Sau cái chết của Vortigern, những cuộc nội chiến dần đi đến hồi kết... Hoặc chí ít là trong khoảng thời gian tới sẽ không có cuộc nội chiến nào nổ ra.
Camelot và Hội Bàn Tròn đã hoàn thiện,
Mười hai chỗ ngồi cho mười hai Hiệp sĩ đã có chủ. Hoàng hậu của quốc vương, Guinevere được tiếp đón tới toà lâu đài, và một đám cưới đã được tổ chức... cho dù nó chỉ mang tính thủ tục.
Sau Merlin, Hector và Kay, Guinevere là người tiếp theo biết được giới tính thật của vua Arthur, và nàng đã chấp nhận sự thật đó, tất cả là vì lợi ích của nước Anh và vua Arthur.
Không, nói đúng hơn thì Guinevere buộc phải chấp nhận sự thật đó. Guinevere là một người thông minh. Nàng biết vua Arthur đã phải nỗ lực, hi sinh bản thân nhiều đến nhường nào để đặt dấu chấm hết cho cuộc nội chiến này. Và từ tận đáy lòng, nàng dành cho vua Arthur một thứ tình cảm vượt lên trên tất cả.
Thực ra, nàng đã một lòng một dạ hướng về nhà vua, từ trước khi mà danh xưng "Vua Hiệp sĩ" ra đời, trước cả khi Vortigern bị đánh bại. Guinevere đã bắt đầu dõi theo Arthur vào thời điểm mà cây thánh kiếm được rút khỏi phiến đá.
Merlin không thể hiểu được nữ hoàng cảm thấy thế nào khi biết được sự thật trong đêm đó, rằng tình cảm mười năm ròng rã của nàng đã tan thành mây khói. Vào cái đêm mà nàng nghĩ đã chạm đến điều mà nàng đã mòng mỏi suốt mười năm qua, Guinevere nhận ra rằng tất cả chỉ là một ảo ảnh, một giấc mơ. Thứ nàng nhận được là một gáo nước lạnh, một sự thật chua chát.... Arthur là một thiếu nữ.
Trong khoảnh khắc ấy, liệu nàng có cảm thấy như bị phản bội, tuyệt vọng? Hay là nỗi đồng cảm với những gì và nhà vua đã chịu đựng? Có lẽ là cả hai...
Dẫu cho lí tưởng của nàng bị đập nát vào cái đêm định mệnh đó, Guinevere vẫn là một hoàng hậu, một trợ thủ xuất sắc của vua Arthur.
Đối với nàng, cuộc hôn nhân này, thứ mà được mọi người chúc phúc, lại như chiếc lồng sắt giam lỏng thanh xuân của nàng.
Nhà vua luôn đau đáu về nỗi niềm đó của nàng, đôi lúc ngài còn chưng ra vẻ lo lắng đó trước Guinevere. Nhưng mỗi lần như vậy, nàng chỉ nói:
--- "Ngài đang nói gì vậy Artoria? Dù ngài có là phụ nữ thì với tôi, chỉ cần ở bên ngài là quá đủ rồi."
Dù muốn hay không, Atoria buộc phải chấp nhận lòng tốt lẫn sự hi sinh của Guinevere.
Mặc dù cuộc hôn nhân của Đức vua và Hoàng hậu là một trò lừa bịp với bàn dân thiên hạ không hơn không kém. Thế nhưng tình cảm mà họ dành cho nhau không phải tình yêu hay sắc dục, mà là một tình bạn chân thành. Vậy nên trong mắt mọi người, họ như một đôi uyên ương suốt ngày dính lấy nhau trong Camelot.
Guinevere đã thổi một làn gió mới vào toà thành này.
Sir. Lancelot, hiệp sĩ nổi danh khắp Anh quốc cũng đã tham gia Hội Bàn Tròn. Rồi đến Sir. Agravain, sức ảnh hưởng của ngài với cương vị là một lãnh chúa nước Pháp là rất đáng kể. Ngài cũng là người đứng ra đảm nhận việc trao đổi hàng hoá giữa nước Anh và phần lục địa Châu Âu.
