Lục Già nhanh chóng bổ nhào lên giường, Chu Nhiêu dịch sang bên cạnh, chừa lại cho cô nửa chiếc giường đồng thời quấn chăn thật kín.
Rốt cuộc cũng có thể cùng Chu Nhiêu nằm trên một chiếc giường, ánh mắt Lục Già lấp lánh, vươn tay thử kéo tấm chăn trên người Chu Nhiêu.
Cảm giác chăn bị lôi kéo, Chu Nhiêu nghiêng đầu lườm cô, giọng điệu lạnh lùng nói: "Đây là chăn của tôi."
Lục Già: QAQ
Lục Già hậm hực mang tấm chăn dưới sàn lên giường, mới vừa ngã vào giường lại không nén nổi hưng phấn ---
Các cô đang nằm trên một chiếc giường, cô thật sự đang ngủ cùng Nhiêu Nhiêu!
Trong đầu còn đang suy nghĩ kết quả xử lý chuyện kia, Chu Nhiêu cũng không để ý tâm tình hưng phấn khó kiềm chế của Lục Già lúc này, cô bất giác trở mình, ngây người nhìn hoa văn trắng trên gối đầu, còn đang suy nghĩ chuyện xảy ra lúc trước.
Nhìn thấy sườn mặt xinh đẹp của Chu Nhiêu xoay qua như thế, chỉ để lại cho mình một chiếc gáy tóc đen hỗn loạn, Lục Già thật muốn chuyển mình nằm qua bên kia.
Nhưng điều này là không thể.
"Nhiêu Nhiêu......" Lục Già khẽ gọi.
Đang nghĩ xem bản thân nên làm thế nào để nhanh chóng chuyển ra ngoài, bỗng nghe tiếng của Lục Già, Chu Nhiêu không chút để ý lên tiếng đáp lời: "Ừ?"
Lục Già nghiêng đầu nhẹ nhàng nhích lên, nằm lên gối đầu của Chu Nhiêu mới lộ ra nụ cười thỏa mãn, cô nhỏ giọng nói: "Không phải cậu còn đang suy nghĩ chuyện hôm nay chứ?"
"Ừm." Chu Nhiêu thuận miệng đáp lời, không phát hiện giọng Lục Già cách cô rất gần.
Nếu thật sự Chu Huyên làm ra chuyện này, vậy cô có thể khởi tố Chu Huyên, thuận lợi đưa Chu Huyên vào nhà giam.
Nghĩ thế, cô lại có chút hy vọng quỷ dị rằng tên thợ kia là đến để lắp camera.
Dù sao so với bị động đề phòng, không bằng để cho Chu Huyên thật sự thực hiện được một lần, cô có thể nắm thóp được hành vi phạm tội của Chu Huyên.
Lục Già cọ chóp mũi vào mái tóc đen tán loạn trên gối đầu, ngoài miệng nói: "Đừng lo lắng, người như vậy chỉ là số ít, trước kia mình cũng gặp những chuyện thế này rồi."
"Sao?" Chu Nhiêu kinh ngạc quay đầu lại nhìn Lục Già, không ngờ môi lại quét qua một vật mềm mại ấm áp gì đó, giây tiếp theo cô hầu như đã ý thức được đó là cái gì.
Lục Già:!!!
Chu Nhiêu:!!!
Chu Nhiêu bỗng chốc đỏ mặt, cảm nhận được nhiệt độ đột ngột dâng lên mặt, cô cầm lấy gối đầu đặt trên mặt Lục Già.
Lục Già còn chưa kịp trộm vui vẻ, gối đầu đã bị lôi kéo mạnh mẽ, mặt trực tiếp nện lên trên chiếc giường mềm mại, "Ưm!", cô đang muốn mở miệng nói chuyện, đã bị một vật mềm mềm lành lạnh đặt lên mặt che khuất cả tầm mắt.
Chu Nhiêu nhân cơ hội tắt đèn, phòng ngủ trong phút chốc chìm vào bóng tối, cô xấu hổ buồn bực cách gối đầu vỗ một cái lên mặt Lục Già, "Sao cậu lại nằm lên gối của tôi!"
Hại cô không cẩn thận sượt đến bên môi cậu ta!
Giọng nói Lục Già rầu rĩ truyền đến từ dưới gối đầu, "Mình vừa mới thấy trên tóc cậu có dính gì đó."
