Phiên Ngoại : Ba ơi, mình đi đâu đó?
Hoắc Hi vốn không muốn mang con trai đến tham gia chương trình tống nghệ nổi tiếng toàn quốc này. Thứ nhất là vì tình hình internet thời nay không an toàn, hở một chút sẽ dẫn phát chiến tranh bàn phím. Thứ hai là vì cậu nhỏ nhà anh là một tên nhóc nghịch ngợm lanh lợi, một khi nháo lên là chỉ có Thịnh Kiều mới trị được, ngay cả anh cũng bó tay chịu chết.
Lần thứ hai đạo diễn chương trình tới đưa thiệp mời, tiểu Hoắc Hi đang ở nhà, một người ngồi dựa cửa sổ chơi xếp gỗ. Cậu nhóc bé bé xinh xinh, đáng yêu mười phần, kế thừa toàn bộ gen tốt đẹp nhất của ba lẫn mẹ, lại còn ngoan ngoãn, mới tuổi đã thuộc cả trăm bài thơ, thuộc bảng cửu chương, còn học song ngữ, nói tiếng Anh rất chuẩn.
Giờ phút này, cậu bé yên tĩnh ngồi xếp gỗ.
Đạo diễn là người rất biết dụ trẻ con, đợi Hoắc Hi vào trong rót nước liền lăn xăn chạy qua làm quen.
“Tiểu Hoắc Hi, cháu đang chơi gì đó?”
Tiểu Hoắc Hi dùng giọng sữa trả lời.
“Chơi xếp gỗ.”
Đạo diễn cầm một khối gỗ lên, hỏi.
“Một người chơi có chán không? Có muốn chú chơi cùng không?”
Tiểu Hoắc Hi banh mặt, nghiêm túc lắc đầu.
“Dạ không cần. Cháu quen rồi.”
Đạo diễn bị chọc cho cười lên.
“Quen rồi? Chẳng lẽ ở nhà cháu luôn chơi một mình à?”
Cậu nhóc giống như bị chọc trúng nỗi đau, ủy khuất gật đầu.
“Baba chơi với mama. Mama chơi với baba. Hổng ai chơi với tiểu Hi hết.”
Vừa vặn, Hoắc Hi bưng nước ra tới, nghe giọng nói uất nghẹn của con trai, cũng bị chọc cho cười.
“Mama ở nhà liền chơi với con, buổi tối cũng ngủ với con. Trẻ con nói dối là không ngoan nha, sẽ không được uống sữa bò.”
Tiểu Hoắc Hi tức khắc nước mắt lưng tròng.
“Nhưng nửa đêm Hi Hi tỉnh lại cũng không thấy mama a~ Mama đều lén lút đi tìm baba~”
Hoắc Hi: “…”
Đạo diễn nghẹn cười thật cực khổ.
Tiểu Hoắc Hi lại cầm một khối gỗ, xếp lên trên, vẻ mặt ưu thương nói tiếp.
“Baba yêu nhất là mama. Mama yêu nhất là baba. Hổng ai yêu tiểu Hi hếtttttt!”
Chính vì lời nói này của con trai mà Hoắc Hi mới quyết định tham gia chương trình.
Thịnh Kiều đang quay phim điện ảnh, biết Hoắc Hi muốn mang con tham gia chương trình “Ba ơi, mình đi đâu đó?” mà cô còn đặc biệt chạy trở về một chuyến. Cô giúp hai cha con chuẩn bị hành lý, sắp xếp áo quần, dặn dò tiểu Hoắc Hi phải nghe lời baba, ở bên ngoài không được khóc nháo.
Tiểu Hoắc Hi ở trước mặt Thịnh Kiều luôn là bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu, hoàn toàn khác xa với bộ dáng lên án “không ai yêu cậu” ở trước mặt Hoắc Hi. Cậu ưỡn ngực nói.
“Mama yên tâm, con sẽ chiếu cố baba thật tốttttt.”
Trước khi xuất phát, tổ tiết mục quay một đoạn phỏng vấn ngắn, cơ bản chỉ hỏi Hoắc Hi có từng một mình đưa con trai đi du lịch chưa, có từng một mình chăm sóc con trai chưa, có tự tin hay không.
