Cảnh quay bắt đầu bằng một bàn tay cầm điếu thuốc, dần dần kéo ra xa là người phụ nữ hút một hơi thuốc, khói trắng bay ra từ miệng, người phục vụ pha một ly rượu và đặt trước mặt người phụ nữ.
Cô dập tắt điếu thuốc, bàn tay với móng tay màu đỏ cầm ly rượu lên, vừa mới nhập một ngậm bên cạnh đã có một người đàn ông tiến lại bắt chuyện.
" Người đẹp tối nay có rảnh không?"
Người phụ nữ liếc nhìn anh ta, bàn tay đưa lên vén tóc làm lộ ra xương quai xanh và chiếc cổ thanh tú.
Người đàn ông nuốt nước miếng.
Anh ta vừa định nói chuyện thì người phụ nữ đã dùng ngón trỏ để lên môi hắn, khóe môi cười tủm tỉm nói: "Để lần sau nhé."
Nói xong liền giẫm lên giày cao gót rời đi.
"Mục đích đã đạt được." người phụ nữ nghĩ trong lòng.
Đi qua một con hẻm, cô nghe thấy bên trong có âm thanh đánh nhau.
Cô dừng lại, đi vào trong vài bước, thấy mấy người đàn ông đánh đập một cậu bé rách rới.
Cậu bé bị đánh để tóc dài che mắt, quần áo xộc xệch.
Cô lấy súng trong túi ra bắn vào bên cạnh họ, tiếng súng đã làm họ dừng lại.
" Cút đi nếu mày không muốn chết." người phụ nữ cáu kỉnh.
Bọn đánh nhau ngay lập tức bỏ chạy, bỏ lại cậu bé bị đánh.
Cất súng, cô quay lưng bỏ đi nhưng chàng trai phía sau lại khập khiễng đuổi theo.
Người phụ nữ quay đầu lại nhìn anh ta.
" Cắt, kết thúc công việc."
Bọn họ quay một lần đã qua, sự ăn ý cũng không tệ lắm.
Sau khi quay xong, Thẩm Ca thay quần áo rồi quay về khách sạn.
Trên hành lang, Giản Kỷ đuổi theo, " Chị ơi, em có thể tìm chị đọc kịch bản được không?"
Nghĩ rằng dù gì cũng là công việc, Thẩm Ca đồng ý: " Được, có thể tìm chị."
_____
Buổi tối, khi có tiếng gõ cửa, Thẩm Ca mở cửa thấy Giản Kỷ mang theo rất nhiều đồ.
" Em mua tất cả đồ ăn ngon ở quanh đây." Nói xong thì bước vào.
" Từ từ, thay giày đi." Thẩm Ca ngăn cậu lại.
"Vâng" giao đống đồ ăn cho Thẩm Ca, cậu thay giày ở cửa.
"Chị ơi, phòng chị rộng quá."
"Chị tự chi tiền, nhà chị không thiếu tiền" Thẩm Ca vô cảm trả lời cậu.
Giản Kỷ lấy mấy thứ trong túi ra, " Thịt nướng này ngon lắm, còn có tôm càng, ăn rất ngon."
"Chị ngửi được, rất thơm, vừa đúng lúc chị cũng rất đói bụng."
"Đói bụng? Chị không ăn tối hả?" Giản Kỷ dừng tay.
"Chị không đói nên không ăn."
"Không thể chỉ vì không đói bụng mà không ăn cơm, tốt nhất giờ ba bữa cơm đều phải ăn đúng giờ, như vậy mới tốt cho dạ dày." Nói xong cậu đem tất có món ngon đặt trước mặt Thẩm Ca.
" Đói một tí cũng không chết được, chị chỉ ăn lúc đói thôi." Nói xong Thẩm Ca gắp một miếng thịt ăn.
"Như vậy không được, không tốt cho cơ thể." Giản Kỷ lo lắng nhìn Thẩm Ca.
"Như vậy sẽ gây ra bệnh viêm dạ dày, viêm ruột, rối loạn tiêu hóa. Nếu không ăn sáng, lượng đường trong máu sẽ thấp, trí nhớ giảm sút..."
" Được được, em nói đúng." Nghe thấy Giản Kỷ cằn nhằn, Thảm Ca qua loa đối phó, khóe môi bất giác cong lên.
"Chị ơi, chị...cười đẹp quá." Giản Kỷ nhìn thấy Thẩm Ca cười , cảm thấy chị ấy càng đẹp hơn rất nhiều. " Nếu chị cười nhiều hơn thì tốt quá."
"Sao em biết nhiều kiến thức về y học thế?"
"Trước kia em học y."
"Vậy tại sao em không đi làm bác sĩ?" Thẩm Ca nghi hoặc hỏi.