Translator: NicK
———————————
“Người sẽ luôn quan sát chúng ta. Vì lẽ đó, ta phải không ngừng dâng hiến bản thân cho niềm tin thuần khiết và mạnh mẽ. Các ngươi có hiểu không?”
“““““Chúng con xin lắng nghe Người!!”””””
Trong một nhà thờ nguy nga và tráng lệ, một đám đông đáp lại lời của một cô gái nhỏ. Những kẻ trưởng thành đáng ra phải chỉ dạy đứa trẻ lại đang được dẫn lối, và đứa trẻ đáng ra phải được dạy dỗ lại đang chỉ dẫn cho đám người lớn.
Một mối quan hệ méo mó, nhưng trong tôn giáo này, đây lại là một cảnh tượng hoàn toàn bình thường. Đây là Anh hùng giáo. Và lời rao giảng của Thánh nữ, Elizabeth Stream, đang khai sáng cho nhiều kẻ mông muội.
Bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng và ấm áp, Elizabeth nhìn xuống họ với những đôi mắt nhắm tịt cùng những lời cầu nguyện tha thiết.
“Oh?”
Và rồi, cô bé bắt gặp bóng hình của một cô gái ngay tại cửa nhà thờ.
◆
“Chào, Magali. Đã lâu không gặp… chắc vậy.”
“Đúng vậy. Chúng ta đã không gặp nhau kể từ hôn lễ của Marla.”
Tại một căn phòng của nhà thờ, Elizabeth và Magali đang mặt đối mặt. Hai Thánh nữ đang có một cuộc họp trực tiếp. Một cảnh tượng linh thiêng đối với những ai tôn thờ họ. Mặc dù một trong hai lại có một bản chất đen tối hơn cả ác quỷ.
“Thật tồi tệ phải không? Tôi không nghĩ những tên ác quỷ hay đại loại vậy lại thật sự tồn tại.”
“Fufu. Cô thật sự khác biệt so với khi đứng trước những tín đồ nhỉ,”
Elizabeth lắc đầu, Magali phì cười.
Tôn giọng bình tĩnh và dịu dàng của cô bé trước mặt những tín đồ đã bị thay thế bởi những từ ngữ và cách hành xử thô kệch, nam tính. Nhiêu đó không đủ để những tín đồ lặp tức từ bỏ toàn bộ niềm tin của họ, nhưng là đủ để có thể khiến họ bị sốc.
“Mà cũng vì họ sẽ không thích có một Thánh nữ sỗ sàng như vậy. Đã quá muộn để thay đổi rồi. Hơn nữa, vẫn còn một người sẽ chấp nhận tôi.”
Elizabeth ưỡn ngực (phẳng).
Là một đứa trẻ, cô bé vẫn có hi vọng được phát triển. Người thiếu nữ trước mặt cô thì hết cứu rồi.
Tuy nhiên, Magali không nghĩ về việc đó. Đôi mắt cô loé sáng trước lời nhắc của Elizabeth về ai đó chấp nhận cô.
“...Ara? Đó là ai vậy?”
“Thì đương nhiên là… ah?”
Elizabeth tự tin bày tỏ về ‘chàng trai’ mà cô bé tự hào với gương mặt sáng bừng. Cô bé thường toát lên vẻ không hề trẻ con, nhưng ngay lúc cô bé muốn kể về một người cô rất tự hào cô bé lại trông rất trẻ con và dễ thương.
Tuy nhiên, biểu cảm dễ thương đó ngay lập tức cứng đờ.
“Không không, đời đã. Không phải tôi tự tưởng tượng ra một người để xoa dịu sự cô đơn của bản thân đâu!”
Lý do là bởi cô bé không thể nhớ về ‘chàng trai’ quan trọng mà cô bé muốn khoe ra.
“Cô biết… người đó à? Người đó…”
“... Mà này, ai là người mà tôn giáo này tôn thờ vậy?”
Không thể chịu được cảnh tượng đó, Magali gợi nhắc.
Elizabeth là một đứa trẻ thông minh, cô bé ngay lập tức hiểu ra.
“Eh? C-Chuyện đó mà còn phải hỏi sao? Là Anh Hùng. Đây là Anh Hùng giáo mà…”
“... Và vị Anh Hùng đấy là người thế nào?”