Khi phỏng vấn tiểu Hoắc Hi, đạo diễn đặc biệt ôm cậu nhóc đặt lên ghế xoay tròn. Tiểu Hoắc Hi mặc cái áo in hình người Nhện, hai chân lắc lư qua lại, đầu nghiêng nghiêng, đáng yêu đến mức khiến toàn bộ nhân viên công tác muốn ôm tim.
Đạo diễn hỏi.
“Hi Hi à, sắp phải đi xa cùng baba rồi, cháu có vui không?”
“Nếu có mama nữa thì càng vui. Vì sao mấy cô chú không cho cháu mang theo mama vậy?”
“Bởi vì mama bận làm việc kiếm tiền mua đồ chơi cho Hi Hi nha.”
Tiểu Hoắc Hi cái hiểu cái không, miễn cưỡng gật đầu.
“Vậy được rồi.”
Đạo diễn lại hỏi.
“Hi Hi thích nhất là baba hay là mama?”
Tiểu Hoắc Hi chớp chớp mắt.
“Đều thích. Mama nói không thể bất công.”
Mọi người cười rộ lên. Đạo diễn hỏi tiếp.
“Mama còn nói gì nữa không?”
Tiểu Hoắc Hi bẻ ngón tay, nghiêm túc đếm số.
“Mama nói, baba là người khiêu vũ đẹp nhất thế giới, ca hát hay nhất thế giới, diễn kịch xuất sắc nhất thế giới, lớn lên đẹp trai nhất thế giới.”
Tiểu Hoắc Hi đưa tay chống cằm, dùng giọng sữa kể chuyện.
“Có một lần, cháu xem một vị caca biểu diễn trên tivi, hay lắm. Cháu đòi mama dẫn cháu đi xem caca biểu diễn. Mama đáp ứng. Cháu còn mua hoa để tặng caca nữa nha. Nhưng đến lúc tới nơi, nhìn lên sân khấu lại chỉ thấy baba đang biểu diễn.”
Tiểu Hoắc Hi ủy khuất muốn khóc.
“Mama nói, sân khấu của baba là đẹp nhất, xem baba đủ rồi.”
Toàn bộ nhân viên cười muốn điên luôn.
Dạy fan, nên dạy từ thuở còn thơ nha~
Ngày quay đoạn giới thiệu, Thịnh Kiều có mặt ở nhà. Cô mở cửa mời nhân viên vào tham quan phòng ngủ của tiểu Hoắc Hi.
Phòng ngủ của cậu bé được trang trí bằng hình ảnh siêu anh hùng, ngay cả ra trải giường cũng là hình ảnh chiến đội anh hùng. Tiểu Hoắc Hi có dáng ngủ rất ngoan, nằm nghiêng, đè một nửa mặt, mông nhỏ dẩu lên.
Tổ tiết mục muốn quay cảnh Hoắc Hi gọi con trai rời giường thay quần áo.
Cậu nhóc ngủ nướng không thèm dậy. Hoắc Hi ôm kiểu nào, lăn kiểu nào cũng không gọi nổi. Tiểu Hoắc Hi lè nhè.
“Muốn mama hôn hôn một cái.”
Hoắc Hi hỏi.
“Baba hôn không được sao?”
Cậu nhóc xoay mông vào mặt Hoắc Hi.
“Baba hổng thơm bằng mama.”
Giữa tiếng cười của tổ tiết mục, Thịnh Kiều phải chạy vào, quỳ gần mép giường, ôn nhu ôm tiểu Hoắc Hi từ trong chăn ra, cô hôn cái má phính phính của cậu, nhẹ giọng nói.
“Sáng mai không có mama, Hi Hi phải nghe lời baba ngoan ngoan rời giường, nhé?”
Tiểu Hoắc Hi ôm cổ Thịnh Kiều, cọ cọ nhõng nhẽo. Cậu nhóc biết nếu đã hứa thì phải làm được, nhưng cậu thật sự không chắc ngày mai cậu có thể ngoan ngoãn rời giường hay không, thế là im lặng không nói lời nào.
Thịnh Kiều nói tiếp.
“Mama sẽ xem tivi nha. Nếu Hi Hi khi dễ baba, làm baba mất vui, mama về sau sẽ không đọc truyện dỗ Hi Hi ngủ nữa nha.”
Tiểu Hoắc Hi tức khắc gật đầu.
“Con nhất định nghe lời baba.”
