Fanfict Love By Chance - Tình Cờ Yêu

người yêu tôi chính là một tên ngốc!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngữ cảnh fanfict :

Trong fanfict và mình đã viết về "hành trình" nói lời thương mến và màn lột củ cải của cặp Tin Can,

Trong fanfict này mình sẽ viết về câu chuyện tiếp theo sau khi ở biển về. khá thú vị nha

===

Tựa fict :Yêu một người, chỉ vì người ấy là chính họ

===============

===

Dưới sân bóng,

Cả lũ không đứa nào tập luyện gì, mà cùng hò nhau quây thành vòng tròn.

Can ngồi lọt thỏm giữa cái vòng tròn đó, bắt đầu bị đồng bọn thẩm vấn:

- Nói!

- Hôm nay mà mày không nói ra mối quan hệ của mày với thằng IC mặt lạnh kia thì mày chết chắc!

- P"no... cứu em!!!- Can định túm lấy tay Techno, Techno lắc đầu, xua tay:

- Anh chịu rồi, vụ này chắc chú mày phải khai ra hết thôi.

- Ơ? Nhưng mà em có làm gì đâu!

- Nếu mày không khai, tao sẽ đi tung tin khắp nơi là mày đã nhỏ còn ngắn,trụ không nổi giây ha ha haha!

- Còn tao, tao sẽ phân cho mày nhiệm vụ dọn sân bóng tháng!

- Đúng rồi, còn nữa, đi khênh nước cho đội bóng năm luôn!

- Không cho nó ăn vặt nữa,

- Đúng vậy, đến trễ bắt chạy vòng quanh sân!

Can nghe mà rùng hết mình! vội vàng lắc tít đầu"

- Tao khai, tao khai, chúng mày muốn biết cái gì chứ?

- Nói, tại sao nó lại ra biển?

- Mối quan hệ của chúng mày là gì

- Tao nghe nó nói mày là người của nó, rút cuộc là sao?

- Chúng mày ngủ với nhau đêm,đã làm những gì?

Can: - chúng mày hỏi từ từ thôi thì tao mới trả lời được chứ!

Tao.......

-Các người tính làm gì?

Giọng nói lạnh nhạt vang lên, Sau đó, Một bàn tay túm lấy Can giữa vòng vây, kéo đi trong sự bất ngờ của cả đám, mặt đứa nào đứa đấy ngơ ngác rồi tiu nghỉu. có đứa chửi thầm:

- Mẹ nó chứ, sít thì moi được thông tin rồi!

- Lại là cái thằng mặt lạnh đó, thiêng như ma vậy, đốt nhang muỗi cũng về!

Không hiểu sao, hết tiết học, Tin lại không muốn về, cậu hiếm khi nào nghĩ, mình thích đi đâu hay muốn đi đâu. Cuộc sống của cậu như một vòng tròn lặp lại, mọi thứ đi thật đúng hướng, như một cái khuôn được định sẵn, mọi thứ là như vậy, cứ như vậy..

Chỉ đến khi gặp phải cái tên ngốc này, thì cuộc đời cậu mới bắt đầu có những cung bậc cảm xúc, mới xuất hiện những điều mà bản thân cậu chưa từng nghĩ tới.

Bên cạnh chiếc xe:

- Tin, cậu làm gì, đau tay tôi quá!

Tin buông tay, dùng ánh mắt khó chịu quét qua người Can một lượt:

- Cậu là người của tôi?

- Cái mẹ gì vậy? Kéo tôi xềnh xệch tới đây lại hỏi cái câu đó?

- Cậu có biết làm người của tôi là như thế nào không?

- Thế nào? tao làm sao? đừng nói làm người của mày ngoài việc phải mặc bộ đồ trùm lên nhau để đi tắm biển thì tao cũng phải bộ trùm lên nhau để đi đá bóng đấy! Mày định để mọi người nói tao bị điên sao?

Riêng tôi thấy cậu không lúc nào bình thường hết. Tin thở dài:

- Cậu nhìn cậu xem, nhếch nhác tới không còn gì để nói, người ngợm ướt nhẹp mồ hôi, đã thế còn để cả cái đống đó quây như quây vịt!

Can bức xúc:

- Thì chẳng phải tại cậu sao? Còn nói nữa!, chính là tại cậu đó!

