Liên tục ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm, chiều nào Lục Già cũng đúng giờ xuất hiện trên phim trường, ngay cả nhân viên công tác trông thấy cũng không còn ngạc nhiên, nếu hôm nào Lục Già đến trễ, nhân viên công tác còn có thể chủ động hỏi một câu sao hôm nay cô đến trễ.
Chu Nhiêu thử nhiều lần vẫn không thể bắt Lục Già trở về, sau lại lén liên hệ với Tôn Nghiễm Nho gửi đến bảng lịch trình của Lục Già, lúc này mới phát hiện, nửa năm tới Lục Già cũng không có công tác gì, toàn bộ chính là dáng vẻ nghỉ ngơi, Chu Nhiêu xem đến phải ganh tị.
Vì sao lịch trình của cô lại sắp xếp đầy ắp thế? Cô cũng muốn nghỉ ngơi một lần nửa năm.
Thấy Lục Già thường xuyên tới tới lui lui đoàn phim, biên kịch và đạo diễn Khâu sau khi trao đổi dự định mời Lục Già làm diễn viên khách mời vai người yêu "Tạ Đồ Nhã", vốn thiết lập của Tạ Đồ Nhã trong phim là có một người yêu đồng tính.
Lục Già luôn mong muốn được đóng phim cùng Chu Nhiêu nghe nói thế, không nói hai lời liền đồng ý, xong xuôi mới gọi điện thoại báo với người đại diện mình muốn làm diễn viên khách mời trong "Hung án truy kích".
Chu Nhiêu không trông đợi gì bản thân có thể ngăn cản yêu tinh dính người này, nhìn thấy người kia mỗi ngày đều dư thừa tinh lực thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt mình, Chu Nhiêu cũng cảm thấy bản thân mệt mỏi như đã tuổi trung niên.
Vùi đầu quay phim trong đoàn hơn nửa tháng, thời tiết càng ngày càng rét lạnh, Chu Nhiêu hoàn toàn vứt bỏ phong độ, bao bọc bản thân chặt kín, mà một tác dụng khác của Lục Già cũng xuất hiện.
"Mình ủ ấm cho cậu, tay cậu lạnh quá." Lục Già nói xong, bàn tay ấm áp bao trùm lấy mu bàn tay cô.
Chu Nhiêu cảm nhận xong, quyết định cho Lục Già ủ ấm mình một lát.
Hôm nay quay phim vô cùng thuận lợi, chưa đến năm giờ chiều đã quay xong cảnh quay trong ngày, bởi vậy Chu Nhiêu có thể về nhà sớm một chút.
Sau khi bọc mình như một con gấu lớn, Chu Nhiêu mải miết đi về phía xe bảo mẫu bên ngoài phim trường.
Ngoài ý muốn chính là, bên ngoài phim trường hôm nay lại có không ít phóng viên ngồi chầu chực.
Mời vừa ra khỏi phim trường, phóng viên sàn sạt quay đầu nhìn qua hướng này, cô cũng không chú ý, non nửa khuôn mặt đều chôn trong khăn quàng cổ thật dày, bước nhanh đến xe bảo mẫu.
Mới đầu phóng viên cũng không nhận ra cô, bởi vì cô chỉ đi một mình, phía sau không có trợ lý đi theo, huống chi còn bọc mình thành dáng vẻ như thế.
Nhưng Trương Uyển dọn xong đồ đạc đi ra vội vàng hô lên: "Nhiêu ca đợi chút."
Sau khi Chu Nhiêu nghe được dừng lại quay đầu nhìn cô ấy.
Vào lúc này, nhóm phóng viên cạnh đó như có được tín hiệu, đều vây quanh Chu Nhiêu, hỏi hết câu hỏi này đến câu hỏi khác.
Âm thanh lộn xộn khiến Chu Nhiêu nghe đến đầu muốn phình ra. Trương Uyển ra sức chen đến bên cạnh Chu Nhiêu, đưa tay đẩy phóng viên ra, vừa hét lên: "Lùi lại chút, lùi lại chút!"
Phóng viên bị cô ấy đẩy ra lùi về sau hai bước, chừa ra một chút không gian trống, nhưng vẫn bao vây các cô thật chặt.
"Về chuyện Chu Huyên bị Nguyệt Tinh hủy hợp đồng và khởi tố, cô thấy thế nào?"
"Sao nữ Nguyệt Tinh được miêu tả là "bị uy hiếp", "bị tiết lộ thông tin riêng tư" có phải là cô không?"
"Chu Huyên có từng gây ra hành vi quá khích gì với cô không?"
