Sau khi phát hiện ra người cùng ở một nhóm thì họ đều ôm nhau cười vui vẻ, rồi họ cũng phải chọn ra cái nghệ danh để mà còn gọi cho nó gọn.
–Trương Nghệ Hưng và nghệ danh Lay
Trương Nghệ Hưng là một người rất chăm chỉ, nhưng cũng rất mê ngủ, cộng hai cái này vào thì cậu chính xác hay trong tình trạng mệt mỏi thiếu ngủ.
Một hôm, cậu vừa đi vừa ngủ trong đại sảnh SM, cái thói quen này cũng do Kim Jun Myeon hay chính là vừa thay cái nghệ danh chảnh choẹ SuHo mà ra, cứ tự tiện chiều cậu, riết rồi cậu có thói quen vừa đi vừa ngủ.
Lại thêm cái bản tính thỏ trắng ngơ ngác hết nói nổi của cậu, chắc chỉ có Jun Myeon dám hốt cậu quá.
-anh ơi cho em hỏi … phía xa có một cô bé thực tập sinh nào đó gọi lớn, nhưng hơhơ, Nghệ Hưng nhà ta đang ngủ căn bản nào có nghe thấy gì a, cứ thế đi thẳng thì lại đâm luôn vào cô bé đó, người ngã lăn, may là không môi chạm môi nhưng … cậu lại úp mặt vào ngực cô bé đó, ngủ ngon lành.
-Zhang YiXing. Kim Jun Myeon từ xa thấy vậy liền chạy lại, đưa Nghệ Hưng đi mất.
Cô bé ngơ ngác nhìn theo, cái ngày gì vậy, vừa đi hỏi đường thì bị sàm sỡ, chưa kịp nói gì thì đã thấy hắn ta đã ngáy o o trên ngực mình, chưa kịp đá tên sàm sỡ này ra thì đã bị người ta kéo đi mất rồi???
-Myeonie, em muốn ngủ. Nghệ Hưng dựa đầu vào vai Jun Myeon, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc liền ngọt ngào nói.
-Đồ ngốc này, chỉ biết ngủ thôi à. Jun Myeon ngồi xuống ghế, đặt cậu nằm xuống đùi mình, xoa nhẹ đầu cậu nói, bỗng nhiên, trong cơn mê ngủ, cậu mơ màng dùng cả tiếng Trung lẫn Hàn nói thành: người ta là Lay mà (người ta là mệt mà, Lay đọc giống Lia theo tiếng Trung nghĩa là mệt mỏi).
Thánh Phàm nghe thấy liền bật cười, đi kể khắp nơi về vốn tiếng Hàn chán đời của Nghệ Hưng, từ đó, nghệ danh Lay của Nghệ Hưng ra đời.
– Thánh làm màu Ngô Diệc Phàm và nghệ danh Kris
Chuyện kể có ngày, thánh Phàm đói ăn liền vớ được chiếc bánh bao của Min Seok ăn lấy ăn để, kết quả là phải nói chuyện với Tào Tháo tiếng đồng hồ liền do bánh bao của anh đã để ngoài ngày.
Phía ngoài nhà vệ sinh, Tử Thao nhăn nhăn cái mặt, day trán lạnh lùng nói: tắm xong rồi hẵng ra.
Thánh Phàm nghe tình yêu của mình nói vậy, tim đau quằn quại chửi thề: con mạ nó chứ bánh bao.
Sau khi tắm rửa, anh chàng ra ngoài, vung bút vẽ Min Seok trong cảm hứng nhất thời:
Mặt tròn bánh bao, mắt nhỏ ti hí, lại còn to một nhỏ, lông mày cái thấp cái cao, môi thì vẽ thành cái hotdog
Hoàng Tử Thao từ đâu xà vào lòng Diệc Phàm, nhìn thấy bức tranh liền khâm phục tài hội hoạ “thiên bẩm” của thánh Phàm
Anh lại còn vung bút viết tên nước Hàn sai be bét liền bị ChanYeol nhìn thấy, bắt anh đọc lại, rồi biết mà sửa, kết quả anh đọc Korean lại bị lạc giọng trong lúc tức giận nhìn ChanYeol mà đọc thành Kris.
Vậy là – thánh Kris ra đời.