Đùa à, nếu cô nói thật vậy chẳng phải sẽ bị Nhiêu Nhiêu đuổi xuống giường ư, khó khăn lắm mới có thể nằm trên cùng một chiếc giường.
Nhưng mà... có thể được Nhiêu Nhiêu chủ động hôn môi, bị đánh cũng đáng giá!
Chu Nhiêu chậm rì rì nói, "Hả? Tóc tôi dính gì sao?", cô chậm rì rì dời gối, thả về chỗ cũ vỗ vỗ, khiến cho gối đầu càng thêm cảm giác bồng bềnh thoải mái.
Có đôi khi không biết vì sao, cô có thể nghe ra được Lục Già đang nói dối.
Lục Già yên lặng quay về gối đầu của mình, tủi thân nói: "Không có, vừa nãy mình nhìn nhầm."
Chu Nhiêu cười nhạo, cô biết Lục Già đang nói dối.
"Đồ nói dối." Cô nhướng mi, lười biếng nằm trở về, lại chuyển đề tài nói: "Khi nãy cậu nói cậu từng gặp chuyện này rồi? Sao tôi chưa nghe bao giờ."
Xác thực là cô tận lực tránh cho mình nhìn thấy những tin tức về Lục Già, nhưng nếu Trương Uyển thấy được tin tức như vậy, chắc chắn sẽ nói với cô.
Ekip của Lục Già sao có thể che giấu tin tức này đến cả một chút bọt nước cũng không có.
Bị gọi là đồ nói dối, Lục Già chỉ cười, giải thích: "Lúc mình quay "Cánh cửa thứ mười ba" ở khách sạn gần đoàn phim, ngày đó may mắn quay xong sớm nên mình trở về khách sạn."
"Đến khi vào phòng, mình tận mắt nhìn thấy có một người đang bước xuống từ trên giường mình, mình hỏi hắn ta làm gì, hắn ta nói là người dọn phòng, nói xong liền chạy khỏi phòng."
"Khi ấy mình vốn không ngờ tới sẽ có chuyện thế này, không cảm thấy có gì không đúng, sau lại thấy những nếp nhăn trên ga giường mới biết hắn ta làm gì."
Chu Nhiêu nhịn không được xoay đầu nhìn Lục Già, nhưng trong bóng đêm cô chỉ có thể trông thấy dáng hình quen thuộc kia.
Lục Già đã tập thành thói quen, mỗi lần rời giường đều sẽ thu dọn giường thật chỉnh tề, cho dù thật sự là dọn phòng cũng không có lý do gì làm giường của khách có nhiều nếp nhăn đến vậy, chạy nhanh như thế không phải chột dạ thì là gì?
"Mình nói với người đại diện, cuối cùng chuyện này là do người đại diện ra mặt thương lượng với khách sạn." Lục Già nói xong lời cuối, giọng nói cũng trở nên vừa tủi thân lại đáng thương, "Nhưng ngày đó mình phải đổi phòng khách sạn, ngay cả quần áo cũng không mang đi, toàn bộ đều đổi mới hết."
Chẳng trách Hùng Miêu Miêu suy nghĩ chu đáo hơn Trương Uyển nhiều, thì ra đã trải qua chuyện thế này.
"Nhưng mà vận may của chúng ta không tệ, ít nhất có thể bắt được tại trận." Chu Nhiêu nửa như đùa nửa như an ủi nói.
"Đúng vậy." Lục Già cười khẽ, trở mình hướng về phía cô.
Chu Nhiêu không khỏi khẽ thở dài, mi mắt cũng ngày càng nặng.
Hôm nay cô thật sự quá mệt mỏi.
Nghe được tiếng hít thở ngày càng đều đặn, Lục Già thấp giọng nói: "Ngủ ngon, Nhiêu Nhiêu."
Chu Nhiêu mơ hồ nghe được có người nói chuyện, nói năng không rõ đáp lại, nặng nề ngủ mất.
Lục Già xuyên qua bóng tối phác họa hình dáng Chu Nhiêu, nghe được tiếng hô hấp nhẹ nhàng kéo dài, khẽ nhích người đến nằm trên gối đầu của cô.
Nghe tiếng hít thở gần trong gang tấc bên tai, Lục Già cong khóe môi, nhắm mắt mộng đẹp.
