năm sống trên đời, cậu học sinh lớp Kim Jun Myeon chưa bao giờ cảm thấy kỳ lạ như hôm nay, mặc dù cậu cảm thấy may mắn hôm nay chắc chắn không phải điều xấu, ừm, nhưng chắc cũng chẳng tốt lành là mấy.
Ông trời mọi hôm đều chổng mông vào mặt cậu, hôm nay lại tốt đến nỗi quay lại cười sáng láng vậy sao, hứ, cậu mới là cóc thèm cười với ông ta.
Sở dĩ, điều kỳ lạ mà cậu cảm thấy đó, đầu tiên chính là ba mẹ cậu – ông bà Kim
Mẹ cậu, bà Kim, năm trở lại đây chả hiểu vì lý do gì mà đi công tác mất dạng năm cùng ông papa Kim rảnh rỗi tại Mỹ, hại cậu chỉ có thể trong năm vật vã sống chung nhà với … anh bảo vệ, làm hại anh bảo vệ tuổi mà cứ bị cậu nhóc bám theo không tán được gái ế dài cổ họng, thầm trách ông quản gia lén bỏ theo ông bà Kim sang Mỹ hưởng thụ.
Vậy mà, sáng nay họ lại ở nhà.
Cậu vừa bước xuống lầu liền nhận được nụ cười tươi rói của mẹ, liền trượt cầu thang cái, đau hết cả chân, đến khổ.
Mẹ cậu còn tươi cười đỡ cậu: Jun Myeon à, con không cần nhớ mẹ vậy đâu.
Cái khỉ khô, bỏ đi năm , cái nỗi nhớ cậu dành cho mẹ cứ tưởng luôn cay cáy trong lòng, nhìn thấy mẹ là vui lắm, ai ngờ, cậu thấy mẹ rồi, nỗi nhớ tan biến đâu mất, chỉ còn lại hình ảnh món cá chiên giòn đen thui hay món canh chân giò kim chi đến khó nuốt của mẹ mà muốn chạy mất.
Đúng là mẹ cậu nấu ăn ngon, nhưng chỉ dừng lại ở món Mỳ Ý, còn những món khác thì …
Cậu liền dùng chiêu ù té quyền khi nhìn thấy bàn thức ăn kỳ dị của mẹ: chào mừng ba mẹ về nhá, con đi học đây, chiều về nói sau. Rồi chạy biến.
Trường trung học KangNam:
-Kim Jun Myeonnnnnnnnnnnn. Cô giáo chủ nhiệm thân yêu hét lớn, căn bản là đủ thủng lỗ tai của Jun Myeon.
Jun Myeon ngồi góc giật nảy mình, thôi tiêu đời rồi.
-cậu, hôm nay SM đến giao lưu, cậu, ngồi xó cho tôiiiiiiiii. Cô Lee – chủ nhiệm tiếp tục hét lên.
Căn nguyên của mọi chuyện là:
Ngày hôm qua, có một trường đại học về giao lưu, cậu học trò đẹp trai, ưu tú, hát hay Kim Jun Myeon được chọn thay mặt trường lên hát.
Thế rồi, đang hát, cậu liền bị một cậu nam nghịch ngợm ngồi dưới trêu chọc, tức mắt cậu liền cầm Micro ném cậu nam sinh đó, chuyện có lẽ sẽ đơn giản hơn nếu như cái Micro thân yêu ấy không bay vào giữa mặt … hiệu trưởng.
bản kiểm điểm nữa được thêm vào góp phần phủ trắng cái bàn toàn bản kiểm điểm của cậu, vâng, bản kiểm điểm này đã là bản thứ kể từ ngày cậu vào trường.
Căn bản là, dù học rất giỏi, nhưng cậu cũng nghịch rất giỏi, ví dụ như có lần trèo tường trốn cùng đám bạn đi chơi bị giám thị bắt gặp, cậu hùng dũng ném thẳng chiếc giầy adidas thân yêu vào mặt thầy giáo rồi chưa kịp ù té quyền theo đám bạn thì tự trượt chân ngã xuống đè bẹp ông hiệu trưởng vừa đi đến.
