Chương
Bị bắt trói quăng lên xe, có một khắc, Thịnh Kiều cảm thấy may mắn.
Bởi vì đối phương không dùng thuốc mê khiến cô choáng váng. Có lẽ cảm thấy cô là một nữ minh tinh tay yếu chân mềm, trói gà không chặt, không đáng dùng thuốc mê.
Một anh chàng người Hoa giả trang thành nhân viên công tác, còn có một anh chàng da đen, đang ở hai bên dùng tay đè cô lại.
Xe vẫn chạy băng băng trên đường. Trừ bỏ một tiếng thét chói tai lúc mới bị nhấc bổng, Thịnh Kiều sau đó chưa từng giãy giụa. Trên đầu bị tròng một cái túi, hai tay bị bẻ ra sau, càng sợ hãi, cô càng bình tĩnh, không hề rên một tiếng nào. Sau đó cô nghe đối phương dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau.
“Cô ta sao yên tĩnh như vậy?”
“Chắc là bị dọa ngu luôn rồi. Lá gan của ngôi sao TQ đúng là nhỏ…”
Có tiếng cười phát ra từ vị trí tài xế lái xe.
“Haha… hiện tại đã bị dọa cho choáng váng, chờ lát nữa mở mắt ra, có thể hay không trực tiếp dọa cho khiếp sợ luôn? À mà cô ta lớn lên thế nào?”
Người giả trang thành nhân viên trả lời.
“Cực kỳ xinh đẹp, video quay xong nhất định tốt lắm.”
Thịnh Kiều cắn môi, cố gắng áp chế sự run rẩy toàn thân. Bọn họ không muốn giết cô, là muốn quay video. Video gì? Ngoài cái đó ra thì còn có thể là gì đây.
Một khi xe dừng lại, cô sẽ không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào. Ba tay đàn ông, cô không cách gì trốn thoát được.
Đừng sợ, đừng khóc, phải bình tĩnh, nhất định có biện pháp, nhất định. Thịnh Kiều nhắm mắt lại.
Xe chạy trên đường. Bên ngoài truyền tới tiếng còi hơi. Có lẽ vì cô quá an tĩnh cho nên hai người đang đè cô cũng bắt đầu thả lỏng. Không ai nghĩ tới cô bỗng dùng lực vọt lên.
Lúc quay Không Sợ, cô ở phim trường có từng học với cảnh sát một vài chiêu phòng thân. Mỗi ngày tập luyện đến cánh tay bắp đùi đều bầm tím, nhưng rốt cuộc có thể sử dụng các chiêu thức đó. Khi biết vị trí của người uy hiếp, cô sẽ biết cách ra chiêu không phạm sai lầm.
Hai người kia bị cô dùng khuỷu tay đánh trúng huyệt thái dương và hầu kết, trực tiếp bị đánh cho choáng váng. Thịnh Kiều lột cái bao trên đầu xuống, nhoài ra trước, vật lộn bẻ tay lái với tài xế. Cô đánh cuộc bọn họ không muốn chết.
Tài xế hoảng sợ, mắng một câu, hai người phía sau nhào lên, tóm lấy cô nhưng Thịnh Kiều túm chặt tay lái, sống chết không buông. Hai người phía sau càng ra sức kéo cô, ngược lại giúp cô tăng thêm lực giằng co với tài xế. Xe tức khắc nghiêng qua một bên, tài xế đạp thắng gấp.
Một tiếng cọ xát chói tai vang lên, chiếc xe hung hăng đâm thẳng vào tường bảo hộ gần bờ sông. Thịnh Kiều không đeo đai an toàn, cả người bay về phía trước, đập vào kính chắn gió. Bên trong xe vang lên tiếng mắng chửi, chiếc xe đã dừng lại, đong đưa lắc lư, không ai dám lớn tiếng. Chiếc xe treo lủng lẳng trên bờ tường bảo hộ, đầu chúi xuống dưới, có vẻ sắp rớt.
Thịnh Kiều bị đâm một cú muốn hôn mê, cảm giác có chất lỏng từ trên trán chảy xuống. Cô cuộn tròn không dám động đậy, không thể động đậy. Cô nghe thấy tiếng nói ở phía sau.
“Cô ta chết rồi à?”
Tài xế nghiến răng nghiến lợi nói.
