Tới gần giữa trưa hai người cuối cùng cũng dậy.
Tối hôm qua trong lúc bọn cô đóng bộ phim này, thì bộ phim kia cũng đã phát sóng đến cảnh Phùng Chiêu Chiêu bắn chết Thẩm Ca.
Nội dung bộ phim này cũng quá ngược rồi.
[Cái này cũng ngược quá đi, nữ chính đã giết chết người mình yêu do nhầm lẫn]
[Đây không phải là người con gái mà nam chính bệnh kiều dẫn người đến bắt nhưng lại bỏ chạy à?]
bệnh kiều: là kiểu tinh thần tật bệnh, người mắc bệnh này ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng lấy loại cảm tình này trở thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần – hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, thương tổn người khác…
[Đột nhiên cảm thấy hai người này xứng đôi ghê!]
[Tự nhiên mị thấy nam chính và nam phụ dư thừa vãi]
[Cảnh phim của hai người họ có thể tăng lên không, tui cảm thấy không đủ]
[Aaaaa mị đu đây]
Sáng hôm nay, đoàn làm phim đã nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, tuyên bố dàn diễn viên, độ nổi tiếng bây giờ đã cao hơn rất nhiều.
Khi Thẩm Ca nhìn thấy hotsearch, cô đã bị ôm hôn, hơn nữa bàn tay kia còn không thành thật sờ lung tung trên cơ thể cô, cô bắt đầu cảm thấy hối hận.
Rõ ràng hôm nay là ngày nghỉ ngơi nhưng còn mệt hơn so với ngày làm việc.
Ngày hôm sau quay phim, Giản Kỷ đi theo Thẩm Ca đến, quang minh chính đại đến mà không mang khẩu trang.
Thẩm Ca thay trang phục và trang điểm trong phòng hóa trang, Giản Kỷ ngồi ngắm nhìn cô say đắm như chốn không người.
Phùng Chiêu Chiêu thay quần áo xong liền đi vào, “Chào buổi sáng chị Thẩm.” giọng điệu rõ ràng vui hơn ngày thường.
“Chị ơi, trong hotsearch mọi người đều nói chúng ta rất xứng đôi.”
“Bảo bối à, uống nước đi.” Không đợi Thẩm Ca nói chuyện, Giản Kỷ liền đưa cà phê cho Thẩm Ca uống.
Sắc mặc Phùng Chiêu Chiêu lập tức xấu đi, “ Chị…chị, hai người đang yêu nhau à?”
“Ừm, đúng vậy.” Thẩm Ca không nói nhiều, chỉ nói ba chữ.
Phùng Chiêu Chiêu nghe xong trầm mặc ngồi im một chỗ, thỉnh thoảng lại nhìn trộm Thẩm Ca.
Ngược lại Giản Kỷ rất vui và kiêu ngạo.
Lúc tới tổ quay phim, Thẩm Ca nhanh chóng nhập vai, khi còn nhỏ cô đã học múa ba lê, lúc treo dây cáp thực hiện hành động cũng rất dễ dàng.
Nhưng Phùng Chiêu Chiêu lại có chút khó khăn, hơn nữa còn mặc quần áo cổ trang, rất phiền phức.
Thời điểm quay phim đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quần áo cản trở động tác của Phùng Chiêu Chiêu, làm cô ấy nhất thời luống cuống, Thẩm Ca ở bên cạnh nên cô ấy vô thức kéo lấy Thẩm Ca.
Có người nhào tới trước mặt, Thẩm Ca vô thức vươn tay đỡ lấy.
Cũng may là Phùng Chiêu Chiêu rất nhẹ, sau khi Thẩm Ca đỡ được cô ấy, cô loạng choạng một tí nhưng không bị ngã.
Sau khi được Thẩm Ca ôm lấy, Phùng Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm cô như người mất hồn, cho đến khi cô ấy nhìn thấy Giản Kỷ chạy đến, hỏi thăm Thẩm Ca có sao hay không, cô ấy mới phản ứng lại.
Cố kìm nén giọt nước mắt chực trào ra, Phùng Chiêu Chiêu nói bản thân không sao cả, vội vàng che dấu rồi quay xong cảnh này.
Thẩm Ca đã hoàn thành công việc hôm nay và trở về khách sạn cùng với Giản Kỷ.
Cô cầm lấy kịch bản đọc lại vài chỗ, Giản Kỷ nằm trong lòng cô, “Vợ à, sau này em có thể đừng quay phim với Phùng Chiêu Chiêu đó được không?”
“Được, được, quay xong bộ phim này em sẽ không quay với cô ấy nữa.” Giản Kỷ không nói cô cũng nhìn ra được, bình thường Phùng Chiêu Chiêu đối xử với cô rất nhiệt tình, nhưng do cùng giới tính nên cô cũng chỉ nghĩ rằng cô ấy coi mình là khuê mật mà thôi.
Khuê mật: bạn cực kì thân, có thể chia sẻ tâm sự với nhau mọi thứ, thường dùng cho con gái.
Nhưng khi Giản Kỷ đến, cô thấy có gì đó không ổn, đặc biệt là ánh mắt của cô ấy khi ôm cô, và ánh mắt của cô ấy khi nhìn thấy Giản Kỷ.
Những giọt nước mắt sắp rơi xuống đã bán đứng cô ấy.
Giản Kỷ: “ Vợ à, anh phải ăn dấm chua này ít nhất đến khi kết thúc quay phim à.”
“Được rồi, tất cả đều là giả mà.” Thẩm Ca nhanh chóng đặt kịch bản trong tay xuống, dỗ dành vua dấm chua của mình.
Sau đó dỗ dành đến mức vào phòng….