Và chính thời kỳ này đã đánh dấu sự bùng nổ của những câu chuyện, những thần thoại về Hội Bàn Tròn.
Khi cuộc kháng chiến chống các bộ lạc ngoại quốc lắng xuống, các hiệp sĩ Bàn tròn xuất hiện trong mọi cuộc tranh chấp trên cả nước, và với uy thế của họ, giải quyết những vụ như vậy dễ như trở bàn tay.
Và đám hiệp sĩ như lũ ngốc đó coi nhau như đối thủ và sẵn sàng tham gia mọi cuộc đấu kiếm của nhau chỉ để tìm kiếm sự giải trí và thị uy sức mạnh. Dẫu vậy họ đều là những cá nhân xuất sắc đáng để noi theo.
Vị Pháp sư cũng trở nên bận rộn với đám hiệp sĩ, tham gia vào nhiều cuộc viễn chinh đầy rẫy những hiểm nguy... và tất nhiên, cả những rắc rối với phái nữ nữa. Mặc dù đã bị nhà vua khiển trách hết lần này đến lần khác, thói háo sắc của ngài có vẻ như chẳng hề suy giảm."Camelot của những loài hoa" có lẽ nó sẽ được gọi như vậy trong tương lai.
Thực tế, dù nước Anh có hoang tàn hay đổ nát đến đâu thì chỉ có Camelot là luôn tràn ngập nụ cười và hy vọng.
Người ta tin rằng đó là nhờ sự vinh quang và uy nghiêm của vua Arthur. Còn đám hiệp sĩ thì khoe rằng đó là thành quả cho sự chăm chỉ của họ.
Và bất ngờ thay, người duy nhất sầu não ở Camelot lại chính là nhà vua. Atoria là người duy nhất nhìn trước được số phận của Camelot và toàn cõi Anh quốc
Không có bông hoa nào có thể nở mãi mãi.
Ngay cả khi ánh sáng của Camelot vẫn còn rực rỡ và chói lọi, nước Anh vẫn sẽ lụi tàn.
Vị Pháp sư nói với nhà vua rằng những điều thần bí còn sót lại trên vùng đất này chẳng qua chỉ là những tàn dư của Thời đại Thần linh.
---"Vậy... ý ngươi là nước Anh sẽ sụp đổ nhưng không phải do những cuộc xâm lược mà là do chính những điều thần bí này?”
--- "Đau lòng thay, đúng là như vậy.
Nước Anh là nơi biệt lập khỏi phần còn lại của thế giới, nơi những điều thần bí đang phai một dần kể từ lúc khởi nguyên của thời kỳ sau công nguyên, nhưng không khí nơi đây vẫn đậm đặc Ma lực giống như Thời đại Thần linh. Đó là lý do tại sao tộc Pict, rồng và succubus vẫn tồn tại ở đây.
Quân ngoại xâm không phải mối lo duy nhất. Bản thân vùng đất đang thay đổi. Mùa màng thất thu vẫn sẽ tiếp tục cho đến khi dân chúng tuyệt chủng. Trước đây, khu vực duy nhất có cây trồng phát triện là xung quanh chính Camelot. Nhưng rồi điều đó sớm thôi rồi sẽ không còn nữa."
--- "......Vậy là ngươi muốn chúng ta tìm một con đường mới để tồn tại? Phải sống nhờ vào giống cây trồng từ nước ngoài? Phải chấp nhận việc dòng máu sẽ bị pha trộn bởi những người ngoại quốc?"
---"Đó chỉ là một trong hai lựa chọn. Nhưng nghe này, ta không có ý làm cô nhụt chí, nhưng bất kể cô chọn cách chiến đấu tới cùng hay buông xuôi hoà cùng dòng chảy nhân loại, kết cục vẫn chỉ có một..."
Vẻ mặt của nhà vua như bị nhấn chìm trong nỗi tuyệt vọng. Nhưng chỉ trong giây lát, ngài đã lấy lại được vẻ nguy nga thường thấy.