- Tại tôi?

- Còn không phải? Chúng nó ép tôi muốn chết, còn nói không cho tôi ăn vặt nữa! mẹ kiếp không cho ăn vặt... nghĩ đã muốn chết nửa người rồi!

- Nói vào chuyện chính!

- Thì.... Thì... chúng nó hỏi giữa chúng ta có quan hệ gì!

........ Tin bỗng chốc im lặng, đúng vậy... là quan hệ gì. Lời " yêu " chưa từng một lần nói ra........

- Cậu suy nghĩ cái gì đó!

- Lên xe đi, Nói rồi Tin nhanh chóng mở cửa xe.

- Cậu vừa chê tôi nhếch nhác đó. Tôi cũng....

- Lên xe!

Lại là một đêm mất ngủ.

Nằm trên chiếc giường xa hoa rộng rãi. Tin thực sự không thể nào chợp mắt, câu nói vẫn như ám ảnh Tin cả ngày hôm nay lại vang lên:

- Là mối quan hệ gì?

Dù rằng chỉ cách đây mấy ngày, mình đã nói với tên ngốc đó làm người của mình...Nhưng lời yêu.... lại chưa từng nói!.

Trong lòng mình thực sự có cảm giác khác lạ đối với cậu ta. Nhưng có thực sự đó là cảm giác " Yêu" mà Pete vẫn hay nhắc tới hay không? Hay chỉ là một chút rung động trước một người vô cùng khác lạ với những kẻ giả tạo xung quanh mình....

Cả đêm hôm đó nữa,

Khi chưa bắt đầu, Tin còn nghi ngờ liệu mình có thể cương lên hay không trước cái thân hình chẳng có gì là bắt mắt đó... Vậy mà sau đó sự cuồng nhiệt đến tột cùng ấy, chính cậu còn không thể tin nổi! dù cho chỉ là bắn máy bay với nhau... Nhưng...

Nhắm mắt lại, nụ cười ngây ngô của tên ngốc đó, khiến Tin mỉm cười..

Được rồi. Can. Nếu trái tim tôi còn bối rối, tôi cũng không ngại cùng một tên ngốc như cậu chứng thực xem. Rút cuộc mối quan hệ này có thể đi đến đâu?!

Ban Công, nhà Can, cô em gái Lemon bước tới, chau mày:

- Hey, P"Can, anh làm gì mà thẫn thờ thế? Em gọi anh tới nỗi rách cổ họng luôn mà anh không nghe sao?

- Sao? có chuyện gì?

- Nhìn anh xem, cứ như kẻ trên trời rơi xuống, cái mặt đúng ngu luôn!

- Lemon- Can dùng khuôn mặt nghiêm trọng nhất mà cậu có thể nặn ra được – hỏi cô em gái:

- Nếu như, một người nói với mình " hãy làm người của tôi nhé" thì mối quan hệ giữa anh với cậu ta sẽ là gì?

- Sao cơ? Chàng hot boy hôn anh ở cổng hôm đó sao?> Lemon mắt sáng rực như vừa uống lít café liều mạnh:

- Vậy là ông anh trai của tôi cũng có người yêu! Trời ơi sướng chết tôi rồi!

Can lắc đầu: không phải, Tin vẫn chưa nói là yêu, chỉ hỏi thế thôi!

- Thế anh đồng ý làm người của ảnh chứ?

- Ừm....

- Thế là yêu nhau rồi! trời ơi trời ơi!!!!!!!!!!!! Em phải đi viết truyện về người đây, để đăng lên cho lũ bạn em ghen tỵ chết vì ông anh trai tôi có bạn trai rồi!!!!!!!!!!! yeh..........

Nói rồi con em hủ chúa chạy như bay, bỏ lại thằng anh ngây ngốc đứng một mình ngoài ban công.

Gió nhè nhẹ, như bàn tay người nào đó,đã từng khẽ luồn vô tóc.... Can cảm thấy trái tim rạo rực lạ thường - Mối quan hệ là gì? – Cậu cũng chẳng cần biết nữa.... Cứ như thế này, chẳng phải đã là đủ rồi sao?

Người ta nói cậu ngốc, nhưng người ta không biết rằng, tình yêu là công bằng, là chia đều, trái tim của một kẻ ngốc khi biết yêu, cũng thật ngọt ngào và sâu lắng...........