Thịnh Kiều khẽ cười, liếc nhìn Hoắc Hi.
Tiểu Hoắc Hi chứng minh bản thân rất nghe lời, rất ngoan ngoãn, tự động đứng lên mặc quần áo, còn đứng lên ghế nhỏ tự đánh răng rửa mặt luôn. Hoắc Hi đứng bên cạnh. Hai cha con chung khung hình, cùng đánh răng, ấm áp đáng yêu muốn chết.
Thịnh Kiều làm xong bữa sáng. Lúc đưa bình sữa cho tiểu Hoắc Hi, cậu bé vậy mà ngượng ngùng đỏ ửng cả lỗ tai, e thẹn đẩy bình sữa ra, lí nhí nói.
“Hi Hi lớn rồi, Hi Hi không bú bình.”
Thịnh Kiều nghẹn cười, rót sữa bò vào chén rồi đưa cho con trai một cái muỗng.
“Vậy Hi Hi dùng muỗng uống sữa nhé.”
Lúc này cậu nhóc mới vừa lòng.
Ăn sáng xong, hai cha con kéo hành lý ra cửa. Thịnh Kiều tiễn họ đến cổng. Hoắc Hi xoay người ôm cô, đặt một nụ hôn lên trán.
Tiểu Hoắc Hi chân ngắn, chạy hự hự lại, bất mãn la lên.
“Con cũng muốn hôn mama.”
Hoắc Hi đúng lý hợp tình trả lời.
“Lúc mới rời giường con đã hôn rồi.”
Tiểu Hoắc Hi: “…”
Huhu… baba khi dễ con~
Thịnh Kiều buồn cười, bế tiểu Hoắc Hi đang chu miệng ủy khuất lên. Cậu nhóc tức khắc nhìn Hoắc Hi liếc mắt một cái, vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, còn muốn khoe khoang nên vòng tay ôm cổ Thịnh Kiều, bẹp~ một cái hôn lên má cô.
Hoắc Hi: “…”
Tên nhóc này mỗi ngày đều tranh sủng với anh a~
Ngoài cửa là xe thương vụ của tổ tiết mục, xếp hành lý vào cốp xong, trước khi xe khởi động, tiểu Hoắc Hi nhoài ra ngoài cửa xe, nước mắt rưng rưng nói.
“Mama, tạm biệt. Con sẽ nhớ mama lắm.”
Thịnh Kiều vẫy tay.
“Tạm biệt bảo bối. Mama cũng sẽ nhớ con lắm.”
“Phải nhớ con nhiều hơn nhớ baba~”
Hoắc Hi: “???”
“Nhớ nhiều giống nhau. Mama nói không thể bất công nha~”
Tiểu Hoắc Hi thở dài, ghét bỏ liếc nhìn cái người đang ngồi bên cạnh, người đã cướp đi một nửa tình yêu của mama giành cho mình.
Nhìn thấy hết thảy, Hoắc Hi: “…”
Xin hỏi, có dịch vụ trả con không?
Xe chạy ra đường lớn, hướng về sân bay.
Nỗi buồn phải rời xa mama của cậu bé rất nhanh bị hình ảnh máy bay lớn chiếm cứ. Tiểu Hoắc Hi luôn tin rằng máy bay lớn sở dĩ bay được trên trời là do có siêu anh hùng ẩn thân nâng từ bên dưới.
Cho nên khi ngồi máy bay, cậu đặc biệt ngoan ngoãn, không nhảy không nháo, sợ siêu anh hùng không thích cậu, không bảo vệ cậu nữa.
Sau h bay, phi cơ hạ cánh. Hai cha con Hoắc Hi rốt cuộc hội họp cùng với cặp cha con khách quý khác.
Tính luôn Tiểu Hoắc Hi, tổng cộng có bạn nhỏ, hai bé gái và ba bé trai. Tiểu Hoắc Hi nhỏ tuổi nhất. Các vị baba giới thiệu chào hỏi lẫn nhau. Các bạn nhỏ thì có chút sợ người lạ, trốn sau lưng baba của mình, ló đầu đánh giá các bạn nhỏ khác.
Người lớn giới thiệu xong liền lôi kéo mấy đứa bé ra cho chúng chào hỏi lẫn nhau. Tiểu Hoắc Hi gọi một lượt caca, tỷ tỷ xong mới phát hiện bản thân nhỏ tuổi nhất, buồn bã cúi đầu ủ rũ đứng một bên.