---"Dù đó có là gì thì có vẻ cũng sẽ mất thời gian đấy. Cho dù ta có chọn chiến đấu hay thay đổi, ta vẫn phải ngăn những cuộc ngoại xâm kia. Lũ man rợ đó chỉ đến đây cướp bóc, hành hạ dân chúng."
---"Cô nói đúng. Nhưng Atoria, cô thực sự nghĩ rằng mình có bất kỳ cửa thắng nào sao? Kể cả có thành công đánh đuổi bọn chúng, cô vẫn cam chịu đứng nhìn số phận của nước Anh?"
---"... Đúng vậy, ta vẫn sẽ chiến đấu. Mặc cho nguồn viện trợ bị cắt đứt, ta sẽ luôn chiến đấu với tất cả những gì ta và cả nước Anh có."
Lời tuyên bố rõng rạc đó cất lên tận trời xanh. Và cũng chính lúc này, đám giặc ngoại xâm đang lăm le xâm lược nước Anh một lần nữa.
Ngay cả khi tim của Vortigern đã bị xuyên thủng, bọn chúng vẫn sẽ không dừng lại. Đối với chúng, Vortigern không phải lãnh đạo, mà chỉ là cây cầu đưa bọn chúng lên hòn đảo này.
Đây sẽ là trận chiến mà thanh gươm của nhà vua sẽ nhuốm máu người, khác với cuộc chiến với Vortigern - một con quái vật không hơn không kém.
Xét về sức mạnh, dòng máu phép thuật của người dân Anh dư sức áp đảo bọn chúng.
Thế nhưng, chiến thắng của người dân Anh không đồng nghĩa với việc thất bại của đám ngoại quốc. Suy cho cùng, giữa "phe kháng chiến" và "phe xâm lược" đã có sự khác nhau rất lớn về "thành công". Đối với chúng, bị đánh bại không có nghĩa là thua cuộc, nhưng cướp được của cải, đất đai lại chính là thành công lớn.
--- "Lũ man rợ đó sẽ nhắm đến thửa đất nông nghiệp. Chúng sẽ cướp tất cả những gì trong tầm mắt, vung kiếm với dân thường bất kể có là phụ nữ hay trẻ em. Chúng như một loài kí sinh gặm mòn Anh quốc.
Nhưng đó không phải điều tệ nhất.
Không chỉ cướp bóc, sát sinh, chúng muốn cả hòn đảo này, chúng muốn chiếm lấy mảnh đất mà ta đã dày công bao năm nuôi dưỡng này!”
Cũng phải thôi, đất lành thì chim đậu.
Suy cho cùng, những bộ tộc ngoại quốc đặt chân đến đây cũng chỉ nhằm mục đích sinh tồn. Họ không còn nơi nào để quay về nên buộc phải bám víu lấy hòn đảo xa lạ này.
Nhưng tình trạng nước Anh hiện tại không đủ khả năng để đón tiếp họ. Và những bộ tộc đó cũng chẳng có ý định bắt tay với người Anh cải thiện vùng đất khô cằn này.
Cả người Anh lẫn người Saxon đều hiểu rằng trong một năm tới mà cuộc chiến vẫn chưa ngã ngũ, cả hai bên binh lính sẽ chết sạch vì kiệt quệ và thiếu lương thực.
"Mối quan hệ cộng sinh" là điều hoang đường.
Một khu rừng không thể có hai con hổ, và trận chiến này sẽ kéo dài mãi cho đến khi một trong hai con hổ tử trận.
Lần này, kẻ địch không chỉ có người Saxon, Đế quốc Roman cũng đã nhúng tay vào. Kể từ khi Anh quốc thoát khỏi ách đô hộ của Roman vào thế kỷ thứ V, bọn chúng vẫn luôn lăm le tái xâm lược nước Anh. Và đây là thời điểm chín muồi, quân đội Anh đang ngày một kiệt quệ trong cuộc kháng chiến chống bộ tộc Saxon, tất cả những gì Roman cần làm là đến sau dọn dẹp tàn dư và một lần nữa biến nước Anh thành chư hầu.
