Editor: Quân
Beta-er: Mika
Đi vào phòng học, không có cảnh tượng Kỳ Mộ khí thế kiêu ngạo chất vấn cô như tưởng tượng, trong phòng học một mảnh đen nhánh, không ai bật đèn.
Tống Cửu Cửu sờ soạng tìm được công tắc đèn, bật công tắc, đèn lập lòe vài cái sau đó bừng lên, chiếu sáng phòng học.
Thế nhưng Kỳ Mộ đã tới, cậu an an tĩnh tĩnh ghé vào chỗ ngồi trong góc mà ngủ.
Tống Cửu Cửu bước nhẹ đến gần cậu, cô có thể nghe được tiếng thở nhợt nhạt của Kỳ Mộ, cửa sổ phòng học mở, gió thổi hơi lạnh làm tóc cậu bay bay.
“Haizz”
Tên nhóc này thật giỏi khiến người ta lo lắng mà.
Cô lấy áo khoác vận động màu đen bản thân định dùng để ngụy trang trên đường về nhẹ nhàng đắp lên người Kỳ Mộ.
Thấy gia sư mình hẹn ngủ mất rồi, cô đành tự mình ngồi giải đề vậy.
Tống Cửu Cửu lấy ra một chồng bài tập cho hôm nay, ngồi xuống cách Kỳ Mộ một hai bàn.
Nhanh chóng giải quyết đống môn mình giỏi, đến toán, nhìn một đống con số loằng ngoằng loằng ngoằng, cô bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Đang lúc Tống Cửu Cửu xoa đầu bức tóc, lúc sắp hết đướng xoay sở, Kỳ Mộ tỉnh lại. Thời điểm cậu vừa mới tỉnh ngủ cả người trông ngốc ngốc, giống như không nhớ nổi tại sao bản thân lại ngủ ở chỗ này, ánh mắt dại ra.
Nhìn bộ dáng dễ bắt nặt ngàn năm khó gặp của cậu, Tống Cửu Cửu cuối cùng cũng có cơ hội đem tất cả những suy nghĩ trong lòng thật lâu nói ra: “Đại thiếu gia, lúc Quốc vương, Hoàng hậu sinh cậu ra, cậu bị mụ phù thủy nguyền rủa trở thành mỹ nam ngủ trong từng hay sao mà có thể ngủ nhiều đến mức đó cơ chứ?”
“Đúng vậy, cho nên công chúa Tống Cửu Cửu à, cậu có thể cho tôi một cái hôn giải trừ nguyền rủa không?” Cho dù không có hoàn toàn thanh tỉnh, Kỳ Mộ mở miệng cũng không nói được lời nào đứng đắn.
“Đùa giỡn cùng cậu chút thôi, thấy giáo Kỳ, mau tới giúp tôi bài tập toán đi, nó muốn giết chết tôi rồi đây, cứu mạng.” Cô hữu khí vô lực ghé vào trên bàn, trong ánh mắt đều toát lên vẻ ham học vô hạn.
Kỳ Mộ kéo áo khoác trên vai xuống, với cậu đây chẳng khác gì cái áo khoác của tên tiểu nhân quá phận, nhẹ nhàng lấy áo khoác chùm lên khuôn mặt nhỏ thảm thương tội nghiệp của Tống Cửu Cửu: “Trước tiên, làm tất cả những thứ có thể làm đi, tôi không định giúp cậu làm hết đâu, cho dù có thể ngồi bên giúp đỡ. Nhưng vẫn phải xem trình độ của cậu trước đã.”
Kéo áo khoác trên mặt xuống, Tống Cửu Cửu thấy Kỳ Mộ không biết nơi nào đào ra một cái mắt kính gọng vàng, làm bộ làm tịch mang lên, như vậy còn chưa là gì, càng quá đáng hơn, cậu từ dưới bàn móc ra một cái thước thước da hẹp hẹp, gõ bàn cô: “Muốn làm học sinh của tôi cũng không đơn giản như vậy, kế tiếp tôi sẽ nghiêm khắc giám sát cậu, nếu như cậu đầu óc trên mây, hậu quả tự liệu nhé.”
Nói xong lại gõ gõ thước da lên trên bàn, bày ra một bộ dáng cao lãnh vô tình.
