Fake Holy Sword Story ~I Was Taken Along When I Sold My Childhood Friend~

chương 94: thứ được hình thành

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Translator: NicK

Editor: Deemo

______________________

“G-gì chứ…?”

Ragael không thể vung ngọn giáo của mình xuống Elizabeth, kẻ mà hắn đang nhắm tới, và chững lại khi nhìn thấy Nanashi. Trong một khoảnh khắc, Elizabeth đã được cứu bởi một tín đồ và tránh xa khỏi hắn, nhưng hắn thậm chí còn không có thời gian để ý.

Sự chú ý của hắn đã va phải khung cảnh tàn bạo nơi con quái vật hắn triệu hồi bằng chiếc kèn trumpet đã nổ tung. Từng đống nhầy nhụa vương vãi khắp nơi, phân huỷ mặt đất với những tiếng xì xèo.

Đó là độc của Nanashi. Anh hùng Alistar, người dính phải thứ độc đó và thậm chí còn bị bao bọc bởi một lượng lớn đọc, nhất định đã chết.

Phải, anh lẽ ra phải chết.

Nhưng rồi…

“Sao ngươi lại đứng đó?”

Alistar đang vững vàng trên đôi chân mình. Anh đã khiến Nanashi nổ tung và thoát khỏi ngục tù độc hại.

Chỉ nhiêu đó đã tạo nên một cảnh tượng phi thường và khó tin, nhưng điều khiến Ragael chú ý là sự biến hình của anh.

“... Vẻ ngoài kinh tởm đó là gì?”

Alistar sở hữu một gương mặt cân đối và điển trai dù chỉ là một con người. Anh là một gã phiền toái với ý chí mạnh mẽ, một cái tinh thần hướng đến công lý, và một trái tim nhân hậu có thể chữa lành cho những người xung quanh của anh.

Tuy nhiên, hiện thân của anh đang đứng trước Nanashi là gì chứ?

Một thứ chướng khí đen ngòm cuộn trào trên cả cơ thể anh, chính xác hơn, nó đang bao phủ hoàn toàn cơ thể anh. Bởi lẽ đó, làn da của Alistar và quần áo của anh đã bị nhuộm đen, và thứ duy nhất không bị vấy bẩn là đôi mắt đỏ rực của anh.

Thân hình đó thật quá đỗi kỳ lạ. Không chỉ Ragael, ngay cả Elizabeth và Magali, những người đáng lẽ ra sẽ vui mừng, đều trở nên ngờ nghệch.

“Kia là… Alistar sao…?”

“Ngu ngốc. Mau thoát khỏi đây thôi.”

“N-Này…”

Elizabeth cố gắng đến gần nhưng Magali kéo cô trở lại.

Elizabeth, người đang có cảm tình với Alistar, muốn tiếp cận anh như một chú cún dù trông anh thật khác lạ, nhưng Magali, người yêu chính bản thân và có tài năng tuyệt đỉnh trong việc quản trị khủng hoảng, trực giác mách bảo cô rằng chúng ta nên tránh xa khỏi anh.

“Không. Liệu đó có phải Alistar không?”

Có thể gần như chắc chắn rằng đây là Alistar, dựa vào việc anh xuất hiện từ trong Nanashi. Nhưng, thay đổi đó là sao? Thân hình đen đúa ấy là gì?

Magali, không, ngay cả Ragael, sinh vật siêu nhiên luôn khinh rẻ con người, không thể hiểu được “thứ đó” là gì.

“... Người nắm giữ nguyền kiếm à? Không, câu hỏi đó là vô nghĩa. Không thể chối cãi sự thật rằng ngươi xuất hiện từ Nanashi mà ta đã triệu hồi.”

Ragael vững tư thế giương lên ngọn giáo vừa trừng mắt nhìn Alistar đã biến đổi.

“Ngu ngốc. Nếu ngươi chịu tan biến không chút tàn dư bên trong Nanashi, ta sẽ để ngươi an nghỉ rồi. Không cần biết ngươi quay lại bằng cách nào, nhưng ta sẽ khiến ngươi chết một cách đau đớn.”

Không quan trọng Alistar đã biến hình hay chưa. Nếu anh đủ ngu ngốc để quay lại đối đầu với hắn, Ragael sẽ huỷ diệt anh một cách tàn bạo.

Hơn nữa, Nanashi không phải là sinh vật chết dễ dàng như vậy. Hắn có thể thu hút sự chú ý của Alistar, và để Nanashi tấn công bằng đám xúc tu từ đằng sau và xé toạc Alistar thành nhiều mảnh. Lần này, Ragael sẽ xuyên thủng cái cổ của Alistar bằng thanh giáo này để kết liễu anh một lần và mãi mãi.

Ragael tưởng tượng nên viễn cảnh đang chờ đợi hắn trông chỉ một chút nữa và nhếch mép, nhưng…

“....Ah?”