Tổ tiết mục an bài chiếc xe thương vụ, lần lượt chở khách quý đi tới một thôn núi.
Vừa lên xe, tiểu Hoắc Hi rầu rĩ không vui hỏi.
“Baba, vì sao con lớn chậm như vậy? Kiên Quả ca đã tuổi, vì sao con mới tuổi?”
“Bởi vì Kiên Quả ca ngoan ngoãn ăn cơm, không ăn đồ vặt, nên lớn nhanh hơn.”
Tiểu Hoắc Hi trừng mắt, nắm chặt bàn tay nho nhỏ, âm thầm hạ quyết tâm: về sau phải ăn thiệt nhiều cơm!
Xe một đường lắc lư chạy vào thôn núi. Bốn phía là ruộng lúa. Trong sông có vịt hoang. Ngoài ruộng có trâu. Tiểu Hoắc Hi lớn chừng này còn chưa từng thấy nông thôn, nháy mắt liền bị phong cảnh điền viên hấp dẫn, mở to mắt nhìn không chớp.
Hai cậu bé kia thì sợ hãi khóc oa lên, chỉ có tiểu Hoắc Hi ngoan ngoãn ôm chân baba. Hai vị phụ huynh kia hâm mộ nhìn Hoắc Hi.
“Con trai anh thiệt là ngoan.”
“Bởi vì còn chưa tới lúc ku cậu nháo lên thôi.”
Quả nhiên, lời khen chưa kịp nguội. Tổ tiết mục thông báo khách quý phải giao nộp toàn bộ đồ ăn vặt và đồ chơi, tiểu Hoắc Hi không chịu nghe theo, một cục nho nhỏ ngồi lên vali của mình, gắt gao túm bàn tay, ai nói gì cũng không chịu xuống.
Hoắc Hi giảng đạo lý nửa ngày cậu bé vẫn không thèm nghe, anh phải dùng tới sức mạnh, túm áo nhấc cậu khỏi vali hành lý. Tiểu Hoắc Hi gào khóc kinh thiên động địa, vừa khóc vừa trách tổ tiết mục.
“Mấy cô chú nói có thể mang theo đồ chơi. Mấy cô chú lừa gạt con nít. Mấy cô chú không phải người tốt.”
Hoắc Hi chỉ vào camera.
“Mama đang nhìn kìa.”
Tiểu Hoắc Hi giống y như lật máy hát đĩa, nháy mắt tắt tiếng khóc, trên mặt vẫn còn vương nước mắt nhưng vẻ mặt lo sợ bất an nhìn máy quay nói nhỏ.
“Mama, Hi Hi rất ngoan nha~”
Hoắc Hi ôm con trai vào lòng, nhỏ giọng nói.
“Một lát baba làm đồ chơi mới cho Hi Hi nhé.”
Tiểu Hoắc Hi vui vẻ bẹp~ một cái hôn lên má anh.
Sắp xếp hành lý xong, tới phần chọn nhà ở.
Năm gian phòng có nét đặc sắc riêng, trong đó có gian là phòng ở bình thường giống y như nhà nghỉ dưỡng, nhưng có gian tổ tiết mục cố tình phá hoại để khảo nghiệm năng lực thích ứng của khách quý.
Ảnh chụp gian phòng được đưa tới trước mặt bọn nhỏ. Hoắc Hi hỏi con trai.
“Hi Hi thích cái nào?”
Tiểu Hoắc Hi yêu thích động vật, lập tức nói.
“Cái có con chó kia!”
Hoắc Hi sờ đầu con trai, vốn tưởng có thể nỗ lực thắng trò chơi để tranh phòng cho con trai. Ai ngờ tổ tiết mục đổi quy luật, để các bé chơi ném phi tiêu, ném trúng hình nào thì cha con vào ở gian phòng đó.
Tiểu Hoắc Hi tuổi nhỏ sức yếu, ném lần đều không trúng bia.
Thấy con trai rưng rưng sắp khóc, Hoắc Hi an ủi.
“Không sao. Đây là di truyền. Mama cũng không bắn trúng bia.”
