Translator: Deemo
Editor: NicK
______________________
“Haa…trời ạ. Có vẻ cậu có cùng cái tư tưởng chính nghĩa như Lãnh chúa Baldini thì phải. Đầu tiên, hãy để tôi giải thích hiểu lầm này.”
Jean lắc đầu và cười cay đắng.
Có vẻ cũng có chút giả bộ trong đó… nhưng vẫn còn non lắm trong mắt tôi. Đến Elizabeth còn làm tốt hơn đấy. Thử lại đi.
[Không, ta không nghĩ đó là vấn đề đâu…]
“Nghe này. Công việc của tôi bao gồm cả việc giúp đỡ những người đã trở thành nô lệ. Tôi tự nhận thấy như vậy.”
Không, tôi cũng chẳng quan tâm có ai được giúp gì hay không đâu…
Ngay từ đầu thì tôi chẳng có vấn đề gì với việc buôn bán nô lệ cả.
“Đầu tiên, các vị biết những người nào mới phải trở thành nô lệ không? Họ là những người nghèo khó tới mức không có miếng ăn hay quá yếu đuối mà không có ai để nương tựa vào.”
Và ngươi là kẻ đang lợi dụng họ.
“Những người đó sẽ trở thành nô lệ, và đó có thể coi là một công việc chính đáng. Đúng thực là sự tự do của họ bị giới hạn. Sẽ có lúc họ bị ép làm những việc họ không muốn làm. Nhưng họ vẫn sẽ sống sót.”
Tôi không hiểu cách suy nghĩ đó cho lắm vì với tôi chỉ sống sót là không đủ. Đôi khi tôi thà chết còn hơn là sống lay lắt.
Nếu tôi bị ép phải làm việc khổ cực và nguy hiểm tới tính mạng thì tôi thà chết còn hơn. Nhưng tôi cũng sợ chết lắm nên tôi sẽ tìm đường chuồn.
“Vậy các vị nghĩ sao? Nghe về việc đó thì các vị không nghĩ tôi hoàn toàn độc ác chứ? Nếu các vị không muốn những người nguy hiểm mua nô lệ và khiến họ sống khổ cực thì người như các vị, với giá trị đạo đức tốt, nên mua lại họ.”
[Nhưng tên này đâu có đạo đức tốt đâu…]
Này.
“Thôi nào! Hãy nghĩ đây là một cách cứu sống họ và mua nô lệ đi!”
Cuối cùng cũng chỉ đến thế thôi à.
Tôi suýt nói ra câu đó.
Jean vui cười nhìn tôi. Ông ta nghĩ đã thuyết phục được tôi hay gì à?
Kể cả tôi có bị thuyết phục, đừng lo, không đời nào tôi dám mua nô lệ khi đứng cạnh Marla đâu.
Khi tôi định từ chối lời mời của Jean…
“Ngươi ồn ào quá desuwa.”
Tôi chưa kịp nói gì vì Marla đã thì thầm như vậy.
…Hoặc đúng hơn là giọng cô lạnh lẽo tới mức tôi không dám nói gì.
[...Baldini-sama. Ngài không nghe câu chuyện vừa rồi của tôi sao? Chúng ta phải giúp đỡ họ…]
Jean nói như thể đang dạy bảo một đứa trẻ.
Còn phản ứng của Marla…
“Làm như ta quan tâm. Xuống địa ngục đi tên khốn.”
Hieee…
“Eh…”
Cả Jean và tôi đứng hình trước những lời thô bạo mà không thể tới từ Marla, người luôn dùng những từ ngữ lịch thiệp và tế nhị.
Eh…cái gì vậy…? Cô ấy vừa nói như một tên du côn à…?
Marla xinh đẹp và chỉnh tề đó vừa thốt lên câu ‘xuống địa ngục đi tên khốn’...?
“Khụ. Hình như tôi bị đau họng desuwa.”
Cô ấy đang cố làm như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng hơi muộn rồi đấy?
Ahh…mất điểm quá. Không ngờ cô đang giấu giếm một bản tính bạo lực như vậy. Mà cô còn đang giấu cái gì đó khác nữa mà, phải không? Từ ‘ứng cử viên sáng giá nhất’ xuống ‘ứng cử viên ổn áp’ rồi.
[Vậy là tốt mà. Khả năng cô ấy trở thành nạn nhân của ngươi giảm xuống rồi.]
“Ngươi nghe đây. Đúng là trẻ em tại những ngôi làm nghèo sẽ có cuộc sống rất khó khăn nếu không bị bán làm nô lệ desuwa. Những người mất hết người thân do chiến tranh cũng như vậy.”
“V-Vậy thì…”
“Nhưng việc các ngươi kiếm bội tiền từ họ là một vấn đề hoàn toàn khác, phải không?”
Jean im lặng.
Tất nhiên, nếu hắn ta muốn cứu họ, hắn chỉ cần trợ giúp cho họ như một cách làm từ thiện. Như lập một cô nhi viện chẳng hạn. Nó sẽ tốn chút tiền khi bắt đầu, nhưng nếu hắn thành lập tại một lãnh thổ được cai quản tốt như của Marla, hắn sẽ được cả cô trợ giúp nữa.
Nhưng hắn đã không làm vậy. Hắn cướp lấy tự do của họ và bán họ để kiếm tiền, không có gì đáng khen ở đây cả.
“Ngươi dùng những từ hoa mĩ ấy, nhưng cuối cùng thì ngươi cũng chỉ coi bọn họ như những món hàng desuwa. Ngươi nghĩ rằng điều đó sẽ lay động con tim ta sao?”