“A-Anh Hùng là người… tốt bụng, mạnh mẽ, và luôn giúp đỡ cả những người kỳ quái như tôi…”
Phải, đó là ký ức không lâu trước đây. Đó là bởi Anh Hùng cũng đã cứu giúp cô bé, giúp cô có thể chăm chỉ đóng góp cho những hoạt động và việc truyền giáo của Anh Hùng giáo. Vị Anh Hùng nhân hậu đã cứu cô khỏi tên thiên thần bạo tàn mà cô từng tin tưởng, và giúp cô bé trả thù cho cái chết của cha mình.
“Q-Quái lạ. Tại sao? Bằng cách nào… có gì đó không đúng… Chết tiệt… đầu tôi đau quá…!”
Tuy nhiên, cô bé hoàn toàn không thể nhớ ra người đó. Hình ảnh của người đó trong trí nhớ của cô vô cùng mờ nhạt, như thể bị một màn sương che mờ. Nó gần như vô hình nhưng cũng không thể không thấy. Trái tim Elizabeth nhói lên trong sự bất lực.
Magali, người vẫn đang nhìn cô bé với vẻ mặt nom thất vọng, đứng dậy.
“Tôi xin lỗi đã khiến cô bị nhức đầu. Tôi phải đi ngay bây giờ.”
“N-Này, đợi đã! Cô biết điều gì đó sao!?”
Elizabeth vội vã gọi với cô.
Trái tim cô bé khẩn thiết rằng người đã bị lãng quên này lại là người cô không nên quên mất.
Cô bé lo lắng đến mức đổ cả mồ hôi hột. Với dáng vẻ trẻ con đáng yêu của cô bé, cảnh tượng này trông càng đáng thương hơn.
Do đó, Magali đã cất tiếng.
“Đúng vậy. ó vẻ như tôi là người duy nhất không quên cậu ta.”
“Ah…”
Magali nhanh chóng rời khỏi nhà thờ mà không tìm thêm được manh mối nào.
Elizabeth đưa bàn tay nhỏ bé với gọi cô.
“... Nhưng đó là ai?”
Và sự đau khổ của cô lại tiếp diễn.
◆
“Xin lỗi đã làm phiền chị.”
“Không, làm ơn đừng áy náy. Chúng ta là bạn mà phải không? Tôi thậm chí đã lùi lại hết công việc đấy desuwa!”
“Không, việc đó…”
Magali đổ mồ hôi lạnh toát. Cô ấy sẽ gặp rắc rối nếu bị người dân chống lại khi phát hiện lãnh chúa của mình đã bỏ bê công việc.
Người ở trước mặt cô đang lớn tiếng cười là Marla Baldini. Cô là vị lãnh chúa của vùng Baldini và là một quý tộc của vương quốc này. Cô là người mà nếu Magali không trở thành một vị thánh sẽ không bao giờ có cơ hội tiếp xúc.
“Tôi xin lỗi. Tôi sẽ hỏi thẳng vào vấn đề. Marla-san, cô có nhớ Alistar không?”
Magali hỏi một câu mà chính cô cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ nhận lại một câu trả lời ưng ý.
Cô cố gắng tìm hiểu về cậu ta bằng cách hỏi những người đã có nhiều tiếp xúc với Alistar như Silk, Malta, và Elizabeth. Nhưng nhìn chung, tất cả bọn họ đều đã quên Alistar là ai. Nếu vậy, tốt hơn là nghĩ Marla cũng vậy.
Đáp lại câu hỏi không chút kỳ vọng của Magali, Marla…
“Đương nhiên rồi desuwa.”
Cô gật đầu tự tin.
Nghe thấy câu trả lời ấy, Magali liền quên mất việc diễn xuất và bộc lộ một vẻ ngạc nhiên đến nực cười.
“Eh!? C-Chị nhớ cậu ta sao!?”
“P-Phải. Dù sao thì cũng chưa được lâu kể từ khi tôi được cứu… và cảm giác biết ơn và khao khát trong tim tôi vẫn luôn mạnh mẽ desuwa!”
Marla lùi lại một chút khi Magali, người vẫn luôn điềm tĩnh với một nụ cười dịu dàng trên mặt, liền có một biểu cảm khó tả, nhưng cô vẫn gật đầu tự tin.