______________________
Sau một đêm ngủ thật ngon, mắt cá chân Chu Nhiêu khá hơn không ít, cô sảng khoái rời giường rửa mặt.
Mà kết quả điều tra sự kiện hôm qua cũng đã có.
"Fan?" Chu Nhiêu khó tin cao giọng.
Vưu Cầm xoa chân, hôm qua chị đã giao thiệp với mấy nơi, sáng nay có được kết quả liền ngựa không ngừng vó chạy đến nơi này, Chu Nhiêu ngay cả chén nước cũng không cho chị.
Dì Trang tươi cười hòa ái bưng trà đặt trước mặt các cô, Vưu Cầm nói cảm ơn xong liền nâng tách trà khẽ nhấp một ngụm, Chu Nhiêu chờ đến nóng lòng trừng mắt nhìn chị.
Uống trà xong, Vưu Cầm mới mở miệng nói: "Hôm qua cảnh sát đến nhà người đó điều tra. Người đó là fan của em, có cảnh sát lén nói cho chị biết, trong thư phòng của hắn ta, khắp nơi đều dán hình em, liên hệ với vợ cũ của hắn, vợ cũ cũng nói đầu óc hắn có bệnh, từng ấy tuổi mà còn vì theo đuổi thần tượng đến con cái cũng không quan tâm."
Chu Nhiêu ôm gối ôm, khó tin nói: "Con ông ta chắc cũng không nhỏ đâu?"
Cho dù người nọ chạy nhanh, nhưng cô vẫn thoáng thấy bóng dáng người nọ, trông có vẻ bốn năm mươi tuổi, đã đến trung niên sao còn có thể theo đuổi thần tượng cuồng nhiệt như thế?
"Con ông ta năm nay thi đại học, bởi vì chuyện này mà quan hệ cha con rất căng thẳng." Vưu Cầm lại nhấp ngụm trà, nhìn chăm chú vào Chu Nhiêu chậm rãi nói: "Cảnh sát phát hiện trên người ông ta có một camera lỗ kim, vốn ông ta định lắp camera vào trong phòng tắm, nhưng lại không tìm được nơi thích hợp, sau lại lo lắng thời gian không có nhiều, không cam lòng tay không mà về nên lén lấy nội y của em."
Cảm giác buồn nôn khó tả suýt nữa khiến cô muốn phun ra, Chu Nhiêu cố nén ghê tởm, hỏi: "Sao ông ta lại biết em ở đó?"
Nghe ra ý tứ trong lời cô, Vưu Cầm lắc đầu, "Không phải cô ta làm, chuyện này chỉ là trùng hợp. Một người bà con xa của ông ta làm quản lý tài sản, thấy tình trạng ông ta không tốt lắm mới giới thiệu đến đây làm thợ sửa chữa."
"Mà lúc ông ta lướt Weibo thấy em đăng ảnh chụp, phát hiện em cũng ở nơi này, sau đó tập trung tìm tòa nhà và số tầng em ở."
"Ông ta thăm dò nơi ở và thời gian ra ngoài của em, định thừa dịp ngày kiểm tra sửa chữa danh chính ngôn thuận tiến vào nhà em, không ngờ cha mẹ em ở nhà."
"Có mấy ngày kiểm tra của bên quản lý tài sản như vậy, ông ta không muốn bỏ qua cơ hội khó có được này, liền thừa dịp cha mẹ em rời nhà mua sắm lẻn vào nhà em."
Vưu Cầm không nói thêm gì nữa, bởi vì chuyện sau đó các cô đều biết.
Nghe được lời này sống lưng Chu Nhiêu sợ hãi, cô thật sự không thể tưởng tượng được khoảng thời gian trước có một người lén lút nhìn mình, quan sát mình rời nhà như thế, nếu không phải hôm qua bị trật chân trở về sớm, cô sẽ không biết đã xảy ra chuyện thế này!
Thấy dáng vẻ khó thể tiếp nhận của cô, Vưu Cầm thở dài nói, "Em ổn không?"
Chu Nhiêu tức giận khinh thường nhìn lại, "Một chút cũng không ổn, nếu là chị chị có ổn không?"
Biết tâm tình cô đang không tốt, Vưu Cầm cũng không tức giận, chỉ nói: "Bây giờ tin tức này đã ồn ào lắm rồi, không thể áp được nữa."
