3. Anh em nhà Rhodes
Tôi mơ thấy những kỷ niệm thời thơ ấu.
Đứa em gái bé bỏng đang nhảy múa giữa những khóm hồng. Em từng không bằng lòng với việc rời bỏ nhà cũ. Nhưng từ khi trông thấy vườn hồng ở đây, em đã say mê nó và không bao giờ đòi về nữa. Em gái Nellie của tôi vốn thích những thứ dễ thương, xinh đẹp và lộng lẫy. So với những thứ đó, nơi này cũng có nét quyến rũ riêng.
Nhìn em vui vẻ đến thế làm tôi nghĩ mình vừa làm được một điều gì đó tốt đẹp. Tất nhiên, người đưa em đến dinh thự này không phải tôi, nhưng tôi vẫn coi đó như chiến công của mình. Ngay cả khi tôi vẫn không có cách nào làm quen được với vườn hồng, chỉ cần em gái tôi vui vẻ là đủ.
Cô bé Nellie chạy đến cạnh tôi. Em vừa thở hổn hển, vừa cười híp mắt khi đưa tôi một vòng hoa.
“Anh ơi, nhìn này!”
Hai má em ửng hồng như quả táo. Không. Ở vườn hồng thế này thì nên dùng từ miêu tả là hoa hồng mới đúng. Tôi biết lý do em gọi tôi, cũng biết em muốn điều gì, bởi em là một nàng công chúa nhỏ. Tôi mỉm cười với Nellie, đặt vương miện kết bằng hoa lên mái tóc màu nâu sẫm của em. Mái tóc xõa tung dưới những cánh hoa mềm mại.
Gọi nó là vương miện thì phải nhờ người khác đội lên thay vì tự mình đội -
đó là những gì mà Nellie nghĩ. Đây là một lễ đăng quang nho nhỏ được tổ chức thường xuyên.
Nellie mỉm cười. Em thực sự muốn phá lên cười, song vẫn phải cố làm ra vẻ bình tĩnh. Dường như em vẫn chưa hài lòng. Bởi vậy tôi nói ra câu thần chú.
“Thật đáng yêu.”
Mới mười tuổi, tôi đã học được cách nịnh hót, biết rằng câu nói chỉ có ba từ “thật đáng yêu” có thể biến mọi thứ trở nên tốt đẹp. Vì vậy, Nellie đã liên tục dùng vòng hoa để tổ chức những lễ đăng quang, không ngừng hy vọng tôi sẽ nói ra câu thần chú ấy. Miễn là em vui thì tôi không hề cảm thấy phiền toái chút nào.
Khi chủ động nhào vào vòng tay tôi, cả người Nellie toát ra niềm vui và hạnh phúc. Đã có lúc, tôi cùng Nellie nghĩ rằng những ngày như vậy sẽ kéo dài mãi mãi.
Ấy thế mà khung cảnh của vùng đất mộng mơ lại thay đổi. Khung cảnh ấy --- có lẽ --- chính là lúc này đây. Nellie đã lớn hơn rất nhiều. Những lọn tóc xoăn xinh đẹp của em biến thành một kiểu tóc rối bù và xỉn màu. Đôi má điểm sắc hoa hồng lấm tấm tro than, không biết do đâu mà bẩn.
… Đợi đã nào, xỉn màu? Tro than? Tại sao nó lại bị nhiễm bẩn khi em trưởng thành?
Hầu gái của Nellie đâu rồi? Công việc của người hầu là giúp Nellie chuẩn bị trang phục mà? Tại sao lại để em mang bộ dáng của một thôn cô thế này? Chưa kể, tại sao tôi lại ở trong căn phòng bé xíu không có một món nội thất cao cấp nào?
À, phải rồi. Tôi nhớ ra: Mình đã bị đuổi khỏi nhà ---
“--- Anh ơi!”
“Á!?”
Thanh âm của một thứ gì đó va đập vào nhau vang lên bên tai, làm tôi giật mình tỉnh giấc. Với tâm trí hãy còn mơ màng, tôi nhìn quanh, ngu ngơ hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy. Kế đó, một tiếng thở dài bất đắc dĩ truyền tới.
“Thứ lỗi cho em vì đã đánh thức anh khỏi giấc ngủ say. Nhưng anh à, anh cũng nên để ý thời gian chứ?”
Tôi ngây người nhìn cô gái bên cạnh mình. Nellie. Em gái tôi. Dáng dấp duyên dáng yêu kiều, trên mặt không chút tro than, kiểu tóc gọn gàng xinh đẹp.
Tay Nellie chắp lại trước ngực. Hóa ra đây chính là âm thanh mà tôi vừa nghe thấy. Em ấy đã dùng sức vỗ tay trước mặt tôi.
“Sao vậy anh, trên mặt Nellie có gì sao?”