Hai khung cảnh, hai con người... Chung nhau một vầng trăng sáng trên bầu trời... Can ngước lên... Ở đâu đó, cũng có một kẻ, dưới ánh sáng ấm áp của vầng trăng, mà buông xuống bộ mặt lạnh nhạt, để vành môi khẽ mỉm cười....

Những kẻ chẳng bao giờ biết cười. Khi cười, một là dọa người ta tới chết... Hai là như Tin bây giờ... ấm như những tia nắng bình minh...

Tại lớp học của Can,

Sau tiết cuối, cả lớp ở lại để họp bàn về vấn đề tiết mục biểu diễn trong kỳ mừng sinh nhật truyền thống của trường.

Lớp trưởng lên tiếng: nào nào, trật tự trật tự:

- Lớp mình thì khỏi phải nói rồi, có hoa khôi Suzy đóng vai chính thì cứ phải nói là khỏi cần lo.

- Đúng vậy, chỉ riêng các anh chàng theo đuổi Suzy bình chọn thôi là tôi thấy có giải luôn rồi đó! – một người phát biểu trong sự gật gù của cả lớp.

Suzy là hoa khôi năm nhất của trường, người xinh dáng đẹp, luôn tỏ vẻ dịu dàng và ngọt ngào. Phải nói, rất nhiều kẻ nguyện làm kẻ si tình chết dưới chân giai nhân.

- Nhưng mà ai sẽ làm nam chính đây?

- Good ơi tao thấy mày được đấy! một đứa trêu ghẹo làm cả lớp cười ầm ầm,

- Trời ơi nếu thằng Good mà đóng vai hoàng tử thì vở kịch phải kéo dài tới năm sau mới diễn xong luôn đó!

- Đúng rồi nó đi từ cánh gà ra đến sân khấu là hết mẹ nó một tiết mục rồi!

- Tao....tao.... tao.... – Good chậm rãi đáp trả, làm cả lớp lại càng cười dấn!

- Can bực mình, liền kéo Good gần sát vào người, ôm lấy Good lên tiếng bênh vực

- Good nó không thèm làm hoàng tử nhé!. Nó đẹp trai như vậy nó mà làm... nó mà làm... nó phải làm hẳn vua, bố của hoàng tử nhé!

Cả lớp không ai nhịn được nữa, cười ngả cười nghiêng!!

- Cậu!.

- Tiếng gọi khá lớn làm cả lớp đều quay hướng ra cửa.

Tin hết tiết, đã nhắn hẹn tên ngốc nào đó đi ăn, mà chờ mãi không thấy, gọi điện thì thấy tắt máy. Nên bất đắc dĩ đành phải đến tận lớp tìm,

Cả lớp đột nhiên im phăng phắc!!!!!!!

- Mẹ kiếp thần tượng phim hàn quốc ở đâu đến đây vậy?

Tin đứng dưới cửa lớp, bóng hoàng hôn đổ xuống càng khắc họa rõ nét dáng người cậu. chỉ một từ: hoàn hảo!

- Mẹ ơi, là Tin, Khoa IC

- Tin đó! trời ơi hoàng tử băng lãnh của lòng tôi,

- Sao cậu ấy lại có mặt ở đây chứ?

- Đẹp trai quá, trời ơi chảy máu mũi mất! đưa khăn cho tao!

- Mẹ ơi ước gì được hẹn hò với cậu ấy đêm sau đó thủ tiết cả đời cũng đáng!

Bắt đầu có những ánh mắt đổ vào Suzy. Cô nàng sao lại không biết cậu sinh viên IT này cơ chứ. Tin – Tin Metthanat

Trái tim cô đập loạn xạ, dù cô không chắc lắm, nhưng nếu Tin đến đây, thì cả cái lớp này, ngoài cô ra, còn có ai xứng đáng cho Tin liếc mắt một cái chứ!

Phải nói thêm rằng, Tin, lạnh lùng, hắt hủi, nhưng các cô gái muốn trèo lên lòng cậu chỉ có nhiều thêm chứ không có ít đi!.

Cũng là lẽ đương nhiên thôi,

Đàn ông không xấu tính, phụ nữ sẽ không yêu!