Nhìn ekip của Lục Già, xem lại ekip của mình, Chu Nhiêu cảm thấy tài nguyên của bản thân vẫn luôn bị Lục Già áp một đầu đúng thật là có nguyên nhân.
Chu Nhiêu tiện tay để gối ôm đến một đầu khác của sofa, cười lạnh nói: "Cho nên chị định làm thế nào?"
"Nếu không thể áp xuống được, vậy đem chuyện này công khai ra ngoài." Vưu Cầm thần sắc bình tĩnh nói: "Mấy năm gần đây chuyện điên cuồng theo đuổi thần tượng đã có rất nhiều, em có thể mượn cơ hội này kêu gọi mọi người theo đuổi thần tượng có lý trí, công ty sẽ đẩy giúp em một tay, đối với hình tượng tích cực của em cũng sẽ có lợi ít nhiều."
Chu Nhiêu nghe nói thế suýt nữa cười thành tiếng, cô còn có hình tượng tiêu cực nữa à?
Cô dám nói cô khiêm tốn hơn nhiều so với những người cùng đẳng cấp, vì sợ bị quay chụp hoặc bị người ghi âm, đã mấy năm cô cũng không nói gì quá thô tục, chơi trò chơi bị hãm hại bụng muốn bốc khói cũng chỉ có thể nói ra một câu "Cậu cũng thật là".
Quay phim chăm chỉ thật thà không cần đóng thế, ra ngoài luôn duy trì nụ cười, không ở ngoài hút thuốc uống rượu tránh bị chụp đến, cũng không trêu chọc những nghệ sĩ hoặc fans nhà khác. Dù bị người ta chỉ vào mũi mắng, trước hết cũng trấn an fans đừng để ý đến, cô cảm thấy bản thân chính là phật.
Hiếm thấy, Vưu Cầm không mạnh mẽ vang dội như ngày xưa, mà ôn tồn hỏi: "Ý của em thế nào?"
"Em có thể từ chối sao?" Chu Nhiêu thần sắc mất kiên nhẫn liếc chị.
Bây giờ tâm tình cô vô cùng không ổn, kẻ khởi xướng chuyện này thế mà không phải Chu Huyên, lại là "fan" của cô.
Cô thật sự hy vọng cuộc gọi nặc danh kia chính là sự thật, như vậy sẽ nhất lao vĩnh dật.
Nhất lao vĩnh dật: Gắng sức một lần để được hưởng thụ mãi mãi, mệt một lần để yên vui vĩnh viễn.
(Nguồn: )
Nếu không bởi vì cô phải chú ý đến ảnh hưởng hình tượng công chúng của bản thân, cô thật muốn tới cửa xé xác Chu Huyên.
Vưu Cầm nhướng mày, nhún vai, "Đương nhiên em có thể từ chối, không thành vấn đề. Chỉ là chuyện này nếu càng áp xuống ngược lại sẽ càng khiến dân mạng mơ hồ, chị thật lòng đề nghị em nên làm như vậy, ít nhất đối với sự nghiệp của em mà nói, đây là lựa chọn tốt nhất."
Nghe thế Chu Nhiêu mới bình tĩnh một chốc, cô không thể bởi vì một Chu Huyên mà ngay cả sự nghiệp của bản thân cũng không cần, tuy rằng có một số chuyện Vưu Cầm làm khiến cô không thể chấp nhận, nhưng trong công việc các cô là cùng một chiến tuyến.
Chu Nhiêu xoa ấn đường, "Được, em biết rồi."
Vưu Cầm khẽ thở phào, thấy hình như cô còn đang phát sầu, nhịn không được nói: "Chuyện Chu Huyên em cũng đừng lo lắng, ít nhất trong khoảng thời gian này cô ta không có tâm tình dây dưa em."
Chu Nhiêu ngẩng đầu nhìn chị, "Lời này là có ý gì?"
Cái gì gọi là trong khoảng thời gian này Chu Huyên không có tâm tình dây dưa cô?
Vưu Cầm bỗng cười thành tiếng, rất có ý tứ vui sướng khi người ta gặp họa, "Cô ta bị người khác báo cáo là trốn thuế, bây giờ còn đang nhận điều tra, đã sứt đầu mẻ trán rồi, làm gì còn tâm trạng dây dưa em."
