Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không có gì bất ngờ, Chu Nhiêu từ chối.
Mặc cho Lục Già vừa cứng rắn vừa mềm dẻo, Chu Nhiêu cũng không động đậy.
Chuyện khác không nói, chuyện của cô với Lục Già còn chưa đến đâu, thời điểm này tiếp xúc quá nhiều cùng người thân bạn bè của Lục Già cũng chẳng phải chuyện tốt gì.
Cho dù Lục Già ôm tay cô rầm rì, tủi thân hận không thể khóc lên, cô vẫn chỉ bình thản gạt tay Lục Già, chúc Lục Già ngày mai chơi vui vẻ.
Vốn tưởng lúc Lục Già tham gia hôn lễ sẽ yên tĩnh chút, cô cũng có thể hẹn Thư Đông Thanh chơi trò chơi, không ngờ Lục Già lại phát trực tiếp hôn lễ cho cô, kiên quyết khiến cô không thể không ngồi nghiêm chỉnh trước điện thoại, lễ phép đối đáp cùng người lớn trong nhà Lục Già.
Sau khi chúc phúc nhân vật chính của hôn lễ trong điện thoại, màn hình mới chuyển về trên mặt Lục Già, nụ cười trên mặt Chu Nhiêu hầu như đã biến mất không còn gì.
"Không có việc gì tôi cúp đây."
Đây gọi là gì chứ, đã nói không tham dự hôn lễ với cậu ta, cậu ta lại còn phát trực tiếp, để cô phải chào hỏi một vòng bạn bè người thân của cậu ta.
Còn có người nghe bảo là dì nhỏ của Lục Già, người ta nhiệt tình nói vốn định mượn cơ hội này gặp cô, sao cô lại không đi.
Cô chỉ có thể áy náy cười bảo hôm nay mình có công việc, không thể tham dự hôn lễ được.
Chu Nhiêu thật sự rất tò mò rốt cuộc Lục Già nói gì với người thân họ hàng, vì sao ai cũng nhiệt tình chào hỏi mình như thế, cứ như cô sẽ lập tức kết hôn với Lục Già vậy.
"Đừng mà đừng mà đừng mà!"
Lục Già vội vàng ngăn cản, đưa tay túm một bé trai đang vui vẻ gặm dâu tây nhét vào trước màn hình, "Mau chào chị xinh đẹp này đi."
Đột ngột bị nhét đến trước màn hình, Tiểu Tuyên ca đang gặm dâu tây ngơ ngác nhìn chị gái xinh đẹp trên màn hình, một hơi nhét quả dâu to bằng lòng bàn tay vào mồm, cái miệng nhỏ không khép lại được còn cố gắng cắn, trong đôi mắt đen láy hiện ra sự vui vẻ.
Nhìn thấy trong màn hình đột nhiên xuất hiện một bé trai mũm mĩm, Chu Nhiêu trầm mặc một lát.
Nhưng sau khi nhìn, cô bỗng nhớ tới bé gái ôm chân Lục Già gọi mẹ ở cổ trấn, mơ hồ cảm thấy gương mặt hai đứa trẻ này có chút tương tự.
Hẳn là cô suy nghĩ nhiều rồi, Lục Già còn chưa nói gì, sao cô có thể nghĩ đến như vậy.
Chắc là những đứa bé xinh đẹp thường sẽ có vài phần tương tự nhau.
Nuốt hết dâu tây trong miệng, Tiểu Tuyên ca lại cầm lấy một quả khác cho vào miệng.
Thấy đứa bé lại cầm một quả dâu khác, Lục Già xoa đầu nó, "Không phải em mới vừa ăn xong một miếng bánh ngọt à? Sao còn ăn nữa rồi."
Tiểu Tuyên ca ra sức gật đầu, đầu quá nặng làm nó suýt nữa ngã xuống đất, giọng trẻ con non nớt nói: "Ăn ngon."
Nó nhìn Chu Nhiêu trong màn hình, vui vẻ giơ lên quả dâu trong tay, "Ăn ngon!"
Thấy khuôn mặt mũm mĩm trắng trẻo của thằng bé, Chu Nhiêu mím môi cười cười.
"Em phải nói chào chị." Lục Già đưa tay chọc khuôn mặt nó, khuôn mặt bụ bẫm lập tức xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ, thoạt trông vô cùng mềm mại non mịn.
"Chào chị." Bé trai bắt chước học theo cô.
Lục Già xoa đầu nó, quay đầu nói với Chu Nhiêu trong màn hình: "Đây là con của dì nhỏ mình, mọi người gọi nó là Tiểu Tuyên ca, mới hơn hai tuổi."
Chu Nhiêu không nói tiếp, lúc này cô vừa không thể nằm ăn đồ ăn vặt, lại không thể vui vẻ chơi trò chơi, chỉ có thể ngồi trên sofa tham dự hôn lễ này từ xa.
Tiểu Tuyên ca một hơi nhét dâu tây vào miệng, phồng má ăn, xoay người lại lạch bạch lạch bạch chạy đi lấy dâu.