--- "Giương kiếm và cung lên! Chúng ta - những con dân Anh quốc sẽ lấy đầu bất kì kẻ nào dám chạm chân lên hòn đảo này!"
Đích thân nhà vua đã ra tiền tuyến. Chính ngài là người trực tiếp chiến đấu, củng cố tinh thần quân sĩ trên mọi mặt trận.
Mặc dù tình thế có thể gọi là tướng thoái lưỡng nam, nhưng vẫn còn một bước dài nữa quân Anh mới thua cuộc, nhất là khi họ còn có nhà vua và cây thánh kiếm của ngài bên cạnh.
Giai thoại về "mười hai chiến trường" của vua Arthur đã bước sang chương cuối. Bắt đầu với Trận chiến Đồi Badon.
Không một ngày nào mà chiến tranh để cho quân Anh chút thời gian để thở. Không một đêm nào quân Anh có thể ngủ đủ giấc vì luôn phải thay phiên canh trực suốt cả đêm.
Việc nhà vua luôn tiên phong trong mọi trận đánh là minh chứng rõ ràng nhất cho sự quyết tâm của ngài.
Từ khi tham gia trận chiến, hàng ngàn binh sĩ đã đổ gục trước mắt ngài. Thanh kiếm, ngọn thương của ngài nhuộm màu đỏ tươi của máu quân thù, che mờ đi ánh vàng vốn có của chúng.
Trong chiến tranh, việc tướng lĩnh rút cạn ngân khố của một ngôi làng nhằm chuẩn bị lực lượng cho cuộc chiến lag điều hết sức bình thường. Tuy nhiên, các Hiệp sĩ nước Anh lại quay lưng với cách làm đó.
Đối với họ, làm thế chẳng khác nào đánh đồng họ với lũ giặc ngoại xâm kia, thật là một nỗi ô nhục khi ăn cướp, vắt kiệt sức lao động của người dân vô tội chỉ để đổi lấy một chút sức mạnh cho binh sĩ.
Phẩm giá của những vị Hiệp sĩ ấy không cho phép họ làm vậy, mặc dù họ biết rằng, làm thế chỉ mang lại nhiều bất lợi, thương vong cho binh lính.
--- “Đời nào mà một vị vua lại hy sinh chính những con chiên của mình để đánh đuổi giặc ngoại xâm?”
Đối với dân làng, việc phát triển lại làng mạc, tái thiết lại cuộc sống hoàn toàn nằm trong khả năng của họ. Nhưng vết thương do bị bóc lột vẫn sẽ mãi còn đấy, âm ỉ lòng hận thù đối với giai cấp thống trị.
Chưa kể, nhiều Hiệp sĩ còn xuất thân từ chính những ngôi làng này, họ từng cũng chỉ là những nông dân với cuộc sống làng quê yên bình. Vậy nên, không một ai trong số họ cho phép bản thân làm điều đó.
--- "Với những kế sách này, chắc chắn chúng ta sẽ nắm lấy chiến thắng trong một sớm một chiều. Hỡi những binh sĩ của ta, ta mong các ngươi sẽ cùng ta sát cánh đến hết cuộc chiến này."
Artoria, Vua Hiệp sĩ, người đã sát hại nhiều sinh linh hơn bất kì vị hiệp sĩ nào, người reo rắc nỗi kinh hoàng lên mọi kẻ xâm lược. Hình ảnh vị vua oai phong thúc ngựa chạy trên chiến trường chẳng còn là điều xa lạ nữa.
Tuy nhiên
"Đức Vua không thể hiểu được trái tim của muôn dân."
Vào ngày ngài rút thanh kiếm, vị Pháp sư đã cho cô thiếu niên đó thấy trước được khung cảnh chiến tranh đẫm máu này. Và chính vị Pháp sư đó cũng là người khuyên đức vua vứt bỏ đi chính cảm xúc của mình....