Tiểu Hoắc Hi nghe được nguyên lai cậu di truyền cái “thiên phú” này từ mama, lập tức cao hứng, phấn chấn tinh thần thử lại lần nữa. Ném phi tiêu lần thứ tư, cậu nhóc bắn vào đám bọt biển.
Đó là gian phòng bị người ta cố tình phá hoại. Tiểu Hoắc Hi bĩu môi, muốn khóc. Hoắc Hi bế cậu bé lên.
“Phi tiêu có phải con ném hay không?”
Tiểu Hoắc Hi nghẹn ngào nói.
“Phải.”
“Liên lụy baba ở căn phòng rách nát kia có phải là lỗi của con không?”
“Phải.”
“Vậy có phải con nên tiếp thu kết quả này, sau đó hướng baba xin lỗi không?”
“Huhu.. baba thực xin lỗi, là Hi Hi liên lụy tới baba… huhu…”
Tổ tiết mục: “???”
Khách quý: “???”
Nghe rất đạo lý, nhưng hình như có chỗ nào đó không đúng thì phải?!?
Căn phòng mà tiểu Hoắc Hi ném trúng là căn nhà bỏ hoang của một người dân trong thôn đã rời đi làm công nơi khác. Trong viện cỏ dại mọc đầy, đá vụn văng khắp chốn, cửa sổ cũng bị hư hại, may mà rường cột cơ bản kiên cố, không có vẻ sắp sụp.
Mang theo sự áy náy với baba, tiểu Hoắc Hi đi dạo quanh nhà một vòng, đau lòng cúi đầu ủ rũ.
Trong nhà, tổ tiết mục đã chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt đầy đủ, chỉ là bọn họ không quét dọn. Nơi nơi đều là tro bụi và mạng nhện. Hoắc Hi nhìn một vòng, sau đó ôm con trai đặt ngồi trên một phiến đá ngoài tiểu viện.
“Con ngồi chỗ này chơi một lát nhé. Baba đi dọn phòng.”
Phiến đá rất lớn, tiểu Hoắc Hi ngồi xếp bằng bên trên, nhìn ngắm hoa dại mọc chen trong kẽ đá, dùng giọng sữa mà hỏi Hoắc Hi.
“Baba, nếu tối nay trời đổ mưa, nhà chúng ta có bị ngập hông?”
Thế là sau khi quét dọn, Hoắc Hi còn có thêm một công tác nữa: sửa nóc nhà.
Nội tâm tiểu Hoắc Hi: hình như mình lại nói sai cái gì rồi…
Sửa nóc nhà, sửa cửa sổ, Hoắc Hi không rảnh để chơi với con. Tiểu Hoắc Hi buồn chán, nhảy khỏi phiến đá, chân ngắn chạy lạch bạch vào nhà.
“Baba, con giúp ba nhé.”
Hoắc Hi lấy trong bồn rửa tay một cái khăn lông.
“Vậy con lau bàn nhé, rồi đặt bình sữa của con lên ấy.”
Tiểu Hoắc Hi lập tức nhận mệnh, vui vẻ đi làm. Cậu nhóc không đủ cao, phải leo lên ghế đứng mới có thể lau được cái bàn. Đang lau lau, trên trần nhà rơi xuống một con nhện, vừa lúc rơi ngay mu bàn tay ú nụ của cậu.
Thợ quay phim đứng bên cạnh hoảng hốt, bay qua phủi con nhện đi, sợ nó cắn cậu nhóc. Ai ngờ vừa hất văng con nhện, tiểu Hoắc Hi đột nhiên oa~ một tiếng khóc lớn.
Hoắc Hi quay đầu hỏi.
“Làm sao vậy?”
Nhân viên công tác chạy tới dỗ dành.
“Không có việc gì. Con nhện bị đuổi đi rồi. Bé con không sợ nữa nhé.”
Tiểu Hoắc Hi nhảy từ trên ghế xuống, lạch bạch nhào vào lòng baba, khóc lóc than thở.
“Hi Hi mất cơ hội trở thành người Nhện rồiiii.”
Nhân viên công tác: “…”
Hoắc Hi dùng tay lau nước mắt cho con.
“Trên địa cầu chỉ có một người Nhện thôi. Con phải trở thành siêu anh hùng khác, phải đi tìm cơ hội mới của con.”
Tiểu Hoắc Hi nghẹn ngào hỏi.
“Vậy khi nào cơ hội mới tới?”
