Vũ Thiếu Kiệt nằm viện thêm được một tuần thì xuất viện, cánh tay cũng đã được tháo bột và hoạt động bình thường.
"Anh Thiếu Kiệt, mọi thứ đã dọn dẹp xong rồi, anh xem còn quên gì nữa không, không thì chúng ta về thôi."
"Đủ rồi, về nhà thôi, anh thật sự chán cái mùi bệnh viện lắm rồi!"
Hai người đi ra bằng cổng sau của bệnh viện, tài xế Tiểu Trương đã đậu xe sẵn ở đó từ sớm.
"Thiếu Kiệt, cậu khỏe hẳn rồi chứ?"
"Vâng, cảm ơn anh, giờ em có thể hoạt động bình thường rồi."
"Haha, vậy thì tốt rồi."
Trên đường về nhà, Tiểu Trương lái xe phía trước, còn Đỗ Nhược Lam thì ngồi phía sau với Vũ Thiếu Kiệt. Anh một tay nắm lấy tay cô, khẽ vuốt ve đôi tay mềm mại, cô lại sợ Tiểu Trương nhìn thấy, nên nhiều lần muốn rút tay về, nhưng cô làm sao có sức lực bằng anh được, nên chỉ đành trừng mắt cảnh cáo anh, lại liếc nhìn người phía trước để canh chừng.
Vừa về đến bãi đỗ xe, cô lấy hết sức gạt tay anh ra và nhảy xuống khỏi xe rất nhanh, đến Tiểu Trương cũng kinh ngạc quay đầu nhìn lại trong xe xác định không có thứ gì đáng sợ, mới quay ra nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái.
Tiểu Trương giúp mang đồ lên nhà cho Vũ Thiếu Kiệt rồi cũng ra về, Đỗ Nhược Lam cũng lên nhà cô để dọn dẹp và thay quần áo.
Cô và anh sống cùng một khu chung cư, nhưng cô ở tầng trên, còn anh ở tầng dưới, chung cư này cũng không phải thuộc dạng xa hoa, chủ yếu là do xung quanh không khí trong lành, gần với công ty, và người sống ở đây chủ yếu là công nhân viên chức nên rất kín đáo và an toàn. Lúc trước, chỉ có cô sống ở đây. Nhưng năm trước, công ty cũng mua lại một căn hộ cho anh đến ở.
Sau khi cô sắp xếp xong việc nhà, lại chạy xuống nhà anh. Nhấn chuông cửa một lúc anh mới ra mở cửa cho cô
"Anh Thiếu Kiệt, anh có cần em giúp..." Tiếng nói của cô chợt im bặt khi thấy người đang đứng phía sau cánh cửa.
Vũ Thiếu Kiệt vừa mới tắm xong, còn chưa kịp mặc quần áo đã nghe tiếng chuông cửa nên chỉ quấn một chiếc khăn tắm nganh hông ra mở cửa, mái tóc còn ướt nhỏ từng giọt nước xuống khuôn ngực rắn chắc.
Cô vội lấy tay che mắt, quay ra sau đưa lưng về phía anh lắp bắp nói: "Anh Thiếu Kiệt, em đến xem anh cần giúp gì không?"
Thấy cô gái nhỏ ngượng ngùng che mắt, anh khẽ mỉm cười: "Em vào đi, anh thấy hơi đói rồi, em giúp anh nấu gì đó ăn nhé". Nói rồi anh cùng quay người đi vào phòng ngủ, không trêu cô nữa.
"Được, anh đợi một lát". Nói rồi cô cũng bước vào nhà, đóng cửa lại rồi xoay người vào phòng bếp, trên mặt còn có nét ửng đỏ.
Sau khi Vũ Thiếu Kiệt mặt quần áo chỉnh tề đi vào trong bếp thì thấy cô gái nhỏ đang loay hoay trong khu bếp, tay chân nhanh nhẹn cắt cắt rau củ, lại khuấy khuấy cháo trong nồi, giống như một cô vợ nhỏ đảm đang. Anh không một tiếng động đi đến gần, ôm cô từ phía sau, cằm đặt lên vai cô
"A" – Đỗ Nhược Lam bị giật mình, suýt chút nữa làm rớt luôn cái muôi cô đang cầm để khuấy cháo. Cô dùng cùi chỏ khẽ đẩy đẩy lên ngực người phía sau: "Anh đừng rộn, sắp xong rồi, anh mau ra bàn ngồi đi.". Vừa nói, tay lại nhanh nhẹn khuấy cháo, lại múc một ít đưa lên miệng thổi thổi rồi nếm thử, lại khẽ gật đầu.
"Anh cũng muốn nếm thử" – Vũ Thiếu Kiệt thấy cô nếm cháo, môi cô còn lưu lại vết cháo ẩm ướt thì nói
"Thật là không đợi được sao...Ưm..." – Tuy miệng phàn nàn, nhưng cô lại vươn tay định múc một ít cho anh nếm, ai ngờ tay vừa vươn ra đã bị chặn lại.
Anh vẫn ôm cô từ phía sau, tay phải nâng mặt cô lên, cúi xuống hôn lên môi cô, còn cố ý mút vài cái mới buông ra, vẫn còn dán môi mình trên môi cô: "Ừm, thật là ngon"
"Anh thật là..." – Đỗ Nhược Lam đỏ mặt, có lẽ đã bị anh ăn đậu hủ nhiều lần nên giờ mặt cô cũng dày hơn trước, cũng không còn xấu hổ đến mức lắp bắp nữa.
Xoay người đẩy anh ra chỗ bàn ăn, lại chạy vào tắt bếp, nhanh chóng lấy một cái tô múc cháo còn nóng hổi bê ra cho anh: "Của anh đây. Đồ ăn trong tủ lạnh hết rồi, nên em chỉ nấu được cháo rau củ thôi, anh ăn tạm đi. Lát nữa em sẽ đi siêu thị mua thêm thức ăn về cho anh."
"Cảm ơn em! Em không ăn sao?" – Vũ Thiếu Kiệt cũng nghiêm túc ngồi ăn, anh rất thích thức ăn cô nấu, rất hợp với khẩu vị của anh.
Anh biết cô là một tiểu thư thuộc gia đình giàu có, được ba mẹ và anh trai hết mực yêu thương. Vậy mà cô lại không tỏ ra kiêu căng, hống hách như những tiểu thư con nhà giàu khác. Lẽ ra, cô cũng có thể như những người khác, ở nhà làm một đại tiểu thư được cưng chiều. Nhưng không hiểu sao cô lại đi chọn công việc quản lý nghệ sĩ, rất vất vả và nhiều áp lực như vậy. Huống hồ cô cũng còn rất trẻ.
"Không cần đâu, lúc nãy em cũng đã ăn rồi. Bây giờ em đi đây, anh có cần mua thêm gì không?". Giọng nói của cô vang lên cắt ngang suy nghĩ của anh
"Chắc không cần gì đâu."
"Vậy được, anh ăn xong thì về phòng nghỉ ngơi đi nhé, ngày nữa anh sẽ bắt đầu công việc, sẽ rất bận rộn. Nên giờ anh cứ tranh thủ nghỉ ngơi thật nhiều vào."
"Ừm, anh biết rồi."
"Vậy em đi đây."