Tên này lại làm cái trò con bò gì nữa đây? Cậu ta chắc chắn là một diễn viên thành tinh! Tuyệt đối thành tinh mất rồi! Như thế này còn lăn lộn muốn kế thừa gia sản cái gì chứ, chỉ có đi làm diễn viên mới thoả mãn được cậu ta!
Tống Cửu Cửu nhịn không được dừng bút, thất thần, ở trong lòng điên cuồng nghĩ.
Đang suy nghĩ thì thước da lạnh lẽo lại kéo tới trước mặt cô.
“Đã bảo không được mất tập trung rồi mà, lần đầu tiên là thẻ vàng, tái phạm sẽ có trừng phạt đó nha ~ bạn học Tống Cửu.”
….
Tổng Cửu Cửu bi thương vùi đầu vào nghiêm túc nghiên cứu toán, mỗi khi cô gặp bài khó sẽ nôn nóng bất an, thất thần. Kỳ Mộ nói được làm được, cậu nghiêm khắc gõ gõ vào góc bàn giúp cô hoàn hồn, có thể so với giáo viên chủ nhiệm cấp ba được rồi đấy.
Cô vất vả mới làm xong bài tập toán, bất an đưa cho Kỳ Mộ.
Kỳ Mộ lấy bút đỏ ở mặt trên chấp chấp vẽ vẽ, trong chốc lát lại nhíu mày thở dài.
“Tống Cửu Cửu, trình độ toán học của cậu quăng cho chó gặm hết rồi à!” Kỳ Mộ hận sắt không rèn thành thép mà nói.bg-ssp-{height:px}
“Cũng… cũng không đến nỗi nào đi…” Tống Cửu Cửu chột dạ nói.
Kỳ Mộ ngẩng đầu nhìn biểu tình uể oải của cô, đem bài tập gấp lại cất vào túi của mình: “Thời gian còn lại quá ngắn, trình độ cậu như vậy là toang rồi, kỳ thi lần này được thành tích tốt hoàn toàn không có khả năng.”
“Tuy vậy…” Cậu ngay lập tức trở mặt.
“Có thầy giáo tốt như tôi, chỉ cần chỉ số thông minh cậu không có vấn đề, thi cuối năm top cậu vẫn có thể đạt được. Nếu thời gian học đủ nhiều, giúp cậu phụ đạo đến thi đại học mới thôi, ba trường điểm cao nhất cả nước cậu có thể tùy tiện nói vào là vào.”
“!”
Đột nhiên, Tống Cửu Cửu đối với tương lai tràn ngập hi vọng: “Cậu không cần thả cá lớn thế dụ tôi, tôi là cô bé đơn thuần, sẽ thật sự tin đó.”
“Thu hồi lại bản mặt ngu ngốc của cậu đi, hôm nay bản thân cậu tự nêu ra những gì muốn học chính đi, buổi tối tôi trở về sẽ soạn kế hoạch nhằm vào nhược điểm của cậu để luyện, những ngày kế tiếp cậu phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, không được từ bỏ giữa chừng đấy, nếu mà bỏ thì đừng có lại một lần nữa tìm tôi.” Kỳ Mộ nghiêm túc đến kì quái nói với cô.
Cảm giác như thể nói nhiều việc như vậy, nếu không làm được cô thật sự bỏ qua một giáo viên đáng tin cậy, Kỳ Mộ lần này ngoài ý có trách nhiệm.
Tống Cửu Cửu nặng nề mà gật đầu: “Yên tâm đi, tôi sẽ nỗ lực, tuyệt đối không làm cậu mất mặt.”
Thời gian kế tiếp tình cảm của cô đối với học tập dâng trào, Kỳ Mộ ngồi bên cửa sổ, cầm một quyển vở viết viết vẽ vẽ, tựa hồ đang soạn kế hoạch cho cô.
Đây là lần đầu cả hai người an tĩnh ngồi chung với nhau, không có đấu võ mồm, cũng không có phát sinh những sự việc kì quái giống như lúc trước. Cả hai người đều là hài hòa mỗi người đi làm việc mình cần phải làm.