Chưa kể vừa xấu tính vừa đẹp lại vừa giàu thì đúng là cực phẩm trong cực phẩm!

Lớp trưởng đánh tan bầu không khí của cả lớp

- Xin hỏi cậu là...

- Còn không mau ra đây! Muốn ôm nó đến bao giờ nữa?

- Lớp trưởng.. tớ xin phép về trước...

Trong khi cả lớp chưa ai hiểu chuyện gì, thì Can lật đật buông Good ra,thực sự cậu hiểu rõ tính của Tin, vô cùng xấu, nếu như cậu không ra liền, thì chắc chắn là Tin sẽ nhảy vào lớp kéo cậu đi....

Nhưng.... Sao tự dưng, nghe những lời khen của mấy đứa con gái kia dành cho Tin, trong lòng lại khó chịu thế này?

Sau khi Tin và Can đi, cả lớp miệng không đứa nào khép được vào, phải một lúc lâu sau, trong sự xôn xao của cả lớp. Suzy lên tiếng

- Tớ sẽ đóng vở kịch này,. Với một điều kiện: Can sẽ đóng vai hoàng tử

- WTF??? Suzy... cậu định cho con ngỗng đó đóng vai hoàng tử ư?

- ..............

Cuối cùng, vì không thể để mất Suzy, lớp trưởng đành cắn răng điền tờ đơn vào vai chính, dành cho Can.

Nhà hàng,

Suốt dọc đường đi, mặt Tin và mặt Can đều như hũ mắm.

Không ai nói với ai lời nào.

Khi thức ăn được bày tới, Can hậm hực vừa ăn vừa muốn cắn gãy cái thìa. Tin không chịu được, đành lên tiếng:

- Làm sao? Tôi phá vỡ giấc mơ đẹp ôm ấp con rùa đó của cậu sao?

- Cậu đừng có gọi Good là con rùa!

- Cậu ta chính là con rùa!

Can cũng không hiểu sao, trong lòng vô cùng khó chịu, cậu đứng phắt dậy:

- Không thèm ăn nữa, đi về!

Tin sôi máu, gạt tay một phát, xoảng, chiếc đĩa vỡ tan tành, thức ăn rơi đầy đất

- Cậu dám? cậu nói chỉ coi Good là bạn, vậy mà tôi vừa tới đã thấy gì? Cậu kéo người ta ôm sát rạt trong lòng?

Can hơi chút sửng sốt, nhưng cũng gân cổ đáp lại:

- Bạn của tôi tôi ôm mắc mớ gì cậu!

- Cậu đã quên mất cậu là người của tôi rồi sao? Của tôi! Cậu muốn ôm ai liền ôm sao? Cậu vứt tôi đi nơi nào rồi?

Nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng rơi vỡ, vội vàng chạy lại, hướng về phía Tin đang đứng, hỏi:

- Xin hỏi quý khách

- Cút xéo!

Đúng lúc đó thì có một nhóm khách khác tới, đang định ngồi xuống cách mấy bàn. Tin móc ví, vứt tấm thẻ lên bàn:

- Bao nhà hàng tối nay. Nói họ đi chỗ khác.

- Dạ.... nhưng...

Can không chịu nổi sự hống hách của Tin lúc này nữa, cậu ta cầm thẻ, ném vào ngực tên mặt lạnh:

- Con mẹ nó tiền của cậu nhiều quá thì mang ra mà chùi mông đi, đừng có ở đây ra oai!

Nói xong rồi Can bực bội đi ra cửa. Tin lập tức đuổi theo sau, không nói chẳng rằng, kéo tay Can lên xe, đóng cửa xe cái rầm. Can giãy giụa hận không thể nào nhảy ra khỏi xe lúc này vì xe đã bắt đầu lăn bánh.... Cậu không thể làm gì được ngoài mắng chửi Tin liên hồi...

Rất nhanh chóng, Xe dừng lại...

Một cái hồ nhỏ.... Can hơi giật mình, mẹ nó, không nhẽ nào nó định túm mình ném xuống hồ chứ?

Tin mở cửa xe, Kéo Can xuống, Can chần chừ:

- Tin... cậu không định giết người diệt khẩu chứ?

- Cậu cũng biết là bản thân có tội sao?

- Chỉ là mắng cậu theo thói quen thôi, chỉ là thói quen thôi....