“Không, không có gì đâu, chỉ là anh vừa mơ một giấc mơ kỳ lạ thôi…”
Dứt lời, tôi đã đoán được tình hình hiện tại. Đúng thế, đó là một giấc mơ. Lúc còn nhỏ, chúng ta sẽ xem mộng là thật. Nhưng người trưởng thành sẽ biết nó chỉ là một giấc mơ hư cấu thông thường.
Bây giờ, tôi đang ngủ trưa giữa vườn hồng ở dinh thự nhà Rhodes. Ánh mặt trời mùa xuân ấm áp tỏa sáng trên đầu. Trước mắt tôi là cô em gái sắp tổ chức sinh nhật. Trên mình em là bộ váy dày dặn. Chà, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì em quả thực là một quý cô. Hầu gái của em ấy đã làm tốt công tác của mình. Mọi thứ vẫn như thường lệ.
Lại nói, tại sao tôi lại mơ thấy mình bị đuổi khỏi nhà chứ… Chắc hẳn đó không phải là một giấc mơ tiên tri đâu nhỉ? Cho dù tính tôi rất hiền và lầm lì, cha cũng không đến mức cắt đứt quan hệ với tôi… Hy vọng là thế.
“Một giấc mơ kỳ lạ, mơ gì vậy anh?”
Nellie cúi đầu nhìn tôi. Đôi mắt lớn màu nâu sẫm chứa đầy sự tò mò, khóe mắt hơi nhếch lên, chẳng khác nào một con mèo.
“Không có gì… Không có gì đáng nói đâu, anh quên mất rồi.”
“Em biết rồi, chắc hẳn là mộng xuân đúng không! Anh trai quả là xấu xa, nơi này chính là vườn hồng thiêng liêng của Nellie đó!”
“Gì chứ?!”
“Con trai tầm tuổi này như anh mà mơ thấy ‘mộng không nói ra lời’ thì kiểu gì chẳng là mộng xuân.”
“Anh đâu có nói mình mơ thấy mộng xuân! Nellie, em coi anh là gì?”
Quả thực, tôi từng mơ thấy những giấc mộng không thể chia sẻ với Nellie, nhưng giấc mơ ban nãy không phải như thế…
Nellie nở nụ cười ngọt ngào với tôi, một nụ cười đẹp đến nao lòng.
“Đương nhiên là hoàng tử hoàn hảo của Nellie rồi!”
Hoàng tử mà em theo đuổi, thực à?
“Đúng rồi, anh trai đừng lãng phí thời gian nữa. Chiều nay anh định gặp cha xứ mà?”
“A a!”
Không sai, Nellie nói đúng. Tôi từng mượn sách nghiên cứu viết bằng tiếng Latin từ cha xứ và hứa hôm nay sẽ trả lại. Nếu ngủ quên mà đến trễ thì thật đáng xấu hổ.
Tôi nhanh chóng phủi đám cỏ dại dính trên quần áo, chuẩn bị đứng lên. Nellie ra hiệu cho tôi chờ một chút, đầu ngón tay đặt trên mặt tôi - chính xác là khóe miệng.
“Nước bọt chảy ra này, thật xấu!”
Nellie xoa môi tôi bằng ngón cái của em. Tôi hơi sững sờ. Má nóng bừng. Tôi biết mình đang đỏ mặt. Vậy mà tôi đã nghĩ rằng em muốn giúp tôi nhặt cỏ dại.
“Em, em chỉ cần bảo anh để anh tự lau được mà! Hơn nữa, sao em lại dùng tay…!”
“Ồ, vậy liếm thì sẽ tốt hơn chăng?”
Tôi giật mình sợ hãi. Nhóc này đang nói gì vậy? Hôm nay Nellie cứ là lạ.
“Anh xấu hổ làm gì, em đùa thôi!”
Đừng đùa như thế chứ.
“Vậy, vậy anh đi đây. Cảm ơn em đã gọi anh dậy!”
Lấy lại hơi thở của mình, tôi vội vã chào từ biệt Nellie. Trước khi đi, Nellie gọi với theo.
“Anh! Đừng quên chuyện tối nay đấy!”
Tôi đương nhiên sẽ không quên - tối nay là bữa tiệc sinh nhật mười bốn tuổi của Nellie.
Em háo hức như vậy, hẳn là do hôm nay có tiệc rồi. Nếu vậy, tôi nhất định phải tặng em một ngày hoàn mỹ.
◆◆◆
Tôi bắt xe ngựa đậu bên đường và hướng về thị trấn. Dinh thự, nơi mà tôi gọi là nhà dần trôi về phía sau. Quy mô dinh thự không lớn, nội địa cũng nhỏ, nhưng lại sở hữu một dáng vẻ tao nhã. Nó còn có một vườn hồng mang vẻ đẹp động lòng người. Với mùi thơm ngào ngạt lan xa. Bởi vậy, dinh thự này vô tình được gọi là “Dinh thự hoa hồng”, xem như một bổ sung cho cái tên nhà Rhodes (Rose) chúng tôi.