Suy cho cùng, nhà vua không phải con người. Trái tim của ngài được tạo nên từ ma thuật và dòng máu của con Xích Long.Cô gái trẻ đó đã thề rằng sẽ đưa nước Anh hưng thịnh một lần nữa. Cho đến thời điểm này, cô vẫn đang gồng mình cố gắng thực hiện lời hứa hão huyền đó.
Cô đã tự mình đứng ra giải quyết mọi mâu thuẫn chính trị, đề ra những yêu sách nhằm phục hưng đất nước, làm việc quần quật ngày qua ngày đến mức mọi người xung quanh phải tròn mắt trầm trồ.
Cô đã cai trị đất nước này mà không mắc bất kì sai lầm nào, đưa ra phán quyết cho những tên tội phạm với không một lòng vị tha.
Kể cả khi đang phải chỉ huy những cuộc kháng chiến, cô vẫn bắt giữ, trừng phạt những lãnh chúa đã khơi mào nên những cuộc nội chiến.
Đối với những Hiệp sĩ, cách cai trị của vị vua mới thậm chí còn lạnh lùng hơn cả người tiền nhiệm Uther.
Không, nói đúng hơn là còn hơn cả Vortigern.
Không biết đã có bao nhiêu cuộc chiến tìm đến thắng lợi nhờ vào tài chỉ huy của cô. Những rối ren, loạn lạc trong nước cũng chính một tay cô dập tắt. Chính sự đoàn kết giữa các dân tộc trên toàn cõi Anh quốc cũng sinh ra nhờ bàn tay của cô.
----"Nhà vua không hiểu nỗi lòng dân chúng...."
Một trong những Hiệp sĩ Bàn tròn đã rời đi sau khi thốt ra điều đó.
Anh ta không bị lên án bởi chính những đồng nghiệp trong Hội Bàn Tròn, bởi có lẽ trong thâm tâm họ cũng hiểu rằng, trái tim nhà vua đã không còn hơi ấm nữa.
Nhà vua càng trở nên hoàn hảo bao nhiêu, những ngờ vực mà họ dành ngài lại càng chất đống."Làm sao một người không hiểu được cảm xúc của người khác lại có thể trở thành người cai trị được?"
Một số hiệp sĩ mang trong mình câu hỏi đó rồi quay lưng với vương triều, trở về lãnh địa của họ.
Nhà vua chấp nhận sự lựa chọn đấy như lẽ tự nhiên và giao cho họ những vùng đất để cai trị.
Rốt cuộc, ngài đã không đưa ra bất kì hình phạt nào cho những kẻ phản bội ấy.
---"Ngay cả khi các ngươi chỉ chui lủi trong lãnh thổ của mình thì điều đó vẫn có ích. Khi chiến tranh xâm lược nổ ra, ta có thể dùng các ngươi như những mồi nhử tùy theo thế trận."
Lời nói đó còn khiến những Hiệp sĩ cảm thấy rùng mình hơn nữa.
--- "Nhà vua chỉ sử dụng chúng ta như những con tốt thí?"
--- "Đúng vậy. Vị vua có thể tự mình giải quyết mọi việc với không một vết xước, không thể nào ngài có thể là phàm nhân như chúng ta được."
Vua của các Hiệp sĩ, người từng là niềm tự hào, là tấm gương, là ánh sáng của mọi hiệp sĩ Anh quốc, giờ lại bị cô lập bởi chính những hiệp sĩ của mình.
Nhưng đó chỉ là một vấn để cỏn con với nhà vua.
Cho dù cô ngài có bị phản bội, bị nhấn chìm trong sự sợ hãi, con tim ngài vẫn không hề lay chuyển
Cuộc đấu tranh với quân xâm lược ngày một cam go, và giờ khắc cho trận chiến quyết định cũng đã gần kề.
Những phiến quân xâm lược bị săn lùng, bị đẩy đến bờ vực diệt vong, tập trung lại tại Đồi Badon và phát động cuộc tấn công cuối cùng.