Hoắc Hi xoa đầu con, dụ dỗ một phen.
“Chờ khi nào con không khóc nhè nữa.”
Tiểu Hoắc Hi lập tức nín khóc, dụi mắt, lộc cộc chạy về lau bàn, lau xong lại đem bình sữa đặt lên, vui vẻ kêu.
“Baba, con làm xong rồi.”
Hoắc Hi bế con trai, hôn một cái.
“Ừ, Hi Hi lợi hại giống như mama vậy đó.”
Vừa nghe khen lợi hại giống mama, tiểu Hoắc Hi vui mừng hớn hở, cảm giác càng nhiệt tình làm việc. Dưới nỗ lực của cả hai cha con, căn phòng bụi bặm rốt cuộc được quét dọn sạch sẽ. Tuy đơn sơ một chút nhưng ngủ nghỉ là không thành vấn đề.
Hoắc Hi đang múc nước rửa mặt, nhân viên công tác đến truyền đạt có nhiệm vụ. Bữa cơm trưa phải để các cô cậu bé tự mình đi lấy, ai tới địa điểm chỉ định trước thì được phát cơm trước.
Hoắc Hi ôm tiểu Hoắc Hi đang ngồi xổm bên cối xay chơi với kiến, dặn dò quy tắc, sau đó hỏi.
“Con có thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ không?”
“Có thể! Con nhất định lấy phần cơm ngon nhất cho baba.”
Để đền bù sai lầm khiến baba ở trong nhà dột!
Hoắc Hi cười lên.
“Ừ, vậy con đi đi. Nhớ phải đi theo cờ màu hồng nhé, đừng để lạc đường.”
Tiểu Hoắc Hi nắm chặt tay, ý chí sục sôi, hăng hái đi ra ngoài.
Nơi phát cơm trưa có treo một lá cờ màu hồng rất lớn, trên đường dẫn tới nó cắm rất nhiều cờ màu hồng, đám nhỏ chỉ cần đi theo là sẽ tới nơi.
đứa bé đứng ở nơi xuất phát, người chạy người đuổi hướng về nơi treo cờ hồng. Tiểu Hoắc Hi tuổi nhỏ nhất, chân ngắn nhất, chạy không lại người ta, một lát liền lọt phía sau.
Chẳng lẽ bắt baba ăn cơm thừa canh cặn bọn họ để lại sao? Không được! Mama nhìn thấy sẽ nói mình không chiếu cố baba.
Tiểu Hoắc Hi bặm môi, dừng chân. Nhân viên công tác đi theo còn tưởng cậu nhóc giận dỗi, đang muốn chạy qua dỗ ngọt, kết quả nhìn thấy cậu nhóc đưa mắt nhìn quanh một vòng, sau đó nhanh chóng quyết định rẻ sang đường nhỏ kế bên, lệch khỏi quỹ đạo của con đường có cắm cờ. Nếu từ trong ruộng cỏ dại này băng ngang qua, thật sự có thể đuổi trước cô cậu bé kia mà tới chỗ phát cơm đầu tiên.
Tiểu Hoắc Hi vừa chạy vừa hô.
“Con muốn phần cơm ngon nhất. Cho con phần cơm ngon nhất.”
Tổ tiết mục bị cơ trí của cậu nhóc thuyết phục.
Tiểu Hoắc Hi thành công mang về phần cơm ngon nhất cho baba. Ăn com xong chính là thời gian nghỉ trưa. Tiểu Hoắc Hi lăn lộn trên giường, phi thường vui vẻ mà nói.
“Baba, cái giường này còn thoải mái hơn giường ở nhà.”
Hoắc Hi nằm xuống.
“Vậy sau này con ở lại đây nhé.”
Tiểu Hoắc Hi lập tức phản kháng.
“Nhưng nơi này không có mama. Con muốn ở với mama. Nơi này thoải mái như vậy, vẫn là để baba ở đi.”
Hoắc Hi: “…”
Sao có cảm giác con trai thò chân ngáng anh một cái vậy?
Hoắc Hi hạ lệnh.
“Ngủ!”
“Dạ.”
Ngủ trưa dậy là thời gian chơi trò chơi. đội khách quý phải cùng thôn dân tham gia đại hội thể thao. Khách quý một đội, thôn dân một đội. Mục đích của trò chơi là để gia tăng tình cảm giữa hai cha con, đồng thời xây dựng vinh dự mang về cho tập thể.