Hay như lần ăn vặt trong lớp bị thầy giáo bắt gặp, cậu liền nhét chiếc bánh bao đang ăn dở vào tay thầy giáo sau đó cầm tay đang cầm nửa cái bánh bao dí lên mồm thầy và mời thầy ăn rất tự nhiên, rồi, thầy giáo cũng rất tự nhiên ném cái bánh bao đi, rồi rất tự nhiên nắm tay cậu kéo cậu lên … phòng hiệu trưởng.
Đúng, cậu rất có duyên với hiệu trưởng …
Vậy là hôm nay, dù rất muốn quậy phá, nhưng cậu lại ngồi khép nép góc dưới sân trường, thấy chưa, đã nói chẳng có gì với cậu là tốt đẹp.
Vậy nhưng, suy nghĩ ấy liền bị đá bay ra khỏi đầu vì có nhân viên SM đến hỏi chuyện cậu, rồi trực tiếp đưa cậu danh thiếp mời cậu đến buổi thử giọng của SM, trong khi cậu chả hiểu, lúc đó họ lại thấy cậu ngượng ngùng nữa, cậu là đang chửi thề với vận số của cậu mà, chả nhẽ lại kỳ vậy?
Và rồi, cậu cũng được tuyển vào SM, và rồi, Thế mà rồi, năm sau, cậu chín chắn khó tả trước tuổi thơ dữ dội của cậu.
Cậu ra mắt với tư cách trưởng nhóm EXO K sau năm thực tập, và rồi, cậu cũng dẫn dắt EXO tốt đẹp đến hôm nay.
Có lẽ từ đó, cậu đã không còn đen như cậu nghĩ nữa, không còn cảm thấy ông trời quay mông về phía cậu nữa và cậu cũng không phải ngậm đắng nuốt cay ăn mấy món ăn của mẹ cậu nữa (ngoại trừ mỳ ý).
Nhưng. Vâng lại nhưng đây ạ.
Đó là chuyện sau này, còn hiện tại, cậu vẫn đang nói chuyện với ông Tào Tháo mới đáp máy bay gấp sang Hàn sau khi ông ta hồi sinh trong WC.
Tất cả chỉ vì món thịt kho của mẹ yêu của cậu.
So với Laeder đại nhân, chuyện của cậu Maknae này có lẽ là … dữ dội hơn vạn mũ e nờ lần.
Sáng sớm mùa đông nào đó …
-OH SE HUN, CẬU CÓ TÍNH LẾT CÁI THÂN TÀN DẬY ĐI HỌC KHÔNG? Oh Se Ho, ông anh trai bá đạo của cậu bác cái giọng như loa phóng thanh hét lớn.
Tầng , cậu chàng nào đó tên Oh Se Hun vẫn ngủ ngon lành
Ông anh thân yêu của cậu cuối cùng cũng không đợi được nữa, rời bước chân ngàn vàng của mình lết lên tầng , vừa đi vừa nói: là anh lên gọi, tháng cắt trà sữa, là cậu tự lết cái xác ra khỏi cửa.
giây sau, một cái xác chạy ra trong tư thế mắt nhắm tịt, Oh Se Ho trố mắt, đó, có phải em trai đẹp trai sáng láng của anh không vậy trời?
Cái anh chàng mắt nhắm tịt, đầu tổ quạ, khoác chiếc áo khoác dài ngoằng đến đầu gối và không mặc quần kia ngáp dài uể oải: sao anh lại muốn cắt sinh mạng của em chứ, tháng không có sinh mạng có thể sống nổi sao.
Oh Se Ho trừng mắt quát: phút thay đồ đi học, không nói nhiều.
Sau đó anh quay bước đi xuống lầu, thầm lắc đầu ngao ngán, em trai anh đẹp trai thật đó, nhưng là trừ lúc mới ngủ dậy ra.
Trường Học:
-bạn ơi. Oh Se Hun vừa bước vào trường, mon men đến cửa lớp thì bị một giọng nói ngọt như kẹo kéo lại, cô bé có khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu đi đến.
-bạn gọi mình à? Oh Se Hun nhìn cô bé đó, trời ơi, đó chả hải là người cậu thầm thương trộm nhớ tên Song Mi hay sao? trời đất, tim cậu đập thình thịch mất rồi.
