Translator: NicK
———————————
“Đây chính là Cổ thành Vitry…”
Trải dài trước mắt chúng tôi là những tòa thành tráng lệ. Thế nhưng, nơi đó lại không có bất kỳ dấu hiệu nào của con người, và mặc cho sự trang nghiêm của mình, chúng vẫn không khỏi toát nên bầu không khí ảm đạm.
Cảm giác của tôi đối với những nơi thế này là…
Tôi muốn về nhà Tôi muốn về nhà Tôi muốn về nhà Tôi muốn về nhà Tôi muốn về nhà Tôi muốn về nhà Tôi muốn về nhà.
Tôi là người duy nhất nghĩ về chuyện đó.
[Ta đã tiến xa thế này rồi nên ngươi biết điều thì hãy chuẩn bị đi.]
Câm mồm! Tôi mặc kệ! Đây không phải chuyện của tôi! Không có lợi lộc quái gì cả! Tôi ghét việc phải lao vào cái đám có thể bóp chết tôi để cứu Magali.
“Ta nên làm gì?”
“... Nơi này từng là vương đô cũ nên rất rộng lớn. Sẽ khó để đoán ra nơi Thánh Nữ bị giam giữ, nhưng… nếu phải nói, cô ấy chắc hẳn đang ở kinh thành cũ.”
“Ngài nói đúng, quả nhiên cô ấy sẽ bị giam ở tòa thành vĩ đại nhất.”
Herge và Eria đang nói chuyện với nhau.
Kinh thành cũ à… Chắc nó là tòa thành cao nhất ở trung tâm cổ thành…
“... Mục tiêu chính của ta lần này là để giải cứu Magali. Ta nghĩ tốt nhất là nên hạn chế tối đa việc đụng độ với kẻ thù, giải cứu cô ấy và nhanh chóng rời đi.”
Tôi cảnh báo để phòng trừ trường hợp chúng không biết điều và gây nên thảm họa. Đừng bắt tôi phải lao vào những cuộc chiến vô nghĩa!
Kiểu gì thì ta cũng là người phải chiến đấu khi có kẻ thù thôi.
“Cậu ấy nói đúng desuwa. Chúng ta chỉ cần thổi bay tất cả những kẻ ngáng đường thôi desuwa.”
Marla gật đầu đồng ý với ý kiến của tôi.
Không, cô chẳng hiểu gì cả! Nghe trái ngược hoàn toàn với ý của tôi mà!?
“Đúng như Anh Hùng nói. Chúng ta phải tránh tiếp xúc với kẻ địch hết mức có thể và tránh những trận chiến không cần thiết.”
Eria cuối cùng cũng nói được vài lời khôn ngoan.
… Dù rất muốn tiến lên những nhất định không ổn đúng không? Không phải hắn là hoàng tử à? Sao một kẻ vương tộc lại phải xông pha chiến trường thế này? Còn có kẻ nào khác ngoài tên này để kế thừa ngai vàng à? Mà sao cũng được.
Chúng tôi xâm nhập vào cổ thành giữa những dòng suy nghĩ đó.
Có một số kẻ trông như tay sai của Flor đi tuần tra hết lần này đến lần khác, nhưng nhờ có trực giác điên rồ của Marla và Malta đang trực chờ dưới dòng nước để thực hiện các hành động phá hoạt nên chúng không nhận ra bọn tôi.
Mọi thứ thật suôn sẻ, nhưng rồi…
“Các ngươi đến rồi sao…”
Cuối cùng, một gã tìm thấy chúng tôi.
Hắn là một tên đô con trông có vẻ rất mạnh. Hắn là kiểu người tôi sẽ không bao giờ liên lụy đến nếu tôi là người duy nhất ở đây.
“Chào mừng. Ta bất ngờ khi các ngươi có thể tiến xa thế này mà không phát hiện.”
“Chậc… Ngươi là hầu cận của Flor sao…”
“Phải, ta chính là một trong các hầu cận của ngài ấy. Vẫn còn một số kẻ đang chờ phía trước. Các ngươi có thể thoát khỏi tai mắt của lũ tôm tép, nhưng đừng nghĩ rằng có thể thoát khỏi ta.”
Tên to con đáp lời Eria với vẻ mặt méo mó.
Hmm… Hắn là tên hầu cận sánh ngang với Tứ Đại Thiên Vương của Quân đội Chúa Quỷ mà Flor đã nhắc đến à?
Nếu tên này nói thật, những kẻ đang chờ chúng tôi phía trước cũng đã biết được sự xuất hiện của chúng tôi. Nói cách khác, một cuộc tấn công bất ngờ là không thể. Tôi đã muốn tránh một cuộc đụng độ trực tiếp hết mức có thể mà…
Dù sao thì, tôi phải đẩy tên này cho ai đó thôi. Tôi nhất định không đánh nhau với hắn đâu. Hắn trông mạnh thế mà.
Đang nghĩ cách để tôi có thể trốn thì…
………Ah!!
