Môi cô bị thứ gì đó mềm mại phủ kín, hơn nữa còn có cảm giác môi trên bị liếm một chút.
Giản Kỷ dừng hôn môi, nét mặt nghiêm túc nói: “ Mặc dù em đã yêu chị ngay từ cái nhìn đầu tiên trên TV, nhưng tình yêu của em dành cho chị là vĩnh viễn.”
“Vậy em phải làm được những gì em nói.”
“Vậy chúng ta ngoéo tay đi, trăm năm cũng không thay đổi”
“ Ngoéo tay trăm không thay đổi, nếu ai thay đổi…người đó sẽ độc thân suốt đời.”
“No problem.”
Tối hôm đó tâm trạng Giản Kỷ vô cùng tốt, mất một khoản thời gian ngắn hơn dự kiến cậu đã theo đuổi được bạn gái của mình. Mặc dù người tỏ tình là nàng dâu, cậu chậm hơn cô ấy một bước, nhưng dù gì cậu cũng là người hôn trước.
Tuy rằng quá trình không giống như cậu nghĩ, nhưng kết quả vẫn tốt đẹp.
_______
Sáng hôm sau Thẩm Ca vẫn thức dậy như thường lệ, chuẩn bị đến phim trường
Vừa định ra ngoài thì có người mở cửa bước vào.
Cô nghĩ đó là trợ lý, không ngờ tới lại thấy Giản Kỷ.
“Em xin cho chị nghỉ phép rồi, chị nghỉ ngơi vài ngày đã rồi hẵn đi.” Giản Kỷ thấy cô chuẩn bị đi ra ngoài.
“Không cần, chị cũng đâu phải bị thương ở mặt, có thể quay được.” nói xong liền đi ra cửa.
Giản Kỷ thả thứ gì đó trong tay xuống, ôm cô ấy đưa đến sofa, “Nghe lời nào, em là bác sĩ, chị phải nghe lời bác sĩ.”
Thẩm Ca biết mình không lay chuyển được cậu, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa.
Giản Kỷ lấy thức ăn đã mua, mở từng món một để trước mặt Thẩm Ca.
“Chị cứ ngoan ngoãn nghỉ ngơi vài ngày đi.” Giản Kỷ giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Thẩm Ca dùng tay không bị thương lấy một cái bánh bao ăn.
Giản Kỷ ngồi sát bên cạnh Thẩm Ca.
Thấy Thẩm Ca ăn mấy cái bánh bao, cậu cầm ly sữa đậu nành còn ấm đút cho cô.
“Em đừng ngồi gần chị như thế.” Hai người dựa vào nhau quá gần khiến Thẩm Ca có hơi mất tự nhiên.
“Em ngồi gần như vậy để dễ chăm sóc chị mà.”
“Chị cũng đâu phải trẻ con, không cần em chăm sóc.” Tuy Thẩm Ca ghét bỏ nhưng cũng không có đẩy cậu ra.
“Chị là bạn nhỏ, là bạn nhỏ của riêng em.” Nói xong ngay lập tức hôn lên má Thẩm Ca phát một tiếng “ba” .
“Em…đừng có làm càn.” Hai má Thẩm Ca hơi ửng đó khó có thể nhìn ra.
“Em vẫn sẽ làm càn, dù gì cũng chỉ có hai chúng ta.” Lời nói có hơi làm nũng.
Nói xong hai tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, dụi đầu vào bờ vai không bị thương của cô.
Thẩm Ca không quen với kiểu thân mật này, nhưng cảm giác bị người ta dính lấy cũng không tệ lắm.
Mặc dù ngoài miệng nói ghét bỏ nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ, thì ra bị người ra dính lấy như sam cũng rất tốt.
Sau khi được chăm sóc cô lại một lần nữa bị ép buộc giam cầm trên ghế sofa.
“Chị thích món ăn vặt nào, em order cho chị.” Sau khi dọn bàn xong, Giản Kỷ bật TV lên, cầm điện thoại hỏi cô.
“Chị không ăn vặt.”
“Phim cộng thêm đồ ăn vặt mới là tuyệt phối, chỉ xem phim không thôi thì rất nhàm chán.”
“Nhà của chị không có TV.”
“Không có TV vậy bình thường chị làm gì?” Giản Kỷ nghi ngờ hỏi.
“Chị đọc sách.”
“Nhìn chằm chằm vào sách mãi không tốt cho mắt chị đâu, về sau chị ở với em đảm bảo thú vị hơn đọc sách nhiều.” Giản Kỷ nói với khuôn mặt chân thành.
Thẩm Ca nghe thế không biết làm sao đành nở nụ cười.
“Chị cười lên thật sự rất đẹp.” Giản Kỷ nhìn cô chăm chú .
“Mẹ chị cười rộ lên cũng rất đẹp.”
“Em nói là chị cười rộ lên rất đẹp, vô cùng đẹp.”
"Cảm ơn vì lời khen" Thẩm Ca mỉm cười cảm ơn.
“Đó là vinh hạnh của em.”