Các hiệp sĩ bị nuốt chửng bởi số lượng của quân xâm lược, nhấn chìm họ trong nỗi sợ hãi rằng họ chắc chắn sẽ bại trận.
Tuy nhiên, đó chỉ là mối lo của các hiệp sĩ.
Như mọi lần khác, vua Arthur lạnh lùng giành lấy chiến thắng trước sự ngỡ ngàng của mọi binh sĩ.
Ngài cùng binh lính tiêu diệt phân nửa tán quân, ép chúng đầu hàng, phải thề rằng sẽ không bao giờ đặt chân lên hòn đảo này chường nào vị vua còn ở đây
---Đó là một chiến thắng hiển nhiên.
Một năm trước, đức vua rời Camelot. Từ đó đến nay, một mình ngài chỉ huy, phát triển chiến lược, dấn thân qua hàng ngàn chiến trường. Vậy nên, chẳng có gì là khó hiểu khi ngài chiến thắng trận đánh này.
Nhà vua đang đứng trên đỉnh đồi.
Xa xa vang lên tiếng binh sĩ reo hò chiến thắng.
--- "Chúc mừng Artoria. Cô lại khiến ta bất ngờ một lần nữa đấy... theo cách nghĩ tích cực. Cô đã vượt qua sự mong đợi của ta rồi."
---"Xin hãy nói điều đó với mọi người, Merlin. Đây không chỉ là chiến thắng của riêng ta."
Cô ấy trả lời trong khi chống thanh thánh kiếm xuống mặt đất, đưa mắt nhìn những khuôn mặt rạng rỡ của mọi người.
Khung cảnh đó là điều tất yếu sau một chiến thắng vang dội. Thế nhưng, trong đôi mắt của Artoria lại chẳng hề chứa đựng niềm vui.
Với cô, đất nước này chỉ đang tận hưởng một niềm vui ngắn ngủi. Sớm thôi, sự hủy diệt sẽ kéo tới, và cô hay bất kì người dân nào trên nước Anh chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.
Trận chiến mà một mình cô gồng gánh đã khép lại bằng một chiến thắng vẻ vang.
Nước Anh cuối cùng đã trở thành vùng đất yên bình mà cô từng mơ ước.
.
Những chuyện diễn ra sau đó sẽ mất kha khá thời gian để kể đây.
Cô nói với một cận vệ - một trong số ít những người mà cô có thể tin tưởng - về bí mật của hòn đảo này và cố gắng giải quyết chúng.
Người cận vệ khuyên rằng nếu nước Anh mất đi những điều thần bí, ắt hẳn nó sẽ nhận lại một phép màu tương đương, và điều này đã thuyết phục được nhà vua.
Đó là khởi nguồn cho công cuộc kiếm tìm Chén Thánh của Hội Bàn Tròn, một câu chuyện huyền ảo được truyền tai nhau cho đến tận sau này.
Nhiều hiệp sĩ đã lên đường tìm kiếm Chén Thánh nhưng đều trở về tay trắng cùng với nỗi thất vọng.
Trong số họ, thậm chí có người đã phải bỏ mạng. Đó là Percival, người tôn sùng nhà vua hơn bất kì ai trên thế gian này.
Rồi đến Galahad, người được ngợi ca là Hiệp sĩ lý tưởng, người tiệm cận nhất với phong thái của nhà vua. Cậu là người trẻ nhất của Hội Bàn Tròn, người đảm nhiệm việc gánh vác chiếc Bàn Tròn cho thế hệ mai sau.... Người đầu tiên và duy nhất chạm được tới Chén Thánh.
Nhưng lòng vị tha của cậu đã khiến nó tuột mất khỏi tầm tay, trả nó về với thiên đường, và chính linh hồn cậu cũng cũng bị lôi đi cùng chiếc Chén Thánh đó.
Những sự hy sinh đó đem đến nỗi buồn bao trùm lên Camelot. Nhưng dù sao thì họ cũng đã chết trong danh dự, chết trong chính lý tưởng của mình.
Đây là năm thứ mười Vua Arthur ngồi lên ngai ngai vàng... và cũng chính là năm cuối cùng.