Alistar tan biến khỏi tầm mắt hắn. Anh biến mất đột ngột như một ảo ảnh không chút dấu hiệu mặc cho Ragael chưa hề rời mắt khỏi anh…

Tuy nhiên, Ragael không hề ngu ngốc. Sự tan biến của anh trước mắt hắn trên thực tế chỉ có thể xảy ra khi anh sử dụng một loại sức mạnh đặc biệt nào đó, Alistar đã…

Với suy nghĩ đó, Ragael hướng mắt lên trên. Quả nhiên, hắn đã đúng. Alistar đã nhảy lên trên.

Thế nhưng, cú nhảy là để tiếp cận Ragael. Bởi vì bởi có một chút sự chậm trễ trước khi hắn nhận ra, Alistar đã ở ngay trước mắt hắn.

“-----------”

Cảnh tượng đó gắn chặt vào đôi mắt Ragael và không hề tan biến.

Một gã đen ngòm, cơ thể tuôn trảo chướng khí ám muội, nắm chặt bàn tay với đôi mắt đỏ sáng rực.

Đó là một con người. Đó đáng ra phải là con người. Vì vậy, hắn không thể khiến cho một tồn tại vượt trội hơn mình trở nên sợ hãi. Mặc dù vậy… Ragael lần đầu tiên được trải nghiệm sự sợ hãi trong đời.

“Guoh…!?”

Cắt qua khoảng không, nắm đấm của Alistar phóng ra như một viên đại bác. Ragael vội vã cố gắng phòng ngự bằng thanh giáo, nhưng đã không thể. Nắm đấm lún sâu vào gương mặt đẹp đẽ của hắn. Làm gãy sống mũi và mẻ hàng răng ngay ngắn của hắn.

Rầm!! Với âm thanh kinh hãi, Ragael bị thổi bay.

Đây không phải là chuyện mà cú đấm của một con người có thể làm được, thật sự trông không khác gì hắn vừa bị trúng một viên đại bác.

Ragael đổ gục trên mặt đất, đổ máu và hàm răng sứt mẻ.

“... Đó thật sự là Alistar sao?”

“Chị không biết gì về thứ đó cả.”

Magali trả lời Elizabeth bằng giọng mơ màng.

Rất khó để tin rằng Alistar sở hữu được cú đấm và sức mạnh đó.

Một cú đấm hoàn hảo như vậy không thể đến từ những người chưa được rèn luyện. Không, họ có thể. Nhưng chỉ khi họ là một tên gà mờ với thể chất vượt trội, họ sẽ tự làm đau cổ tay mình. Alistar cũng sẽ như vậy nếu đấm ai đó, và anh cũng sẽ làm đau chân mình nếu đá ai đó.

Magali đã từng nghe thấy tiếng rên rỉ của anh khi bị điều khiển bởi Thánh Kiếm và vừa chống lại ông. Do đó, cô không tin rằng anh có thể đấm một người trưởng thành với sức mạnh thổi bay hắn như vậy.

Đó không giống Alistar một chút nào.

“Hii…!? U-Ugh…!”

Gương mặt đẹp đẽ của Ragael giờ đây đã trở nên méo mó. Chiếc mũi của hắn bị nghiền nát, hàm răng thì rụng rời, xung quanh vương vãi máu.

Cảnh tượng quằn quại của hắn trên mặt đất với hàng nước mắt chảy xuống gương mặt của kẻ xem thường con người và phô trương sự tồn tại thượng đẳng của mình một cách ngạo mạn.

Những tín đồ bị chế giễu là tốt thí và bị tước đoạt người dẫn đầu của mình, Rubon, họ đáng ra có thể cười vào dáng vẻ thảm thương của hắn.

Tuy nhiên, không một ai có thể mỉm cười. Ngay cả Magali, người không quan tâm bất cứ thứ gì ngoài bản thân. Đó là sự kinh khủng mà sức mạnh của Alistar đen đúa tạo nên.

“Ngươi dám đấm ta, một thiên thần, vào thẳng mặt… láo toét! Tên nhân loại chó chết…!!”

Ragael vực dậy, chuyển từ gương mặt ướt đẫm nước mắt và máu thành phẫn nộ.

Tuy nhiên, thế đứng của hắn đã không còn được như trước, hắn đang gắng gượng với cái đầu gối run rẫy. Một phần vì những chấn thương và cơn đau, phần vì sự sợ hãi đối với Alistar.

Đó là cảm xúc tiêu cực đầu tiên mà hắn từ trải qua. Do đó hắn không thể kiểm soát tốt được việc này. Cơ thể hắn run rẩy khi đối mặt với một Alistar đã biến đổi.

“T-Ta sẽ giết ngươi…! Ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã sống! Ta sẽ xé xác ngươi và ném cho đám orc ăn!!”