– thánh Troll Kim Jong Dae và nghệ danh Chen.
- aaaaa, Chen WiTinh, anh ta thật đẹp trai. Jong Dae ngồi sofa hét lên, người lắc lư theo tiếng nhạc của Trần Vỹ Đình.
Kết quả, Min Seok hay giờ đã thành XiuMin nghe được, người vì thế mà cãi nhau:
- là bỏ nhạc, là bỏ hyung, em chọn đi. XiuMin hét lên.
-Vậy hyung chọn bánh bao hay chọn em. Jong Dae cũng hét lại, chợt sau s suy nghĩ, XiuMin xụ mặt, ôm chặt bánh bao trong tay, đi thẳng về phòng.
tháng sau, vẫn còn giận nhau cho nên Jong Dae quyết định là sẽ chọc cho đến cùng với tên bánh bao đó.
XiuMin đang ngồi xem TV thì chợt thấy một chương trình trực tiếp, đã thế anh còn thấy bóng hình ai đó quen thuộc cầm bảng tên Chen WiTinh rõ to dưới khán đài.
Hôm sau, khi Kim Jong Dae trở về liền thấy XiuMin ngồi thừ ra ngoài sofa.
-tên chết dẫm, Chen Chen suốt ngày cứ cái tên Chen Chen gì đó, rồi còn trốn sang Trung Quốc, chết bầm mà, chúng ta chia tay đi. Xiu Min tuôn ra một tràng rồi quay đi, nước mắt anh rơi lăn dài trên hai gò má, bỗng nhiên từ sau cảm nhận được cái ôm thật chặt từ Jong Dae: em xin lỗi hyung mà.
Thánh Kris ngồi trong bếp nãy giờ nghe hết chuyện của họ, đem kể tứ tung, BaekHyun biết chuyện, liền ý kiến một chút – từ đó Chen ra sàn.
Kết quả, nghệ danh của các anh đã định, mà ai cũng biết rồi đấy (không biết thì mình cũng chịu)
Thế nhưng, sau debut, việc chia Exo thành nhóm nhỏ K và M lại khiến con người nào đó nước mắt lưng tròng, muốn phá tan cái nhà của ông nào cho ý tưởng chia nhóm nhỏ, lại còn để M sang Trung hoạt động năm nữa chứ.
Vâng con người đó chính là HunHan và SuLay.
Lay ngơ ngác nghĩ hồi lâu, liền quay qua nhìn chằm chằm SuHo – tình yêu của cuộc đời anh, mắt ứa lệ: Myeonie a, năm sau em có hết ngơ không nhỉ?
Mọi người nhìn Lay – vẻ mặt mi mà hết ngơ ta chết liền.
Lúc đó SeHun vừa tốt nghiệp, liền nhuộm quả đầu con vẹt màu sặc sỡ, LuHan quay qua chỗ SeHun, cũng nước mắt lưng tròng nói: Hunnie a, một năm sau em còn để tóc con vẹt nữa không?
năm sau:
Sân bay xuất hiện bóng dáng của mấy chàng trai vừa mới nổi tiếng ngất trời EXO – M bước ra khiến người xung quanh không khỏi cảm than về vẻ đẹp của họ.
Đi trước là thánh Kris và Tao, trong khi Tao tung tăng thảnh thơi thì chàng trai hơn mét rưỡi kém mét Kris đi bên cạnh phải đẩy nguyên cái vali bự chảng lệch kệch nặng nề.
Phía sau cũng chẳng khác là mấy mà có phần thê thảm hơn trong khi ngoài vali hành lý còn có túi trên vai … toàn bánh bao trong khi cậu chàng bên cạnh vẫn thảnh thơi gặm bánh bao.
còn người đi cuối thì
- Lay a, giúp hyung tý đi. LuHan mệt mỏi nói.
- hyung không sợ hành lý rồi cũng ngơ như em sao?
- hành lý mà cũng ngơ được à. LuHan bực bội hét lên, chết tiệt, cái lý thuyết cùn gì đây???
- hyung bảo SeHun ra mà đẩy phụ hyung. Lay cũng hét lại, thực ra vì người đều bị say máy bay đâm ra bực bội chứ tình cảm thì tốt lắm à.