Chúng tôi chuyển đến khi tôi lên chín, còn Nellie lên sáu (em nhỏ hơn tôi ba tuổi). Dinh thự vốn là nơi dưỡng lão của ông nội tôi sau khi từ chức trưởng gia tộc. Nhưng ông qua đời rất sớm. Bỏ trống một căn nhà tuyệt vời như vậy thì thật đáng tiếc. Vì vậy mẹ và hai anh em chúng tôi mới sống ở đây.
Cha tôi vẫn sống ở nhà chính để lo liệu công việc gia tộc. Dinh thự hoa hồng sở hữu vị trí vô cùng đắc địa, muốn vào nội thành chỉ mất hơn chục phút ngồi xe ngựa, còn nhà chính lại nằm ở vùng ngoại thành vắng vẻ. Đương nhiên, diện tích nhà chính rộng lớn hơn, người hầu cũng nhiều hơn gấp mười lần. Trong nhà có đầy đủ vật dụng cần thiết. Muốn học thì thuê gia sư, cha xứ, muốn mua đồ thì trực tiếp gọi thương gia đến nhà là được.
Nhưng tôi không thích nhà chính lắm. Nơi đó quá mức rộng lớn. Cảm giác trống rỗng lúc nào cũng luẩn quẩn xung quanh. Nó không tệ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cô đơn. Tuy không hiểu mấy về nghệ thuật, tôi vẫn nhận thức được sự khác biệt về thẩm mỹ của nhà chính và dinh thự.
Người ông đã mất có tên Hayden Rhodes của tôi dường như là một nhân vật có óc thẩm mỹ. Vườn hồng và cách trang trí trong dinh thự đều xuất phát từ tay ông. Từng cây cột được điêu khắc một cách tỉ mỉ. Trên trần vẽ hình ảnh người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười. Nghe bảo đó là một vị thần Hy Lạp, nhưng tôi không nhớ rõ tên. Tóm lại, cả dinh thự là một tuyệt tác, còn nhà chính thì chỉ có một màu trắng đơn điệu.
Nellie đã yêu nó trong nháy mắt. Hẳn sở thích và tài hoa của ông nội đã truyền sang em… Còn tôi thì sao? Tôi không có khiếu thẩm mỹ như ông, càng không muốn trở nên xuất sắc hơn người như cha. Đúng vậy, cha tôi đã hiến đời mình cho công việc, đến mức mà cả ngày bôn ba kinh doanh.
Tất cả những gì tôi muốn là sống an ổn qua ngày. Thân là con trai cả mà nói ra những lời như vậy thì kiểu gì cũng bị mắng cho xem. Một ngày nào đó, tôi sẽ phải gánh vác cơ nghiệp nhà Rhodes. Ngay cả khi nó luôn làm tôi cảm thấy khó thở đi chăng nữa.
Vô luận thế nào, tương lai ưu phiền đến đâu, hiện tôi vẫn cảm thấy may mắn vì được sống ở dinh thự này. Điều tuyệt nhất là tôi có thể đến thị trấn bất cứ lúc nào. Đọc sách và mua sắm là hai hoạt động mà tôi rất thích làm.
Đắm mình trong những suy nghĩ lung tung, điểm đến đã hiện lên trong tầm mắt. Xà ích ghìm cương ngựa, nói rằng phía trước không thể đi qua. Các con hẻm ở trung tâm thành phố tương đối nhỏ hẹp, phải đi bộ mới được.
Tôi cảm ơn xà ích, sải bước về phía nhà thờ. Tuy phải đi bộ nhưng điểm đến cũng gần ngay trước mắt. Vừa ngắm nhìn đường phố sôi động, tôi vừa vui vẻ bước đi. Đúng lúc này…
“Hỡi thiếu gia giàu có cao quý, xin hãy bố thí cho tôi một chút gì đó…”
Một kẻ ăn xin ăn mặc rách rưới cúi đầu van xin tôi. Giọng nói khàn đặc, âm vực khá cao. Có lẽ là một thiếu niên chưa lớn hoặc một người phụ nữ… Dẫu không xem được gương mặt, nhưng có thể thấy mái tóc lòa xòa rơi rụng dưới chiếc mũ trùm thô ráp. Có lẽ là do dinh dưỡng bất lương. Nhìn thoáng qua người ăn mày, những ngón tay chai sần và làn da sần sùi, tôi không khó phát hiện đối phương khốn đốn đến mức nào.
Người này rất khó sống tới năm sau… Có khi sẽ chết trước mùa hè cũng nên. Tuy người ăn xin rất đáng thương, thứ duy nhất mà tôi có thể làm là đưa một ít bố thí và trao tặng một lời cầu nguyện vô trách nhiệm.
“Cầm cái này mua thứ gì đó ăn đi.”