Marla gạt bỏ hoàn toàn lời của hắn.
…Có thể nó cũng hơi lay động một chút đấy.
“Cứu giúp những người đó là việc của quý tộc và chính quyền. Đó không phải vấn đề ngươi cần lo tới. Ngươi, kẻ ném họ vào hoàn cảnh khắc nghiệt như một món hàng. Nếu họ muốn trở thành nô lệ thì cũng ổn thôi…nhưng không phải ai cũng như vậy, phải không? Các ngươi có cẩn thận suy xét cho từng ngươi khi bán họ không?”
“...”
Nhiều người sẽ vui mừng nếu họ được mua bởi một người dịu dàng như Marla…nhưng tỷ lệ để được mua bởi một người như vậy là cực kỳ nhỏ.
[Khả năng cao, đàn ông sẽ bị sử dụng cho những việc nguy hiểm và đòi hỏi sức lực, còn phụ nữ sẽ bị chà đạp lên phẩm giá của họ. Cướp lấy tự do và ép họ làm những việc đó là sai trái! Thế nên ta không thể cho phép buôn bán nô lệ…!]
Nhưng ông cướp lấy tự do và ép tôi làm những việc tôi không muốn mà, tiêu chuẩn kép à?
[...]
Khó nói tí là im lặng hả, ông là trẻ con à?
“Đằng nào thì ngươi cũng không còn đường thoát đâu desuwa. Kết thúc chuyện này nhanh nào.”
“...Cuối cùng vẫn phải thế này à? Cũng không phải ta mong chờ gì nhiều đâu. Này.”
Vụt!, khi Marla chĩa rìu chiến vào hắn, nụ cười vui tươi của Jean biến thành một biểu cảm lạnh lẽo.
Như tôi nói, đó chỉ là một vở diễn thôi. Nhưng kĩ năng còn cùn lắm nên tôi cũng chả ngạc nhiên đâu.
Theo tiếng gọi của Jean, một hình bóng bước ra từ trong bóng tối.
Ohh…nhìn qua như thể cả cơ thể được bao phủ trong màn đêm vậy. Kẻ đó không muốn để lộ chút thông tin nào cho đối thủ cả.
“Ta đã thuê người này từ bang hội xám. Một kẻ với khả năng chiến đấu cao.”
Lại là bang hội xám à? Đủ lắm rồi đấy.
“Alistar-san, xin hãy lùi lại. Tôi sẽ kết thúc chuyện này desuwa.”
“Được rồi.”
Tôi ngoan ngoãn nghe lời Marla và lùi lại.
Tất nhiên là tôi không có ý định chen vào rồi. Chúc may mắn nhé, Marla.
[Chúng ta cũng lên…!]
Không không, bình tĩnh nào Nguyền Kiếm. Tạm thời thì tôi sẽ tập trung thuyết phục Nguyền Kiếm trong khi đứng xem trận chiến này.
Đây không phải Silk hay Elizabeth, những người không có khả năng chiến đấu. Đây là Marla, người có sức mạnh tương đương hoặc thậm chí là hơn Malta đấy?
Ông cũng thấy cuộc chiến…đúng hơn là cuộc thảm sát khi nãy mà, phải không? Liệu cô ấy có cần ta giúp không?
[...Có lẽ là không.]
Đúng chứ?
Tôi nhớ lại cuộc chiến kinh hoàng mà còn chẳng đáng được gọi là chiến đấu khi nãy và Nguyền Kiếm đồng tình với tôi.
Hmph, có vẻ mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.
[N-Nhưng, để một người con gái chiến đấu một mình rồi lẩn tránh…]
Đần thật đấy. Nghe này. Kẻ địch mạnh như hổ còn không đáng sợ bằng đồng đội ngu như bò.
Kể ra khi Marla đủ sức hạ gục tên kia, nếu một tên làm vướng chân như tôi ở bên cạnh khiến cô ấy vô tình bị thương thì sao.
…Tôi ghét hạ thấp bản thân như này lắm, nhưng đành chịu đựng để thuyết phục ông ta thôi.
[Nếu ta kiểm soát ngươi thì ngươi sẽ không làm vướng chân ai đâu…!]
Yeah. Chắc là vậy.
Nhưng, Marla rất tốt bụng…mặc dù cô ấy cũng có phần hơi cực đoan.
Bởi vì lòng tốt đó, nếu chỉ một phần sự tập trung của cô ấy, thứ mà nên dồn hoàn toàn vào kẻ địch, được hướng sang tôi, nó có thể trở thành một điểm yếu chết người. Lựa chọn tốt nhất cho cả hai bọn tôi là để mọi chuyện cho cô ấy lo và không đụng tay đụng chân gì cả.
[...N-Nghe cũng hợp lý…]
…Thực ra thì sự an toàn của tôi mới là thứ được ưu tiên cơ, nhưng nói như thể đang nghĩ cho Marla mới đủ khiến Nguyền Kiếm chịu câm miệng.
Giờ thì chuẩn bị tóm Jean thôi. Hắn ta trông không giống người biết chiến đấu nên chắc tôi có thể tự mình bắt hắn. Để Marla chiến đấu với tên vệ sĩ mà không làm gì thì tệ lắm.
Quanh đây có dây thừng hay dây xích gì không ta?
Tôi đã vô tư nghĩ vậy cho đến khi…
Fwwshhh!
Điều tôi nhìn thấy là Marla đang trượt dài trên mặt đất, có vẻ cô đã bị thương.
“Kuh…! Phiền phức thật đấy desuwa…!”
“.....Huh?”
….Có vẻ cô ấy đang gặp khó khăn, nhỉ?
________________________