Fake Holy Sword Story ~I Was Taken Along When I Sold My Childhood Friend~

chương 117: tôi yêu marla-san

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Translator: NicK

Editor: Deemo

______________________

Ngay khi từ ‘bán quỷ’ thốt lên từ mồm Jean, Marla cảm nhận được một sự trống rỗng dữ tợn, như toàn bộ lượng máu bị trút khỏi cơ thể cô trong một nháy. Toàn bộ sự thù địch đã bùng cháy khi cô muốn khiến hắn câm nín cũng biến mất. Cô yếu ớt khụy xuống và nhìn lên gương mặt nhợt nhạt của Alistar.

(Ahh..)

Cậu ấy sẽ không bao giờ nở nụ cười dịu dàng ấy được nữa. Cũng không thể tiếp tục thể hiện sự yêu mến ấy lần nữa.

Bán quỷ là một loài cấm kỵ… một tồn tại bị cấm ở quốc gia này. Theo đúng nghĩa đen, nó là thứ có nửa dòng máu của quý chảy trong huyết mạch.

Những con quỷ nhất định là kẻ thủ, ít nhất là đối với quốc gia này. Nói cách khác, mối quan hệ này là không thể hàn gắn đến mức chúng không phải là loài có thể cùng tồn tại, hay chúng chính là kẻ thù của nhân loại. Trên thực tế, bán nhân như người thú hoặc những loài bán nhân khác có tồn tại trong quốc gia này, nhưng loài quỷ thì không. Không lấy một bóng.

Chúng là thứ tồn tại gớm ghiếc và Marla đã thừa kế một nửa dòng máu ấy. Nếu sự thật này bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ, những người luôn thần tượng cô, họ sẽ quay ngoắt 180 độ và lên án cô. Và đương nhiên, cô sẽ bị truất tước vị quý tộc của mình.

Marla không giấu diếm điều đó vì bản thân. Không, cô không muốn chết, nên nếu cho rằng cô không nghĩ về sự an nguy của bản thân là nói dối. Nhưng, cô còn nghĩ cho lợi ích của quốc gia này và lãnh thổ Baldina hơn bất kỳ điều gì khác. Dưới sự quản lý của Marla, lãnh thổ Baldini an toàn và yên bình hơn bất nơi nào được cai trị bởi những quý tộc khác.

Nhưng… nhưng giờ, cô thật sự chỉ có thể nghĩ về bản thân. Ánh mắt của Marla hướng thẳng về phía Alistar.

(Mình đang trở nên yếu đuối…)

Cô không thể kết hôn. Đó là bởi cô là một bán quỷ.

Khi bố mẹ cô qua đời và không còn bất kỳ ai trên đời biết được sự thật về Marla, cô đã cô độc. Nhưng, cô cũng đã tận hiến vì lãnh thổ của mình và những người dân sống tại đó.

Cô đáng ra phải quen với sự cô độc. Nhưng mọi thứ đã thay đổi khi cô gặp Alistar. Cô muốn được cậu yêu mến. Cô muốn được cậu quan tâm. Cô muốn được dành cuộc đời mình cho cậu.

——————————— Mình không muốn phải cô đơn thêm nữa.

Có lẽ đó là một mong ước đầy tha thiết. Nhưng, một khao khát trẻ con bị trói buộc sâu thẳm trong trái tim Marla ấy lại được dâng trào chỉ nhờ sự tiếp xúc với Alistar, và trở thành một điều thường trực. Tuy nhiên, ước mơ nhỏ nhoi ấy đã bị đập vỡ bởi Jean.

Dù Alistar có là một chàng trai nhân từ đến thế nào, cậu sẽ không chấp nhận loài quỷ. Bản thân anh cũng là người xứng đáng với Thánh Kiếm, vũ khí để tiêu diệt những con quỷ. Nghĩa vụ của một anh hùng như anh là đẩy lùi chứ không phải chấp nhận chúng.

(Mình sẽ lại cô độc…)

Những dòng nước mắt chảy ra từ đôi mắt cô. Chỉ còn là sớm muộn trước khi mọi thứ sụp đổ. Cô đã hoàn toàn gục ngã. Cô không thể chịu đựng được thêm nữa, một người đáng ra sẽ có thể đồng hành với cô sẽ rời đi. Sẽ không còn ai bên cạnh cô. Nếu biết nó sẽ đau đớn đến nhường này, cô đã cẩn thận né tránh và tách biệt bản thân khỏi bất kỳ ai khác.

Giữa lúc Marla đang dần chìm trong tuyệt vọng, một vực thẳm khiến cô sẽ không thể mở lòng mình thêm một lần nào nữa…

“Eh? Thì sao?”

Có một chàng trai đã nắm lấy tay cô và kéo cô dậy.

“Eh?”

“Eh?”

“Eh?”

Marla, Jean, và Alistar trân trối nhìn nhau. Một cảnh tượng kỳ lạ.

Marla bị bất ngờ bởi phản ứng của Alistar. Cô đã nghĩ cậu nhất định sẽ căm ghét cô nếu biết được sự thật.

Jean cũng vô cùng bất ngờ bởi phản ứng cộc lốc của Alistar. Hắn đã mong đợi quan hệ của họ sẽ rạn nứt vì cậu sẽ ghét cô.

Và Alistar cũng bất ngờ trước phản ứng không thể lường trước của cả hai.