Tôi nhỏ giọng, giao đồng bạc cho người ăn xin. Tiếng cảm ơn của người ăn xin vang bên tai tôi, cùng câu nói “Cầu Chúa ban phước cho ngài.”
“... Con đã đến nhà thờ được bảy, tám năm nhỉ?”
Cha xứ cầm sách và hỏi tôi câu này. Khác với ngôi Thánh đường trang nghiêm, phòng cha xứ được bài trí rất đơn giản. Lúc này không phải là thời gian làm lễ, cha xứ cũng không cần đứng trước bục giảng.
“Vâng, tầm bảy, tám năm rồi ạ.”
“Thời gian trôi qua quá nhanh. Mel đã mười bảy tuổi, sắp trưởng thành rồi.”
“Không, con vẫn chưa trưởng thành đâu ạ.”
Tôi nở nụ cười khổ và gãi đầu như mọi khi. Gương mặt cha xứ luôn có vẻ dịu dàng, bao dung. Nhưng một năm gần đây, tôi dần không thích ở chung với người này. Khi cha giới thiệu vị linh mục này cho tôi, tôi đã nghĩ ông là một người tốt.
Bây giờ, tôi biết rõ trên gương mặt kia không chỉ có nụ cười thân thiết, thỉnh thoảng nó sẽ để lộ những ánh mắt sắc bén làm tôi khó chịu.
“Vậy thì…”
Cha xứ vẫn rất điềm tĩnh. Ông cất sách vào ngăn tủ trước khi quay sang mở máy hát. Tôi vừa nghe liền đoán được ông ta muốn nói gì.
“Con nghĩ thế nào về việc theo học đại học?”
… Dạo này, cha xứ luôn sốt sắng thuyết phục tôi dành đời mình cho việc học. Nếu thực sự có tài năng, hẳn tôi đã không bối rối đến vậy.
“Ưm, chuyện này, con vẫn phải cân nhắc thêm…”
“Đừng lo, con là một học sinh xuất sắc, chắc chắn sẽ không thành vấn đề. Cha không còn gì để dạy cho con nữa, nhưng có thể giúp con nói vài lời hay ở trường đại học.”
Tôi biết đó chỉ là những lời chót lưỡi đầu môi. Tôi không ngốc. Nhưng cũng không phải thiên tài. Chỉ là một người bình thường mà thôi.
Sở dĩ cha xứ khuyên người như tôi theo học là bởi ông ta hy vọng tôi sẽ dấn thân vào thần học và trở thành một linh mục. Thứ ông ta nhắm đến không phải là bản thân tôi, mà là dòng họ Rhodes, là khoản tiền tài trợ mà giáo hội có thể buộc gia tộc Rhodes phải trả khi tôi thành người của Chúa. Tín ngưỡng Thượng đế không thể sinh ra tiền. Nhưng để điều hành một giáo hội cần phải có cả tài chính lẫn quyền lực. Niềm tin và quyền lực có vẻ không dính líu với nhau, thực chất lại hỗ trợ lẫn nhau. Quả là một điều đáng châm chọc.
Biết vậy, tôi lại không thể dứt khoát từ chối. Lý do rất đơn giản. Nếu tôi quyết định theo đuổi sự nghiệp học hành thì sẽ không phải thừa kế cơ nghiệp nữa. Đây mới chính là nguyên nhân khiến tôi không cự tuyệt.
(Lại nói, lựa chọn trốn tránh cũng không phải cách hay…)
Tôi linh cảm mình sẽ hối hận. Nhưng tôi lại không có mục tiêu rõ ràng. Giá như có mục tiêu thì tôi không cần phiền não như thế.
“Mel, ta chỉ muốn tốt cho con thôi. Phụ thân con là một người thành đạt. Nhưng giai cấp địa chủ ở thời đại này còn có quyền lực hơn cả những quý tộc thuần túy. Địa vị quý tộc ngày một lung lay. Mỗi ngày phải lo lắng về vấn đề tiền bạc, với đời con không phải chuyện tốt…”
Trong giới quý tộc, quyền lực được xem là phẩm chất tốt, còn tài sản là thứ cần thiết để khoe khoang quyền lực. Càng tiêu tiền thì càng dễ được chú ý. Nhưng chỉ cần sơ sẩy một chút thôi thì ta sẽ rơi vào cảnh thân bại danh liệt… Không thể phủ nhận rằng, tôi không tin mình có khả năng xử lý tiền bạc một cách hợp lý.
Cha xứ nói đúng, vấn đề là…
Tôi nhớ tới những gì người ăn mày nói. Tôi khó mà hình dung ra cảnh mình sẽ đóng vai trò một linh mục trong tương lai, ăn nói khép nép câu “Cầu Chúa ban phước” với người khác.
“Thứ lỗi cho con, con sẽ suy nghĩ kỹ việc này sau. Hôm nay con còn có việc gấp, xin được cáo lui.”
