Translator: NicK
———————————
“Nhưng ông còn làm được gì nữa? Quả bom đó sẽ làm nổ tung một nửa vương quốc mà! Chúng ta hết cứu rồi…”
[Không, với… với sức mạnh của thánh kiếm ta đây, ta có thể làm gì đó. Một ván cược đầy rủi ro nhưng vẫn tốt hơn không làm gì cả.]
Lão ta nói có lý. Tôi cũng muốn bỏ cuộc trong tình huống này, và tôi sẽ cố để thoát thân bằng mọi giá.
Nhưng lão có làm được thật không? Không, ừ thì, lúc đầu lão đúng là một người đáng tin cậy. Còn gần đây thì… lão có hơi vô dụng…
[Ta nói rồi, việc này vẫn rất khó. Ta sẽ sử dụng ma lực của mình để bao phủ viên ma thạch. Kể cả khi ta giải phóng toàn bộ sức mạnh, ta cũng sẽ không thể hoàn toàn giữ được sức mạnh của vụ nổ… nhưng, ít nhất ta có thể giảm sức công phá của nó một chút. Như vậy, nó sẽ không thể thổi bay nửa vương quốc.]
Ông có ích quá nhỉ.
À! Vậy tôi có thể bỏ chạy trong lúc ông hành sự? Nếu tôi có thể thoát khỏi phạm vi của vụ nổ sau khi ông áp chế nó… cơ hội sống sót của tôi sẽ tăng lên rõ rệt!
Tôi đã nghĩ ông thật sự muốn giết tôi do toàn ném tôi vào mấy chuyện phiền toái, nhưng ông đã không làm vậy! Tôi tin ông!
“Nghĩ lại thì, tôi ghét anh, Alistar.”
Magali nhìn tôi và cất lời với một nụ cười tươi.
A, cô ta nghĩ mình có thể được cứu nên lại cảm thấy xấu hổ về những điều mình nói một lúc nãy và phải đính chính lại. Yay, sau này phải mang nó ra trêu cô ta thôi.
Được rồi, làm thôi, Nguyền Kiếm. Đây là sứ mệnh cả đời của ông.
[Sứ mệnh cả đời… haha. Người nói quả không sai.]
…… Hm?
Nguyền Kiếm nói với giọng kỳ lạ, khiến tôi cảm thấy có chút lo lắng.
[Đến cùng, ta nhất định sẽ nứt gãy sau khi ngăn cản vụ nổ của viên ma thạch đó.]
“......”
Tôi không thể nói gì với Nguyền Kiếm.
Hiểu rồi…
[Flor đã dành rất nhiều thời gian và công sức để tạo ra nó, nên lượng ma lực bên trong cũng khá đáng gờm. Nếu có thể áp chế sức mạnh của vụ nổ như vậy… ngay cả ta cũng sẽ không toàn thây. Để áp chế nó, tôi sẽ phải sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình… chỉ như vậy là đủ để phá hủy ta, một Thánh Kiếm.]
“Nguyền Kiếm, ông…”
Nghe thấy những lời của Nguyền Kiếm với tông giọng đầy quyết tâm, Magali tròn xoe mắt.
[Haha. Nhưng, nếu ta có thể cứu người khác với cái giá phải hi sinh bản thân, ta cũng hài lòng. Suy cho cùng ta cũng là một thánh kiếm mà… Ta được tạo ra vì lợi ích của người khác. Chưa kể… nếu ta bị phá hủy để bảo vệ các người, ta cũng sẽ không do dự.]
Nguyền Kiếm…
[Alistar. Ta đã nói nhiều điều không phải với ngươi và khiến ngươi phải làm nhiều chuyện. Nhưng ta… không, ta vẫn tự hỏi sao một kẻ như ngươi lại xứng đáng với ta và tại sao ta lại biến thành một thú đen đúa… nhưng, ta thật sự tận hưởng thời gian đồng hành cùng ngươi.]
……Huh? Tôi có cảm giác hầu hết những lời đó là để chì chiết tôi, hay do tôi tưởng tượng nhỉ?
[Ta mừng vì người xứng đáng là ngươi. Cảm ơn cậu, Alistar.]
Những lời của Nguyền Kiếm thật sự đong đầy cảm xúc.
Tôi không ngờ tôi sẽ nhận được lời cảm ơn từ Nguyền Kiếm. Chúng tôi đã tranh cãi rất nhiều. Bản chất của chúng tôi là hoàn toàn trái ngược mà. Đó là lý do tại sao tôi không thể ngờ Nguyền Kiếm sẽ nói một lời thể hiện lòng biết ơn đối với tôi…
Đáp lại Nguyền Kiếm, tôi…
“.... A, ừ. Ông nói xong chưa?”
[— — — — —]
Tôi thốt lên một câu từ lạnh lẽo khiến Nguyền Kiếm cứng họng.
Thì ý tôi là… giờ không phải lúc để thoải mái nói chuyện đâu…
“Phù. Có vẻ chúng ta vẫn có một chút cơ hội. Được rồi, mau trông cậy vào Nguyền Kiếm và rời khỏi đây sớm nhất có thể thôi.”
“Ừ.”
Tôi nói với Magali.
Nếu tôi không sử dụng cô ta làm khiên thịt, thì để cô ta lại cũng được. Cô ta chắc cũng nghĩ vậy.