Thấy thằng bé biến mất ở góc màn hình, Chu Nhiêu đau đầu ấn thái dương nói: "Được rồi, tôi đã gặp rất nhiều người rồi, hôm nay tới đây thôi."
"Khoan đã!" Lục Già lại thuận tay xách một bé gái đến trước màn hình, "Mau nói chào chị đi."
Chu Nhiêu:......
Chu Nhiêu nằm trên sofa, tùy tiện vứt điện thoại lên tay vịn, nói: "Cậu đừng có ngây thơ như vậy, đều là người trưởng thành rồi, chín chắn chút đi."
Thấy hình ảnh trên màn hình thay đổi, cuối cùng trở thành hình ảnh trần nhà, Lục Già ủ rũ buông cháu gái ra, than thở nói: "Mình chỉ muốn nhìn cậu nhiều chút thôi."
Chu Nhiêu cười thành tiếng, khoanh chân thản nhiên nói: "Muốn nhìn tôi thì cứ mời tôi hẹn hò giống người trưởng thành không được à?"
"Vậy cậu sẽ đồng ý sao?" Lục Già chờ mong hỏi.
Thuận tay cầm bình giữ nhiệt bên cạnh, Chu Nhiêu ngồi dậy uống chút nước, trả lời: "Cậu không thử thì làm sao biết?"
Nhìn hình ảnh không có thay đổi gì, Lục Già hít sâu một hơi, trần đầy chờ mong hỏi: "Nhiêu Nhiêu, ngày mai cậu đồng ý hẹn hò với mình không?"
"Không."
Chu Nhiêu rõ ràng lưu loát từ chối cậu ta, không để ý đến âm thanh ai thán, thoát khỏi cuộc trò chuyện video.
Lục ngốc thật là quá đủ rồi, làm cô mất cả buổi sáng gặp gỡ bạn bè người thân của cậu ta, bác ba, dì tám không tha bất cứ một người nào.
Vậy chi bằng cô trực tiếp qua đó, dù sao ở lễ cưới còn có thể ăn chút gì bù lại.
Ví dụ như quả dâu tây thoạt trông ăn ngon vô cùng.
Mới vừa nhàn rỗi không có việc gì làm đắp mặt nạ xong, Chu Nhiêu nhận được cuộc gọi của Vưu Cầm ---
"Phim điện ảnh của Trương Chính Nhã?"
Chu Nhiêu mở to mắt lặp lại.
Đầu dây bên kia Vưu Cầm bình tĩnh nói, "Đúng vậy, ông ấy hỏi em có đồng ý tham gia không."
Chu Nhiêu suýt nữa ngã từ trên sofa xuống, cô cuống quýt ngồi dậy, "Ông ấy hỏi em? Có kịch bản không? Là thể loại gì?"
"Đúng thật là đích thân ông ấy gọi tới cho chị." Vưu Cầm giải thích, "Nhưng ông ấy không tiết lộ gì về việc chuẩn bị cho bộ phim, chỉ nói ông ấy sắp quay một phim điện ảnh, hỏi em có đồng ý tham gia không."
"Em đương nhiên đồng ý!" Chu Nhiêu nhanh chóng nói.
Đó là Trương Chính Nhã!
Đạo diễn số một trong nước, ông ấy chính là đạo diễn người Hoa duy nhất cùng lúc ôm bảy giải lớn trong ba liên hoan phim điện ảnh nước ngoài, thực lực này cũng xem như là hàng đầu ở phạm vi quốc tế.
Không phải bởi vì Lục Già mà cô từ chối quay phim điện ảnh, cho dù có ngốc đến đâu cô cũng biết phim điện ảnh có ý nghĩa thế nào với diễn viên. Vì một chuyện tình cảm mà phá hủy sự nghiệp của mình mới đúng là ngu ngốc.
Nhưng trong số tài nguyên kịch bản của cô không phải không hài lòng về kịch bản vai diễn thì cũng là không vừa ý với đoàn phim. Cô cũng từng định đến những đoàn phim lớn có thực lực thử vai, nhưng những vai diễn quan trọng đều đã được quyết định cả rồi.
Mà những vai râu ria tầm thường, cho dù cô đồng ý, Vưu Cầm cũng sẽ không chấp nhận.
Đây chính là lần đầu tiên cô được một đạo diễn lớn tuyến một chủ động đưa tay về phía mình, càng đừng nói vị đó lại là Trương Chính Nhã, chỉ riêng cái tên này cô đã muốn tham gia đoàn phim rồi.
"Em thật là chẳng sợ chút nào." Vưu Cầm thở dài, "Được rồi, bây giờ chị gọi điện trả lời ông ấy ngay."
Nghe được lời này Chu Nhiêu có chút khó hiểu, "Em sợ gì chứ?"
Công việc này có gì phải sợ đâu.
Vưu Cầm uể oải nói: "Trương Chính Nhã chưa lộ ra cái gì đã hỏi em có đồng ý tham gia không. Lịch trình chưa xếp, kịch bản chưa có, đoàn phim cái gì cũng không có, em không nói hai lời liền chấp nhận tham gia, ông ấy có thói quen tùy ý quyết định. Nếu em muốn tham gia, ít nhất cần dành ra một năm chuẩn bị, chị sợ em bị trì hoãn không dậy nổi!"