- Zhang YiXing. LuHan gầm lên, đạp ống chân Lay một cái rồi mặt lạnh bước đi.
- LuHan, Hyung là đồ xấu xa. Lay xoa xoa ống chân đau nhói ngơ ngác một hồi rồi nhìn ông anh hơn mình hẳn năm chưa đầy tháng mắng thầm.
- Xing Xing. SuHo từ xa nhìn thấy tiểu bảo bối liền lao đến.
- Oh Se Hun, có muốn tối nay ngủ sofa không? LuHan trừng đôi mắt nai lên rồi ném mấy cái vali về chỗ SeHun ngơ ngác.
Trên xe:
-Channie a, ăn bánh đi…
-Không, Baekie ăn đi …
-Không cậu ăn cơ …
-Không cậu ăn …
-Mẹ kiếp, để bố ăn. Thánh Kris một năm không xuất hiện, vừa định chui vào xe đã thấy thằng nhỏ thân thân mật mật, mẹ nó, đã mệt thì còn chớ, thật muốn đạp thằng này ra khỏi xe.
-Aaa, Kris hyung, em nhớ hyung. Kai từ xe đi xuống đang định chạy đến ôm thì bị Tao đạp sang bên: chồng anh, vợ chú bên kia. Chỉ chỉ vào D.O, trên mặt còn hiện lên dòng chữ rõ to: coi chừng gấu trúc kungfu của anh.
Kai nuốt cái ực “nỗi nhớ” Kris xuống họng quay ra ôm XiuMin, từ xa Chen đi đến hét: bánh bao Trung Quốc miễn phí đây, ai ăn không?
Vèo, hết bay, Xiu Min chợt oà khóc: sao không ai phần anh với … ừm ừm … ngon ngon a.
Đang định oà lên lớn hơn, anh cả liền bị thánh Kris nhét cái bánh bao vào miệng, im bặt.
- đôi kia đâu? D.O cuối cùng cũng lên tiếng nói.
-Vào khách sạn rồi. SeHun từ xa kéo hành lý đi sau, LuHan đi trước nghe thấy liền nói.
-Hả???. người đồng thanh, mặt đần ra.
-Thực ra Lay hyung ngủ rồi, SuHo hyung nhờ người vào kéo hành lý giùm để còn đưa Lay hyung ra. SeHun nói, mọi người ngao ngán, sao ngủ hoài được vậy nhỉ Lay???
-Để hyung. Thánh Kris hôm nay tự nhiên lòng tốt dâng cao xung phong
Nhưng thực ra …
phút sau, Kris thảnh thơi đi ra, phía sau là SuLay, nhưng sao Lay lại … ướt hết thế kia.
- NGÔ DIỆC PHÀM, TÊN CHẾT BẦM, EM MUỐN ĂN ĐỒ LAY HYUNG NẤU. Tao hét lên sau khi nếm thử mấy món mà D.O chuẩn bị, có thể nói D.O nấu ăn được, nhưng Lay lại nấu rất ngon, cho nên Tao luôn chỉ muốn ăn của Lay nấu thôi.
- hày, hyung đâu biết là ốm dễ thế. Kris thở dài, vợ giận rồi, gây ra hoạ rồi (ai bảo hất nước vào người ta làm chi).
- tối ra phòng khách ngủ. Tao buông đũa bỏ về phòng.
SuHo đêm đó thức trắng trông Lay, đến gần sáng mới ngủ liền được Lay đặt lên giường rồi chạy ra nấu cơm.
-Kỳ ta, hôm nay D.O nấu ngon vậy. Chen thắc mắc.
-Không có, em thấy Kyung Soo vẫn đang ôm Kai ngủ mà. BaekHyun nói.
-Vậy ai nấu? Chan Yeol gật gù
-Hyung nấu. Lay từ trong bếp đi ra nói.
-Xing Xing, em đâu rồi Xing Xing. SuHo chạy ra hét lớn, nhìn thấy Lay liền ôm lấy: Xing Xing nhớ em quá.
Cũng phải, từ hôm qua Lay chỉ có ngủ thôi à.
Nhưng mà đồng loạt KTX con người còn lại sao lại cảm thấy lợ miệng thế nhỉ (mấy anh chả nhẽ không thế?)