“Kỳ Mộ, tại sao cậu lại không đi học nghiêm túc? Có thiên phú như này, chỉ cần nỗ lực một ít, tất cả trường học trên thế giới đều muốn cậu đấy?” Có thể do bầu không khí giữa hai người tương đối tốt, cũng có thể ý thức được Kỳ Mộ sẽ không giận mình, Tống Cửu Cửu xen vào việc người khác, hỏi Kỳ Mộ.
Rốt cuộc cô thật sự tò mò, nếu Kỳ Mộ chán ghét trường học như vậy, cậu ta có thể hoàn toàn không đến, nhưng cậu ta dù có nghỉ bao lâu vẫn trở về, hơn nữa cũng không có bộ dáng chán ghét học hành, thậm chí thời điểm cậu ở trường học còn tương đối thoải mái.
Đầu Kỳ Mộ cũng không thèm nâng, đáp: “Có thời gian quan tâm việc người khác thì lo việc của cậu trước đi.”
“Thuận tiện sửa cho cậu một chút, không phải cần có nỗ lực, tôi liền có thể thi đậu bất cứ trường học nào. Mà là không cần nỗ lực, tôi cũng đậu.”
Tống Cửu Cửu thông suốt: “Hèn gì, trách không được cậu không quan tâm trường học, trình độ này đúng là tôi không nghĩ tới. Thật hâm mộ cậu đấy, rõ ràng không cần tốn bao nhiêu thời gian đều có thể đạt được điểm cao.”
Kỳ Mộ liếc liếc mắt một cái, đem cằm đặt ở trên bàn, hữu khí vô lực cảm thán Tống Cửu Cửu, ngữ khí bình tĩnh: “Cũng không có gì tốt. Nếu nắm trong tay mọi thứ quá dễ dàng, đối với mọi chuyện đều không có cảm giác mới mẻ và tính khiêu chiến, cuộc sống sẽ trở nên nhàm chán.”
Hắn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài phía cửa sổ đen nhánh một màu, không có ngôi sao nào trên trời: “Mọi chuyện cậu làm được người xung quanh cũng cảm thấy nó là điều đương nhiên, đối với cậu cũng sẽ chẳng bao giờ khen, thậm chí bản thân chẳng có những cảm xúc như kích động hay vui vẻ. Nếu như vậy, mọi chuyện có ý nghĩa gì đâu?”
Không ngờ được bản thân lại nhận được câu trả lời nghiêm túc của Kỳ Mộ, Tống Cửu Cửu nỗ lực đem thân phận của Kỳ Mộ hồi tưởng lại, có gia thế, năng lực và diện mạo như vậy, làm cái gì cũng dễ dàng, cho nên cảm thấy nhân sinh không thú vị, không có gì để theo đuổi.
….
Không được, căn bản cô không nắm được trọng điểm ý tưởng của Kỳ Mộ, loại cuộc sống một đường trải thẳng này, cô tuyệt đối cảm thấy thú vị! Cô nguyện cùng cậu trao đổi nhân sinh.
Kỳ Mộ nhìn biểu tình lấp la lấp lánh của Tống Cửu Cửu, liền hiểu trong đầu cô đang nghĩ cái gì, cậu có chút buồn cười: “Tôi cùng cậu nói nhiều như vậy làm gì, chỉ cần tiếp tục bảo trì bộ dáng tràn đầy tinh lực như vậy là ổn rồi.”
“Ai nha, cậu chẳng phải thấy cuộc sống quá tang thương sao, tôi hiểu ý cậu, chính là cảm thấy ngày qua tháng đến thật nhàm chán? Không bằng cậu tìm một vài sở thích thử xem, hay mấy hứng thú linh tinh cũng được?” Tống Cửu Cửu nỗ lực đưa ra ý tưởng cho hắn, dù sao cũng là thầy giáo của mình, vẫn coi như quan tâm đến sức khỏe tinh thần của hắn.
“Hứng thú yêu thích? Cái này tôi có.” Kỳ Mộ lười biếng trả lời.
Tống Cửu Cửu hiếu kỳ: “Cái gì? Nói một chút nghe xem.”
Kỳ Mộ nhướng mày, từng câu từng chữ nói: “Theo. Đuổi. Idol. Nha.”