Những lời chửi rủa của hắn ghê sợ đến mức khiến Elizabeth lạnh cả sống lưng. Tuy nhiên, Alistar, người đang toát ra thứ chướng khí ám muội, chỉ đứng đó mà không phản hồi.

Dù sao đi nữa, Ragael không thể cứ thế mà tiếp cận Alistar bằng ngọn giáo của mình.

Chỉ bằng một cú đánh. Sát thương mà hắn nhận được chỉ đến từ một cú đánh. Tuy nhiên, cú đánh đó đã khiến Ragael bất ngờ và sợ hãi đến khó vơi.

“Hiii…!?”

Sự sợ hãi lớn đến mức chỉ nhìn vào đôi mắt đỏ rực đó đã khiến hắn hét lên một tiếng. Điều duy nhất khiến hắn không hét thật to là bởi sự kiêu ngạo của mình.

Có quá nhiều người đang tụ tập xung quanh, bao gồm cả những tín đồ, nên hắn không thể để lộ sự thảm hại của bản thân. Dù vẻ thái độ cứng rắn chỉ để làm màu, cũng đủ để kéo dài một chút thời gian.

“Làm đi! Nanashi!”

Nanashi, thứ đã bị thổi bay bởi Alistar, đứng đằng sau anh và phình to lên.

Con quái vật của tận thế tạo nên từ một đống bầy nhầy. Dù có cho nó nổ tung bao nhiêu lần, nó sẽ không thể bị đánh bại nếu không lõi của nó không bị phá vỡ.

“Kyoaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!”

Lần đầu tiên, Nanashi thét lên. Một âm thanh cao vút và khó chịu như một tiếng hót quái dị. Nó to đến mức khiến Elizabeth, Magali, và những người khác phải bịt tai lại.

Alistar, với cơ thể đang bị một thứ ma thuật đen bao phủ, vẫn yên tĩnh dù đang đứng rất gần. Khi anh quay lại một cách chậm rãi, anh đã lại một lần nữa bị Nanashi nuốt chửng.

“Hahaha! Tên ngốc, ngươi thật mất cảnh giác! Quả là một cái kết xứng đáng với con người hạ đẳng!”

Ragael hết mình phỉ báng Alistar đã bị ăn sống bởi đám nhầy nhụa độc hại trước mặt. Trông hắn không còn sự sợ hãi như trước.

“Không, ta cũng không thể để mất cảnh giác. Ta sẽ tự mình kết liễu ngươi.”

Nói vậy, Ragael tiến đến gần Nanashi trong khi đang nắm chặt lấy ngọn giáo của mình.

Mới lúc trước, Alistar đã trở lại khi hắn để mặc Nanashi. Vậy nên, hắn sẽ giết Alistar khi anh đang không thể chuyển động. Hắn sẽ chặt Alistar thành từng mảnh khi anh đang mắc kẹt trong đám nhầy nhụa độc hại ấy.

“Kết thúc rồi!!”

“Alistar!!””

Ragael tiến đến bên Nanashi và vung giáo.

Thấy vậy, Elizabeth liền hét lên tên anh. Cô bé không biết liệu đó có phải Alistar không bởi anh đang khoác lên mình một thứ chướng khi ghê rợn. Nhưng dẫu vậy…

Đương nhiên, tiếng hét của Elizabeth không thể ngăn được cử động của Ragael. Hắn đâm ngọn giáo vào bên trong cơ thể Nanashi.

“Kuh, Kuhihihihihihi…hi…?”

Ragael cười ngặt nghẽo một cách điên loạn khi hắn cuối cùng cũng đâm được anh. Thế nhưng, biểu cảm của hắn dần đóng băng.

Hắn không cảm nhận được cú đâm của mình đã trúng đích. Tuy nhiên, ngọn giáo đã bị chôn vùi bên trong cơ thể bầy nhầy của Nanashi và ngừng di chuyển.

Vậy là sao?

Nanashi ngã xuống mặt đất và phân huỷ nó. Ragael chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ và chết lặng mà không để ý đến tiếng xì xèo.

Thứ xuất hiện bên trong là một bàn tay đen ngòm đang giữ chặt lấy ngọn giáo của hắn… và đôi mắt đỏ.

“Hi-hiiiiiii!?”

Ragael tuyệt vọng cố thu hồi ngọn giáo, nhưng nó hoàn toàn không nhúc nhích. Hắn cố rụt lại bằng cả hai tay và vận hết sức bình sinh, nhưng hắn không thể thoát khỏi Alistar, người đang dường như không sử dụng chút sức lực nào.

Và rồi…

“Ah-------”

Cái chân đen kịt của Alistar vung lên.

Rầm!

Nó lún sâu vào thân hình không chút phòng bị của Ragael và tạo nên một âm thanh đáng sợ. Thân hình hắn cong quay và bị thổi bay.

________________________

Truyện Chữ Hay