“Xú nữ nhân, muốn hại chết chúng ta.”
Bọn họ bắt cóc cô chỉ vì muốn quay video, không ai muốn chết.
Xảy ra tai nạn xe cộ nên rất nhiều người vây xem, có người báo cảnh sát, không lâu sau, tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương vang lên rất gần. Ba người trong xe bắt đầu khẩn trương, chờ cảnh sát tới thì bọn họ sẽ chạy không thoát nữa.
Anh chàng người Hoa duỗi tay mở cửa xe, muốn nhảy khỏi xe. Tài xế hét lên.
“Đừng cử động.”
Nhưng đã muộn, xe mất thăng bằng, chúi hẳn về phía trước, rơi tỏm vào lòng sông. Cửa xe đã mở nên nước sông nhanh chóng tràn vào. Ba tên bắt cóc không bị thương nặng, giãy giụa đào thoát khỏi xe.
Thịnh Kiều cắn đầu lưỡi, kích thích ý thức để không rơi vào hôn mê. Nước sông đập vào khoang mũi, cô cố gắng hướng tới cửa xe đang mở rộng kia. Nhưng thân thể càng ngày càng vô lực, dưỡng khí thiếu hụt, ý thức dần mơ hồ. Cô liều mạng mở to mắt, nhưng không thể ngăn nổi mí mắt nặng nề nhắm lại.
Trong đầu là những hình ảnh lướt qua, có ba Kiều mẹ Kiều, có Kiều Vũ, cả người đứng nơi đó, duỗi tay chờ đợi. Cô vươn tay, nhưng thân thể trầm xuống, càng lúc càng cách xa.
Có lẽ cô sẽ chết.
Nếu phải chết, cô thà chết trong tai nạn xe cộ kia. Để cho thế giới này chưa từng tồn tại, để cho thiếu niên dương quang ấy chưa từng gặp cô, vậy thì anh sẽ không khổ sở bi thương khi mất cô.
Thịnh Kiều nằm mơ.
Thật ra cô cũng không xác định đó là mơ hay là thực.
Cô tỉnh lại trong biệt thự của Kiều gia, ngủ trong phòng của chính mình, nằm trên giường của chính mình. Đầu vẫn đau, cô xoay người ngồi dậy, nhìn mọi thứ quen thuộc xung quanh, chưa kịp mang dép, nôn nóng nhảy xuống giường chạy ra ngoài.
Trong phòng bếp, bà Trương đang nấu cơm, ba Kiều mẹ Kiều đang xem tivi trong phòng khách, Kiều Vũ đang ngồi bên cạnh đọc báo kinh tế. Cô đứng nơi cầu thang, gọi lớn.
“Baba, mama, ca ca.”
Bọn họ quay đầu nhìn, bà Kiều cười lên.
“Kiều Kiều tỉnh rồi à, mau thay quần áo, chuẩn bị ăn cơm nè con.”
Nước mắt lăn dài. Kiều Vũ đặt báo xuống, quan tâm hỏi.
“Sao lại khóc? Ai khi dễ em?”
Cô vừa khóc vừa nói.
“Ca, em không có việc gì.”
Kiều Vũ phụt cười.
“Ngoan ngoãn gọi tiếng ca như vậy, lại có chuyện muốn cầu cạnh anh chứ gì? Làm sao, cần anh đoạt vé nữa à?”
Cô ngốc lăng tại chỗ.
Hoắc Hi.
Cô quay đầu chạy trở về phòng, tìm di động, tra xét tin tức của Hoắc Hi. Trên mạng nói Hoắc Hi đã xuất ngoại tiến tu. Trong di động không lưu thông tin liên lạc của Hoắc Hi. Nhưng cô vẫn nhớ số máy của anh, bấm nút gọi qua. Nửa ngày, điện thoại chuyển máy, bên kia truyền tới tiếng nói trầm thấp.
“Xin chào, xin hỏi là ai?”
“Hoắc Hi~” – cô nhỏ giọng kêu, nghẹn ngào nói – “Em là… Kiều Kiều…”
Điện thoại bang~ cúp luôn.
Hãy để thiếu niên dương quang kia quên cô, không khổ sở bi thương nữa.