Cuối cùng… một tia hi vọng cũng đến.
“T-Tôi không thể ngờ vẫn còn người nhớ đến Alistar…”
“Cô nói khó hiểu thật đấy. Sao tôi có thể quên…”
“Marla-san…?”
Magali ngờ vực nhìn Marla khi cô đột nhiên đờ đẫn.
Một lúc sau, gương mặt Marla lại ngẩng lên.
“A-Ara!? Không hiểu vì sao, tôi lại không thể nhớ ra tên của cậu ấy nữa rồi desuwa!?”
“Eh…?”
Magali kinh ngạc.
Cô ấy vừa bảo mình quên mất ngay sau khi nói rằng mình biết cậu ta sao…? Đầu óc cô ta có vấn đề à?
“Ngay cả tên và gương mặt của cậu ấy… Lạ quá desuwa. Với gương mặt điển trai của cậu, không đời nào tôi có thể quên được…”
“K-Không thể nào… ngay cả Marla-san cũng…”
Không, có lẽ Flor đã khiến việc này xảy ra.
Sự oán giận và phẫn nộ của cô đối với hắn ngày một lớn hơn.
Khả năng Alistar có thể trốn thoát lại gia tăng…!
“Kuhh…! Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng tôi sẽ không khuất phục desuwa. Đó là một người vô cùng quan trọng đối với tôi. Đây là điều không bao giờ thay đổi desuwa!”
(Chậc. Ả này cũng thật vô dụng.)
Trước Marla đang rạng ngời dù đã lãng quên cậu ta, Magali chửi thầm. Suy cho cùng, cô cũng là đống rác đồng loại với Alistar.
Nhưng tất cả những cô gái khác đều tỏ ra thật đáng thương, nhưng Marla vẫn vô cùng tích cực. Đây có lẽ là điểm hấp dẫn ở cô hoặc chỉ đơn giản là cô bị đần…
“Vậy, tôi đoán là chị cũng không biết cậu ta đang ở đâu…”
Ngay lúc Magali từ bỏ và chuẩn bị đứng dậy…
“U-Uhhh…? Không, bằng cách nào đó tôi có manh mối… Dù tôi cảm giác nó đang biến mất rất nhanh chóng.”
“T-Thật không!?”
Một lần nữa, Marla lại cho thấy một phản ứng khác hẳn những người khác, nên cô chớp lấy thời cơ ngay tức thì.
Với đôi mắt nheo lại, Marla lục tìm trong trí nhớ đang nhanh chóng trở nên mờ mịt. Và rồi cô nhớ ra một điều.
“Nếu tôi không nhầm, tôi cảm giác mình có một ký ức như vậy… về việc cậu ấy nói rằng cậu muốn thư giãn ở một nơi chỉ có hai chúng tôi mà không ai biết… Thật ngại quá desuwa!”
“..........!”
‘Kyaakyaa’, Marla đung đưa cơ thể một cách hạnh phúc. Đây là người luôn tự ti về tuổi tác của mình sao?
Tuy nhiên, Magali không quan tâm đến việc đó. Nghe thấy những lời đó khiến cô nghĩ ra vài điều. Đó chính là manh mối quan trọng cho vị trí của Alistar.
“Cảm ơn, Marla-san”
“Ah! Làm ơn hãy gửi lời cảm ơn của tôi đến người đó! Tôi sẽ đến ngay khi tôi nhớ ra cậu ấy!”
Không đổ lỗi cho sự vô ý của Magali khi cô chạy mất, Marla hồn nhiên vẫy tay tiễn cô.
Trong khi chạy trên dãy hành lang sạch sẽ, Magali cười.
(Tôi hiểu rồi. Thì ra là vậy, Alistar!)
Cô không thể tưởng tượng ra nơi ở của cậu ta. Cô thậm chí đã nghĩ rằng cậu ta có thể sẽ ở gần quê nhà. Nhưng không. Không đơi fnafo Alistar có thể lánh nạn ở một nơi mà bất kỳ ai… không, Magali có thể nghĩ ra.
Và rồi, Magali tiếp tục rảo bước về một địa điểm mới nảy lên trong đầu mình.
———————————