Cái cảm giác này... như một con mèo đang làm nũng vậy, đôi mắt Can ngập ngừng không muốn xuống xe, nhìn Tin như biết lỗi khiến ánh trăng ấm áp ở đâu len lỏi tới, xua dịu đi cơn giận ban nãy"

- Vậy...vậy...về nhà an toàn hơn, tôi... tôi bơi không giỏi đâu?

- Ai nói sẽ để cậu bơi chứ? Chỉ là ở đó ồn ào quá. Đây là chỗ riêng của gia đình tôi. Giờ này sẽ không có ai lui tới cả.

À! thì ra là vậy... Can thở phào, rút cuộc cũng chịu xuống xe....

Oa.... Cảnh đẹp quá nha! Hai người tiến đến căn phòng cạnh hồ,..

Hai người cùng ngồi song song, nhìn ra phía hồ, Tin nói:

- Tôi đã quyết định sẽ cố gắng tìm hiểu cậu.

- Vậy tại sao còn nổi điên lên chứ?

- Tôi không cấm cậu ở bên bạn bè. Nhưng ôm thì không được.

- .....

- Nếu sau này cậu ôm ai. Tôi sẽ tính sổ với kẻ đó.

- Ông đây còn chưa tính sổ với cậu nữa, mà cậu dám ở đó nói không được?

- Tính sổ?

- Đúng vậy!

Tin khó hiểu nhìn Can:

- Chuyện gì?

- Cậu còn không biết? Chính là vì cậu đẹp trai, lại giàu, bọn con gái đúng là ngu hết sức. Nếu chúng nó biết tính cách cậu thối tha như vậy..Lại còn nói cái gì ở bên cậu đêm rồi thủ tiết cả đời. Mẹ nó chứ! Vậy không lẽ ông đây ở bên cậu đêm thì giờ phải làm thái giám luôn sao! Tức chết ông đây rồi!

Tin cố gắng nghe hết những câu nói lộn xộn của Can, trong lòng cũng hiểu ra, trong lòng biết bao cảm xúc dâng lên, mỉm cười:

- Cậu ghen sao?

Yêu và được yêu, ghen và được ghen. Nó chính là cảm giác say đắm nhất của ái tình.......Mộng mị và đẹp như nền tranh vẽ, ghen một chút chính là mặt trời của những giai điệu tình yêu trầm lắng!

- Ghen? Xì, tôi cũng đẹp trai, tấm lòng lại tốt như vậy! Ai thèm ghen với mấy đứa con gái kia chứ... Cậu cũng đừng có mơ nữa đi!

- Thật sự không ghen? Ai nha, Tin thở dài:

- Vậy thôi giờ về đi, có một cô em ngực bự lắm hẹn tôi tối nay đi ăn. Vì cậu mà tôi lại từ chối cô ta. Nếu giờ mà tôi mở lời lại, không khéo tối nay lại là một đêm vui vẻ!

- Cậu dám?!

Can nhồm lên.....Tin chỉ chờ có thế, Chộp lấy vai Can, ấn xuống một nụ hôn....

Không còn ánh nắng của hoàng hôn, chỉ còn những cành liễu đong đưa ven hồ... như thì thầm với nhau rằng: Yêu. Phải chăng say hơn rượu, phải chăng ngọt hơn mật? Phải chăng đẹp hơn cả những gợn sóng li ti trên mặt hồ kia.....

Quần áo dần được khai mở... vương lại trên sàn...

- Tin, cậu nói xem, nếu đêm nay tôi lại ngủ với cậu, có khi nào thái giám tôi cũng không làm được không?

- Ngu ngốc, cậu xem lại nói nhảm cái gì nữa vậy?

- Cậu có thực sự thích những người ngực bự không, Tin?

- Tôi,không thích ngực ai hết, chỉ -thích- cậu.

Nói rồi, Tin cúi người, gặm lấy hạt đậu nhỏ của ai đó, hai thân hình quấn lấy nhau, không rời.....

Dục vọng bao trùm, cành liễu phất phơ. Sóng gợn mặt hồ... gọi trăng lên!

-

Một góc sân trường:

- Ha ha ha ha!

- Trời ơi lớp trưởng, cậu biết đùa thật đấy- Can cười muốn tắc thở!