[Eh? Một đống rác như ngươi, đáng ra ngươi phải nghĩ ‘Eww… Bán quỷ á, thật kinh tởm. Tránh xa ta ra. Cút đi’ mới đúng chứ, kể cả nếu ngươi không nói toẹt ra…]

(Ông dám khinh tôi đấy à.)

Thánh Kiếm, người “bạn tâm giao” của cậu, cũng bất ngờ. Bởi lời nói và phản ứng của cậu không phải diễn, mà nó đến từ tận sâu trong đáy lòng.

“Sao ngươi có thể bình tĩnh đến vậy sau khi nghe thấy một sự thật kinh khủng như vậy!? Cô ta là một bán quỷ đấy biết không hả? Trong huyết quản của cô ta là một thứ dơ bẩn đấy? Ngươi phải thấy cô ta là một thứ đáng kinh tởm mới đúng chứ…”

“Không… chuyện đó không quan trọng. Với ta việc cô ấy có mang máu quỷ hay không cũng không có nghĩa lý gì cả.”

“Gi.. Gì chú!?”

Jean trợn tròn mắt há hốc mồm kinh ngạc. Chuyện đó là đương nhiên, những lời Alistar vừa nói vượt xa mọi thường thức của những con người sống trong quốc gia này.

“K-Không thể nào! Chuyện này không thể nào là thật!? Cô ra mang trong mình dòng máu quỷ đấy biết không!? Không đời nào ngươi có thể bỏ qua thứ bẩn thỉu như không có gì được…!”

“Không, ta thật sự không để tâm.”

Chứng kiến sự mất kiên nhẫn của Jean và Marla người đang nhìn anh như thể mất hồn, trong lòng Alistar lại thấy nhẹ nhõm.

Gì chứ. Chuyện cô ấy giấu diếm lại là điều nhỏ nhặt thế này sao?

Nếu bí mật của cô ấy chỉ đến mức này thì chẳng có vấn đề gì. Mình có thể thoải mái ký sinh vào cô ấy rồi.

(Dù sao chuyện cô ấy có máu quỷ hay không cũng không làm ảnh hưởng gì đến việc ký sinh của mình.)

Thí dụ như nếu cô ấy có thể khiến người khác tổn hại chỉ vì ở gần, hay nếu cơn phẫn nộ của cô có thể làm tổn thương những người xung quanh vì dòng máu ấy, thì đó sẽ là một câu chuyện khác. Alistar, kẻ luôn đặt bản thân lên đầu, đương nhiên sẽ rời bỏ cô.

Tuy nhiên, chuyện này không phải vậy. Dường như cô chỉ là một nhân loại không thuần chủng. Nếu vậy, mọi thứ đều không quan trọng. Alistar là một người có thể chấp nhận được một con orc cái chỉ cần cô ta là một vật chủ hoàn hảo để ký sinh.

(Ta không quan tâm đến vẻ ngoài hay chủng loài. Điều quan trọng là bản chất bên trọng.)

[Lời ngươi nói thật sự rất hay. Nhưng vì ngươi là kẻ thốt ra câu đó nên nó vô giá trị.]

Tất nhiên Alistar không thể nói ra quan điểm của mình. Nếu cậu nói gì đó như ‘huyết thống cũng không quan trọng đối với việc ký sinh!’, thì ngay cả một cuộc tình đậm sâu cũng vụt tắt.

Alistar, kẻ luôn không làm gì nhưng lại luôn diễn trò và được mọi người yêu mến, đương nhiên hiểu được điều đó.

Cả Marla và Jean đều đang nhìn cậu chằm chằm. Nếu vậy, điều cậu nên làm là…

“Hmph…”

Alistar vuốt tóc.

Cùng lúc đó, nhưng hạt lấp lánh toát lên.

[Hiệu ứng gì thế này!?]

(Vì ta đẹp trai quá đấy.)

Anh không hề sử dụng bất kỳ loại ma pháp nào. Đó hoàn toàn là nhờ vào vẻ điển trai và nụ cười tuyệt đẹp của cậu đã toả sáng.

Với Marla thì không phải nói, nhưng cảnh tượng ấy tuyệt vời đến mức ngay cả Jean, kẻ luôn gằn giọng, bị choáng ngợp.

Sau khi cho họ một chút thời gian để thú hút sự chú ý…

“Tôi… Tôi yêu Marla-san. Không quan trọng dù cô ấy có mang trong mình dòng máu của quỷ hay không. Cảm xúc của tôi sẽ không bị lung lay bởi điều đó.”

Ngươi không thể thay đổi khao khát ký sinh mãnh liệt của ta với cô ấy chỉ với chuyện đó đâu!

“Alistar-san…!”

Đó là lời nói đến từ mồm của một đống rác rưởi, nhưng qua ánh mắt của Marla, người chỉ biết đến những thứ cậu cho cô thấy, cậu vẫn giữ được tình yêu mãnh liệt dành cho cô mặc cho sự thật nghiệt ngã, điều chắc chắn sẽ khiến mọi người rời bỏ cô.

Sẽ là chuyển hiển nhiên nếu cô nảy sinh một xúc cảm như bị thu hút một cách mạnh mẽ.

“K-Không thể nào…!?”

“Giờ thì, hãy kết thúc ở đây thôi.”

Alistar chỉa Thánh Kiếm vào một Jean đang kinh ngạc. Cậu có một sức mạnh thật khủng khiếp với năng lực làm màu.

________________________

Truyện Chữ Hay