Trời cao đúng là nghe được thỉnh cầu của cô. Đáng ra cô phải cao hứng mới phải. Nhưng như thế nào nước mắt lại tuôn rơi, lòng đau như cắt, giống như bị một mũi dao xẻo vào tim, đau đến không thể thở nổi.
Cửa phòng bị gõ, Kiều Vũ đứng ngay cửa, nhíu mày nhìn.
“Rốt cuộc em bị làm sao vậy?”
Cô vẫy tay bảo anh đi tới, chui đầu vào ngực anh. Kiều Vũ sửng sốt, duỗi tay ôm em gái, nhẹ nhàng vỗ về.
“Sao vậy? Nói với anh, ai khi dễ em?”
Cô rốt cuộc có thể tìm về mái nhà mà cô tha thiết ước mơ, nhưng cô mất đi chàng thiếu niên kia.
Cô trở về là Kiều Tiều, chỉ là fan của anh. Một trong hàng ngàn hàng vạn fan ngoài kia, nhỏ bé không đáng kể.
Ánh sáng luồn qua khe cửa. Thời gian chuyển đến một ngày nào đó, cô gặp được anh ở New York. Liếc mắt một cái, cô có thể nhận ra anh ngay, mũ lưỡi trai, lưng đeo túi, cúi đầu bước đi. Cô ngốc lăng tại chỗ, nhịn không được mà nhỏ giọng kêu.
“Hoắc Hi~”
Anh quay đầu nhìn. Vẫn là khuôn mặt đạm bạc đó, trông thấy cô, giống như nhìn thấy một người xa lạ. Cô nhịn xuống nghẹn ngào, cẩn thận vươn tay, nắm lấy góc áo của anh.
“Hoắc Hi, anh không nhớ em sao?”
Anh nghiêng người tránh, cách đó không xa, một cô gái xinh đẹp vẫy tay gọi.
“Anh, đi thôi.”
Hoắc Hi nhìn qua, trong khoảnh khắc, đáy mắt lạnh lùng hóa thành ôn nhu, chân bước nhanh tới.
Cô liền nhìn thấy, anh nắm tay cô gái kia, bàn tay bao lấy bàn tay, ôn nhu tha thiết.
Cô khẽ gọi, Hoắc Hi.
Nhưng anh vĩnh viễn không đáp lại.
oo
Triệu Ngu đẩy cửa đi vào, trong tay cầm theo hộp cơm, ngồi xuống mép giường, thấp giọng nói.
“Anh ăn chút gì đi.”
Hoắc Hi không nói lời nào, chỉ nắm lấy bàn tay của người nằm trên giường bệnh. Triệu Ngu ngồi xổm xuống.
“Hoắc Hi, anh muốn Tiểu Kiều tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy là bộ dạng này của anh sao?”
Mí mắt anh giật giật.
“Vừa rồi cục cảnh sát gọi tới, nói bọn bắt cóc đã cung khai hết rồi, mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt. Tiểu Kiều sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi.”
Hoắc Hi vẫn không nói lời nào, đưa tay nhận lấy hộp cơm, mở ra, giống một chiếc máy, từng ngụm từng ngụm ăn vào.
Triệu Ngu thở ra một hơi. Như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, Hoắc Hi sẽ xuất hiện ở đây.
Lúc Đinh Giản phát hiện chuyện không thích hợp, gọi điện cho tổ tiết mục để báo nguy, cảnh sát căn cứ vào lời khai của bọn họ, liên hệ với vụ tai nạn xe cộ vừa phát sinh, liền đem ảnh nạn nhân cho bọn họ nhận diện.
Ba tên bắt cóc vừa bò lên bờ đã bị cảnh sát tóm gọn, trốn không kịp, nhưng bọn họ không muốn gánh lên vai tội giết người cho nên vội vàng báo với cảnh sát là trong xe còn có người bị thương.
Lúc Thịnh Kiều được cứu lên, bởi vì não bộ thiếu oxy một thời gian dài nên lâm vào hôn mê sâu. Triệu Ngu và đoàn người chạy tới bệnh viện, lại thấy Hoắc Hi ngồi bên ngoài phòng cấp cứu.
Ban đầu, bọn họ còn tưởng đã nhìn lầm. Lê Nghiêu hỏi.
“Hoắc Hi? Cậu ở đây làm gì?”