Như thể được giác ngộ, một dòng điện chạy khắp cơ thể tôi.
“Mọi người, làm ơn hãy để hắn cho tôi và đi đi.”
“Anh Hùng!?”
“Alistar-san!?”
Tôi nhanh chóng tiến lên phía trước và dõng dạc tuyên bố. Tôi cũng thêm điểm bằng cách quay người lại một chút.
Đáp lại, Herge và Marla kinh ngạc.
“Chúng ta có lợi thế về số lượng ở đây. Nếu chúng ta cũng hạ hắn…”
“Hoàng tử. Như tôi đã nói từ đầu, chiến dịch này không phải để hạ gục kẻ địch. Mà là giải cứu Magali… đó mới chính là mục tiêu cốt lõi của chúng ta. Chúng ta phải hoàn thành nó nhanh nhất có thể. Nếu mọi người kẹt ở đây, có thể kẻ thù sẽ tập hợp lực lượng để tiến đánh. Và rồi, nếu Magali bị mang đi nơi khác trong lúc đó… chúng ta sẽ vụt mất cô ấy.”
“Nhưng…”
Tôi nói lia lịa…
Bình tĩnh lại tôi ơi, đừng vội. Nếu làm như bình thường, tôi có thể thành công.
“V-Vậy thì, tôi sẽ ở lại cùng cậu desuwa!”
“Không, chị không thể. Marla-san rất mạnh. Nếu điều hắn nói là sự thật, điều đó có nghĩa kẻ thù phía trước đang chờ đợi chúng ta có thể mạnh ngang hoặc hơn cả hắn. Nếu chuyện đó xảy ra, chị chính là người em có thể tin tưởng nhất. Nếu chị ở lại đây, chiến lực của chúng ta sẽ giảm đi trầm trọng.”
“Uhh… Tôi lo lắng lắm desuwa…”
Tôi lần lượt dập tắt ý kiến của từng người bọn họ.
Eria, Marla… tôi sẽ không để các người ngáng đường…!
“Tôi sẽ ổn thôi. Tôi sẽ bắt kịp mọi người sau. Hãy bảo trọng, Marla-san.”
“... Tôi hiểu rồi desuwa.”
Chứng kiến gương mặt quyết tâm đầy nam tính của tôi, Marla khẽ gật đầu đáp lại.
Ah… cô ấy quả thật là một ứng cử viên số một để ký sinh. Nếu chị còn sống thì hãy quay trở lại giúp tôi nhé.
“Anh Hùng…”
Herge nhìn tôi với một biểu cảm khó tả.
Tôi gật đầu trấn an cậu ta.
“Tôi sẽ trông cậy Magali vào mọi người…!”
“.... Ừm!”
Như vậy, cuộc chiến đã được quyết định.
Họ bắt đầu tiến về phía trước theo lời tôi.
… A, nghĩ lại thì, tôi nên để lại một vài hiệp sĩ để làm khiên thịt…
“Này này, các ngươi nghĩ mình sẽ đi được dễ vậy sao?”
Đương nhiên tôi đã tính trước việc gã ta sẽ nói thế.
Hắn nhặt một hòn đá ở gần và ném về phía Marla và những người khác để chứng minh sức mạnh của mình. Hòn đá được ném đi với một sức mạnh mà nếu trực tiếp dính phải thì sát thương gây ra là vô cùng lớn, và trong trường hợp tệ nhất có thể xảy ra án mạng.
Tôi chắc rằng Marla có thể làm gì đó, nhưng tôi đã rút Nguyền Kiếm ra và cắt nó một cách hào nhoáng.
… Chính Nguyền Kiếm đã điều khiển tôi. Dù sao cũng cảm ơn, gã to xác không thể ngăn cản họ tiến về phía tòa lâu đài cũ.
“Ngươi nghĩ mình có thể cản trở họ sao?”
“Ho…”
Gã to xác lườm tôi. Sự chú ý của hắn đã tập trung vào tôi và hắn không biểu hiện bất kỳ ý định nào đuổi theo những người khác. Đôi mắt sắc lẹm của hắn khiến tôi sợ chết khiếp… nhưng hiện tại tôi không sợ chút nào cả. Bởi tôi đã đạt được mục đích của mình.
“Phù…”
Uhyoooooooooooooooooooooooo!! Thành công rồiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!
Những kẻ tiến lên thật đần độn! Chúng chưa đọc câu chuyện nào có kiểu tuyết truyện thế này à? Thật may vì tôi đã đọc sách cùng Magali…
Trong trường hợp kẻ thù xuất hiện lần lượt từng đứa trước khi đụng độ với tên trùm, thường sẽ dẫn đến việc một người bạn của nhân vật chính phải ở lại. Và khi việc đó xảy ra, kẻ địch xuất hiện đầu tiên thường là kẻ yếu nhất. Càng đến gần tên trùm, kẻ địch sẽ càng mạnh mẽ hơn. Nói cách khác, đây là kẻ dễ đối đầu nhất!