"Chuyện Nguyệt Tinh và Chu Huyên hủy hợp đồng có phải do cô châm ngòi thổi gió?"
"Nếu Chu Huyên xin lỗi và bồi thường, cô có chấp nhận không? Hay sẽ không tha thứ cho cô ấy?"
Chu Nhiêu nghe một đống câu hỏi loạn xạ cũng không phản ứng kịp, cô vất vả tập hợp sắp xếp những tin tức từ miệng những phóng viên này lại mới biết thì ra Chu Huyên bị Nguyệt Tinh hủy hợp đồng và khởi tố.
Cô hắng giọng, nhóm phóng viên vốn đang nhao nhao ồn ào tức thì an tĩnh lại, cùng đợi cô mở miệng nói chuyện.
"Về những chuyện các bạn hỏi vừa rồi, trong thời gian này tôi đang quay phim nên cũng không rõ ràng những chuyện ấy lắm." Chu Nhiêu đưa tay bóp vào khoảng không, nghe thấy có phóng viên bắt đầu lên tiếng, cô nói lớn tiếng hơn, người kia lập tức im lặng nghe cô nói.
"Tôi không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào của các bạn dưới tình huống này," Chu Nhiêu nhìn nhóm phóng viên xung quanh, "Thời tiết lạnh thế này, chi bằng mọi người trở về nghỉ ngơi sớm chút."
Cô vừa dứt lời, một giọng nói sáng ngời êm dịu vang lên: "Sáng nay, Nguyệt Tinh chính thức thông cáo hủy hợp tác cùng nghệ sĩ Chu Huyên, lấy lý do "uy hiếp và quấy nhiễu nghệ sĩ cùng công ty" khởi tố Chu Huyên, có nhân viên Nguyệt Tinh lộ ra tin tức đây là quyết định từ ban giám đốc."
Chu Nhiêu liếc mắt trông sang, đó là một cô gái trẻ tuổi mang kính, chính là người vừa nãy hỏi cô có phải châm ngòi thổi gió bên trong hay không.
Bất ngờ chính là, phóng viên này thoạt trông vẻ mặt cũng rất chính trực.
Các phóng viên còn lại cũng đều lên tiếng, đặt câu hỏi loạn xạ, nghe vô cùng ồn ào, tựa như một bầy chim sẻ.
Chu Nhiêu lần nữa đưa tay bóp vào không khí mấy cái, nhóm phóng viên lại an tĩnh trở lại.
Chu Nhiêu nhìn sang phóng viên nữ kia, nói: "Nếu vậy, không phải các bạn tìm nhân viên đó mới càng chuẩn xác hơn sao? Tôi cũng chỉ vừa nghe những tin tức này từ miệng các bạn, thậm chí ngay cả người đại diện cũng chưa nói với tôi. Các bạn cần gì phải hỏi tôi?"
Cô không muốn nói thêm gì nữa, cúi đầu rụt vào trong khăn quàng cổ bằng lông cừu thật dày, Trương Uyển hiểu ý, lập tức che chở cho cô xuất phát về phía xe bảo mẫu.
Nhóm phóng viên còn muốn dây dưa, cũng không cách nào lôi kéo được, cuối cùng đành trơ mắt nhìn các cô ngồi lên xe bảo mẫu.
Hệ thống sưởi trong xe đã sớm khởi động, Chu Nhiêu vừa lên xe liền lộ người ra, "Lục Già đâu?"
Lục Già mới vừa đi vệ sinh, vốn tưởng rằng sẽ đi cùng Trương Uyển ra, sao Trương Uyển lại ra trước?
"Chị Già nói có việc phải đi một chuyến, bảo chúng ta về trước." Trương Uyển buông balo xuống chà xát tay, trên mặt chợt lộ ra nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa, "Chị nghe thấy không Nhiêu ca! Suýt nữa em không kìm được cười phá lên rồi!"
Chu Nhiêu cọ cọ vào khăn quàng cổ lông cừu, giọng nói có vẻ không rõ ràng, "Tốt nhất em nên kiềm chế chút đi, nếu không bị chụp trúng sẽ rất phiền."
Trương Uyển vội nhấc tay cam đoan, "Sao thế được, em cũng đã làm trợ lý cho chị mấy năm rồi, một chút kỹ thuật diễn xuất vẫn phải có.", Trương Uyển cảm thấy miêu tả như vậy còn chưa đủ, lại nói thêm một câu, "Ít nhất tốt hơn so với Lữ Viện Viện."
Sau khi bộ phim truyền hình do Lữ Viện Viện đóng phát sóng ra khi trước, cô ấy xem hai tập liền không xem được nữa, không rõ vì sao bộ phim này lại nổi lên, vì sao một bộ phim thế này mà có thể có lượt xem cao đến thế.