Hoắc Hi ngẩng đầu nhìn bọn họ, mắt đỏ ngầu, tiếng nói khàn khàn.
“Cô ấy là bạn gái của tôi.”
Mọi người còn chưa kịp khiếp sợ trước tin tức ấy, bác sĩ từ phòng cấp cứu đã đi ra. Mọi người lo lắng chạy tới hỏi thăm, may mà giải phẫu thành công, sinh mạng của Thịnh Kiều được cứu lại, nhưng bác sĩ nói, cô có thể tỉnh lại hay không còn chưa biết.
Hoắc Hi nghĩ thầm, nếu anh tới sớm hơn một chút thì tốt rồi, nếu anh chọn chuyến bay sớm hơn thì tốt rồi, nếu mướn xe không mất nhiều thời gian như vậy thì tốt rồi, nếu…
… vẫn là không kịp.
“Ngày mai có thể chưa về được nha.”
“Vì sao ạ?”
“Vì anh tới gặp em rồi.”
Muốn ôm em, muốn hôn em, muốn nghe em dùng tiếng nói ngọt mềm để gọi tên anh.
Hoắc Hi cầm tay Thịnh Kiều, thấp giọng hỏi.
“Em không phải nói rất nhớ anh sao? Anh tới rồi đây, em có vui không?”
Nếu vui vẻ, em hãy mở mắt nhìn anh đi.
Bàn tay cô khẽ run.
Triệu Ngu đứng bên cạnh đột nhiên hét lên.
“Hoắc Hi, Tiểu Kiều đang khóc.”
Hoắc Hi ngẩng đầu lên. Trên giường bệnh, cô gái với sắc mặt tái nhợt, nơi khóe mắt có nước chảy ra. Triệu Ngu chạy như bay ra cửa.
“Bác sĩ! Bác sĩ! Bác sĩ!”
Hai tay Hoắc Hi run rẩy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, thấp giọng gọi.
“Kiều Kiều.”
Cô khẽ nhíu mày. Anh cúi xuống, hôn lên trán cô.
“Kiều Kiều.”
Sau một lúc, anh nghe thấy giọng nói khàn yếu của cô.
“Hoắc Hi~”
Thân người anh chấn động. Cô chậm rãi mở mắt, trong mắt toàn là nước, giọng nói nghẹn ngào.
“Hoắc Hi~”
Anh cười lên, sờ nhẹ lên mặt cô, ngón tay mơn trớn gò má cô, thấp giọng nói.
“Anh ở đây. Có đau ở đâu không?”
Cô khẽ lắc đầu, hơi động thì đầu lại đau, suy yếu hỏi.
“Em ngủ bao lâu rồi?”
“Hai ngày.” – anh cười, cúi đầu hôn lên đôi môi trắng bệch kia – “Nhưng mà không có việc gì nữa rồi. Em đã tỉnh, không cần ngủ nữa, được không?”
Cô nghe giọng anh khàn đục, lại nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh, nhưng lúc anh nhìn cô, ánh mắt vẫn ôn nhu như thế, vẫn cười hiền hòa như thế.
Trong giấc mơ, Hoắc Hi lạnh nhạt kia không phải là sự thật.
Đây mới là.
Trước giờ cô vẫn không rõ, tình cảm của cô dành cho Hoắc Hi là thế nào. Bởi vì làm fan của anh lâu như vậy, cảm giác sùng bái và yêu thích trộn lẫn vào nhau. Có đôi khi hồi tưởng lại chuyện anh tỏ tình đêm hôm đó, cô vẫn cảm thấy giống như một giấc mơ. Anh thích cô, loại chuyện này làm cô cảm thấy hoài nghi nhân sinh luôn.
Mà hiện giờ, rốt cuộc cô đã hiểu, cô thích anh, không phải đang đuổi theo ánh sáng hoang mang, không phải đang truy một tình yêu vô vọng.
Cô biến thành Thịnh Kiều, mất đi cha mẹ, mất đi người nhà, mất đi hết thảy. Thế giới này, duy nhất còn lại, chỉ có anh mà thôi.
Cô cố gắng duỗi tay, ôm lấy cổ anh. Hoắc Hi nhạy cảm nên cũng nhanh chóng cúi sát vào. Anh nghe cô nói.
“Hoắc Hi, em yêu anh.”