Chuyện tình ngang trái giữa Lancelot và Guinevere cũng bị phanh phui. Và tồi tệ nhất... ngày tàn của nước Anh đã cận kề.
∆
---"Giờ thì, ta hãy nói về điều gì đó vui vẻ một chút nhỉ? Artoria, trở thành hiệp sĩ có ý nghĩa gì đối với cô?”
---"Mấy chuyện này mà vẫn cần phải hỏi sao, Merlin?
Tất nhiên là để gìn giữ nền hoà bình; đứng ra trở che cho dân thường; bảo vệ lãnh chúa chúa; không để nỗi sợ che mờ mắt trên chiến trường; không được vung kiếm vì ham muốn hay lòng tham cá nhân, mà sử dụng nó để bảo vệ quê hương và lý tưởng của mình. Đó là những gì cha Ector đã dạy ta.”
Cô nhìn thẳng vào mắt pháp sư.
Ngay cả ở giai đoạn này của cuộc đời, cô vẫn cởi mở với những gì người khác nói, chấp nhận những lời đề nghị của họ, vẫn cân nhắc về chúng; vẫn tự giáo huấn bản thân xem liệu mình còn sót khuyết điểm nào không; không ngại tiếp nhận những điều mà con tim cô thiếu sót...
Ector đã giáo dục cô gái trẻ này trên cả xuất sắc.
---"Mọi người thường truyền tai nhau câu chuyện này.
Có một vị Hiệp sĩ khác biệt hẳn với những người còn lại.
Anh là người lịch thiệp với mọi người xung quanh.
Anh trừng phạt cái ác với vẻ lạnh lùng hơn bất kì ai khác.
Anh là niềm tự hào của thường dân, là vệ thần của làng mạc.
Đó là giai thoại về chính cô, Artoria.
Ta nghĩ đó là niềm tự hào và đức tin của dân chúng. Nhưng ta không phải một trong số họ, vì vậy ta không cảm nhận được tinh thần đó, nhưng phần nào đó ta có thể hiểu được.
Còn về phần Lancelot, ta nghĩ việc bỏ trốn và sống một cuộc đời ngập tràn tình yêu cùng Guinevere là điều quan trọng nhất đối với gã. Dù sao thì gã cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi"
Cô nhìn chằm chằm vào vị pháp sư với ánh mắt mà chính ngài cũng chưa từng thấy trước đây và bật cười lên thành tiếng.
Từ ngày tạo ra cô bằng ma lực, đây là lần đầu tiên Merlin nhìn thấy những biểu cảm đó từ cô.
--- "Không ngờ ngươi lại quan tâm đến ta như vậy. Chắc sắc mặt của ta tệ lắm mới khiến ngươi buồn phiền như vậy.
Nhưng đừng quá lo lắng. Ta không trách Lancelot cũng không ghét ngài ấy. Trái lại, ta lại thấy thương xót cho số phận của ngài ấy và Guinevere. Có lẽ chính ta là người đã tước đoạt hạnh phúc của họ.”
Nỗi buồn và sự thương xót hiện rõ trên khuôn mặt của cô.
Những Hiệp sĩ Bàn Tròn khác, người thì biệt tăm, kẻ thì bỏ mạng... Và chính đức vua của họ đang khóc thương cho điều ấy.
Agraveain, Gareth, Gaheris, đều đã tử trận. Gawain thì trọng thương sau cuộc giao đấu một mình với Lancelot, bị nuốt chửng bởi chính mối hận thù cá nhân. Còn Lancelot, cũng sau cuộc giao đấu này, đã rời Anh quốc để đến với vùng đất bên kia đại dương.
---"Ta sẽ gửi thư cho ngài Lancelot sau. Còn bây giờ, Merlin, ta cần ngươi lo vụ của Rome.
Ta cần phải lo cuộc chiến với tộc Saxon, lo cả việc phổ cập kiến thức cho người dân và tìm cách nâng cao số lượng binh khí nữa."