"?!"
Không ngờ còn có biến chuyển như vậy, Chu Nhiêu thốt lên: "Chẳng lẽ cô ta thật sự trốn thuế?"
"Thật ra bây giờ có không ít nghệ sĩ làm vậy, đương nhiên bọn họ sẽ gọi là tránh thuế hợp lý." Vưu Cầm nhún nhún vai, "Gần đây không ít phòng làm việc của ngôi sao bị kéo xuống nước, Chu Huyên chắc chắn sẽ bị lôi ra làm gương."
Tin tức này thật sự khiến Chu Nhiêu vui sướng rất nhiều, ai bảo lúc trước Chu Huyên y như chó điên đuổi theo cắn cô, thật là có bệnh!
"Được rồi, các chị đăng Weibo đi." Chu Nhiêu hào phóng phất tay, tin tức này có thể khiến cô vui vẻ nửa tháng không thành vấn đề.
Nghe nói thế, Vưu Cầm cũng không miễn cưỡng nữa, bèn đứng dậy chuẩn bị rời đi, "Được, mấy ngày nay em ở đây nghỉ ngơi đi."
Chu Nhiêu tùy ý gật đầu, xoay người định với lấy bánh bích quy nhỏ trên bàn trà.
Đây là dì Trang tự làm, ngửi vô cùng thơm, hương vị cũng rất ngon.
Nhìn thấy động tác của cô, Vưu Cầm bất đắc dĩ thở hắt ra, "Chị đi đây."
"Ừ." Chu Nhiêu tùy tiện gật đầu.
Ừm, ăn ngon thật!
Khoảng mười một giờ sáng, Weibo của Chu Nhiêu đăng một tin mới, cũng chủ động gắn hashtag từ chối theo đuổi thần tượng cuồng nhiệt trên đó, Weibo thuật lại đơn giản đầu đuôi sự kiện "trộm nội y" ngày hôm qua, cuối cùng kêu gọi mọi người theo đuổi thần tượng có lý trí, không được xâm phạm trái phép.
Weibo này vừa đăng chưa đến hai phút đã được lên hot search, mà rất nhiều bài viết hôm qua bị xóa bỏ như măng mọc sau mưa không ngừng xuất hiện. Không giống hôm qua chính là, lần này các tài khoản giải trí lớn và tài khoản Weibo đều đã được Nguyệt Tinh cung cấp tin tức từ đầu đến cuối, hướng gió trong bài viết cũng sửa thành phê phán điên cuồng theo đuổi thần tượng.
Tiếp đến Weibo cảnh sát thành phố cũng bình luận phía dưới bài đăng Weibo của Chu Nhiêu chứng thực sự kiện lần này là do fan cuồng gây ra.
Sau khi thấy chính phủ xác thực, dân mạng bỗng chốc bùng nổ tung trời.
"Ghê tởm quá!!! Đã bốn mươi bảy tuổi rồi lại còn y như biến thái!"
"Fan cuồng này thật sự hôi tanh, đau lòng Chu Nhiêu. Cảm giác sau khi Chu Nhiêu công khai tình cảm thì gặp phải rất nhiều chuyện phiền lòng, không biết là đắc tội ai"
"Biến thái không phân biệt tuổi, sau này thần tượng cố gắng đừng selfie ở nhà, cho dù có chụp cũng phải làm mờ nền, nếu không bị fans cuồng đào ra cũng rất ghê tởm"
"Thấy trên kia nói không biết Chu Nhiêu đắc tội ai, tôi đột nhiên có một suy nghĩ đáng sợ, lúc trước chuyện Chu Huyên còn chưa xong đâu, cái gọi là fan cuồng này không phải là do cô ta làm ra chứ?/quỳ"
"Cmn, lầu trên dọa tôi rồi, nếu thật sự như vậy, loại thủ đoạn này cũng quá bỉ ổi!"