"Đó là Trương Chính Nhã đó, có tác phẩm nào của ông ấy làm người ta thất vọng chưa?" Chu Nhiêu không đồng tình phản bác, "Lúc trước em hợp tác với Đàm Nhược Nam, chị xem diễn xuất của cô ấy khủng khiếp cỡ nào, sau khi hợp tác cùng Trương Chính Nhã, chị nhìn xem cô ấy đi?"
Có trời mới biết cô hâm mộ Đàm Nhược Nam cỡ nào, rõ ràng diễn xuất của cô có thể thoải mái nghiền nát Đàm Nhược Nam, vì sao cô đường đường là thị hậu tam giới cũng chưa từng diễn được một phim điện ảnh, diễn xuất của cô ta tệ thế nào chứ?
Công bằng mà nói, mỗi một lần cô chọn vai diễn đều cố gắng đa dạng hóa, cố gắng mở rộng lối diễn xuất của mình, kết quả lại kém người được đạo diễn nổi danh chỉ điểm một lần.
Vưu Cầm có chút bất đắc dĩ, "Đàm Nhược Nam là em vợ của Trương Chính Nhã, em so với cô ấy sao?"
Còn có chuyện này?
Chu Nhiêu nghẹn lại, ngẫm nghĩ, vẫn cương quyết nói: "Quan tâm em vợ ông ấy làm gì, dù sao em muốn tham gia."
"Cho dù có thể mất cả một năm vất vả làm việc, cuối cùng bị hỏng hết tất cả em cũng đồng ý?" Vưu Cầm nhắc nhở, "Bây giờ trong giới này không thể so với trước kia, tư bản vận động, nếu một năm em không xuất hiện trước mặt công chúng, sau này ngay cả nữ ba cũng chưa đến phiên em diễn.
Nghe nói thế Chu Nhiêu tức giận, đây là chuyện gì vậy, đồng tiền xấu đuổi đồng tiền tốt?
Tiền xấu đuổi tiền tốt (Bad money drives out good): là cốt lõi trong quy luật Gresham - một nguyên tắc kinh tế về tiền tệ, là khái niệm về tiền tốt (tiền bị định giá thấp hoặc tiền ổn định hơn về giá trị) bị loại bỏ khỏi lưu thông do tiền xấu (tiền bị định giá quá cao hoặc mất giá trị nhanh chóng).
"Không diễn thì không diễn, những kịch bản ấy em cũng không hiếm lạ gì." Chu Nhiêu kiên quyết nói, "Dù sao em cũng còn không ít tiền gửi ngân hàng, cùng lắm thì mua mấy căn hộ, hàng tháng thu tiền thuê nhà, là bà chủ nhà vui vẻ cũng không có gì không tốt."
Cô cũng không sợ sau này không có cơm ăn, cùng lắm thì không làm diễn viên nữa.
Vưu Cầm:......
Vưu Cầm: Được rồi, em nói gì cũng được.
"Được, vậy giờ chị trả lời ông ấy đây, bà chủ nhà!"
Nói xong Vưu Cầm bất đắc dĩ cúp máy.
Thấy trên màn hình hiển thị kết thúc cuộc gọi, Chu Nhiêu còn cảm thấy như bản thân đang nằm mơ.
Đó chính là Trương Chính Nhã!
Cô cảm thấy bây giờ cho dù là Lục Già đòi một cái hôn nhẹ, cô cũng sẽ không chút do dự mà hôn cậu ta thật nồng nhiệt!
Không biết có phải tâm linh tương thông hay không, Chu Nhiêu đang hưng phấn lăn qua lăn lại trên sofa đã thấy Wechat Lục Già gửi đến:
Lục ngốc: Mình cướp được hoa cưới!
Lục ngốc: [hình ảnh]
Lục ngốc: Ai ngờ thứ này nặng quá, đập trán mình đau ghê QAQ
Lục ngốc: [hình ảnh]
Lục Già gửi tới ảnh selfie, trên chiếc trán vốn trắng nõn là dấu vết hơi ửng đỏ, nhìn ra được đúng thật là hoa cưới kia đập vào cậu ta.
Lục ngốc: Mình siêu đau luôn, mình có thể có một cái hôn nhẹ không?
Lục ngốc: Nhỏ yếu đáng thương có thể ăn.jpg
Hôn nhẹ?
Chu Nhiêu tâm tình rất tốt động động ngón tay ---
Chu Nhiêu: Vuốt vuốt lông, nếu cậu ở đây, tôi không ngại cho cậu một cái hôn nhẹ.
Lục Già vốn không ôm hy vọng trông thấy những lời này suýt nữa vứt điện thoại xuống đất.
Cô khẽ dụi mắt, lúc này mới phát hiện mình không nhìn lầm, Nhiêu Nhiêu nói cho cô một cái hôn nhẹ!
Lục ngốc: Mình đến đây!!!