- Cái gì mà đóng hoàng tử? Thôi, cho tao làm cái cây, mà thôi cái cây nào nói nhiều như tao chứ? Thôi thôi thôi...

- Can. Nghe tao nói. Tao thật quá bất đắc dĩ, nhưng Suzy nhất quyết nói nếu mày không đóng thì cô ấy cũng không đóng!

Can ngờ nghệch hỏi:

- Mày nói thật sao? chuyện quái gì vậy?

- Tao cũng không rõ.. không thể nào, - vị lớp trưởng đảo mắt nhìn Can từ trên xuống dưới – thở dài:

- Không có lẽ, Suzy lại có sở thích quái lạ như vậy?

- Ý mày là sao?

- Can, tao hỏi thật mày... mày... mày với Suzy có cái gì sao?

- Tao???.

- Mà dù sao danh sách cũng đã trình lên rồi, đây là kịch bản, mày xem đi, từ tối nay sẽ bắt đầu tập luyện

Đầu óc Can còn mơ hồ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đưa tay ra cầm lấy kịch bản như một con rô bốt.

- Suzy. Có thực sự cậu muốn Can đóng vai hoàng tử không? cậu?

- Ai đóng vai hoàng tử không quan trọng!

- Vậy tại sao?

- Ai quen với Tin mới là quan trọng, cậu không thấy sao? Tin tới tận cửa lớp tìm thằng Can đó!. Chắc chắn là có mối quan hệ không tệ. Nếu có thể lấy lòng Can, sau đó, từng bước từng bước tiếp cận với Tin....

- Tin nổi tiếng là mặt lạnh, nghe nói đã không có ít cô gái bị hắt hủi tới khóc đấy, cậu có chắc không?

- Không đánh cược sao biết mình thua?. Cứ vậy đi...

Can lững thững bước vào lớp,mấy đứa xì xào, cậu cũng chẳng quan tâm, bỗng dưng Suzy bước tới, Can vội vàng:

- Suzy à? Hay là... Hay là.... Cậu bị nhầm?

- Sao có thể chứ. Cậu thấy đấy, tớ thấy cậu vô cùng đáng yêu, thực sự, vở kịch này còn có cảnh hôn nữa. Những người con trai khác đều không làm tớ yên tâm, chỉ có cậu là đáng tin cậy?

- Nhưng tớ không đẹp trai...

- Cậu yên tâm, Trên sân khấu hóa trang vào rồi nhìn ai cũng giống ai.

- Nhưng tớ...

- Can, tớ cũng là bạn cậu, cậu phải giúp tớ chứ?

nhìn vẻ mặt xinh đẹp tội nghiệp của Suzy, đôi mắt to chớp chớp. Can cũng không thể từ chối:

- Haizz.. vậy được thôi,

Can thở dài, sau đó nhắn tin cho Tin

- Tối nay tôi phải tập kịch. Cậu về trước nhé.

Tin đang uống ly nước, nhận được tin nhắn, suýt thì sặc,

- Cậu nhắn tin lộn sao? đóng kịch?

- Không lộn... Thôi vào tiết rồi, có gì sẽ nói sau...

Đóng kịch? Tin chỉ nghĩ đơn giản là Can sẽ đóng làm quân lính hay đại loại một cái vai nhỏ như kiến thôi, nên cũng chẳng hỏi nhiều,

Thế mà ngày cuối tuần này Can liên tiếp cáo bận, nói là đi tập kịch mà đến tận đêm mới về, Làm Tin tức chết!, giờ đã là h chiều. Nhắn tin cho Can, muốn đi ăn cùng, lại nhận được cái tin y như mấy tin cũ:

- Đang tập kịch. Cậu cứ đi trước đi.

Tập kịch, được lắm, để tôi đến xem cậu tập cái kiểu gì?

Bánh xe đổi hướng,

Trong khi đó, trong hội trường:

- Suzy à, tớ xin cậu đó, đổi người khác được không?

Hai bọng mắt của Can sắp biến thành màu đen khỏi cần make up luôn rồi, nội việc nhớ kịch bản cũng khiến não cậu sắp nứt làm đôi!

Mấy ngày liên tiếp tập kịch, Mọi người đã phải sửa cái kịch bản đến đen kịt, gạch gần hết lời thoại của Can, vô cùng chán nản:

Người đẹp trai khoác lên người cái rẻ rách cũng đẹp trai.