"Chu Huyên thật đúng là bỉ ổi như thế, một người bạn của tôi có quan hệ với Nguyệt Tinh, Chu Huyên lén chèn ép không ít người mới, có mấy người sắp nổi lên lại bị cô ta dập cho tắt lửa, có chút bối cảnh mới tránh được một kiếp, giống như IYY, GXY. Nhưng người Chu Huyên ghét nhất vẫn là Chu Nhiêu, dù sao người ta là chính chủ, cô ta chỉ là một cuốn sách lậu thô ráp/mỉm cười"
"Bịa đặt, nói chuyện này là do Chu Huyên thì lôi chứng cứ ra, không chứng cứ đừng nói vớ vẩn, chú cảnh sát đã nói là do fan gây ra, mấy người còn lợi hại hơn cảnh sát à? Đừng có xả đến trên người Chu Huyên (không phải fan Chu Huyên, khách ăn dưa lý trí)"
Chuyện này vừa lên hot search, nhóm thủy quân Nguyệt Tinh còn chưa ra trận, không ít phòng làm việc của các ngôi sao chủ động tham dự đề tài, giải thích bản thân từng trải qua chuyện fan cuồng, kêu gọi nhóm fan có thể theo đuổi có lý trí.
Những ngôi sao này, từ nghệ sĩ tuyến một vị thế cao đến nghệ sĩ tuyến hai không nóng không lạnh, cơ hồ đều có lực kêu gọi nhất định, nhiệt độ sự kiện này bỗng chốc tăng vọt, phía chính phủ cũng bình luận.
Thấy thái độ hưởng ứng từ các phương diện, Chu Nhiêu nhìn tài khoản "Một lão Tề táo bạo" trong những người mình theo dõi, nhớ tới đoạn thời gian trước ông ấy bị hắt nước bẩn mà ra mặt làm sáng tỏ mọi chuyện, bèn gọi điện thoại cho trợ lý của ông.
Đối phương nhận được điện thoại của cô cũng không kinh ngạc, biết được cô muốn đến chào hỏi ông cụ, sảng khoái nói với cô tinh thần ông cụ hôm nay không tệ, nếu cô tới ông ấy sẽ rất vui.
Chu Nhiêu liền hẹn thời gian, sau khi chuẩn bị thật tốt một phen chuẩn bị rời nhà.
Trương Uyển đang chơi cùng chú chó trong sân thấy cô thay quần áo muốn ra ngoài, vội bỏ đĩa ném xuống đi theo sau, hỏi: "Nhiêu ca chị đi đâu thế?"
"Chị đến thăm hỏi ông Tề, em không cần đi theo, ở lại đây đi." Chu Nhiêu khoát tay, không đợi Trương Uyển nói chuyện đã ra khỏi cửa.
Ông Tề và bạn già ân ái như thế lại truyền ra loại tin tức thế này, cô thật sự rất ngượng ngùng.
Vừa lúc chân của cô không còn đau lắm, đi đường chậm một chút là được.
Ông Tề ở một khu biệt thự nổi danh tại thành phố S, không giống nơi ở của Lục Già, bên này xa hơn cũng yên tĩnh hơn, nhưng xung quanh cũng đầy đủ mọi thứ, thật là một địa điểm dưỡng lão không tồi.
Lúc cô dừng xe, thoáng thấy ở bãi đỗ xe có một chiếc xe vô cùng quen mắt, vừa nhìn biển số xe ---
Đây không phải xe của Lục Già sao?
Lục Già cũng đến đây?
Chu Nhiêu chưa kịp suy nghĩ, đã thấy trợ lý của ông cụ mặt đầy ý cười đi đến chỗ mình.
Trợ lý trẻ tuổi thấy bó hoa trong lòng cô, cười nói: "Rốt cuộc chị Tiểu Chu cũng tới rồi, ông cụ mới vừa thúc giục tôi ra đón chị."
"Để ông ấy chờ lâu rồi." Chu Nhiêu mỉm cười nói, "Gần đây thân thể ông có khỏe không?"
Lúc trước hình như ông ấy đã trải qua chuyện gì đó, sau đó thân thể kém đi nhiều, chuyện cụ thể ông cụ và trợ lý cũng không nhiều lời, cô sẽ không hỏi nhiều.
Trợ lý cười nói: "So với trước đây tốt hơn nhiều, mấy ngày trước ông cụ còn ồn ào muốn ăn lẩu nhưng đã bị cô Lục cản lại."
"Sao? Cô Lục?" Chu Nhiêu ngẩn ra, "Anh nói là Lục Già sao?"
Trong nháy mắt, cô bỗng nhiên hiểu được.
Chủ tịch Nguyệt Tinh, hội trưởng hội fans thành phố S, có một cô cháu gái bên ngoài, ông Tề trước đây là ở rể.