Có bé mang tâm tình hiếu thắng, chơi thua liền khóc. Có bé hướng nội ngại ngùng không muốn tham gia. Có bé bướng bỉnh phá phách, vừa chơi vừa chạy loạn gây sự. Nói tóm lại, toàn trường một mãnh hỗn loạn.
Dưới tình huống này, một đứa bé ngồi chồm hổm ngoan hiền nói chuyện với con dê quả là hình ảnh của một tiểu thiên sứ.
“Tớ gọi là tiểu Hi Hi, cậu tên là gì?”
“Be~”
“Ba mẹ của cậu đâu?”
“Be~ be~”
“Hai con dê tớ nhìn thấy ở sở thú là ba mẹ của cậu sao?”
“Be~”
Nói nửa ngày, tiểu Hoắc Hi cụp đuôi buồn bã đi tìm Hoắc Hi.
“Baba, con lại thất bại rồi.”
“Hử?”
“Xem ra con không có năng lực nói chuyện với dê. Con cần phải tiếp tục tìm kiếm.”
Đại hội thể thao người lớn rốt cuộc bắt đầu. Tiểu Hoắc Hi ngoại trừ hô hào “baba cố lên” cũng không giúp được gì khác. Ở bên ngoài cùng mấy cô cậu bé battle tiếp ứng.
Mấy đứa bé bắt đầu so xem ai kêu “baba cố lên” lớn hơn, lâu hơn, nhiều hơn.
Tiểu Hoắc Hi tuổi còn muốn tranh thắng tiểu caca tuổi.
Hoắc Hi tranh thủ lúc giữa giờ, đứng trong sân thi đấu rống lên.
“Hi Hi, không cho hô nữa.”
Gọi khàn cả giọng! Làm sao lại có cái đức hạnh y chang mama của nó vậy chứ!
Tiểu Hoắc Hi ủy khuất muốn khóc.
“Con cổ vũ cho baba, sao lại mắng con?!?”
Chu miệng, quay đầu, giận dỗi, quyết định không thèm để ý đến baba nữa.
Chờ Hoắc Hi thi đấu xong, chạy về ôm cậu bé mới phát hiện cậu vậy mà đang khóc tỉ tê. Hoắc Hi quả thực vừa buồn cười vừa đau lòng, nhỏ giọng nói.
“Con gọi lớn như vậy, sẽ bị đau cổ họng, đau cổ rồi sẽ không hát được, vậy thì ngày quốc tế thiếu nhi sẽ không thể tham gia dàn hợp xướng nha.”
Tiểu Hoắc Hi nghe nói như thế có hơi sửng sốt, nhưng vẫn nghẹn ngào nói.
“Nhưng baba giỏi nhất, Hi Hi phải cổ vũ baba cố lên nha~”
Hoắc Hi hôn lên cái má phúng phính của con trai.
“Chỉ cần Hi Hi biết tự chăm sóc mình là đã cổ vũ baba rồi.”
Đại hội thể thao kết thúc, đội của khách quý giành chiến thắng. Mỗi đứa bé được thưởng một phong sô cô la. Tiểu Hoắc Hi bẻ phong sô cô la thành miếng. Ăn một miếng, đưa cho baba một miếng, còn một miếng thì gói lại mang về cho mama.
Phần thưởng phải chia đều nha~
Hết phần trò chơi, kế tiếp là nhiệm vụ nấu cơm chiều, lần này rau dưa buổi chiều phải do bọn nhỏ đi thu lượm. Tiểu Hoắc Hi cầm cái rổ hỏi.
“Baba, ba muốn ăn gì?”
“Con lấy được cái gì ba sẽ nấu cái đó.”
“Lỡ con không lấy được cái nào hết thì sao?”
“Vậy ba con ta cùng đói bụng.”
“Sẽ không! Buổi sáng con có dấu một hộp bánh quy, sẽ không đói bụng.”
“…”
Nhân viên công tác: “Không ngờ tiểu Hoắc Hi di truyền thiên phú dấu đồ của mama nha~”
Mãi đến lúc mặt trời lặn xuống núi, tiểu Hoắc Hi mới chân ngắn bước nhỏ kéo một cái rổ chứa đầy nguyên liệu về nhà. Hoắc Hi đứng đợi ngay ngã tư đường, trông thấy con trai liền chạy bay tới, một tay xách rổ, một tay bế con.