Người xấu khoác lên người gấm vóc lại thấy khổ cho cái gấm vóc!

Không thể hình dung nổi sự thê thảm của cả đội kịch bây giờ.

Lớp trưởng đành tuyên bố:

- Thôi, cái nào cắt được cắt hết. Giờ diễn cảnh hôn đi. Có mỗi cảnh này là không cắt được thôi!

Cả đoàn thở dài, Can cũng mệt lắm rồi, cảm giác như giờ nếu được thả ra khỏi cái hội trường này, người cậu sẽ lập tức bay lên mây, cậu sắp ăn hết được cả con bò mộng vì đói rồi!!!!! quá là thê thảm mà!!!!!!!!!!

-- action!

Can, đưa mặt lại gần Suzy một chút, nào,gần một chút nữa- lớp trưởng liên tục nhắc nhở- Tay, cái tay, Can, để lên eo Suzy. Suzy nhắm mắt lại.... Hôn đi!

----Rầm!!!!!!!

Cái cửa hội trường chính là nạn nhân đầu tiên, tiếp đến là cái bàn bị xô, tiếp đến là mấy cái ghế ngã chổng vó,

Tiếp đến là một lãng hoa ở đâu bay trúng đầu ông lớp trưởng!

Cả nhóm chục đứa đứng chết đứng. Không ai kịp phản ứng gì, Một bóng người nhảy lên trên sân khấu, một tay giằng Can ra, một tay dùng lực đẩy,, Suzy ngay lập tức ngã lăn về phía sau., cô nàng cũng chỉ kịp hét lên:

- Á!!!!!!!

- Cậu,... Cậu... cậu... Can lắp bắp...

- Can! Cậu giỏi lắm! lại dám giấu diếm tôi!

- Tôi... tôi....

Can còn đang bất ngờ khi thấy Tin đến, Tin định kéo cậu đi thì vị lớp trưởng ôm đầu chạy đến

- Cậu làm gì vậy?

- Đúng vậy, đúng vậy, cậu làm trò gì vậy?

- Cả đám sau khi hoàn hồn thì nhao nhao, Suzy cũng đã đứng dậy, khóc thút thít ở bên cạnh Can,

Tin lập tức kéo Can tránh hẳn ra bên cạnh mình,xa chỗ Suzy:

- Không phải mấy người đang định đóng cảnh hôn sao?

- ???

- Được, vậy tôi thỏa mãn lũ các người!

Nói rồi, trước sự chứng kiến của cả chục cặp mắt trong đội kịch,

Tin đặt xuống miệng Can – một nụ hôn thật sâu.

Sững sờ! cả bọn suýt thì rớt hết tròng mắt. Suzy đứng ngay đó, không cả khóc được nữa!

Tiếng Tin vô cùng đanh cứng, đánh vỡ bầu không khí"

- Đóng xong, mấy người cũng đã xem xong. Vậy thì dẹp ngay cái trò này đi!

- .....

- Nếu ngày mai tôi không thấy được tiết mục xin rút. Lớp các cậu đừng hòng sống yên!.

Nói rồi, Tin kéo Can đi. Trước khi ra khỏi hội trường. Tin bỏ lại một câu:

- Cậu ấy là người của tôi! Cũng chỉ có thể hôn tôi. Các người, hãy nhớ lấy!

- Còn cậu, Can. Hãy xem tôi trừng phạt cậu như thế nào!

Khi cái đôi oan nghiệt đó rời khỏi được chút, vẫn còn nghe thấy tiếng của Can vọng lại

- Cứu! Cứu! Ai cứu cái mạng nhỏ của tôi không! Mẹ ơi!!!! Lemon ơi!!!!!!!

- Vô ích thôi, đừng quên bạn trai cậu là ai - Tin -Metthanat

==========

Yêu một người, chỉ vì người ấy là chính họ!

NẾU THẤY HAY VUI LÒNG BÌNH CHỌN CHO EM + SHARE CHO NHIỀU NG BIẾT BÀI EM NHÉ.

HÃY ĐỂ LẠI CẢM NHẬN CỦA MÌNH Ạ! XIA XIA!

Truyện Chữ Hay