta đã không hợp nhau ngay từ ban đầu..."