Sau ngẫm lại cô ấy mới hiểu, bởi vì khi đó một bộ phim truyền hình được chế tác hoàn mỹ cũng không có, cho nên bộ phim cải biên này mới bộc lộ tài năng như thế.
Chu Nhiêu trừng mắt liếc cô ấy, đưa tay gõ ót cô ấy, "Sau này nói chuyện chú ý chút."
"Vâng vâng vâng!" Trương Uyển thuận miệng đáp, vừa lôi điện thoại ra xem chuyện những phóng viên kia nói vừa rồi, cô ấy không thể kiềm chế nội tâm muốn ăn dưa!
Dưa này còn ngon hơn hai quả dưa hồi trước, quả trước nhiều lắm chỉ làm cho cô ta mất mặt, sự nghiệp hao tổn, nhưng chuyện bây giờ hoàn toàn cắt đứt đường lui của Chu Huyên.
"Xem ra chủ tịch thật sự là fan trung thành của chị đó, nếu không sao lại hủy hợp đồng với cô ta." Trương Uyển hưng phấn nói.
Chu Nhiêu không lên tiếng trả lời, lấy điện thoại gọi cho Vưu Cầm.
Người kia rõ ràng rất bận, một lát sau điện thoại mới được nối máy.
"Sao vậy?" Giọng Vưu Cầm có chút gấp gáp.
Chu Nhiêu ấn trán, "Chuyện Chu Huyên là thế nào?"
Bên đầu dây bên kia, Vưu Cầm hạ giọng nói: "Ngày hôm qua Nguyệt Tinh mở cuộc họp ban giám đốc tạm thời, lúc đó đã đưa ra quyết định hủy hợp đồng với Chu Huyên, ngoài ra phía nhân sự cấp cao của Nguyệt Tinh cũng sẽ có sự thay đổi."
Chu Nhiêu theo bản năng hỏi: "Thật là ông ấy làm sao?"
Cô vốn vẫn cảm thấy không thật lắm, lui một vạn bước mà nói, ông ấy đúng thật là fan trung thành của cô, nhưng ông ấy cũng không nhất thiết phải giúp cô đến thế. Hủy hợp đồng với Chu Huyên sẽ tạo ra nhiều tổn thất, cho dù cô ta hắc hồng, thanh danh không được tốt, nhưng không thể phủ nhận giá trị thương mại của cô ta, càng đừng nói đến khởi tố Chu Huyên.
Vưu Cầm tựa như thở dài, "Đúng thật là ông ấy làm."
Chu Nhiêu mới vừa khó hiểu nhíu mi, đầu dây bên kia Vưu Cầm tiếp tục nói: "Có nhiều chuyện chị cũng không rõ lắm, nhưng chị có thể xác định, nguyên nhân chủ yếu không phải do em. Thân thể chủ tịch không tốt lắm, lập tức sẽ từ chức, lần này là vì để chỉnh đốn phong khí có hại bên trong Nguyệt Tinh, Chu Huyên chính là điển hình cho việc bị tóm."
Nghe thế Chu Nhiêu mới thở phào, nếu thật sự là bởi vì cô, thật không biết lần sau nên đối mặt ông ấy thế nào.
Chu Nhiêu hơi oán giận nói: "Chị phải nói cho em biết một tiếng chứ, hôm nay em mới ra khỏi phim trường đã bị phóng viên vây kín, em bị hỏi không hiểu ra sao."
Vốn định chờ Vưu Cầm đưa ra lời giải thích, không ngờ Vưu Cầm bên kia lại im lặng.
Nếu không phải còn có thể nghe được tiếng vang ồn ào, Chu Nhiêu vẫn đang nghĩ có phải tín hiệu không tốt hay không.
"Vưu Cầm?" Cô thấp giọng gọi.
"Không có gì, là chị sơ suất." Vưu Cầm tựa hồ có chút mệt mỏi, "Còn chuyện gì nữa không? Bên chị có chút bận."
Chu Nhiêu cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng cũng không nói rõ vấn đề chỗ nào, đành phải nói: "Không có, chị làm tiếp đi."
Cô cúp máy xong liền nhìn màn hình đến xuất thần, đến khi Trương Uyển kích động đẩy cô, "Nhiêu ca Nhiêu ca, Chu Huyên hoàn toàn xong rồi!"
Nghe điện thoại xong lại nghe Trương Uyển nói thế, Chu Nhiêu đã không còn ngạc nhiên trước kết quả này, cô thuận miệng hỏi: "Sẽ ngồi tù sao?"