Rõ ràng bởi vì ông Tề là ông nội của Lục Già, cho nên mới giúp cô như vậy!
Khó trách cô một đường đi xuôi chèo mát mái, khó trách một người mới ra mắt như cô lại có thể có một "fan trung thành" lớn tuổi như vậy.
Trong lúc nhất thời Chu Nhiêu lại có chút không biết làm sao, nhìn cửa lớn gần trong gang tấc, cô lại muốn lui bước.
Thấy cô bỗng nhiên dừng bước, trợ lý gọi như nhắc nhở: "Chị Tiểu Chu?"
"Tôi ---" Cô há mồm định nói "Tôi chợt nhớ còn có chút việc", giương mắt thoáng thấy Lục Già đi ra từ cửa lớn, đuôi mày khóe mắt đều là sắc mặt vui mừng rõ ràng.
"Nhiêu Nhiêu cậu đến rồi!" Lục Già bước nhanh đến trước mặt cô, kéo tay cô nhanh chóng đi vào trong, "Ông nội chờ cậu đã lâu, mau đi nào."
Nghe thấy xưng hô không chút che dấu của cô, Chu Nhiêu cũng không biết nên mở miệng thế nào.
Có phải mình nên hỏi cậu ta vì sao nên làm như vậy?
Vì sao phải giúp mình như vậy?
Chú ý tới cô nhíu mày muốn nói lại thôi, Lục Già dừng bước một chút, thân thiết hỏi: "Sao vậy Nhiêu Nhiêu?"
"...... Không có gì." Chu Nhiêu dời mắt, "Đi thôi, đưa tôi đến gặp ông."
Ít nhất bây giờ không thích hợp, vẫn nên chờ lúc chỉ có hai người các cô rồi hẵng nói rõ ràng.
Lục Già không nghi ngờ gì, kéo tay cô đi đến hoa viên nhỏ trong sân.
Cụ ông đang ngồi bên cạnh bờ hồ phơi nắng, trông rất có tinh thần, đôi mắt tuy đã già nhưng vẫn sáng ngời sắc bén như xưa, thấy hai người các cô đi vào, nở nụ cười, "Chị Tiểu Chu đến rồi?"
Chu Nhiêu ngại ngùng mở miệng, "Ông đừng gọi cháu như thế, cháu không dám."
Nhận hoa cô đưa tới, ông Tề ôm hoa ngửi thử, vui vẻ cười nói: "Ôi chao, hoa này thơm thật, chắc Văn Tuệ sẽ thích!"
Văn Tuệ hẳn là tên của bà nội Lục Già nhỉ?
Chu Nhiêu đang định hỏi bà nội có ở nhà không, liền thoáng thấy nụ cười của Lục Già hơi cứng lại, sắc mặt đột ngột biến hóa khiến cô hơi nghi ngờ.
Lục Già khẽ nhéo tay cô, trên mặt lại mỉm cười nói: "Ông nội, không phải ông nói có mũ mới sao? Hay là cho bọn cháu xem đi, bọn cháu cũng có thể giúp ông xem thử."
"Ôi, được!" Ông Tề vỗ tay một cái, đứng dậy trở về lấy mũ.
Chu Nhiêu vốn định đỡ giúp, nhưng bị Lục Già kéo lại, đành phải đứng một bên nhìn.
Nhưng cũng may thân thể ông Tề cường tráng rắn chắc, tốc độ đi đường còn nhanh hơn Chu Nhiêu đang đau chân.
Thấy bóng dáng ông Tề xa dần, Chu Nhiêu lúc này mới quay đầu nhìn Lục Già, "Cậu làm gì thế?"
Lục Già khẽ nhíu mày, vẻ mặt đông lại lại lộ ra vài phần bất đắc dĩ, "Lát nữa nếu ông nói về bà nội, cậu đừng hỏi nhiều, cũng không cần tiếp lời."
"Sao vậy?" Chu Nhiêu khó hiểu nhìn cô.
Không phải ông Tề và bạn già rất ân ái sao? Trên Weibo mấy ngày trước còn thấy ông cụ oán giận bạn già của mình tặng mũ thật xấu.
Lục Già liếc mắt, xác định ông nội mình không nghe được, mới thở dài nói: "Bà nội mình, bốn năm trước đã qua đời vì bệnh rồi."