Tiểu Hoắc Hi thu hoạch không ít, có rau dưa có trứng gà còn có thịt. Hoắc Hi đem nguyên liệu phân ra, sau đó bắt đầu nấu nướng, vừa làm vừa hỏi.
“Làm nhiệm vụ có khó không?”
Tiểu Hoắc Hi ngồi bên cạnh vọc nước chơi.
“Một chút cũng không khó nha. Con muốn cái gì các cô chú đều cho con hết.” – ưu thương thở dài – “Có thể vì con quá đáng yêu đi.”
Ngày quay hình kết thúc bằng một bữa cơm chiều thơm ngon.
Tài nấu nướng của Hoắc Hi thuộc hạng tốt nhất trong số người cha. Trong lúc người khác còn đang luống cuống tay chân nghiên cứu nguyên liệu thì Hoắc Hi đã nấu xong rồi, còn mang một ít qua tặng cho mọi người.
Gian nhà của họ không mở điện. Hai cha con ăn cơm xong liền rửa mặt rồi bò lên giường. Trên bàn có cắm cây nến, ánh sáng lắc lư, phản chiếu hình ảnh ngôi nhà, ấm áp mà mộc mạc.
Tổ tiết mục đem trả di động cho Hoắc Hi để cậu bé có thể gọi điện cho mama trước khi ngủ. Tiểu Hoắc Hi gấp gáp không chờ nổi, cầm điện thoại bấm nút gọi. Video chuyển rất nhanh. Tiếng của Thịnh Kiều truyền ra từ trong điện thoại.
“Ai chà… là tiểu Hi Hi của mama nha~”
“Là con… mama~”
Cánh tay nhỏ cầm di động, nụ cười trên mặt sáng bừng, hốc mắt lại phiếm hồng, nghẹn ngào nói.
“Mama, con nhớ mama lắm!”
“Mama cũng nhớ Hi Hi lắm. Hôm nay chơi có vui không?”
“Dạ vui.”
“Có chiếu cố baba không?”
“… hic… không có. Con liên lụy baba phải ở trong nhà dột… huhu…” – Tiểu Hoắc Hi giơ di động quay một phòng căn nhà cho Thịnh Kiều xem – “Chỗ này một chút cũng không tốt.. huhu…”
Thịnh Kiều ôn nhu cười lên.
“Như thế nào lại không tốt chứ? Có baba ở đó thì chính là địa phương tốt nhất nha.”
Tiểu Hoắc Hi chớp mắt. Hoắc Hi từ phía sau ôm lấy con trai, nhìn vào màn hình hỏi.
“Em ăn cơm tối chưa?”
Ánh mắt Thịnh Kiều lập tức né tránh.
“Ừm… đã ăn.”
Hoắc Hi vừa nhìn liền biết cô đang nói dối.
“Tiểu Hoắc Hi còn biết ngoan ngoãn ăn cơm chiều. Sao em lại không nghe lời như vậy?” – vỗ lên đầu con trai – “Hi Hi, mau kể cho mama nghe, chiều nay con ăn cái gì?”
“Con ăn nhiều lắm nha. Có trứng xào nè, có khoai tây bằm, còn có thịt gà.” – tiểu Hoắc Hi làm ra vẻ mặt nghiêm chỉnh giống y như ba cậu – “Mama, vì sao lại không ngoan như vậy nha~ mama phải ngoan ngoãn ăn cơm a~”
Thịnh Kiều bị hai cha con chọc cười.
“Được rồi, mama sẽ nghe lời.”
Hoắc Hi thấp giọng nói.
“Ngoan~ ngày mai anh về rồi.”
Thịnh Kiều ôn nhu gật đầu. Tiểu Hoắc Hi chu miệng vào màn hình.
“Moa~ Mama, hôn hôn, con yêu mama!”
“Mama cũng yêu con, bảo bối.” – cách màn hình hôn hai cha con – “Bảo bối ngủ ngon! Ông xã ngủ ngon!”
Hoắc Hi nhẹ giọng nói.
“Ngủ ngon~ anh yêu em.”
Anh yêu em cho đến tận cùng của thế giới.