"Ớ......" Trương Uyển chần chừ một chút, "Em cũng không biết, nhưng xem ra Nguyệt Tinh còn đang thu thập chứng cứ, đoán chừng có lẽ... sẽ vậy?"
Chu Nhiêu khoát tay không muốn nghe nữa, nếu nghe được tin Chu Huyên bị kết án có lẽ cô còn có chút vui vẻ, bây giờ kết quả còn chưa có, nếu vui mừng quá cũng chẳng có ý nghĩa.
Buổi tối Lục Già trở về rất muộn, muộn đến nỗi mọi người đều quay về phòng ngủ, Chu Nhiêu thoa sữa dưỡng thể xong chuẩn bị đi ngủ nhìn giao diện trò chuyện Wechat, đang suy nghĩ có nên hỏi cậu ta hôm nay có tới hay không, đã thấy Lục Già nhắn đến:
Lục Già: Nhiêu Nhiêu đã ngủ chưa?
Chu Nhiêu nhướng mày, ấn vào khung chat đang định trả lời lại, lại nghĩ bản thân trả lời quá nhanh có thể lộ vẻ nóng vội hay không, lại thêm một tin nhắn nữa nhắn đến:
Lục Già: Đã sắp ngủ chưa QAQ
Nhìn biểu tượng cảm xúc đáng thương đằng sau cô nhịn không được cười cong mày, Chu Nhiêu lúc này mới chậm chạp trả lời:
"Ngủ"
Lục Già:!
Lục Già: Vậy cậu ngủ đi
Lục Già: Ngủ ngon, nháy mắt!
Nhìn thấy tin nhắn này, Chu Nhiêu đứng dậy bọc áo ngủ đi mở cửa phòng khách, vừa mở cửa đã thấy Lục Già đang đứng ở cửa.
Không ngờ cửa lại đột ngột mở ra, Lục Già kinh ngạc trừng to mắt, nhìn thấy Chu Nhiêu đang tựa vào khung cửa, vẻ mặt kinh ngạc lập tức thay thế bằng vui vẻ.
"Không phải cậu ngủ rồi sao?" Lục Già vui vẻ nhìn cô, nhấc chân đi vào tiện thể đóng cửa lại.
Chu Nhiêu chậm rì rì xoay người đi, vén sợi tóc bên tai, "Cậu định về nhà ngủ một đêm?"
Lục Già cười nói: "Không có, mình đang định gọi điện thoại cho Trương Uyển."
"Phì......" Chu Nhiêu cười thành tiếng, cũng không quay đầu lại nói: "Nhanh tắm rửa đi ngủ đi."
Lục Già vội lên tiếng đáp lời, lại nhẹ nhàng lấy quần áo đi tắm rửa.
Trước đây đều phải rạng sáng mới ngủ, hôm nay khó khăn lắm mới có thể lên giường sớm, Chu Nhiêu lại không ngủ được.
Mãi đến khi Lục Già tắm rửa xong đi vào phòng ngủ, mí mắt Chu Nhiêu cũng không nhấc lên, lười biếng nói: "Vào nhớ tắt đèn."
Lục Già nghe lời tắt đèn trong phòng ngủ, phút chốc căn phòng chìm trong bóng tối.
Nằm trên giường mềm mại, Chu Nhiêu lẳng lặng nhìn bóng tối đến ngây người, chờ khi hai mắt thích ứng với bóng tối, lại bỗng nghe được tiếng Lục Già hoảng sợ hít một hơi, tiếp theo đùi cô bị một vật nặng đè lên, bụng cũng bị đụng trúng ---
Lục Già vấp vào giường.
"Thật xin lỗi!" Lục Già vội vàng xin lỗi, ấn chăn đứng lên.
Chu Nhiêu đưa tay xoa xoa bụng, bỗng lên tiếng: "Cậu còn muốn ngủ giường?"
Từ sau khi Lục Già khỏi hẳn, Chu Nhiêu lại lần nữa ôm ấp lấy chiếc giường, mà Lục Già cũng trở lại khoảng thời gian nằm đất.
Lục Già sờ soạng trong bóng tối, ánh mắt rốt cuộc cũng thích ứng được, dần thấy rõ dáng hình trong phòng ngủ.
Cô vừa chui vào ổ chăn, vừa nói: "Muốn chứ."
Đáp án này lại ngoài dự đoán của Chu Nhiêu, sau đó Lục Già lại nói tiếp một câu khiến cô không biết trả lời thế nào:
"Rất muốn ngủ trên chiếc giường có cậu."
Chu Nhiêu cười nhạo, buột miệng: "Cậu đây là muốn ngủ giường hay là ngủ với tôi?"