Cuối cùng, tôi vẫn giữ nguyên quyết định trước mắt và vội vàng rời khỏi nhà thờ.
Khi đến, tôi mới vui mừng biết bao. Khi đi, thứ tôi ôm ấp lại là nỗi sầu não. Mười bảy tuổi, tôi vẫn không biết mình muốn làm gì. Nhưng tôi không có manh mối nào. Nếu tôi nói với cha rằng mình muốn đi du học, hẳn ông sẽ không vui. Nhưng du lịch đến nhiều quốc gia cũng là một chuyện hạnh phúc, có thể học theo người ngâm thơ rong, như làm thơ hay gì đó. Ừm, một ý kiến hay.
… Không, không được, tôi đâu có tế bào nghệ thuật. Có lần tôi đã cho Nellie xem một bài thơ tự viết, em lập tức nói thơ của tôi khô khốc như luận văn, nhìn là muốn ngủ. Nellie mới thích hợp trở thành người ngâm thơ rong. Nếu em là con trai thứ mà không phải một cô con gái, ắt hẳn em đã có cơ hội phát huy tài năng rồi.
Tôi biết phiền não của bản thân rất xa xỉ. Trên đời này có rất nhiều người thậm chí còn không có cơ hội lựa chọn. Đúng vậy, tựa như người ăn mày mà tôi gặp phải.
“... Mây đen thật khó chịu.”
Sáng nay thời tiết còn rất sáng sủa, hiện tại ngẩng đầu lại thấy âm u. Có điều, thời tiết ngày và đêm khác nhau là chuyện bình thường. Ở đất nước này, thời tiết luôn khó xác định. Vừa cầu mong thời tiết tốt đẹp sẽ tiếp tục kéo dài, tôi vừa chạy vội đến địa điểm tiếp theo.
◆◆◆
Về tới nhà, tôi bắt gặp những cỗ xe ngựa xa lạ đang đậu gần đó. Chúng có màu đen nhánh, được trang trí bằng những họa tiết trang nhã tinh xảo mà những cỗ xe bình thường không thể sánh bằng. Những vị khách quý được mời tới dự tiệc lục tục kéo đến. Cho dù đã cố gắng về sớm, nhưng giấc ngủ buổi chiều vẫn ngốn không ít thời gian của tôi. Bất kể thế nào, tôi cũng là một trong những người tổ chức. Vì thế tôi không thể đi bằng cửa chính, đành len lút vòng ra phía sau vườn hoa để vào nhà.
Quả nhiên, những người hầu trong nhà đang cắm đầu vào công việc. Tôi xuyên qua phòng bếp trông hệt như bãi chiến trường cùng những người hầu bận rộn. Vừa nhác thấy người, họ lập tức cúi chào một cách lịch sự. Có vẻ người hầu nhà Rhodes đã được đào tạo rất tốt.
Tôi nhanh chóng thay đồ rồi đi vào sảnh tiệc, nơi bữa tối chuẩn bị được đưa lên. Liếc qua hội trường, tôi trông thấy cha mẹ mình đang đứng ở phía xa. Người cha mà suốt một tháng nay không thấy mặt cùng người mẹ đang nở nụ cười dịu dàng cạnh ông. Cha bận đến nỗi hiếm khi xuất hiện ở dinh thự. Đến mức mà tôi từng lo rằng cha mẹ tôi sẽ trở nên xa lạ với nhau. Bây giờ, có vẻ quan hệ giữa họ không có vấn đề gì. Mẹ tôi đúng là một người thấu tình đạt lí.
Tôi bước đến gần cha mẹ để chào hỏi. Khi cha hỏi tình hình học tập, tôi lập tức đáp theo phản xạ: "Về chuyện này..."
Tôi vẫn chưa hạ quyết tâm vào đại học, càng không có ý định trở thành một linh mục. Nhưng tôi có nên tiết lộ sự do dự của mình cho cha hay không? Biết đâu cha sẽ sẵn lòng thảo luận với tôi...
Không ngờ cha lại quay đầu sang hướng khác, bảo rằng sẽ nói chuyện với tôi sau rồi mang mẹ rời đi. Tôi nhìn theo tầm mắt ông. Những vị khách quan trọng đã xuất hiện. Tôi từng gặp họ vài lần. Nếu tôi nhớ đúng thì đó là gia tộc Potterwin...
Tôi thở dài. Với cha, nỗi sầu não của tôi rõ ràng không quan trọng bằng những vị khách ấy.
Đột nhiên, tôi chú ý đến một phu nhân mặc váy đỏ tươi đứng xen giữa những người nhà Potterwin. Nhìn bóng lưng người kia, tôi tự hỏi đó là ai. Cha và mẹ có vẻ thân thiết với người ấy.
Phu nhân kính cẩn chào cha mẹ trước khi quay mặt về phía tôi. Khoảnh khắc đó, tôi thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc. Còn cô gái ấy thì tiến đến gần tôi.