Lũ đần! Không đời nào tôi nói rằng ‘Hãy để tôi làm con mồi rồi đi đi’!
Họ sẽ phải chiến đấu cực nhọc hơn tôi và tôi có thể trốn thoát mà không cần phải cứu Magali sau khi Nguyền Kiếm đánh bại tên này. Tốt rồi… quả là một chiến thuật hoàn hảo…
Tôi không khỏi ngưỡng mộ bản thân mình. Một người tài sắc vẹn toàn như tôi có thể tồn tại được sao?
Giữa lúc đó… cơ thể tôi cứng đờ.
“...Huh?”
Tôi chờ nhận thấy điều gì đó kỳ lạ. Không, không phải kỳ lạ… bí ẩn? Không thể hiểu được?
Phải, không thể giải thích được. Tôi đã bị kiểm soát bởi Nguyền Kiếm ngay từ trong tâm hồn, nên chúng tôi mới có thể nghe thấy suy nghĩ của nhau. Tôi có thể giấu chúng nếu muốn nhưng lão ta vẫn khiến tôi đau đầu nếu tôi làm vậy nên tôi chưa làm bao giờ. Thế nên, kế hoạch hoàn hảo này chắc hẳn đã bị Nguyền Kiếm nghe thấy.
… Thế nhưng, sao lão không cản tôi lại?
Lão là cục sắt vụn chuyên lo chuyện bao đồng cơ mà. Tại sao… tại sao lão không cản tôi mà lại để mọi thứ đi theo đúng kế hoạch của tôi?
[Hả? Ngươi chưa nhận ra sao?]
……Cái gì?
◆
“Không biết Anh Hùng có sao không…”
Người nói vậy là Herge đang tiến về phía lâu đài.
Marla chạy bên cạnh cậu đáp.
“Alistar-san sẽ không sao đâu desuwa! Cậu ấy là người hùng của tôi mà! Nhưng…”
Cô ấy cau mày, trông có vẻ khó chịu.
“Sẽ rất lâu để cậu ấy có thể bắt kịp chúng ta.”
Đôi mắt của Herge trợn tròn.
“T-Tại sao? Anh Hùng nhất định sẽ…”
Cậu được Magali kể lại rằng Alistar rất mạnh. Cậu chứng từng chứng kiến sức mạnh của Anh Hùng một cách nhưng tiếp nên không thể nói chắc. Tuy nhiên, Alistar là người xứng đáng với Thánh Kiếm. Một người mà sau hàng trăm năm mới có một, Alistar chắc chắn khác biệt với những người bình thường khác.
Đó là lý do khiến cậu nghĩa Alistar có thể đánh bại tên to con kia, nhưng…
“Bởi vì gã ta… cực kỳ mạnh. Có lẽ, nếu bất kỳ ai ngoài Alistar chiến đấu, đều sẽ thất bại.”
“Cá…!?”
Không thể nào. Herge như muốn hét lên thật lớn, nhưng cậu không còn cách nào khác ngoài giữ im lặng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Marla.
Tên to con đó mạnh lắm sao. Biết được điều đó mà Alistar lại ở lại một mình…
“Alistar-san chắc hẳn đã biết được điều đó. Nhưng cậu ấy vẫn chọn ở lại. Trời ạ… sao đàn ông lại cứ thích tỏ ra thật ngầu thế nhỉ!?”
Gương mặt của Marla nhăn nhó. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, một vẻ ngưỡng mộ xuất hiện và đôi má của cô ửng hồng.
“... Nhưng, cậu ấy thật ngầu quá đi desuwa!”
◆
“... Hmph, quả là Anh Hùng.”
Gã to xác chợt cất tiếng.
Hả? Ngươi đang nói gì thế? Sao ta đột nhiên lại được khen? Ta vẫn chưa làm gì cả mà…
Còn nữa, sao đột nhiên tính cách của ngươi lại thay đổi vậy? Mấy lời lảm nhảm lúc nãy đâu rồi?
“Ngươi đã nhận ra ta từ lúc nào hả?”
“......”
Giữa dòng suy nghĩ của tôi, toàn thân gã to xác phát sáng, và trong phút chốc, dáng vẻ to lớn của hắn biến mất và một chàng trai trẻ xuất hiện…. Chính là Flor.
…… Flor?
EEEEEEEEEEHHHHHHHHHHHHHHHHHH!?
Tại sao!? Whoa!? Hmmmm!?
Sao tên trùm cuối lại ở đây!? Lũ tép riu đâu hết rồi!?
[Ta tưởng ngươi chọn ở lại vì biết hắn là Flor giả dạng.]
Đời nào tôi làm thế!!
Ra là vậy! Vì thế nên ông mới như người câm nãy giờ! Ông nên nói gì đó chứ!!
Trong lúc đó, Magali xuất hiện từ trong bóng tối của một tòa nhà với vẻ mặt cười toe toét.
“Tôi tin cậu, Alistar.”
KHỐN KIẾPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPP!!!!
———————————