“Nguyền Kiếm. Đừng do dự, mau triển đi. Tôi sẽ không quên ông đâu, một khoảng thời gian.”
[— — — — —]
Tôi nói lời từ biệt với ông ta. Nguyền Kiếm không nói gì cả, nhưng… tôi đoán là ổn thôi.
Được rồi, tôi nên đi thôi.
[A, phải rồi. Ngươi có thể cầm ta lần cuối không? Không sao đâu, ta sẽ không làm gì cả.]
Khi tôi chuẩn bị quay lưng cất bước, Nguyền Kiếm gọi với tôi.
Ehh… đành vậy. Tôi không muốn động vào ông ta vì việc đó chỉ toàn ký ức buồn thôi, nhưng tôi sẽ gặp rắc rối nếu khiến ông ta dỗi và không muốn ngăn cản vụ nổ nửa.
Tôi miễn cưỡng quay lại và nhặt Nguyền Kiếm đang lăn lóc dưới đất lên.
“Được rồi, vừa lòng ông chưa? Tôi sẽ không thể thoát khỏi phạm vi vụ nổ nếu không đi sớm đấy…”
[... Cảm ơn Alistar. Nhờ cậu…]
“Hm!?”
Huh? Lạ quá. Khi tôi cố bỏ tay ra khỏi phần chuôi của Nguyền Kiếm, tôi có cảm giác như nó bị dán vào tay mình và tôi không thể bỏ ra.
Eh? Đùa à, gì thế này?
Giữa sự bối rối của tôi, Nguyền Kiếm nói lên những lời như thể lão ta đang nở một điệu cười ma mãnh.
“Bằng cách này, khả năng ta bị gãy sẽ chỉ là chuyện muỗi!!]
Với những lời đó, Nguyền Kiếm và cơ thể tôi bắt đầu tỏa sáng một cách khó chịu.
NUOOOOOOOOOOOOOOHHHHHHHH!? Thứ gì đó đang ra!!
Dù chỉ mới nãy tôi còn cảm thấy cạn kiệt, nhưng giờ cảm giác của tôi như thể có gì đó rất quan trọng sắp tuôn ra!! Nguyền Kiếm đang lấy đi thứ ngàn vàng của tôi!?
[Ta đã khoét sâu kết nối giữa hai ta! Với việc đó, chúng ta sẽ thật sự hòa làm một, ta có khả năng sẽ bị gãy. Nhưng, ta có thể giảm tỷ lệ đó xuống khoảng 90% với sự trợ giúp của ngươi!!]
“Như thế vẫn tệ mà!? Sao ông lại muốn kéo tôi theo hả!?”
Lão ta đang làm cái quái gì vậy? Lão có thật là Thánh Kiếm không thế!?
[Hy sinh vì một kẻ nói những lời như vậy thật nực cười! Ngươi phải chịu đựng cùng ta!!]
“Ông…! Sao một Thánh Kiếm lại làm chuyện hèn hạ như vậy…!”
[Ngươi nghĩ mình sẽ thoát được khi cứ gọi ta là Nguyền Kiếm à!]
Tôi cố bỏ lão ta ra, nhưng những ngón tay của tôi lại nắm chặt lấy chuôi kiếm và không bỏ ra dù chỉ một chút.
Chết tiệt! Lão dám điều khiển tôi trong lúc nguy cấp thế này à…!!
UOOOOOOOOOOOOOOOOOHHHHHHHHHHHH!! BỎ RA TÊN KHỐN!!
Tuy nhiên, khi tôi thậm chí không thể di chuyển những ngón tay bằng mọi sức lực của mình, nụ cười kinh tởm của Magali vang vọng.
“AHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA! Đáng đời ngươi, Alistar!!”
“Đ-Đồ khốn…!!”
Nụ cười của Magali không khác gì của một bà trùm băng đảng tội phạm.
Những cái bóng đen xung quanh mắt cô ta càng khiến nó sáng rực đến đáng sợ.
“Trời ạ, làm anh hùng có vẻ khó khăn nhỉ. Thôi tôi sẽ trông cậy vào anh. Tạm biệt. Cảm ơn vì tất cả, Alistar ☆”
Magali đang khích tướng tôi đến cực độ.
Cô ta vui mừng đi trước tôi, nhìn tôi và vẫy tay chào. Cảm giác bàn tay của cô ta vuốt ve má tôi thật dễ chịu, nhưng nó đang có một tác dụng hoàn toàn trái ngược vào lúc này.
Mà tôi có thể hiểu được cảm giác của Magali vì tôi cũng sẽ làm điều tương tự nếu tôi ở vị trí đó. Thế nên tôi chắc rằng ả đàn bà này hiểu tôi phải khó chịu đến mức nào.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Magali. Cô ta cũng siết lại dù đang không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tôi nở mục nụ cười với cô ta và cất tiếng.
“Nguyền Kiếm.”
[Hiểu rồi.]
Chỉ gọi tên thôi Nguyền Kiếm cũng hiểu ý tôi.
Cơ thể tôi phát sáng cùng với Nguyền Kiếm trong tay. Bằng cách kết nối với tôi thế này, ánh sáng truyền từ tay tôi sang Magali…
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHH!?”
Tôi cũng bắt đầu lấy đi thứ ngàn vàng của cô ta.
Cô phải đi với tôi, Magali…!!
———————————