"Hừ ~ ghét quá đi chăng thôi. Tiệc còn chưa bắt đầu mà em đã thấy mệt chết rồi! Cha cứ thích làm to chuyện như vậy, phiền quá!
Hóa ra là Nellie. Em vừa mở miệng, bộ dáng quen thuộc ngày thường đã quay trở lại. Ấy vậy mà tôi lại nhầm em thành một "phu nhân" nào đó... Tôi mỉm cười đáp, cố gắng giấu đi sự rung động trong lòng.
"Hôm nay là sinh nhật Nellie mà. Cha rất coi trọng nó."
"Anh à, anh không đùa đấy chứ?"
Tôi không khỏi ngạc nhiên. Phải chăng tôi đã nói sai điều gì sao? Nellie thở dài thườn thượt, to đến nỗi những người khác có thể láng máng nghe được.
"Ý định của cha rõ như ban ngày kia mà. Ông ấy đang cố tiếp những thiếu gia nhà lành để tìm hôn phu cho Nellie đó."
"Thật hả? Cha nói vậy à?"
"Không cần nói thì Nellie cũng biết. Nellie không giống người anh trai ngu ngốc đâu!"
Nellie mỉa mai. Tâm trạng công chúa nhà Rhodes có vẻ rất tồi tệ.
Nhưng ngẫm lại, Nellie đã mười bốn tuổi. Giống như cha xứ sốt sắng thuyết phục tôi vào đại học, Nellie cũng đến lúc phải chuẩn bị cho tương lai. Không, có lẽ giai đoạn chuẩn bị đã qua. Giờ là lúc phải đưa ra quyết định. Bởi tôi là một người không nóng không lạnh, cho nên mới nghĩ rằng hôn nhân là một chuyện xa vời. Thực tế thì chúng tôi đã trở thành người lớn. Ít nhất, những người xung quanh đều cho là như vậy.
"... Nellie không muốn kết hôn. Người ta còn chưa tính đến chuyện đó đâu."
Nellie lẩm bẩm. Tôi rất đồng tình với suy nghĩ đó. Giống như tôi, Nellie cũng cảm thấy bất an về tương lai. Cả hai đều không thể tiếp nhận được phiên bản trưởng thành của bản thân.
Nhưng tôi không nói gì. Ngay cả khi tán thành chăng nữa, tôi vẫn phải mở miệng khuyên em. Bởi tôi là anh trai, không thể trẻ con như em được.
"Dù vậy, đây cũng là tiệc sinh nhật của em. Nhân vật chính của bữa tiệc mà cau mày như vậy thì không tốt đâu. Dẫu thế nào đi chăng nữa, cha cũng đâu bắt em phải gả ngay... Huống chi, em hãy nói chuyện với mọi người xem. Biết đâu sẽ tìm được nửa kia phù hợp thì sao. Tỷ như chàng hoàng tử mà em hằng mơ ước ấy."
"... Hoàng tử đâu phải là người muốn gặp là gặp được chứ."
"Vậy thì em đừng bám lấy hoàng tử nữa."
"Nellie mới không thỏa hiệp đâu."
Tùy hứng thật đấy? Nellie à, em muốn có một người hoàn hảo nhưng xa vời như vậy sao?
Trước vẻ bối rối của tôi, Nellie nở nụ cười tinh nghịch, ngước mắt nhìn tôi và bảo:
"Hiện tại thì hoàng tử của Nellie chỉ có mình anh thôi."
"Em lại nói nhảm..."
"Có sao đâu! Trước khi Nellie tìm được hoàng tử thì anh cứ làm vật thay thế của em đi?"
Hồi bé, chúng tôi từng chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân. Kể từ đó, Nellie đã coi tôi là một hoàng tử. Trong trò chơi, em đóng vai nàng công chúa bị pháp sư độc ác bắt cóc, còn tôi là hoàng tử đã giải cứu em. Vai diễn luôn cố định. Nhưng Nellie không hề chán trò chơi này.
Đến tuổi này, hẳn em đã không còn ám ảnh với hoàng tử nữa. Tôi biết đó là phần mở rộng của trò chơi. Mà tôi thì không đủ tư cách để trở thành hoàng tử nữa rồi.
"Chịu em đấy... Vậy thì, anh phải tranh thủ dâng cống phẩm cho công chúa mới được."
Nói xong, tôi lấy ra hộp quà được giấu sẵn. Bên trong là món quà sinh nhật dành tặng em. Sau khi rời nhà thờ, tôi đã đến xưởng để lấy nó. Tuy là người nhà, chúng tôi vẫn cảm thấy xấu hổ khi nhận được những món quà nghiêm túc, những món quà đùa giỡn nho nhỏ thì dễ đưa hơn.
Nellie cười rạng rỡ khi lấy thứ đựng trong hộp quà ra. Đó là một món đồ trang sức được trang trí bằng hoa hồng đỏ.