-ưm, bạn … có thể gởi lá thư này cho bạn học Wang ngồi cạnh bạn được không? cảm ơn bạn nhiều. cô bé ngượng ngùng dúi vào tay cậu lá thư, nói rồi chạy biến.
Đùng, tim cậu bị ai đó bắn cái, vỡ tan tành.
(Oh Se Hun tuổi: mẹ kiếp, yêu thầm con bé đó hơn năm, kết quả nó lại thích tên Wang béo mới tức chứ)
Oh Se Hun thất tình nghiêm trọng, thất thểu bước vào lớp đặt lá thư cái uỳnh trước mặt Wang béo nói: của mày đây.
Giờ về, bọn bạn trong lớp rủ nhau đi ăn bánh gạo cay, cả tên Wang béo cũng đi, Oh Se Hun cười hắc ám đi mua bánh thay mọi người, tiện thể mua một phần anh trai dặn.
Wang béo là thằng không biết ăn cay, vì thế cậu liền cho cậu ta phần đặc biệt … có thêm rất nhiều ớt, haha, cho mày cay chết.
Vừa ăn vào mồm, Wang béo đã ho sặc sụa, đỏ mặt tía tai, kêu giời vái đất chửi bạn học Oh thì bạn học Oh nhà ta đã biến mất dạng.
Từ xa xa, có anh chàng « khả nghi » nhìn Oh Se Hun nói:
-nhìn cậu bé kia đi. Anh chàng áo nâu nói
-ưm, trông cũng được đấy. anh áo đen nói lại
-đi theo cậu ta đi. Anh áo nâu lại nói
-đi theo làm gì? trực tiếp lao ra là được rồi. nói rồi anh chàng lao ra chỗ Oh Se Hun: chào cậu bé.
Oh Se Hun lo lắng nhìn anh chàng, chợt nhớ đến lời mẹ dặn, thấy người lạ hỏi phải chạy, họ căn bản đều là người xấu xa, có ý đồ …
Trong đầu Oh Se Hun nhanh chóng hiện lên viễn cảnh … bắt cóc trẻ em … hay là giết người cướp của???
Khoan, mình có gì đâu mà cướp … ngoại trừ …
-aaaaaa, giết người cướp Tteokbokki. Bạn nhỏ Oh nào đó hét lên, chạy té khói.
anh chàng tuy có hàng ngàn dấu??? trên đầu vẫn nhanh chóng chạy theo.
Oh Se Hun vừa chạy vừa lẩm bẩm « chết tiệt, mình đâu có muốn die sớm vậy đâu, mới cái xuân xanh lè xanh lét mà đã đội nắp quan tài thì thật là uổng mà »
phút sau:
- hết nổi nữa, chết tiệt, mấy anh thèm Tteokbokki đến thế à? nè, tôi cho cả bịch luôn nè. Oh Se Hun thở hồng hộc đưa bịch bánh cho anh chàng kia nói.
Được thôi, vì cậu sợ tối, nên không muốn nằm trong cái cỗ tấm nào đó đâu, cóc ghẻ mà, vậy thì thà cho họ bịch bánh cho xong chuyện – cậu nhóc Oh ngây thơ nào đó nghĩ.
anh chàng ngơ ngác nhận bịch bánh, rồi nhìn nhau, mặt đần thối.
Còn Oh Se Hun thì nhẹ dạ quay đi, nhưng cậu vẫn cảm thấy có người đi theo nên liền quay phắt lại: anh còn theo tôi làm gì? tôi hết rồi. Oh Se Hun ngó trước ngó sau, đề phòng nhảy lùi lại phía sau nói.
-tôi … tôi chỉ là muốn đưa cậu cái này, và mời cậu đến buổi thử giọng. Anh chàng áo nâu đưa cậu tờ danh thiếp
… SM … Entertainment....
Ngẩng đầu lên thì anh chàng đã đi mất đoạn.
Và rồi, SM xuất hiện thêm cậu thực tập sinh
Exo có cậu Maknae dễ thương
Và đó cũng chỉ là tương lai.
Còn hiện tại, cậu đang khóc dở mếu dở vì mất đi sinh mạng của cậu – trà sữa yêu quý trong tháng trời …
Vì dám làm mất … Tteokbokki của anh trai đại nhân.