Nói xong cô đã muốn tự vả miệng.
Cô đây là bị rút não hay sao, sao lại nói loại lời nói thế này?
Hơn nữa còn nói trong lúc các cô đang trong tình huống quan hệ ái muội, nói lời này là có ý gì?
Tán tỉnh à?
Nhìn bóng đen đang xốc lên ổ chăn muốn chui vào hơi ngừng, Chu Nhiêu siết chặt chăn nghĩ định đùa giỡn lừa gạt lại, chỉ thấy bóng đen kia bổ nhào lên giường cô, trong giọng nói là vui sướng khó thể kiềm chế, "Mình có thể nói thật không?"
Chu Nhiêu:......
Đưa tay chuẩn xác đặt lên mặt Lục Già, cô không chút thương hoa tiếc ngọc, vô tình đẩy mặt Lục Già ra, "Cậu nằm mơ đi, quay về ổ chăn của cậu ngủ đi."
Lục Già cũng không nương theo lực của cô mà rời khỏi như trước, cô đang định đẩy tiếp, bỗng nhận thấy lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ẩm ướt nóng ấm.
Lục Già nhanh chóng chui về chăn, ngọt ngấy nói: "Nhiêu Nhiêu ngủ ngon!"
Chu Nhiêu mất nửa nhịp mới phản ứng lại vừa rồi Lục Già liếm lòng bàn tay cô.
"!!!"
Hơi nóng bỗng chốc lan lên hai má cô, tim đập như muốn đập vỡ lồng ngực, cô theo bản năng ấn ngực, cắn răng nắm lấy thứ gì đó mềm mại trong tay vứt về phía dưới giường.
Lục Già đang nín thở chờ đợi không kịp đề phòng bị một vật mềm mại bồng bềnh đập trúng, mùi hương quen thuộc cũng đập vào mặt.
Chu Nhiêu thở ra xong nằm quay về trong chăn, khi ót đụng phải giường, cô mới ý thức được vật bản thân vừa ném là gối đầu.
Ngu ngốc!
Chu Nhiêu thầm mắng mình ngốc, trên giường còn hai cái gối ôm không ném, lại ném gối đầu!
Lấy gối ôm bên cạnh dự định cố chịu một đêm, nhưng vừa mới đặt lên xương cổ đã cảm thấy có chút không ổn. Nếu cô chịu đựng một đêm như thế, chỉ sợ ngày mai quay phim sẽ chịu khổ.
Chu Nhiêu đành phải ngồi dậy, hung hăng nói: "Trả gối đầu lại cho tôi!"
Bóng đen dưới giường lập tức cầm gối đầu đưa lên, Chu Nhiêu dùng sức rút gối về, đặt lên giường đập đập.
Ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt khiến cô suýt nữa bật dậy khỏi giường ---
Đây là gối đầu của Lục Già.
Lục Già trong ổ chăn cảm thấy thỏa mãn cọ cọ gối đầu.
Gối đầu Nhiêu Nhiêu dùng qua, bốn bỏ năm lên chính là ngủ cùng Nhiêu Nhiêu.
Tuy rằng cảm mạo phát sốt mấy ngày nay mới được ngủ gần Nhiêu Nhiêu hơn, nhưng bây giờ có thể có một cái gối đầu cũng không tệ lắm.
Chu Nhiêu có thể đoán được nếu cô nói đây là gối đầu của Lục Già, bắt Lục Già trả gối đầu lại cho mình, Lục Già nhất định sẽ thề thốt phủ định.
Dù sao hai cái gối đầu này từ ngoài vào trong đều không có gì khác biệt.
Cô ép buộc bản thân bình tĩnh ngủ, trống ngực bên tai cũng đang hò reo. Âm thanh cực lớn khiến cô không thể nào đi vào giấc ngủ, cô hít sâu một hơi muốn bình ổn cảm xúc của mình lại ---
...... Toàn bộ đều là hơi thở của Lục Già.
Chu Nhiêu trở mình, đưa tay đặt lên ngực mình cảm giác trong lồng ngực đập mạnh mẽ, yên lặng tự nói với bản thân: "Chu Nhiêu mày bình tĩnh một chút, bọn mày còn chưa hôn môi, lên giường, không phải vừa rồi chỉ bị liếm tay, đổi gối đầu thôi à, sao lại giống như thiếu nữ cùng mối tình đầu thế này?
Tự nói vài lần, bên tai cô mới thanh tịnh lại, sau đó cơn buồn ngủ tập kích toàn thân.
Cô từ từ nhắm mắt ý thức dần mê man, vô thức di chuyển bàn tay bị liếm qua, khóe môi khẽ nhếch lên.