"Tuyệt quá! Nellie từng thấy kiểu thiết kế này rồi, nó được làm trong xưởng chuyên chế tác đồ cho hoàng gia đúng không? Dạo này nó thịnh hành lắm đó!"
Không hổ là Nellie, tin tức rất linh thông. Còn tôi thì phải tìm hiểu khắp nơi mới biết được.
"Em thích chứ?"
"Tất nhiên rồi! Anh trai quả nhiên là hoàng tử của Nellie mà. Biết rõ Nellie muốn gì luôn! Chà, Nellie phải đeo nó lên mới được --- a!"
Động tác đeo trang sức của em đột nhiên khựng lại. Nụ cười bình tĩnh bất thình lình hiện lên trên mặt em. Hình ảnh Nellie đặt món trang sức vào tay tôi chồng lên bộ dáng non nớt của em. Tôi nhớ tới nụ cười khi đặt vòng hoa lên đầu em vào buổi lễ đăng quang, nhớ tới điều mà em muốn. Vì thế, tôi cẩn thận đeo trang sức cho em và nói thần chú.
"Ừm, thật đáng yêu."
Chỉ với hành động ấy, sự bất mãn của Nellie đã tan thành mây khói.
Bữa tiệc diễn ra suôn sẻ. Tiếc thay, tiếng sấm nổ trên bầu trời báo hiệu cơn mưa sắp ập đến khiến khách lần lượt ra về, bữa tiệc cũng tự động kết thúc. Cha có vẻ lo lắng khi nói rằng có lẽ bữa tiệc tiếp theo nên tổ chức ở nhà chính. Không giống như dinh thự, nhà chính có rất nhiều phòng trống. Giả sử có gặp thời tiết xấu thì cũng không cần sợ sẽ không đủ chỗ cho khách trú lại qua đêm.
Bởi bữa tiệc kết thúc sớm hơn dự kiến, vẫn còn chưa tới giờ ngủ nên Nellie đã mời tôi đánh bài. Tôi không giỏi tính toán, lần nào cũng thua Nellie. Có điều, vì hôm nay là sinh nhật em nên tôi sẽ nhận lời thay vì trốn tránh.
Trên đường tới phòng Nellie, chúng tôi ngang qua phòng bếp. Phía sau cửa vang lên tiếng ồn ào, đám người hầu đều tụ tập bên trong. Nó làm tôi tò mò chuyện gì đang xảy ra, nhưng Nellie liên tục kéo tay áo tôi, không để tôi đến gần.
"Chắc là chó hoang hay mèo hoang chạy vào thôi."
Tuy Nellie nói vậy, linh tính lại bảo tôi đó là một chuyện nghiêm trọng hơn.
"Với cả, nếu có vấn đề thì cũng sẽ có người giải quyết thôi. Cha đang ở đây mà."
Nellie nói đúng. Có chuyện gì thì cũng không đến lượt tôi phải ra mặt. Vì vậy, nhân lúc tâm trạng Nellie chưa trở nên kém cỏi hơn, tôi mau chóng rời khỏi chỗ này.
Tôi không ngờ mình cứ nghĩ mãi đến chuyện đó. Nội tâm không hiểu sao lại cảm thấy bất an. Rốt cuộc là sao vậy? Trái tim tôi như bị ai nắm chặt. Một ý nghĩ xoay vần trong đầu --- lẽ ra tôi phải tới gần sự ồn ào ấy mới phải, chí ít cũng nên hỏi rõ xem chuyện gì đã xảy ra.
... Cuối cùng thì tôi đã bị phân tâm và thua Nellie hoàn toàn.
◆◆◆
Đêm ấy, tôi bị mất ngủ, đành rời phòng để đi lấy đồ uống. Thời tiết bên ngoài rất ác liệt. Giọt mưa đập mạnh vào cửa sổ. Trời không trăng, buộc tôi phải nắm theo chiếc đèn nhỏ khi bước trên hành lang.
Trước khi vào bếp, tôi phát hiện phòng hầu gái sáng đèn. Ngay cả tôi cũng không ngủ được thì việc người khác tỉnh dậy giữa đêm hôm cũng không quá lạ.
Tuy nhiên, khe hở của cánh cửa khép hờ đã thu hút sự chú ý của tôi. Tôi biết mình đang lấy cớ, cũng không có ý định nhìn trộm chút nào. Chỉ là, tôi cảm thấy nơi đó có người mà tôi nhất định phải tìm kiếm... Tôi dừng bước, không hiểu sao mình lại có cảm xúc ấy.
Căn phòng ấy vốn là phòng cá nhân. Hơn nữa cũng không phải phòng cá nhân bình thường. Nó dành riêng cho người hầu gái từng phục vụ chủ nhân cũ của dinh thự, Hayden Rhodes. Nói cách khác, đó là người đã trông nom căn nhà này trước khi tôi chuyển đến. Hiện cô ấy là hầu gái có tư lịch lâu nhất, nghiễm nhiên đảm nhiệm vị trí hầu gái trưởng.