Có lẽ nụ cười đó sẽ khó có thể xuất hiện trên môi của người thiếu nữ ấy thêm một lần nào nữa.
Trong khoảnh khắc thôi, vị Pháp sư ước rằng mình sẽ được ngắm nhìn nụ cười ấy mãi mãi.
Đó là nụ cười mà đáng lẽ ra cô - người con được tạo ra từ bàn tay của một incubus và tiên tộc - sẽ không bao giờ có.
Gói ghém lại mớ cảm xúc hỗn độn, vị pháp sư cất tiếng,
--- "Artoria. Ngay cả khi cô có thể hoàn thành mọi việc một cách hoàn hảo, số phận vẫn sẽ không buông tha cho cô.
Có những điều không thể tồn tại mãi mãi. Hòn đảo này cuối cùng cũng sẽ thay da đổi thịt. Vì vậy, đừng cố quá sức vào những gì cô đang làm."
--- "Ôi chao! Hiếm thấy thật đấy.
Hôm nay ngươi có vẻ tâm sự nhiều nhỉ."
--- "Haha, có lẽ vậy.... Nhưng từ giờ hãy sống theo cách mà cô muốn, có lẽ nó sẽ cứu vãn một chút ít bên trong cô.
Sau cùng, khi một vương triều sụp đổ, tân vương mới sẽ bóp méo, hay thậm chí xoá bỏ những thành tựu mà người tiền nhiệm đã làm. Những gì ở thế hệ cũ, hoặc sẽ bị đào thải, hoặc buộc phải cải tiến để tồn tại.
Dẫu vậy, nếu cuộc đời cô vẫn giữ được sự chính trực cho đến phút cuối, nếu cô tự hào về nó, kiêu hãnh về những chiến công của mình, nếu chặng đường mà cô đi được tôn sùng, ngưỡng mộ bởi bao người... Thì sự tồn tại của cô sẽ in sâu vào dòng chảy nhân loại, bất diệt với lịch sử nhân thế.
Có lẽ, khi so sánh với lịch sử vũ trụ hay những giai thoại về các vị thần, câu chuyện của cô có đôi phần lép vế. Nhưng có lẽ sau này, mọi người sẽ nhìn vào cuộc đời cô - Vua Hiệp sĩ - mới một cặp mắt lấp lánh."
---"Ừm... Merlin? Nói thế nào nhỉ? Có lẽ ta không cần những điều đó. Ta cho rằng mình đã nhận đủ những vinh quang và hào hùng rồi."
---"Cái...!? Cô gọi những thứ đó là vinh quang á!? Những gì mà số phận đè lên vai cô không phải là vinh quang hay danh dự! Nó giống một lời nguyền hơn. Cô chẳng nhận được gì cả.
Ý của ta là. Câu chuyện mà cô để lại sẽ ban cho thế hệ mai sau 'hy vọng', từ đó, nhân loại sẽ tiếp tục hướng tới cái thiện. Giai thoại về Vua Arthur sẽ như một giấc mơ huyền ảo, đáng chân quý, hay cũng có thể gọi là một vở kịch lãng mạn."
---"...Xin lỗi, ta không thực sự hiểu về nó nhiều lắm..."
---"... Nói dễ hiểu hơn thì, chỉ cần cô giữ vững 'lý tưởng' của mình, kể cả cho cái lý tưởng đó bị mọi người ruồng bỏ ở thời của cô, chắc chắn rằng trong tương lai sẽ có người được cứu rỗi bởi 'lý tưởng' ấy."
Nụ cười dịu dàng đó của cô được thế chỗ bằng một cái nhìn ngơ ngác, giống như một đứa trẻ vừa khám phá ra điều mới lạ về thế giới xung quanh...
Điều này còn khiến vị pháp sư cảm thấy thật hổ thẹn.
Lần đầu tiên suốt hằng ấy năm, vị pháp sư - người chỉ tiêm nhiễm vào đầu cô những lời sáo rỗng và giả dối - nay lại chân thật nói về cách mà thế giới này thực sự vận hành...