Xét theo điều đó, cô ấy ít nhất phải tầm ba mươi hoặc bốn mươi tuổi. Nhưng gương mặt người hầu gái trông như ở độ tuổi hai mươi. Dần dà, mọi người đều lén gọi cô là "Phù thủy của gia tộc Rhodes". Đương nhiên, đây là một cách nói ví von. Chẳng ai tin nó một cách nghiêm túc.
Mọi người có suy nghĩ ấy là lẽ đương nhiên. Tôi từng dò hỏi mọi người trong dinh thự. Không ai biết lai lịch chi tiết của hầu gái trưởng. Cả nguồn gốc lẫn gia cảnh. Mỗi khi nhắc đến đề tài này, những người hầu cấp thấp sẽ mau chóng lảng qua chuyện khác, như thể không muốn dính dáng quá nhiều tới cô... Hoặc không muốn hiểu rõ về cô vậy. Hầu gái trưởng tiếp tục ở lại nhà Rhodes vì di ngôn từ người chủ cũ. Nếu không có cô thì mẹ đã phải bó chân bó tay trong mọi việc rồi. Dù sao thì việc quản lý dinh thự cũng là điều mà nữ chủ nhân như mẹ phải làm.
Đúng như tôi dự đoán, hầu gái trưởng đang ở trong phòng. Mái tóc đen nhánh vẫn được thắt bím như mọi khi. Tôi chưa bao giờ thấy người đó mặc quần áo ở nhà hay nghỉ ngơi cả. Gương mặt hầu gái trưởng sáng lên dưới ánh đèn lồng. Nước da tái nhợt như người bệnh. Đôi mắt ngọc bích nhìn đăm đăm vào một điểm --- chiếc giường.
Nằm trên giường là một cô gái xa lạ. Tôi giật mình trong tức khắc. Bởi cô gái trông không khác nào một xác chết... Chắc chắn là do thành kiến của tôi với hầu gái trưởng rồi.
Tôi gạt những định kiến sang một bên, cẩn thận quan sát cô gái trẻ. Ngực cô hơi phập phồng. Có vẻ là đang ngủ. Điều đó làm tôi yên tâm hơn. Thế nhưng cô trông rất ốm yếu, thỉnh thoảng lại rên rỉ đau đớn. Nó cho thấy sức khỏe và tinh thần của cô không tốt chút nào. Cô bị sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Cô ấy rốt cuộc là ai? Tôi chưa bao giờ thấy một cô gái nào như vậy cả.
Không chỉ trong tòa dinh thự này ---- đúng hơn là, tôi chưa bao giờ gặp người như vậy trong đời.
Cô gái trên giường có mái tóc trắng bạc óng ánh đáng kinh ngạc. Hai tay đặt trên ngực trắng như thạch cao. Tôi nhìn người con gái đó một cách mê mẩn, hoàn toàn quên mất cảm giác tội lỗi khi rình coi người khác. Thậm chí còn nảy sinh ra một suy nghĩ --- tôi muốn được nhìn thấy gương mặt ấy. Đó nhất định là một gương mặt tuyệt đẹp.
Hầu gái trưởng nâng một lọn tóc trắng tinh lên. Những ngón tay vuốt ve sợi tóc khi nhìn vào gương mặt cô gái... Bằng ánh mắt hơi háo hức... Có lẽ... đó chỉ là ảo giác của tôi.
Hầu gái trưởng mở miệng.
"Tôi đã chờ ngài thật lâu..."
Kế đó --- hầu gái trưởng đặt môi xuống lọn tóc của cô gái trẻ.
Tôi sửng sốt, không hiểu nổi cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình. Suy nghĩ dường như đã đóng băng. Cảnh này --- nhìn kiểu gì cũng là hôn mà! Hơn nữa còn là một nụ hôn chứa đầy hương vị ngọt ngào của tình yêu, chứ không phải một nụ hôn trung thành mà thuộc cấp dành cho chủ nhân.
Cuối cùng, tôi hiểu rằng mình đang nhìn thứ không nên nhìn, đành lùi lại một bước. Có vẻ như trong lúc hoảng hốt, tôi đã vô tình tạo ra tiếng bước chân. Hầu gái trưởng ngẩng đầu, đôi mắt ngọc bích nhìn thẳng vào tôi.
Tôi mau chóng chạy khỏi chỗ này. Ngay cả đồ uống cũng không cầm theo. Trái tim tôi đập thình thịch. Cơ thể nóng bừng. Tôi nhắm mắt lại, thuyết phục bản thân cần phải tỉnh táo, nhưng cảm xúc vẫn không sao bình tĩnh nổi.
Nụ hôn của hầu gái trưởng lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi.
Cùng với mái tóc trắng tinh mượt mà của người thiếu nữ.